Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Ấm áp trầm tĩnh như anh, chưa từng xấu xa như vậy, đôi mắt thâm sâu như cười như không lộ ra mờ ám rõ rệt.
Bên ngoài, là nắng ấm lan tràn, tấm thảm màu trắng thuần được rọi đến sáng rỡ, như là miếng vàng vụn vặt.
Trước mắt cô là bóng dáng cao lớn của người đàn ông đổ xuống, tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cô, thấp giọng, nhìn chăm chú.
Lời đề nghị của anh như thật như giả, mặt Trang Noãn Thần đỏ lên, “Anh ra ngoài mau.”
“Ra ngoài làm gì?”
“Anh…” Cô nhíu mày, anh biết còn cố hỏi.
Giang Mạc Viễn mỉm cười, “Được rồi, anh ra ngoài.” Vẫn là không muốn làm khó cô.
Nghe vậy, cô bất giác thở phào.
Bảo cô mặc quần áo trước mặt anh, giả như không có chuyện gì rồi mạnh dạn đi vào phòng tắm, chuyện thế này ít nhất hiện giờ cô vẫn chưa làm được. Tuy có chuyện giường chiếu xảy ra, nhưng điều cô có thể làm chỉ là thích ứng với tình thế.
Giang Mạc Viễn nhìn cô thật lâu, không nói thêm gì nữa, đưa tay xoa đầu cô rồi mới nhổm dậy đi ra ngoài. Đợi đến khi bóng dáng cao lớn kia cuối cùng cũng khuất sau cánh cửa, Trang Noãn Thần mới chống giường đứng lên.
Gấm lụa đen từ trên người trượt xuống, ánh sáng ấm áp chuyển động trên da thịt, là thân thể mềm mại với đường cong lả lướt, mái tóc dài dày đặc như rong biển đổ xuống đầu vai, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.
Phòng tắm ở trong phòng ngủ, chiếc váy ngủ tối qua mặc trên người đã không còn thấy đâu. Đang xoay cơ thể đau nhức tìm kiếm nó, một giọng nói bất ngờ truyền đến…
“À, quên hỏi em muốn ăn gì.” Tiếng nói trầm thấp lộ ra ý cười rõ rệt.
Đang im lặng tự dưng vang lên tiếng nói làm Trang Noãn Thần giật nảy mình, quay đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy đầy ý cười của người đàn ông kia, thân hình cao lớn tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, trông có vẻ rất thong dong nhàn hạ.
“Á…” Cô hét lên, lại rút về giường.
Sao anh im hơi lặng tiếng quá vậy?
“Sao vậy, giống như thấy quỷ vậy?” Giang Mạc Viễn ra vẻ kinh ngạc, ý cười bên môi càng sâu hơn.
Trang Noãn Thần nghiến răng trừng mắt liếc anh, anh chính là con quỷ kia đó!
“Anh quay lại làm gì?”

“Muốn hỏi em ăn gì.” Giang Mạc Viễn không tiến lên, vẫn đứng tại chỗ, cười cười.
“Gì cũng được.”
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, “Có người quen mở nhà hàng không tồi, lát nữa dẫn em đi ăn thử.”
Trang Noãn Thần nhìn anh, “OK.” Nếu đã quyết định rồi, còn giả vờ quay lại hỏi cô làm gì?
Anh mỉm cười rồi rời đi.
Lúc này đây, Trang Noãn Thần ngồi ở trên giường đợi khoảng chừng mười phút mới dám xuống giường.
Trong phòng tắm, hơi nước dày đặc.
Trong bồn tắm đầy nước, có chút nước tràn ra, bên tai là tiếng nước chảy rào rào. Trong gương là thân hình bị hơi nóng xông thành màu hồng phấn, xinh đẹp như trăng, trên làn da còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua.
Trang Noãn Thần thẫn thờ nhìn mình trong gương, ngượng ngập nhuốm hồng đôi má, sóng mắt quyến rũ động lòng người, do một đêm hoan lạc mà thân thể trở nên mẫn cảm hơn… Nhất thời ngắm đến mê mẩn, đây là cô sao?
Nhìn rồi lại nhìn, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó có ngôn từ nào tả được, cúi đầu xoa thái dương đau nhức, cô làm sao vậy? Tối qua đúng là cô cam tâm tình nguyện ư? Hay là giống như Hạ Lữ nói, cơ thể phụ nữ có chức năng ghi nhớ, giống như chiếc hộp Pandora, tự nhiên sẽ ghi nhớ người mở nó từng chút một, thậm chí, ngay cả thói quen cũng sẽ bị sửa đổi.
Cô không giải thích được, lại càng mù mờ.
Cố Mặc, không phải mới là người cô yêu sao?
Thở dài một hơi, tâm trạng phức tạp đến ngay cả bản thân cũng không thể định nghĩa. Ngẩng đầu lần nữa, trên mặt gương mờ ảo đầy hơi nước, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt một đường, trong gương lại hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông.
Trang Noãn Thần lại bị hết hồn, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, trừng lớn hai mắt, nhưng xung quanh cô hiện giờ chẳng còn chỗ nào có thể ẩn náu.
Anh giơ chiếc khăn tắm trong tay lên, “Vừa nãy anh nhớ ra, trong này không có khăn tắm sạch.”
Cô chuyển mắt theo bản năng, đúng là không có khăn tắm thật.
Là cô sơ ý, không kiểm tra trước.
Hai tay vòng quanh ngực, hai má đỏ đến tận mang tai, cho dù như thế, vẫn không tránh khỏi bị anh nhìn thấy tất cả.

“Để ở đó là được, anh ra ngoài đi.” Cô cắn môi, gian nan nói. Người đàn ông này đúng là cố tình mà.
Giang Mạc Viễn cười cười đặt khăn tắm sang một bên, lại không vội ra ngoài, quan sát cô như thể đang đánh giá đồ gốm thượng hạng, ánh mắt nóng rực không chút che giấu khi nhìn thấy sạch sẽ.
“Anh ra ngoài mau.” Cô bực bội, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô thực sự không quen đối mặt với anh thế này.
Tiếng bước chân sau lưng chẳng những không đi xa mà ngược lại càng đến gần, cô ngạc nhiên, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã ôm chầm lấy cô từ phía sau.
“Đừng…” Trang Noãn Thần bị hành vi của anh làm cho kinh ngạc, xuyên qua chất vải mỏng manh cô cũng có thể cảm nhận được vòm ngực cường trán kiên cố của anh, cũng nóng rực hệt như ánh mắt anh.
“Em, em muốn đi tắm, đừng làm chậm trễ em mà…”
“Anh còn hiểu biết cơ thể em hơn cả em, còn mắc cỡ gì chứ?” Tiếng nói của Giang Mạc Viễn trầm thấp, có chút khàn đục.
Bên tai là luồng nhiệt ngập tràn mùi đàn ông, khẽ quét qua đầu vai cô, vô cùng mẫn cảm, luồng nhiệt đảo qua kích thích da thịt run rẩy, mặt cô càng đỏ hơn, lại vừa không dám cử động.
Một màn tối qua, mỗi một hình ảnh đều rõ ràng trước mắt, không giống với hôm tết dương lịch, lần này cô nhớ vô cùng rõ ràng.
Bởi vì cô của tối hôm qua vô cùng tỉnh táo.
Giang Mạc Viễn của tối qua, lúc cuồng dã rong ruổi, lúc lưu luyến triền miên, cô có chút mù mờ, đâu mới là con người thật của anh?
Nuốt ngụm nước bọt, Trang Noãn Thần cố gắng làm cho bản thân trông có vẻ điềm tĩnh, thỏ thẻ, “Ít nhất anh phải ra ngoài thì em mới có thể tắm được chứ?”
“Tắm uyên ương cũng không tồi mà.” Người đàn ông phía sau nhướn mày, mỉm cười.
“Anh…” Cô quay đầu, ngước mắt, trong mắt xẹt qua ngọn lửa.
Nhìn ra được, anh cố tình muốn thay đổi hoàn toàn thói quen sống độc thân của cô.
Giang Mạc Viễn cúi đầu đối diện với cô, hai gương mặt gần sát nhau, mắt anh đối với mắt cô, không chớp mắt, lại bất ngờ lên tiếng, “Vừa rồi, em nghĩ đến ai?”

Cô sững người, sau vài giây bỗng dưng quay đầu đi.
Có lẽ anh đã vào rất lâu rồi, nhưng tâm tư của cô rõ ràng như thế sao?
Giang Mạc Viễn lại đưa tay, lau một đường trên gương, trong gương lại hiện ra hình ảnh hai người.
Cô không thể né tránh, cứ thế nhìn hình ảnh anh ôm cô trong gương. Anh ăn vận chỉnh tề, cô lại trần truồng chật vật không chịu nổi, sức lực bên hông chặt hơn, cánh tay tráng kiện của người đàn ông thu hẹp, gương mặt anh tuấn cúi thấp, nụ hôn tinh tế đầu tiên rơi xuống đỉnh đầu cô, tiếp đó là chôn giữa mái tóc, xuống đôi má, đến cổ… hàng mi rậm lạnh lùng, mắt cụp xuống che khuất tròng mắt không muốn người khác biết bản thân đang nghĩ gì.
Cho đến khi, hơi thở khàn khàn của người đàn ông lần nữa chui vào tai cô, cô mới nhìn thấy trong gương ánh mắt thâm sâu u tối kia của Giang Mạc Viễn một cách rõ ràng, giữa thứ ánh sáng mờ tối đang trôi nổi giống như ôn hòa, tìm tòi nghiên cứu sâu hơn lại khiến người khác sợ hãi.
“Em là vợ anh, trong mắt trong lòng em chỉ có thể nghĩ đến một mình anh.” Tiếng nói của anh mềm mại gợi cảm, giống như tán tỉnh, nhưng rót vào tai lại nghe ra thành mệnh lệnh không thể cưỡng lại.
Trang Noãn Thần bị câu nói của anh dọa sợ, nhất thời quên cả chớp mắt, cứ sửng sốt nhìn anh trong gương.
Cô sao lại đột nhiên có cảm giác, cho dù đã lên giường với nhau, cô vẫn hiểu biết rất ít về người đàn ông này.
Giang Mạc Viễn lại mỉm cười, hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ kinh ngạc của cô. Nụ hôn lại rơi vào tóc cô, cười khẽ, “Lại sao vậy?”
Cô cúi đầu, không nói lời nào, hàng mi dày cong che khuất cặp mắt.
Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Thật lâu sau đó, cô khẽ thì thầm, “Là chính anh nói, có thể cho em thời gian.”
“Anh đổi ý rồi.” Ý cười của anh càng sâu hơn.
Cô quay đầu quan sát anh.
Môi anh cách mũi cô rất gần, cho nên cô có thể nhìn rõ những nếp gấp hiện lên hai bên khóe môi anh khi cười, đậm nét cũng khắc sâu.
“Anh là người nói lời giữ lời.”
“Lần này là ngoại lệ.” Giang Mạc Viễn cực kỳ tự nhiên, nhướn mày nhìn cô, “Bởi vì anh đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa, anh muốn em phải hoàn toàn tiếp nhận anh, bởi vì em xinh đẹp biết bao…” Nói đoạn, môi anh cũng sát lại bao phủ lấy môi cô, bá đạo hôn cô.
Đầu Trang Noãn Thần oành một tiếng.
Nụ hôn, cũng ngang ngược như anh, không chừa lại bất kỳ chỗ trống để thương lượng, tấn công càn quét lời lẽ của cô, xâm nhập không chút do dự.
“Ưm…” Cô nhận thấy có hơi đau, giữa môi răng dày đặc mùi hương nam tính, nóng lòng giãy thoát lại bị anh ôm chặt hơn, bàn tay anh lật mặt cô qua, cô không tài nào nhúc nhích.
Cho đến khi, nụ hôn bá đạo trở nên liên tục gấp gáp hơn, dọc theo môi cô lạc xuống cổ, lại lan đến tấm lưng xinh đẹp của cô…

Lỗ chân lông toàn thân đột nhiên như bị anh mở ra, cơ thể hưởng thụ qua một đêm hoan tình lại trở nên run rẩy mẫn cảm.
“Em mệt lắm…” Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt u tối của Giang Mạc Viễn trong gương, cơ thể bỗng căng cứng, xảy ra chuyện tối qua, cô đã hiểu rất rõ ràng hàm nghĩa của ánh mắt này của anh.
Khát vọng của anh đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của cô.
Nhu cầu của anh càng khiến cô khó lòng chống đỡ.
Bên tai, lần nữa vang lên tiếng nói trầm thấp khản đặc đầy mê hoặc của anh, “Anh sẽ mang đến điều nhẹ nhàng nhất cho em, em cứ nương theo anh là được.”
Cô chợt thở gấp.
Anh cười nhẹ, bàn tay men theo ngực trượt xuống thân hình lã lướt…
Trong phòng tắm.
Không mất bao lâu liền vang lên tiếng kêu sợ hãi của cô gái khi bị xuyên qua, nhưng âm thanh này nhanh chóng bị chôn vùi, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển với khoái cảm mãnh liệt cùng với tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của người đàn ông.
***
Lúc từ biệt thự đi ra thì trời đã tối.
Trong thành phố cổ kính Zurich có rất nhiều nhà hàng mang phong cách hoài cổ. Nhà hàng này yên tĩnh, tao nhã.
Cả nhà hàng không có lấy một bóng đèn hình thành nên phong cách ở đây, đương nhiên, nhà hàng không hề tối tăm, nơi này vẫn sáng. Dụng cụ dùng để thắp sáng rất đơn giản, là cây nến lớn màu trắng trên cổ tay một pho tượng người đàn ông, trên đỉnh đầu, thậm chí là xung quanh hành lang đều bày đầy loại nến này, nhìn qua thật có hương vị thời Trung cổ.
Nếu đổi lại là trước kia, Trang Noãn Thần sẽ vội vàng chụp ảnh lưu niệm, có thời gian sẽ tải lên blog, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng.
Trên bàn, cô ghé vào một góc như con mèo cực kỳ mệt mỏi, lười nhác, động cũng không muốn động.
Phía đối diện bàn ăn, Giang Mạc Viễn ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phơi phới xem thực đơn gọi món.
Bên cạnh, người phục vụ vừa ghi chép vừa âm thầm đánh giá cặp đôi này, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ.
Bên trong nhà hàng, kèm theo tiếng nhạc, loáng thoáng pha lẫn tiếng Đức, thỉnh thoảng có tiếng Pháp, rất ít tiếng Anh, còn tiếng Hoa lại càng không có. Đợi Giang Mạc Viễn gọi xong, Trang Noãn Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm người phục vụ, nhấn mạnh từng chữ, “Tôi muốn ăn sủi cảo, phải có giấm chua Sơn Tây!”
Cô dùng tiếng Hoa để nói, người phục vụ sững sờ, hiển nhiên anh ta không hiểu tiếng Hoa, nhưng cho dù có hiểu cũng không chắc có thể biến ra một dĩa sủi cảo cho cô, huống hồ còn có giấm chua Sơn Tây? Có lẽ nghe cũng chưa từng nghe qua.
Hết chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui