Bữa tiệc tối có tinh chất thương mại, thường trong yên tĩnh lộ ra biến hóa khác thường, người nói thầm người cười lớn, là bữa tiệc thịnh soạn lòng hiểu lòng nhưng không để lộ, không thể không mang mặt nạ tươi cười để chống đỡ, Trang Noãn Thần từng đi theo Giang Mạc Viễn tham gia các thương yến quy mô từ nhỏ đến lớn, cảm giác duy nhất chính là cười đến giả tạo; nhưng tiệc mừng công thì khác, nụ cười mọi người trong bữa tiệc đều xuất phát từ nội tâm, đó là nụ cười sáng lạn, cho dù bên ngoài sương mù dày đặc, bước chân vào nơi đây cũng thấy ấm áp tận đáy lòng.
Giới truyền bá này lớp trước đi lớp sau đến là chuyện bình thường.
Trong phòng tiệc, Trang Noãn Thần thấy nhiều gương mặt xa lạ, Đức Mã tuyển rất nhiều nhân viên mới.
“Trang Noãn Thần! Ngải Niệm!” Một giọng kinh hỉ suýt nữa ném bay cả phòng tiệc.
Trang Noãn Thần theo tiếng nhìn lại, đáy mắt chợt sáng lên!
Là Cao Doanh!
Hóa ra cô ấy còn ở đây.
Trình Thiếu Tiên cười nhẹ nói không muốn chậm trễ mấy người các cô ôn lại chuyện trước kia ‘hành tẩu giang hồ’, còn chưa khai tiệc, có lẽ có nhiều chuyện cần anh lo.
Cao Doanh ôm Trang Noãn Thần và Ngải Niệm không rời, kích động đến sắp khóc, “Không ngờ hai cô có thể đến, tốt quá, Noãn Thần, Ngải Niệm, hai cô hiện giờ lợi hại lắm, tự mở công ty riêng thật tốt, hai hôm trước Vạn Tuyên các cô làm loạt hoạt động từ thiện tôi cũng chú ý, giỏi lắm!”
Trang Noãn Thần cười nhẹ nhìn cô, Cao Doanh vẫn nói chuyện sang sảng như trước, nhớ tới lúc làm việc chung một tổ với cô ở Đức Mã, hiện tại nghĩ lại thật sự rất ấm áp.
Ngải Niệm cũng kéo Cao Doanh, cười, “Không phải cô cũng rất tốt à, thăng chức lương cao rồi.”
“Phó tổng Ngải, có thể đừng giễu cợt tôi không? Tôi là làm công ăn lương, còn các cô là đưa tay cầm tiền, tôi nghĩ cảnh giới của tôi sao sánh được với hai cô.” Cao Doanh hi hi ha ha.
“Cao Doanh, cô cũng đừng giễu cợt chúng tôi.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng nói.
“Đúng rồi, Noãn Thần nhà tôi gánh nặng trên người, hời hợt một ngày thì sẽ không có cơm ăn đâu.” Ngải Niệm cười nói tiếp lời.
Cao Doanh gật đầu, “Hiện tại tôi nhìn là hiểu ngay, làm chuyện gì cũng phải gánh vác áp lực mà, chẳng qua mấy cô gánh nhiều hơn một chút, nhưng cũng giống nhau thôi, có bao nhiêu áp lực thì có bấy nhiêu động lực, tôi tin vào năng lực của hai cô, Vạn Tuyên hiện tại phát triển rất tốt.”
Ba người vừa nói vừa cười, lại lần lượt đến nói chuyện với vài đồng nghiệp cũ, mấy cô tán gẫu cũng rất sảng khoái.
Qua hơn mười phút, Trình Thiếu Tiên đi đến, vô cùng tao nhã nói, “Các vị à, buổi tiệc sắp sửa bắt đầu rồi, chỉnh trang lại áo váyđi, người nào muốn dậm lại lớp trang điểm thì đi dậm đi, hôm nay có không ít các anh chàng độc thân đến từ tổng bộ đó, đừng trách người làm cấp trên như tôi không trải đường cho các chiến binh hoàng kim ‘còn sót lại’ này nhé.”
Các cô gái vốn đang tám còn chưa hết chuyện, vừa nghe câu này, tất cả đều tản ra, như Trình Thiếu Tiên nói, người nào chỉnh trang thì chỉnh trang, người nào dậm phấn thì dậm phấn, rất có dáng vẻ ‘trọng sắc khinh bạn’.
Trang Noãn Thần cũng mới biết thì ra tổng bộ điều đến không ít người, nhất là phái nam, toàn là dạng cao to âu phục giày da chỉnh tề.
“Thiếu Tiên, hóa ra chuyện làm mai dắt mối này anh cũng quản.” Cô nói, cố ý chọc ghẹo.
Trình Thiếu Tiên cúi đầu cười, “Chuyện tình cảm là phải đến từ hai phía, tôi đâu phản đối đồng nghiệp yêu đương.”
“Gặp được cấp trên như anh quả thật may mắn.” Ngải Niệm ở bên cạnh than thở.
Trình Thiếu Tiên cười, “Mấy lời khen tôi, tôi sẵn sàng nhận hết, hai người cũng đi thay váy dự tiệc đi.”
Trang Noãn Thần và Ngải Niệm gật đầu.
“Noãn Thần.” Trình Thiếu Tiên lại kêu cô lại.
Cô quay đầu.
“Thay váy xong thì đến tìm tôi nhé, ba tôi muốn gặp em.” Trình Thiếu Tiên nói.
Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, ông Nam cũng đến đây.
***
Ngải Niệm thay đồ khá nhanh, đi ra ngoài trước.
Trước gương, dung nhan Trang Noãn Thần trắng trong thuần khiết, đã mang thai nên cô đương nhiên phải chú ý, thậm chí còn đổi dòng điện thoại ít tia bức xạ nhất. Bộ váy dạ tiệc màu đen đơn giản mà trang nhã, làn váy rất dài, ánh sáng chiếu vào vỡ vụn, giống như ngôi sao rải rác phía chân trời, bởi vì bụng chưa lớn, nên thân hình vẫn xinh đẹp như trước, đường cong ngọc ngà như mỹ nhân ngư kiêu hãnh, làm người khác lóa mắt.
Tóc cô chỉ búi lên đơn giản, trên chiếc cổ như thiên nga là dây chuyền Giang Mạc Viễn tặng cô, phối với bộ váy này cực kỳ thích hợp. Chỉ là sắc mặt hơi tái, bị váy màu đen phụ trợ nên càng thêm rõ nét.
Trong gương, cô cười nhẹ, lơ đãng nhớ đến Giang Mạc Viễn. Cảnh tượng giả tình nhân đi dự tiệc như mộng như thật khiến cô lại nhớ đến anh.
Cô lấy điện thoại ra, nhấn số của anh, lại không ngờ đối phương tắt máy.
Hết pin à?
Đi vào phòng tiệc. Trình Thiếu Tiên bước đến, nhìn cô trong mắt thoáng ý cười, “Rất đẹp.”
“Phải cảm ơn váy của anh.”
Nào ngờ Trình Thiếu Tiên lắc đầu, “Thực ra váy này không phải tôi tặng đâu.”“Hả?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
“Đi thôi.” Trình Thiếu Tiên không giải thích nhiều.
Phòng nghỉ, có mùi hương thoang thoảng, là hương trà, khi đẩy cửa bước vào, mùi trà nồng mũi.
Ông Nam ngồi ở sô pha chậm rãi uống trà, thấy cô đến liền vội vàng vẫy tay, “Noãn Thần à, mau tới đây nào.”
Trang Noãn Thần đứng ở cửa ngẩn ngơ hồi lâu, cho đến khi Trình Thiếu Tiên bước lên trước, nhẹ nhàng choàng tay qua eo cô, lúc này cô mới hoàn hồn.
“Nghĩ gì vậy? Đến đây ngồi đi.” Ông cười xòa.
Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua ông Nam, nhân tiện nhìn thấy hai cô gái khác ở trong phòng, Sa Lâm và Nam Ưu Tuyền.
Cả gia đình này lại đến rất đông đủ.
Bước đến ngồi xuống, đơn giản chào hỏi ông Nam trước, sau đó nhìn qua hai cô này, Trang Noãn Thần không biết phải mở miệng thế nào, nên chỉ cười nhẹ rồi gật đầu xem như chào hỏi. Trình Thiếu Tiên ngồi xuống bên cạnh, trên môi vẫn giữ nụ cười.
Sa Lâm lên tiếng trước: “Trình Thiếu Tiên, anh biết rõ cô ấy là tình địch của em còn dẫn cô ấy đến, có phải cố tình chọc giận em không.”
“Người mời cô ấy đến không phải anh.” Trình Thiếu Tiên chậm rãi nói.
Trang Noãn Thần nghe vậy càng cảm thấy lạ, không phải anh đã gọi cô đến sao? Nhưng lại có hơi giật mình, có lẽ là ý của ông Nam. Sa Lâm nghe xong liền trừng mắt với anh, quay sang nhìn Trang Noãn Thần, “Trang Noãn Thần này, một chút cơ hội cô cũng không để lại cho tôi à.”
Có ý gì đây?
Cô nghe mà chẳng hiểu gì.
Nam Ưu Tuyền rốt cục cũng lên tiếng, giọng miễn cưỡng, “Sa Lâm, cô đừng hy vọng nữa, đừng lãng phí công sức.” Nói đoạn, cô quay qua nhìn Trang Noãn Thần, ánh mắt thoáng ảm đạm nhưng nhanh chóng đè nén, “Noãn Thần, lúc trước thái độ của tôi không tốt, hiện tại xin lỗi cô.”
“Hả… không cần đâu.” Trang Noãn Thần liên tục xua tay, trong lòng lại buồn bực, vụ này là sao nhỉ?
Trình Thiếu Tiên nhìn ra nghi ngờ của cô, nhưng không giải thích thêm, chỉ cười mà không nói.
“Được rồi được rồi, mấy đứa làm con bé sợ rồi, đừng quậy nữa.” Ông Nam cũng lên tiếng, hiền hòa.
“Ba, con đâu có dọa cô ấy? Là Sa Lâm chứ không phải con, con nói xin lỗi với Noãn Thần mà.” Nam Ưu Tuyền lập tức giải thích.
Ông Nam gật đầu, giương mắt nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Noãn Thần à, thật sự tôi muốn giải thích với cô, tôi biết cô đi khỏi Đức Mã trong lòng có bao nhiêu ấm ức, nhưng lúc đó thật sự hết cách rồi, cô gái, để cô phải chịu ấm ức thật có lỗi.”
“Ông Nam ông đừng nói vậy, rời khỏi Đức Mã là quyết định của tôi, không có liên quan gì đến ai cả, câu xin lỗi hẳn là tôi nên nói mới đúng, nếu tôi có thể cẩn thận hơn, chắc chắn sẽ giảm thiểu tiêu cực vô căn cứ, còn nữa, ông còn đỡ dao cho rôi, thực sự rất cám ơn ông.” Trang Noãn Thần chân thành nói, ánh mắt trung thực.
“Lúc ấy tôi chỉ tư lợi mà thôi, vì dáng vẻ của cô rất giống Lâm Lâm, tôi cũng không nhẫn tâm nhìn cô bị thương.”
“Tóm lại là cám ơn ông.” Ông Nam là một người hiền lành, tuy rằng trên thương trường tiếng tăm vang đội, nhưng ở trước mặt con cái thì ông cũng chỉ là một người cha.
Sa Lâm ở bên cạnh tiếp lời, “Cô cũng đừng cám ơn nữa, chẳng phải cô được thơm lây nhờ diện mạo của tôi à?” Sa Lâm cười, “Ba, ba cần phải cẩn thận suy ngẫm, đây có phải là đứa con gái mà ba quên nhận không? Là ba gạt tụi con, thực sự còn có đứa con rơi nữa đúng không?”
“Con bé này, nói chuyện không chặn miệng lại được, trên đời này người giống người là chuyện bình thường, ba rất hy vọng Noãn Thần là con gái của ba, nhìn xem mấy đứa có để cho ba bớt lo nghĩ không hả?” Ông Nam quát nhẹ.
Trang Noãn Thần ở bên cười, nói thật thì, cô thà rằng mình xuất thân trong một gia đình bình thường cũng không muốn trở thành thiên kim tiểu thư gì đó.
***
Bữa tiệc mở màn bởi âm nhạc, Trình Thiếu Tiên khá sáng tạo, đàn violon du dương như bóng dáng thiếu nữ thanh xuân nhẹ nhàng quanh quẩn, đàn dương cầm vương vấn rót vào lòng người.
Đây như một buổi họp mặt gia đình, cả đại gia tộc Đức Mã gặp gỡ.
Trình Thiếu Tiên đích thân làm chủ trì, ông Nam lên bục phát biểu, kể lại lịch sử sáng lập tổng bộ Đức Mã, có chua xót lần vui mừng, kể Đức Mã làm thế nào từ một công ty nhỏ dần dần mở rộng ra toàn cầu, nói không dài, nhưng lại đủ rung động lòng người.
Trang Noãn Thần ở dưới lẳng lặng nghe, trong lòng đầy khâm phục, gầy dựng sự nghiệp đã gian nan, giữ vững nó càng khó hơn, nhưng phía sau ông Nam còn có Trình Thiếu Tiên, cô tuyệt đối tin tưởng Trình Thiếu Tiên có năng lực tiếp tục làm Đức Mã rạng danh.
Ngải Niệm nghe cũng cảm động, kề vào tai cô nói nhỏ, “Noãn Thần à, cậu nghĩ Vạn Tuyên của chúng ta có thể có ngày này không, khi chúng ta già đi có thể lên bục nói với các nhân viên về lịch sử sáng lập.”
“Sẽ có, nhất định sẽ có.” Trang Noãn Thần không lay động.
Ngải Niệm cười nhẹ, “Mình cũng tin tưởng sẽ có một ngày như thế, nhưng nếu đến thật thì trước đó một ngày mình sẽ soạn bài phát biểu trước, tuyệt đối không nói mình bị đàn ông bỏ rơi, vì nuôi gia đình mới phải gầy dựng sự nghiệp, lý do phải dễ nghe một chút.”
“Vậy mình sẽ nói là cậu bỏ đàn ông.” Trang Noãn Thần bật cười.
Ngải Niệm trề môi kéo vai cô, “Không nghiêm chỉnh gì hết.”
Hai người đang nhỏ giọng cười đùa thì nghe được câu nói cuối cùng của Trình Thiếu Tiên: Hôm nay, tôi có mời đến một vị khách quan trọng, Đức Mã cũng nhờ anh ấy tương trợ mới thắng trận đẹp mắt thế này, vỗ tay xin mời – chủ tịch tập đoàn Thần Viễn Quốc Tế, anh Giang Mạc Viễn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...