Bởi vì dự định đi bộ đến siêu thị gần nhà, cho nên hôm nay Giang Mạc Viễn ăn mặc rất thoải mái, quần dài màu xám khói phối với áo sơ mi trắng đơn giản, cộng thêm áo khoát len sát nách, cùng với bối cảnh lá vàng óng ánh bay rợp trời, ngay cả người nhìn cũng thấy cực kỳ khoan khoái.
Trang Noãn Thần vẫn cảm thấy đàn ông mà bế trẻ con thực sự mới là lúc hấp dẫn nhất, giờ phút này cô nhìn Giang Mạc Viễn liền mê như điếu đổ, dáng người chuẩn cao, trong lòng ôm đứa nhỏ thật sự hài hòa vô đối, làm người ta thật muốn xem lâu hơn.
“Hai anh chị có con chưa?” Mẹ thằng bé nhiệt tình hỏi.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng lắc đầu, Giang Mạc Viễn thì trả lại đứa bé cho ba nó.
“Sau này anh chị mà có em bé nhất định sẽ rất xinh đẹp, anh đây đẹp trai, còn chị thì xinh xắn, hai người quả thực xứng lứa vừa đôi, con của anh chị nhất định sẽ hậu sinh khả úy cho xem.”
Hai má Trang Noãn Thần đỏ lên, mơ hồ xúc động, không biết vì sao, cô lại có chút chờ mong.
Giang Mạc Viễn thì cười nhạt, đưa tay ôm lấy đầu vai cô, dịu dàng nói, “Nghe thấy không, chúng ta cũng nên có con đi thôi.”
Mặt cô lại càng đỏ hơn…
***
Các hoạt động mùa Trung Thu tiến triển rất thuận lợi, mọi người chiến đấu nhiều ngày cuối cùng vào buổi tối Trung Thu có thể ngủ ngon giấc rồi. Bởi vì ban ngày Trang Noãn Thần phải giám sát mọi hoạt động, cho nên Giang Mạc Viễn chịu trách nhiệm đến sân bay đón ba mẹ hai bên, vợ chồng Giang Phong đến Bắc Kinh vào buổi sáng, Giang Mạc Viễn đưa hai người họ đến tứ hợp viện rồi trở lại sân bay đón ba mẹ vợ vào buổi chiều.
Sau khi hoạt động kết thúc, Trang Noãn Thần đang nhờ người dọn dẹp hiện trường liền nhận được điện thoại của bác cô, lâu rồi cô không nhận được điện thoại của bác, vừa thấy là số của bà, Trang Noãn Thần cũng ít nhiều hiểu được, vừa nhận máy, bước đầu là thăm hỏi sau đó nghe bác ‘nói đâu đâu’, rồi hỏi thăm ba mẹ cô, cô cũng cho biết, hiện giờ ba mẹ cô đã ở bên tứ hợp viện ăn Trung Thu, thật ra bác cũng không yêu cầu cùng nhau ăn lễ, ngược lại, hỏi thăm tình hình của Giang Mạc Viễn.
Trang Noãn Thần cũng không nói rõ ràng, chỉ chuyển đề tài, “Bác, đợi Trung Thu qua, tụi con sẽ đến thăm bác.”
“Hai đứa còn lòng dạ nào đến thăm hỏi hay không?” Giọng điệu của bác vẫn hách dịch như ngày nào, cũng bình thường thôi mà, Nhan Minh lấy lại quyền điều hành khách sạn rồi, trong mắt bác chính là thành kẻ có tiền, với tính khí của bác đương nhiên sẽ giống hồi đó, huống chi chuyện của Giang Mạc Viễn xôn xao dư luận như vậy, lúc này bác ấy thẳng thừng xem như ra miệng cho con bác vậy mà.
Chẳng qua khiến cô khó hiểu chính là thái độ của Nhan Minh, trước kia anh họ cũng chảnh như bác vậy, nhưng hiện giờ thấy cô lại như chuột thấy mèo, đôi khi nói chuyện cũng khách sáo, thái độ trái ngược hẳn với bác cô. Sau đó Trang Noãn Thần cũng cho mình một giải thích hợp lý, nói không chừng trải qua chuyện này anh họ đã nhận được một bài học, làm người đừng kiêu căng quá thì vẫn tốt hơn.
Nhưng hiện tại, cô khi không lại phải nghe bác giáo huấn.
“Con đó, cũng đừng tuyệt vọng, hiện giờ Giang Mạc Viễn gặp khó khăn rồi, con có thể ly hôn thì mau chóng ly hôn đi, ba mẹ con không giục con ly hôn à?”
“Thưa bác, ba mẹ con không nói gì.”
“Ngay cả ba mẹ con cũng hồ đồ rồi, Giang Mạc Viễn giờ đã là tên bần hàn, họ còn để con theo nó? Còn có tâm trạng ăn lễ nữa? Nếu con là con gái bác thì bác đã bắt con phải ly hôn với nó rồi.” Giọng bác lại cao lên một nấc, “Noãn Thần à, con phải nghe lời bác, bác là người từng trải, vợ chồng nghèo nàn thì sinh đủ chuyện, hiện giờ con chưa thấy đâu, sau này sẽ biết khổ thôi.”
Trang Noãn Thần nghe xong càng bực bội, sau khi thấy Cao Quý đến ngoắc tay với cô, cô mới vội vàng lên tiếng ngắt lời bác: “Bác ơi, con đang bận, nói sau nha bác.”
“Ai da, Noãn Thần…”
Cô vội vàng cúp máy.
Bên tai lập tức yên tĩnh không ít.
Cao Quý bước đến, nhìn cô cười không ngừng, “Ai đắc tội với cô vậy?’
Cô cười, “Đâu có.”
“Hiệu quả của hoạt động hôm nay không tệ nha, thời gian phỏng vấn tôi sắp xếp hết rồi, Noãn Thần à, hôm nay phóng viên truyền thông đa số đều là mấy cô gái trẻ, tôi thật sự rất hào hứng.” Cao Quý khác hẳn với vẻ trầm ổn nghiêm túc khi ở trên bục phát biểu khi nãy, cười hì hì nhìn cô.
Nghe người này nói, Trang Noãn Thần nhíu mày bất đắc dĩ, cô hiểu Cao Quý, vừa đến nơi riêng tư nhất định sẽ hiện nguyên hình, trở lại chuyện chính, “Tôi thì cảm thấy Cao Thịnh có thể chú tâm đến hoạt động từ thiện một chút.”
“Hửm?”
“Cha anh, ông Cao Tông Thịnh, luôn thích làm từ thiện, đến đời của anh cũng không nên cắt bỏ, làm từ thiện là phương thức tốt nhất nâng cao thương hiệu và hình tượng cá nhân, còn nữa, trước mắt các mái ấm và những nơi cần trợ giúp thật sự rất nhiều.” Ngoài ra còn có một nguyên nhân riêng tư, cô vẫn luôn có một nguyện vọng, chính là phải làm một hoạt động thật giản dị nhưng đầy đủ ý nghĩa, từ thiện là hoạt động có thể đánh động nhân tâm nhất.
Cao Quý gật đầu, ‘”Thật sự tôi cũng có ý định này, chẳng qua không biết phải bắt đầu từ đâu, triển khai dưới hình thức nào, nếu cô có đề nghị hấp dẫn, chúng ta có thể bàn bạc kế hoạch lại.”
“Được, tôi sẽ phối hợp với các trình tự để triển khai hoạt động từ thiện.” Cô biết Cao Quý nhất định có chung ý kiến với mình, chuyện làm lợi thương hiện làm lợi cá nhân, anh ta không có lý do để không đồng ý.
***
Trang Noãn Thần rất thích tứ hợp viện, mỗi khi đến đây, cô có thể nhớ đến hồi cô còn nhỏ, ba thường kể chuyện Bắc Kinh xưa cho cô nghe, thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhiều kiến trúc cổ của Bắc Kinh bị kiến thiết, nhà cao tầng thay thế, nhưng luôn có vài ngõ nhỏ còn giữ lại nguyên vẹn hơi thở Bắc Kinh xưa, ví dụ như tứ hợp viện của bà nội.
Rẽ vào ngõ nhỏ, bước trên đường đá sáng bóng, xa xa có thể nhìn thấy cánh cửa sơn đỏ thật lớn, bậc thang rất cao, nhưng bóng dáng đứng trên những bậc thang kia lại rất rõ ràng, là Giang Mạc Viễn, anh ấy đang gọi điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, bởi vì khoảng cách khá xa, Trang Noãn Thần không nghe được anh nói gì, chỉ có thể nhìn thấy những vòng khói mờ nhạt anh nhả ra. Rất nhanh, Giang Mạc Viễn cũng nhìn thấy cô, cười nhẹ, quay chỗ khác nói gì đó vào điện thoại rồi cúp máy, đứng trên bậc thang chờ cô.
Trang Noãn Thần bước đến, nắm lấy tay anh, hỏi, “Có phải em đến trễ không? Xin lỗi anh, hoạt động hôm nay chấm dứt hơi muộn.”
“Không sao, còn chưa đến giờ ăn mà.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ.
Hai người cùng vào trong sân.
Đặc trưng của tứ họp viện Bắc Kinh xưa và phố xá Bắc Kinh giống nhau đều vô cùng hợp quy tắc, cửa lớn tứ hợp viện của bà nội lại là hướng Đông Nam, phòng ốc thiết kế vô cùng cân xứng.
Đông Tây Nam Bắc đều có phòng. Sân rộng rãi thoáng đãng, phòng ốc bốn phía đều độc lập, có hàng lang nối dài, sân rộng mở có đá sỏi có cây cối, trong ao có nuôi có cá vàng, hành lang hai bên có hoa có cỏ.
Kiến trúc của Trung Quốc được cái ẩn dụ, đây cũng là thể hiện nội hàm truyền thống Trung Hoa, tứ hợp viện của bà nội không thể thiếu bố cục phong thủy, không khó tưởng tượng một tứ hợp viện tọa lạc trên nền có phong thủy tốt đáng giá bao nhiêu. Ngẩng đầu có thể thấy ‘môn trâm’[1], đồ án rồng uốn lượn thành chữ Cát trên cửa, còn có câu đối hai bên tường, lại có đồ án chữ Thọ, những thứ này trong văn hóa Trung Quốc cực kỳ xem trọng, ý nghĩa là ‘Phúc Thọ Song Toàn’.
Nhà chính phía Bắc là nội ở, bình thường nhà chính thì quy mô phải lớn hơn các phòng khác, phòng ốc hai bên hiên bình thường là nơi ở của con cháu, nhưng hiện giờ đã không còn thịnh hành thuyết pháp này nữa.
Vừa đi qua sân là đến phòng lớn, Trang Noãn Thần nhìn thấy ba cô và ba chồng đang đánh cờ, bên cạnh có mâm trà, không khí lượn lờ mùi trà thơm ngát, cô bước đến chào hỏi xong rồi đi qua sân nhỏ bên trong, trước mắt sáng choang, thư phòng, gian phòng ở hai bên trái phải, hành lang nối dài ra bên trong, xa xa có tiếng cười nói rôm rả, có tiếng bà nội, còn có tiếng của mẹ chồng và mẹ cô.
Vào phòng, đầu tiên là nghe tiếng reo hò, “Thật đúng là đừng nhắc đến người, vừa nhắc là con về liền.”
“Bà nội.” Trang Noãn Thần để đồ xuống rồi chạy đến ôm bà, lại chào hỏi mẹ và mẹ chồng.
Mẹ chồng vẫn quyền uy như trước, lần này không kiệm cười, mẹ chồng và mẹ cô rất hợp nhau, mẹ cô còn thường trêu ghẹo nói, tiếp xúc nhiều với chị sui, khẩu ngữ luyện rất trôi chảy.
Có người làm đang chuẩn bị thức ăn, trong nhà ăn, mùi thức ăn đưa hương bốn phía.
“Mạc Viễn…” Xa xa có thể nghe được ba cô lớn tiếng gọi, người từng trong quân đội thì giọng nói luôn hùng hậu như vậy.
Trang Noãn Thần giật mình, nhanh chóng đi theo Giang Mạc Viễn lên phòng lớn.
Trên bàn cờ đã phân thắng bại, ba Giang Mạc Viễn thở ồm ồm uống trà, trong tay còn cầm quân cờ gõ lên bàn, “Anh mới vừa lận cờ đúng không?”
“Ha ha, chính cái gọi là ‘binh bất yếm trá’[2], không cần biết tôi có lận cờ không, chẳng phải tôi thắng rồi sao?” Ba Trang Noãn Thần đến tứ hợp viện tựa hồ tìm lại được cảm giác năm đó, trong tay cầm ấm trà, rất có tư thế người hoàng thành Bắc Kinh.
“Mạc Viễn tới đúng lúc lắm, mau mau báo thù thay ba con đi.”
Trang Noãn Thần thấy ấm lòng.
“Mạc Viễn con đến đây, thay ba dập tắt nhuệ khí của ba vợ con đi, giận quá.” Ba anh chừa ra một chỗ, ngồi ở một bên như chỉ huy.
Giang Mạc Viễn cười cười không nói, ngồi xuống, Trang Noãn Thần ngồi ở bên cạnh, xem anh quyết đấu với ba mình thế nào, tuy rằng cô không tham gia.
“Mạc Viễn, lần nào con cũng thắng ba, hôm nay tết nhất ba không nhường con đâu.” Ba Trang Noãn Thần đắc ý, “Số của ba đang đỏ mà.” Thích thú còn nói thêm hai câu bằng giọng Bắc Kinh.
“Dạ.” Giang Mạc Viễn bắt đầu xếp cờ.
Trang Noãn Thần ở bên cạnh nhìn mà ỉu xìu, hai ông ba này thật sự có nghe đến chuyện của Giang Mạc Viễn chưa? Sao ai cũng tỉnh bơ như không thế này? So sánh với các bậc trưởng bối trong nhà cô phát hiện, bản thân không bình tĩnh được như họ.
Cuộc chiến bắt đầu.
Ba cô đi con xe, “Thằng nhóc, khí thế đúng là ào ạt nha.”
“Là ba nói muốn con thay ba con báo thù mà.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, lại đi một nước cờ, rất ung dung bình tĩnh.
Ba anh ở bên cạnh không kiềm chế được, “Ăn nó, ăn nó!”
“Ai da, xem cờ im lặng mới là quân tử nha.” Ba cô lên tiếng ngăn lại.
“Hai chúng tôi được gọi là chiến binh cha con mà.” Ba anh dây dưa không thôi.
Trang Noãn Thần dựa vào Giang Mạc Viễn bật cười, hai ông ba này, tám lạng nửa cân mà, cô xem như phát hiện, đàn ông đến khi già đi sẽ giống như trẻ con, bất giác ngước nhìn sườn mặt của Giang Mạc Viễn, chẳng phải anh cũng có một mặt trẻ con à?
___
Chú thích:
[1] Môn trâm là phụ kiện được gắn phía trên chính giữa cổng chính của các kiến trúc truyền thống Trung Quốc, thường bằng gỗ gắn liền với khung cửa. Hình dạng thì có hình tròn, hình sáu cạnh, nhưng thông dụng là hình lục giác.
[2] Chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...