Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Đợi bàn giao tất cả công việc xong thì trời cũng đã khuya, lúc Trang Noãn Thần đi ra khỏi tòa nhà công ty, không khí lạnh lẽo ập đến khiến cô bất chợt rùng mình. Đèn rực rỡ mới lên, khẽ hà hơi vào không khí, ánh đèn muôn màu lập tức xuyên thấu qua làn khói mông lung.
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, xoay người đi đến trạm xe buýt, nhưng đi được vài bước bỗng ngừng lại, làm sao cô lại đi về hướng Thông Châu theo bản năng vậy? Đứng sững tại chỗ hồi lâu, cô nên đi đâu về đâu?
Ánh mắt từ một thoáng ngỡ ngàng cuối cùng chuyển thành cô đơn.
Nhà của Giang Mạc Viễn, cô cần phải về đó.
Thế nhưng…
Vẫn cầm điện thoại trong tay, có phải cô nên gọi điện hỏi anh lộ trình cụ thể một chút hay không? Tuy cô từng đi đến đó, nhưng lần nào cũng đều là Giang Mạc Viễn lái xe, nên cô làm sao biết được đường đến đó? Tối thiểu cũng phải để cho tài xế taxi tìm được chứ.
Đang nghĩ ngợi, cổ tay bỗng dưng bị một lực mạnh mẽ nắm lấy, ngay sao đó cơ thể cũng bị xoay qua, Trang Noãn Thần sợ hãi suýt la lên thất thanh, lại ngay phút chốc bị ôm vào lòng, bên tai là tiếng nói đàn ông nhỏ mà khốn khổ…
“Noãn Thần, là anh.”
Tiếng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc, đan xen với bất ngờ cùng nỗi đau lớn lao càn quét Trang Noãn Thần. Cô không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai, không cần hỏi cũng biết cả người anh tiều tụy biết bao nhiêu.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ sợ liếc mắt một cái thì sự kiên cường vất vả lắm mới gầy dựng được bỗng chốc sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
“Noãn Thần…” Tiếng nói của người đàn ông lộ ra nỗi đau đớn vô hạn, ôm chặt lấy cô sau một lúc lâu mới quyến luyến nới lỏng tay ra, đưa tay nâng mặt cô lên, đau khổ nhỏ giọng, “Tại sao không nhìn anh?”
Cái lạnh trong không khí như ngàn vạn cây kim lít nhít đâm vào lòng Trang Noãn Thần, đau đến cô ngạt thở, e rằng chỉ thở một hơi nhẹ thôi cũng sưng đau cuống họng, cố nén dục vọng muốn khóc từ cơn đau sinh ra, khi giương mắt vốn định sẽ bình tĩnh, cũng không ngờ đập vào mắt cô chính là gương mặt cực kỳ tiều tụy của anh.
Con tim càng đau hơn.
Đây là Cố Mặc đó sao? Cô lại có thể tổn thương anh thành ra thế này ư.
Cố Mặc trước mắt vẻ mặt sa sút, gương mặt vốn điển trai giờ hốc hác không còn nét gì, xương ngạnh lộ ra đến dọa người, râu cũng không cạo, cả người như một âm hồn im hơi lặng tiếng, chỉ có đôi mắt anh vằn vện thống khổ rõ rệt, như là một phạm nhân đang chịu đựng nỗi đau lăng trì, từng chút hứng chịu cơn đau cắt tim cắt thịt.
Trang Noãn Thần thất kinh rồi, khóe mắt đột nhiên đỏ hoe.

Sao cô tàn nhẫn quá, lại có thể biến anh thành ra bộ dạng thương tích đầy mình thế này!
“Noãn Thần…” Thấy mắt cô đỏ, đáy mắt đau đớn của Cố Mặc hóa thành yêu thương, lại đưa tay ôm lấy cô vào ngực, cúi đầu nói, “Em là đang quan tâm anh, đúng không? Noãn Thần, người em yêu là anh.”
Từng tiếng nói của anh như mũi khoan khoan vào tim cô, khoan đến cô đau đớn muôn phần. Nước mắt lưng tròng, cố nén cách nào cũng mau chóng trỗi lên, cảm giác này thực sự rất thống khổ, cô thà rằng giờ khắc này Cố Mặc mắng cô. Cô rất muốn đẩy anh ra, ít nhất muốn biểu hiện trông nhẫn tâm một chút, nhưng mở miệng thốt ra cũng là sự tưởng niệm sâu nhất tận đáy lòng đối với anh.
“Cố Mặc…” Một tiếng liền nghẹn ở cổ, lời tiếp theo lại mắc trong cổ họng, có nỗi đau nào đó đang sản sinh.
Cố Mặc cúi đầu nhìn cô, ngón tay vuốt ve đường nét gương mặt cô run lên nhè nhẹ, anh nhìn cô, khóe mắt cũng dần ướt át, “Noãn Thần, đi theo anh đi.”
Đi cùng anh ư?
Lời này của anh thể hiện rất nhiều xót xa trong lòng, cô hiểu rất rõ chứ, làm sao cô lại không muốn đi cùng anh?
“Anh đã quyết định rồi, chỉ cần có em ở bên anh, những thứ khác anh cũng không để ý.” Cố Mặc nắm chặt tay cô, viền mắt đỏ lên, “Chúng ta rời khỏi Bắc Kinh đi, về quê hoặc đến thành phố khác, anh chẳng cần gì cả, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên em.”
Trang Noãn Thần ngơ ngác nhìn anh, nghe được lời nói tận đáy lòng anh, nhìn thấy gương mắt quá mức tiều tụy của anh, nhìn rồi lại nhìn… rốt cuộc không nén nổi nước mắt, từng giọt nhỏ xuống.
“Noãn Thần à…” Cố Mặc thấy cô khóc, không khống chế được cúi đầu hôn lên mắt cô, thì thầm bên tai cô hết lần này đến lần khác, “Anh yêu em, anh không thể mất em.”
Trái tim Trang Noãn Thần như bị người khác xé nát, đầu ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau da thịt không sánh được với nỗi đau tâm hồn, sau hồi lâu rốt cuộc cô mới lên tiếng, “Cố Mặc, em đã kết hôn.”
“Anh không quan tâm!” Cố Mặc đột nhiên cao giọng, bàn tay cố định đầu vai cô, ánh mắt cấp thiết mà kiên quyết, “Trang Noãn Thần, anh muốn em! Anh không quan tâm em đã gả cho ai, hay từng ly hôn! Ly hôn với hắn đi, ly hôn ngay lập tức, ngày mai chúng ta sẽ đi, sẽ rời khỏi Bắc Kinh.”
“Cố Mặc…” Cô bị lời nói của anh làm thất kinh.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với Giang Mạc Viễn, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với anh.
“Noãn Thần, trong lòng em hoàn toàn có anh.” Cố Mặc thống khổ nhìn cô, “Theo anh đi đi, anh biết em căn bản không thương Giang Mạc Viễn. Theo anh về nhà, từ nay về sau chúng ta không bao giờ phân ly nữa.”

Trang Noãn Thần nhìn anh, những lời này tuy nói trong đau khổ, nhưng vẫn hấp dẫn cô như loài hoa anh túc. Đúng vậy, cô hy vọng không phân ly cùng anh biết bao, nhìn vào mắt anh, lý trí trong đầu cũng dần dần bị tình cảm lấn át.
Cô muốn đi cùng anh.
Bởi vì cô hiểu rất rõ, mỗi phút mỗi giây trong cuộc sống không có Cố Mặc đều là sự giày vò.
“Theo anh đi đi.” Cố Mặc lại cứ thì thầm vào tai cô.
Bức tường kiên cố được chính tay cô xây dựng ở trong lòng rốt cục cũng bị những chữ cuối cùng này của anh làm sụp đổ!
Đúng, cô không muốn bị ai chi phối nữa, cô muốn ở bên anh!
Ngay bây giờ!
Nghĩ vậy, trái tim cũng đập dữ dội, nỗi đau đè nén trước giờ bỗng chốc hóa thành tình yêu sâu đậm với anh hơn, cô muốn nói với anh cô chia tay là vì bất đắc dĩ bị bức bách, cô còn muốn nói với anh, cô muốn đi cùng anh!
Ngón tay đột nhiên siết chặt ngón tay anh, mắt Trang Noãn Thần cũng hiện lên vẻ khẩn thiết…
“Cố Mặc…” Tiếng nói của cô vì kích động mà hơi lớn, cô muốn nói với anh cô bằng lòng đi với anh, “Em…”
“Noãn Noãn.”
Sau lưng hai người truyền đến một giọng nói ấm áp trầm lắng, không sớm không muộn, vừa đúng thời điểm.
Tiếng nói bất ngờ mà quen thuộc này tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một tiếng sấm đột nhiên kéo lại lý trí của Trang Noãn Thần!
Cơ thể của cô bỗng nhiên run lên, ngoảnh lại. Cách cô một khoảng không xa lắm, dưới ánh đèn đường, bóng dáng Giang Mạc Viễn bị kéo dài thật dài, anh lẳng lặng đứng đó xem cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt bình tĩnh như gương, nhìn không ra biểu hiện gì, còn có chiếc xe thương vụ của anh đỗ ở xa xa, hòa cùng màn đêm, phản chiếu sự xa hoa của nó.

Nhưng chỉ một tiếng gọi như vậy, đã thành công để cô ý thức được rằng ý niệm vừa rồi ở trong đầu cô có bao nhiêu hoang đường, tay đang nắm lấy tay Cố Mặc từ từ nới lỏng, mắt cô lại chậm rãi khôi phục lại vẻ trống vắng, đem nỗi đau sâu thẳm đè ép về sâu trong đại não, rồi sau đó… chôn vùi.
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, có thể cô thực sự đi cùng anh rồi.
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, có thể cô và anh thực sự vĩnh viễn ở bên nhau.
Nhưng tại sao, giữa cô và Cố Mặc mãi mãi vẫn luôn thiếu một chút ấy?
Lý trí, là do sự xuất hiện bất ngờ của Giang Mạc Viễn hoàn toàn xua đi kích động.
Trang Noãn Thần rốt cuộc buông hẳn tay ra, hơi lui về sau từng bước.
Cố Mặc nhìn cô một cách khó tin, đáy mắt đong đầy đau đớn, lúc nghoảnh lại nhìn Giang Mạc Viễn, nỗi đau đột nhiên biến thành căm hận!
Người đàn ông cách đó không xa từng bước đi đến, mỗi bước chân đều trầm ổn thản nhiên, đến bên cạnh Trang Noãn Thần thì dừng lại, anh không để ý đến ánh mắt oán hận của Cố Mặc, giơ tay ôm chầm lấy cô gái bên cạnh, nghiêng đầu nói nhỏ: “Noãn Noãn, nên về nhà rồi.” Đầu ngón tay anh có thể cảm nhận được đầu vai cô đang run khẽ.
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, thoáng đau như dao cắt.
Đúng vậy, cô nên về nhà rồi.
Nhưng mà, không phải cùng với Cố Mặc, mà là cùng Giang Mạc Viễn, người chồng hợp pháp của cô.
Ánh mắt Cố Mặc trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đến, một tay bắt lấy cổ tay của Trang Noãn Thần…
“Noãn Thần, đi theo anh!”
Giang Mạc Viễn thuận thế nhìn qua, khi ánh mắt trầm tĩnh lướt nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cổ tay Trang Noãn Thần có hơi lạnh lùng, đuôi lông mày lặng lẽ nhuốm chút tà ác, mở miệng, lạnh giọng…
“Anh Cố à, anh lôi kéo tay của bà xã tôi, bảo cô ấy đi theo anh, hình như không hợp lý lắm?”
“Bà xã anh?” Cách xưng hô này tác động đến Cố Mặc, sắc mặt anh càng thêm xanh tái, “Giang Mạc Viễn, anh nghe rõ cho tôi, Noãn Thần là của tôi, cô ấy là của tôi…”
“Cố Mặc!” Trang Noãn Thần nhẹ giọng cắt ngang lời nói của anh, “Xin lỗi anh, em không thể đi theo anh.” Lên tiếng lần nữa, giọng điệu của cô đã thay đổi, bình tĩnh lạnh nhạt, thương tích đã sâu đến tận tim, như vậy cũng tốt, có đau hơn nữa cũng nhìn không ra được.
“Noãn Thần…” Ngón tay Cố Mặc run rẩy.

Mắt Trang Noãn Thần từ từ trầm lắng, thoát khỏi tay anh, giơ tay nhẹ nhàng khoát lấy cánh tay Giang Mạc Viễn, nhìn về Cố Mặc, “Người em yêu là anh ấy, chồng của em.”
Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô, gương mặt cô sáng trong như ánh trăng nơi chân trời, một câu nhẹ nhàng bâng quơ lại có thể làm tròng mắt thâm thúy của anh co rút lại, một thứ tình cảm khó diễn tả bằng ngôn ngữ nổ tung trong lòng, anh biết cô chỉ đang nói dối Cố Mặc, anh cũng biết đây không phải là câu thật lòng của cô, nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà đắm chìm vào đó, chìm vào sự cảm động cùng rung động chưa từng có ấy…
Mắt Cố Mặc lại đau thương, siết chặt nắm tay.
Cô không dám nhìn anh thêm nữa, chỉ ngước lên nhẹ nhàng nói với Giang Mạc Viễn, “Đi thôi anh.”
Giang Mạc Viễn gật đầu, ôm lấy cô xoay người rời đi.
“Noãn Thần…” Sau lưng là tiếng bước chân dồn dập và thống khổ.
Trái tim Trang Noãn Thần kịch liệt co rút, nước mắt tuôn ra ào ào.
Giang Mạc Viễn bên cạnh đột nhiên xoay người lại, đưa tay túm áo Cố Mặc, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo…
“Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần bất ngờ lên tiếng, dùng hai chữ này để gọi anh lại, cô đứng im tại chỗ không quay đầu, trong không khí chuyển động giọng nói nhè nhẹ, “Em lạnh, về nhà thôi.”
Cô không thể quay đầu lại, sợ Cố Mặc nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của cô, sợ trái tim cô mềm yếu, sợ một cái ngoảnh lại là đánh mất muôn đời…
Trong mắt Cố Mặc chỉ có mình cô, nhưng mà, bóng lưng của cô trông rất lạnh lùng, lạnh lùng đễn nỗi khiến anh không còn sức níu giữ bất cứ gì nữa.
Giang Mạc Viễn xoay người trở về, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt anh.
Ánh mắt Cố Mặc lại tràn ngập phẫn nộ.
Còn Giang Mạc Viễn, ánh mắt cũng lạnh băng.
“Đừng quấy rầy bà xã tôi nữa, nếu không… tôi sẽ không khách khí!” Giang Mạc Viễn hạ giọng cảnh cáo, ngữ điệu lạnh buốt đến tận xương tủy.
Cố Mặc hung hắng siết nắm đấm, nếu không phải bóng lưng ấy quá đỗi lạnh lùng, anh ước gì mình có thể vung tay đấm vào mặt Giang Mạc Viễn.
Hết chương 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui