Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Sự thật chứng minh, ba Trang Noãn Thần lại thua dưới tay Giang Mạc Viễn, năm ván thắng hết, thắng đến ông Trang nghiến răng nghiến lợi, thời điểm định ‘một ván rửa hận’ thì bà Trang tuyên bố ăn cơm, cuối cùng làm vẻ mặt của ông Giang vô cùng đắc ý.
Không khí Trung Thu trên bàn ăn rất hòa hợp, ngoài cửa sổ là trăng tròn vằng vặc, dưới gió thu thổi, lá cây bạch quả bay là đà, hấp dẫn mắt người.
Bà nội rất vui vẻ, ngồi bên cạnh Trang Noãn Thần, luôn nắm tay cô.
Ông Giang rốt cuộc trở lại vấn đề chính, nói chuyện một hồi thì hỏi đến chuyện của Giang Mạc Viễn, “Mạc Viễn, con có cần ba giúp đỡ không?”
Trang Noãn Thần ở bên nhìn Giang Phong và Giang Mạc Viễn, trong lòng rất muốn Giang Mạc Viễn gật đầu đồng ý, ba chồng có thể ra tay giúp đỡ vậy cô sẽ không cần lo lắng nữa, còn mẹ chồng ở một bên vẫn không đề cập đến vấn đề sự nghiệp của con trai, nghe Giang Phong hỏi vậy cũng chỉ im lặng không nói, nhưng Trang Noãn Thần nhạy cảm phát hiện mẹ chồng là đang lưu ý lắng nghe.
“Mạc Viễn, ba con cũng mở miệng rồi, có gì khó khăn thì nói với ba con đi.” Bà nội đương nhiên là yêu thương Giang Mạc Viễn, dù sao cũng là cháu đích tôn của nhà họ Giang.
Giang Mạc Viễn chỉ cười, “Cám ơn ba, nhưng con nghĩ con có thể ứng phó được.”
“Đứa con này đúng là tự tìm chỗ khó, người một nhà cả mà có gì không mở miệng được chứ.” Bà Giang vốn là người tỉ mỉ, tuy rằng bà biết Giang Mạc Viễn rất có bản lĩnh, hiện giờ ra nông nổi này cũng không tiện nói thêm gì, nhưng Noãn Thần là con gái người ta, trên đời này làm gì có người mẹ nào không thương yêu con gái mình chứ.
Trang Noãn Thần hiểu được tâm tư của mẹ mình, Giang Mạc Viễn càng hiểu mẹ vợ, quay đầu nhìn mẹ anh cười cười, “Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Không nói lời dư thừa, ngắn gọn càng như một lời hứa hẹn.
Có lẽ ông Giang đã sớm đoán được Giang Mạc Viễn sẽ nói vậy, im lặng một hồi thì nói, “Con đã nói vậy thì ba cũng không miễn cưỡng, nhưng Mạc Viễn con phải ghi nhớ, con không còn như xưa nữa, hiện giờ con đã là người có gia đình, làm chuyện gì hay ra một quyết định gì cũng phải chú ý đến cảm nhận của Noãn Thần.”
“Dạ con hiểu.” Giang Mạc Viễn gật đầu.
Bà Giang ở bên có chút sốt ruột, vừa định lên tiếng lại bị ông Giang ngăn lại, nâng ly lên, “Nào nào nào, con cháu có phúc của con cháu, tôi tin với năng lực của Giang Mạc Viễn, gầy dựng lại sự nghiệp không thành vấn đề, cho nên người già chúng ta cứ để cho bọn nhỏ xông pha. Hôm nay Trung Thu, tôi mời một ly, có ước gì đâu, ‘chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu’[1], cạn ly!”

“Cạn ly!” Mấy ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Bên trong, hương rượu thơm nồng.
Ban đêm ngủ lại tứ hợp viện, ba người ông Giang, ông Trang và Giang Mạc Viễn lại tính ‘chém giết’ nhau trên bàn cờ, thời điểm bà Trang đang trải giường chiếu thì càu nhàu mấy câu trước mặt Trang Noãn Thần, “Ba chồng con cũng thật là, con cái gặp khó khăn còn cần hỏi sao? Trực tiếp giúp đỡ chẳng phải được rồi, đúng là, người càng có tiền thì càng làm chuyện lôi thôi.”
“Mẹ, Mạc Viễn làm việc tự có chừng mực, hơn nữa, đây là chuyện của anh ấy vốn nên để tự anh ấy giải quyết.”
“Toàn bộ tài sản của họ Giang chẳng phải sau này đều thuộc về Giang Mạc Viễn sao? Người một nhà còn chú ý nhiều vậy làm gì.”
“Tài sản họ Giang là ba chồng con cực khổ làm việc mà có, Mạc Viễn nếu là người ngồi không hưởng lộc mẹ có thể cho con lấy anh ấy sao? Chuyện của Mạc Viễn và chuyện sau này kế thừa tài sản họ Giang là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mẹ còn nói vậy, bây giờ rất nhiều người giàu có đem tài sản quyên tặng cho hội từ thiện, cái này gọi là gì? Cái này gọi là đưa cho người ta con cá không bằng dạy người ta cách câu cá, con người là phải dựa vào đôi tay chính mình làm ra mới giỏi, không thể luôn ỷ lại vào người khác.”
“Đạo lý này mẹ cũng hiểu, chẳng phải mẹ đang lo lắng cho con sao, con ngốc.” Bà Trang thở dài.
Trang Noãn Thần bước đến ôm lấy mẹ, “Mẹ, mẹ không cần lo cho con, hiện giờ con rất hạnh phúc, thật đó.”
“Con ngốc này…”
“Bà thông gia à, đi tán gẫu nào, còn có Noãn Thần, bà nội đang tìm con đó.” Mẹ chồng dùng thứ tiếng Trung ngọng ngịu đứng ở cửa gọi.
“Đến liền.” Bà Trang đáp, còn cốc lên trán Trang Noãn Thần một cái.

Trang Noãn Thần cười hì hì, thả bà Trang đi ra khỏi phòng.
***
Tin giựt gân đầu tiên khi Trung Thu vừa qua không liên quan đến Giang Mạc Viễn, mà là Ben của Tiêu Duy Quốc Tế, trong một buổi chiêu đãi ký giả cuối tuần, ông ta công khai tuyên bố sẽ hợp tác với hệ thống khách sạn của Mạnh Thị, cũng công bố hai bên đã đạt thành hợp tác, tin tức này truyền ra liền khiến cho nhiều người chú ý, mà trên thị trường chứng khoán một khi bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Tiêu Duy Quốc Tế đã có khởi sắc, thoát hoàn toàn khỏi trạng thái suy sút trước đây.
Mạnh Thị, chủ doanh nghiệp khách sạn, chủ tịch Mạnh Chấn Tề, ba ruột của Mạnh Khiếu.
“Lần này Tiêu Duy Quốc Tế có thể ổn định giá cổ phiếu là do Mạnh Thị giúp đỡ, mọi người đều biết, bởi vì CEO Giang Mạc Viễn của chi nhánh Bắc Kinh…” Màn hình tivi đột nhiên tắt phụt, Mạnh Khiếu ném mạnh điều khiển ti vi lên bàn.
“Còn trẻ mà tức giận nhiều vậy, nào, uống chút trà đi.” Giang Mạc Viễn ở bên pha trà, nói xong đặt ly trà đến trước mặt anh.
Mạnh Khiếu còn có tâm trạng uống trà? Đứng lên đi qua đi lại, giận dữ, “Tôi đúng là không hiểu ba tôi, đây chẳng phải là đối nghịch với anh sao? Quan hệ hai nhà Mạnh-Giang luôn rất tốt mà, ông ta làm như vậy rất không nên.”
“Trên thương trường mà, không có gì là không nên cả.” Giang Mạc Viễn nhìn anh, “Anh cãi nhau với ba anh à?”
“Tôi vừa xem tin tức liền đi tìm ông ấy, kết quả ông ấy còn mắng mỏ tôi, nói tôi không chịu làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết ở trong bệnh viện.” Mạnh Khiếu tức đến run tay, ngồi xuống cầm lấy tách trà uống một hơi.
Giang Mạc Viễn thản nhiên cười, không nói, chỉ rót trà thêm cho anh.
“Tôi biết ba tôi nghĩ gì mà, ông ta còn để ý đến chuyện mẹ tôi tái giá, lấy một ông bác sĩ cho nên ngay cả nghề nghiệp của tôi cũng phê bình.” Mạnh Khiếu cố gắng nén giận, nghiến răng, “Còn Ben bên Tiêu Duy, là cái thứ không phải người mà? Không được, tôi phải đến nói với ba tôi không được, ông ta hợp tác với ai tôi không quan tâm, nhưng không thể là tên Ben được!”

“Quên đi, anh bình tĩnh đi.” Giang Mạc Viễn đưa tay giữ anh lại.
“Mạc Viễn, sao lại giống như chẳng phải chuyện của anh vậy?”
“Ba anh từ lâu đã có ý định hợp tác với Ben rồi.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
Mạnh Khiếu ngạc nhiên, lẩm bẩm nói, “Ý của anh là… chuyện của anh có liên quan đến ba tôi?”
“Đây là anh tự suy diễn chứ tôi không nói à.” Giang Mạc Viễn cười tỉnh rụi, “Nào đến đây, uống trà.”
Mạnh Khiếu nhìn Giang Mạc Viễn, không hiểu ra sao.
***
Sự hợp tác của Tiêu Duy Quốc Tế và Mạnh Thị như một chất xúc tác, sau khi tranh thủ ổn định trên thị trường chứng khoán, Tiêu Duy bắt đầu triển khai hạng mục đất đai ‘Quốc Tế Mới’, hạng mục này là trước kia Giang Mạc Viễn đích thân giành được từ trong tay của Đức Mã, Tiêu Duy sau khi trải qua ảnh hưởng từ những tin tức tiêu cực về CEO, đã dốc toàn bộ tinh lực vào trong hạng mục này, nghe nói, Mạnh Thị cũng đóng góp một chút cổ phần vào.
Đối với sự kiện này, Giang Mạc Viễn không có phản ứng gì, ngày ngày đều sống vui vẻ, còn Trang Noãn Thần vẫn bận rộn, sự phát triển Vạn Tuyên không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ chuyện của Giang Mạc Viễn, thời gian này mệt cho Cao Quý, tuy anh ta không phải là người bảo sao làm vậy, nhưng đối với công việc của Trang Noãn Thần, anh vẫn tích cực phối hợp.
Đức Mã rất bình yên, Trình Thiếu Tiên cũng gọi điện đến, chỉ thăm hỏi đơn giản, cô cười trả lời tất cả đều suôn sẻ.
Thời gian này, hết thảy đều sóng yên biển lặng.
Nhưng chuyện đời thường chính là như vậy, ngoài mặt càng bình yên thì lại càng ẩn chứa nguy hiểm, chúng nó ở trong tối tự cuồn cuộn rối rắm, tìm đúng thời cơ phá vỡ hoàn toàn sự bình yên này.
Người phá vỡ bình yên, là bà nội!

Trang Noãn Thần nhận được điện thoại là lúc cô đang họp, nghe tin tức suýt nữa nhũn ra, nhờ Ngải Niệm tiếp tục cuộc họp rồi lao ra khỏi công ty ngồi xe đến bệnh viện.
Sau trưa ánh nắng rạng rỡ chiếu xuống, thời điểm băng qua hoa viên chạy đến tòa nhà chính của bệnh viện, lá phong rơi ồ ạt, đỏ như máu, Trang Noãn Thần đánh cái rùng mình, không biết là do khoảng lớn màu đỏ trước mặt hay là do mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo xộc vào khoang mũi.
Bên ngoài phòng cấp cứu, ba chồng đứng đó vẻ mặt lo âu, mẹ chồng ngồi trên ghế mắt đỏ hoe, còn Giang Mạc Viễn chống hai tay lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì, nhưng từ biểu hiện có thể nhìn ra anh đang rất lo lắng. Trang Noãn Thần đến, bắt gặp ngay cảnh tượng này thì buồn bã, vội vàng chạy đến ngồi xuống cạnh mẹ chồng trước, cố gắng nén giọng đang run rẩy, “Mẹ, bà nội đang yên đang lành sao lại bị xe tông?”
Hỏi ra câu này, nước mắt mẹ chồng đã rớt xuống, nắm lấy tay của Trang Noãn Thần, run run, “Hôm nay bà nội muốn ăn đậu phụ Bắc Kinh xưa, mẹ ra ngoài mua cho bà, ai ngờ bà lại muốn ăn hạt dẻ, mẹ lại đi tìm chỗ bán hạt dẻ, hôm nay trên đường kẹt xe, bà nội thấy lâu quá mẹ vẫn chưa về nên sốt ruột, tự mình chạy ra ngoài mua hạt dẻ, ai ngờ bà vừa ra khỏi cửa…” Nói đoạn thì mẹ chồng không nói được nữa.
Trung Thu qua đi, ba mẹ chồng không vội về nước, sau khi tiễn ông bà Trang về, thời gian này hai người vẫn luôn ở tứ hợp viện với bà nội, Trang Noãn Thần vốn định hai ba ngày nữa đến thăm họ, không ngờ lại xảy ra cớ sự thế này.
“Đều do mẹ, mẹ lại để cho bà nội ở nhà một mình, mẹ nên đi đâu thì dẫn nội theo đó…” Bà khóc rất nhiều.
Khóe mắt Trang Noãn Thần cũng đỏ lên, tuy rằng ngoài miệng nói lời an ủi nhưng trong thâm tâm vẫn luôn bồn chồn lo lắng, đứng lên đi về phía Giang Mạc Viễn, nhìn anh mới phát hiện ra mày anh nhíu chặt, bàn tay chống lên cửa sổ run nhẹ, cô đưa tay đặt lên tay anh, truyền hơi ấm cho anh, “Bác sĩ nói sao?”
“Lúc bà nội được đưa vào bệnh viện đã rất nghiêm trọng, đến giờ bác sĩ vẫn ở trong đó cấp cứu chưa đi ra, Mạnh Khiếu cũng ở bên trong.” Tiếng Giang Mạc Viễn nghe ra rất yếu ớt.
Như là bị ai gõ mạnh vào gáy, đầu Trang Noãn Thần ong lên, trái tim lập tức nhảy lên cổ họng! Mạnh Khiếu là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, anh ấy vẫn chưa đi ra có nghĩa là tình huống khá xấu, tim cô bắt đầu đập mạnh, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, theo bản năng ngước lên nhìn đèn báo phía trước phòng cấp cứu, vừa mới đi vào bệnh viện đã thấy lạnh thấu xương.
Chú thích:
[1] Hai câu thơ trích trong bài thơ “Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu” của Tô Đông Pha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui