Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mờ ảo.
Trang Noãn Thần thấy đau khổ trong lòng, đưa tay kéo tay anh, cô đã từng hỏi anh, nhiều năm qua như vậy tại sao vẫn không tháo chiếc nhẫn này ra, anh mỉm cười đáp, năm đó đã hứa với cô phải luôn đeo nó.
Một câu nói bâng quơ lại trở thành lời hứa hẹn anh khắc ghi trong lòng, cô đau.
Cố Mặc thấy cô im lặng, bàn tay khẽ vạch ngón tay cô ra, cười nhẹ, “Đi thôi.”
“Bây giờ à?” Cô sửng sờ, một tiếng nữa là đến tiệc mừng công rồi.
Cố Mặc gật đầu, nắm chặt tay cô.
Cô chần chờ.
“Sao vậy em?” Anh cầm lấy nón bảo hiểm đưa cô, thấy vẻ do dự trong mắt cô, giọng anh chuyển thành nghi vấn.
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm xúc, anh nhỏ nhẹ ân cần như vậy, càng là thế, cô ngược lại càng thấy bất an. Suy nghĩ, đưa tay nhận lấy nón bảo hiểm.
Cố Mặc mỉm cười.
Cầm nón trong tay, Trang Noãn Thần lại lần lữa không đội vào, dây đai quấn quanh trên tay, có một thoáng cảm thấy ngột ngạt, bóng lưng anh rơi vào trong mắt, ngay sau đó cô đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy anh.
Cố Mặc quay đầu, lại ngập ngừng một lúc.
“Em… có chuyện muốn nói với anh.” Đầu ngón tay Trang Noãn Thần hơi lạnh, bất ổn không ngừng cuộn trào trong lòng.
Cô không muốn dối anh.
Cô không tài nào quên được hai đêm hoang đường ấy, không thể quên được nguyên nhân là bởi vì Cố Mặc. Cố Mặc càng đối tốt với cô, cô càng lo sợ bất an, mỗi ngày ý niệm mâu thuẫn đều đánh nhau trong đầu, nói hay là không, vấn đề ấy cứ mãi tra tấn cô.
Cô có thể lựa chọn cách như Hạ Lữ nói, nhưng lỡ như sau này bị Cố Mặc biết thì sao? Cô không dám mạo hiểm như vậy.
Giãy bày hết toàn bộ có lẽ là cách tốt nhất, ít ra, cô giao quyền lựa chọn vào tay anh, tuy rằng sẽ rất đau khổ, nhưng còn tốt hơn cứ mãi bị giày vò.
Biểu hiện phân vân rối rắm của cô rơi vào trong mắt Cố Mặc, sắc mặt anh thoáng ngưng đọng, nhưng vẫn mỉm cười thở dài, “Anh biết em muốn nói gì, Noãn Thần…” Vừa nói, anh vừa kéo lấy tay cô, cầm lấy nón bảo hiểm đội vào giúp cô, “Coi như vì anh được không? Thực sự, anh không muốn để em đi tham dự tiệc mừng công gì đó, em gặp hắn một lần, thì anh sẽ phiền muộn một lần. Em có biết, mỗi lần nghe tên của hắn phát ra từ miệng em, ngay cả lòng giết người anh cũng có.”
Lúc anh nói nửa đoạn đầu, Trang Noãn Thần thực sự thót tim, nhưng nghe đến nửa đoạn sau cô mới biết hóa ra anh hiểu lầm ý của cô, sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà giảm đi đôi chút, nhưng lời nói đến bên miệng rốt cục cũng không thốt ra được, chỉ nghe đến tên của Giang Mạc Viễn thôi thì anh đã hận đến nỗi muốn giết người, một khi biết chuyện đêm đó, anh sẽ ra sao?
Cố Mặc thỉnh thoảng rất cực đoan, có thể làm ra chuyện gì ngay cả cô cũng không đoán trước được.
“Anh biết chuyện tiệc mừng công à?” Nghe anh nhắc đến, cô liền thay đổi dự tính ban đầu.
Chuyện tiệc mừng công vốn là chuyện nhỏ, cô thực sự không muốn tham gia.
Cố Mặc cười cười, mím môi, “Thấy được tin tức liên quan.”
Trang Noãn Thần tức ngực, đau lòng vì anh, nhịn không được bước lên trước ôm lấy anh, trong lòng cảm giác đủ ngọt bùi cay đắng.
Cô chủ động ôm anh khiến anh vui mừng, gắt gao ôm cô hồi lâu mới buông tay, bắt nhanh lấy tay cô, “Đi nào, chọn nhẫn thôi.”
Trang Noãn Thần không cự tuyệt, khóe mắt giấu sau mũ bảo hiểm lại đỏ lên…
***
Tiệc rượu mừng công lần này của Tiêu Duy sửa lại một chút tác phong bảo thủ trước kia, phá lệ mời vài ba phóng viên, phía tổ chức ngoại trừ yêu cầu không được chụp ảnh của CEO thì cũng không còn yêu cầu nào khác.
Tiệc mừng công chẳng những có người bên Tiêu Duy tham dự, còn có các thành viên phụ trách có liên quan của Truyền thông Đức Mã, và những người phụ trách giao dịch kinh doanh, các đại lý lớn thường có nghiệp vụ qua lại.

Bầu không khí tại hiện trường không cần phải nói nhiều, đương nhiên cũng là kết quả nỗ lực của các đồng nghiệp trong tổ truyền thông.
Khi ánh sáng rực rỡ trong bữa tiếc chiếu lên người Giang Mạc Viễn, một vài người phụ trách đều tiến lên mời rượu, đơn giản trò chuyện dăm ba câu, anh đảo mắt nhìn quanh phòng tiệc, ánh mắt sắc bén bình tĩnh lúc ban đầu dần dần chuyển thành không vui.
Chẳng được bao lâu, Hạ Lữ cầm ly rượu chân thành bước đến, sau khi chạm cốc cùng Giang Mạc Viễn, cô khẽ nói, “Nếu Giang tổng đang tìm Noãn Thần thì quên đi, đêm nay cậu ấy bận việc nên không đến, cố ý bảo tôi nói lại với anh.”
Giang Mạc Viễn tay cầm ly rượu, thân hình cao to lộ vẻ hờ hững, có khoảng một giây, ánh mắt u tối làm cho người ta phải sợ hãi, môi mỏng hơi mím lại, mượn động tác nhấm nháp rượu ngon trong ly, vô tâm hỏi, “À? Có chuyện gì quan trọng vậy?”
“Chuyện này…” Hạ Lữ do dự, cuối cùng vẫn nói, “Tôi nghĩ là chuyện chung thân đại sự phải quan trọng hơn buổi tiệc mừng công này chứ nhỉ?”
Tay cầm ly rượu của Giang Mạc Viễn hơi siết lại.
“Có một câu không biết có nên nói hay không.” Hạ Lữ không lập tức quay đi, mỉm cười ảm đạm nhìn Giang Mạc Viễn.
“Mời nói.” Sự lạnh lẽo ở sâu trong đáy mắt kia được anh giấu đi rất khéo, vẻ mặt của Giang Mạc Viễn cũng chuyển thành ung dung như trước giờ.
Hạ Lữ thoáng suy tư, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Cố Mặc, ngoại trừ Noãn Thần thì cái gì cũng không có, còn Noãn Thần, ngoại trừ Cố Mặc ra thì cũng chẳng còn gì. Hiện giờ Noãn Thần có thể từng bước thăng chức, thực sự nhờ vào sự giúp đỡ trước kia của Giang tổng. Người tốt, nếu làm đến hoàn toàn triệt để mới được gọi là người tốt, Giang tổng, anh nói có phải hay không?”
Giang Mạc Viễn cười khẽ, đuôi mày anh tuấn lại lặng lẽ nhuốm chút tàn độc.
Sau khi Hạ Lữ nói xong liền đi, anh hơi xoay người, “Châu Niên.”
Châu Niên đứng một bên liền đi đến, cũng plet giày da, cũng thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng chỉ là biểu hiện hờ hững trên mặt quá nhiều, vì vậy nhiều năm qua, anh ta đã sớm hiểu được một ít tâm tư của Giang Mạc Viễn, cho nên khi anh còn chưa lên tiếng, anh ta liền hạ giọng nói nhỏ vào tai Giang Mạc Viễn.
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe xong liền cau mày, sau hồi lâu trên môi bật ra một câu, “Thành phố Bắc Kinh này đúng là nhỏ thật.”
***
Trên phương diện lựa chọn nhẫn, Cố Mặc tỉ mỉ hơn Trang Noãn Thần rất nhiều.
Chỉ là, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ý kiến của hai người luôn trái ngược nhau. Nguyên nhân khá đơn giản, Cố Mặc muốn mua cho cô chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, Trang Noãn Thần lại cố tình muốn mua một chiếc nhẫn bạch kim bình thường.
Một chiếc hơn ba ngàn tệ và một chiếc hơn ba mươi ngàn tệ, cô lựa chọn chiếc đầu tiên.
“Thưa quý khách, kết hôn cả đời chỉ có một lần, chọn nhẫn đương nhiên phải chọn chiếc có giá trị một chút.” Cô nhân viên trong tiệm trang sức tận tình khuyên bảo, “Tất cả kim cương trong cửa hàng chúng tôi đều được nhập từ Namibia, được Bỉ gia công cắt giũa, mỗi một chiếc nhẫn đều chế tác thủ công, quý khách đeo ra ngoài tuyệt đối sẽ không đụng hàng với người khác, mỗi một chiếc nhẫn đều là có một không hai. Nhẫn đương nhiên phải mua nhẫn kim cương rồi, nếu không sẽ rất mau rớt giá.”
“Không cần, tôi cảm thấy nhẫn bạch kim được rồi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.
Cố Mặc lại không chịu, lúc nãy anh nhìn trúng một chiếc nhẫn giá ba mươi ngàn chín trăm tệ, vốn muốn Trang Noãn Thần đeo thử, đảo mắt lại thấy chiếc khác thu hút hơn, đưa tay chỉ chỉ, “Lấy chiếc nhẫn này ra xem.”
“Mắt thẩm mỹ của quý khách tốt thật, chiếc này vừa mới nhập hàng không lâu.” Cô nhân viên đương nhiên biết ai là người cầm tiền, tươi cười mang chiếc nhẫn anh vừa chỉ ra, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
“Viên kim cương đính trên đó là năm li, màu D độ sạch LC, được cắt theo tỷ lệ hoàn mỹ[1].”
Cố Mặc nhìn mà hài lòng.
Trang Noãn Thần cầm qua nhìn, lại nhìn giá cả, mở to hai mắt, “Nhẫn kim cương nửa carat mà giá hơn tám mươi ngàn?” Nhanh chóng trả lại chiếc nhẫn, ăn cướp à.
Cô nhân viên nghe vậy bèn nói, “Thưa quý khách, mỗi một viên kim cương đều là độc nhất vô nhị, quý khách đừng thấy nó chỉ có nửa carat, nhưng màu sắc độ sạch dạng cắt tất cả đều hoàn mỹ, cũng có khả năng tăng giá rất cao. Hiện giờ nhẫn kim cương một carat thấp nhất cũng hai trăm năm chục ngàn rồi, nếu màu D thì càng quý hơn, ít nhất phải hơn ba trăm ngàn đó. Mỗi chiếc nhẫn trong cửa hàng chúng tôi đều có thể đem ra bán đấu giá. Quý khách xem trong này cũng có rất nhiều nhẫn giá rẻ, nhưng màu sắc dạng cắt không tốt, vậy thì có ích gì đâu? Chỉ có thể đeo thôi. Rất nhiều cửa hàng trang sức ở thành phố này không có kim cương màu D, đây là màu sắc tốt nhất, còn nữa, dạng cắt kim cương rất quan trọng, nếu hai vị chọn lựa nhiều cửa hàng kim cương rồi hẳn là biết, thêm vào đó, những chủ cửa hàng khác đều đặt kim cương dưới ánh đèn cho khách xem, nhưng kim cương ở cửa hàng chúng tôi các vị có thể đặt ở chỗ tối để nhìn, vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt như cũ, các cửa hàng khác không dám là bởi vì độ sạch của kim cương không đủ, màu sắc bình thường, quan trọng nhất là dạng cắt không hợp quy cách.”
Cố Mặc cầm nhẫn lại, đặt chỗ tối của quầy hàng xem một chút, gật đầu, nói với Trang Noãn Thần, “Đúng là một chiếc nhẫn không tồi.”
“Đúng vậy, thưa quý khách, kim cương được cắt hoàn hảo, chính là cắt làm sao cho toàn bộ ánh sáng bên ngoài xuyên qua viên kim cương có thể phản xạ lại cường độ ánh sáng một cách tối đa theo tỷ lệ kích thước mặt bàn, góc nghiêng phần trên và chiều sâu phần đáy, nếu cắt quá nông thì sẽ làm cho ánh sáng thoát ra khỏi viên đá qua phần hông, sẽ không thấy được độ rực sáng nhất của viên kim cương. Quan trọng hơn chính là, mỗi một chiếc nhẫn trong cửa hàng chúng tôi đều được chế tác thủ công, quý khách hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ổ kim cương trên nhẫn bị lỏng lẻo ra, chạm vào vô cùng trơn nhẵn, không có hiện tượng vướng vào quần áo khi sử dụng, có rất nhiều cửa hàng không thể đảm bảo độ bền chắc của việc khảm nạm, cũng có rất nhiều kim cương xảy ra hiện tượng lỏng lẻo, nhưng ở cửa hàng chúng tôi thì không, viên kim cương này đeo cả đời trên tay sẽ không rơi ra, chúng tôi có thể cam đoan điều đó.”
Cố Mặc nghe đến động lòng, gõ mặt bàn, “Vậy lấy chiếc này đi.”
“Quý khách, có cần đo kích cỡ nhẫn một chút không?” Cô nhân viên vừa nghe liền mừng rỡ.

“Được.”
“Khoan khoan…” Trang Noãn Thần hết hồn, vội vàng kéo Cố Mặc sang một bên, hạ thấp giọng nói, “Anh điên hả? Mua nhẫn đắt như vậy để làm gì?”
Cố Mặc cười cười, giơ tay nựng mặt cô một cái, nhẹ nhàng nói, “Nếu là hai tháng trước, anh sẽ mua cho em cái trứng chim bồ câu rồi, chiếc hiện giờ anh còn cảm thấy ấm ức cho em.”
Trang Noãn Thần nghe mà muốn khóc, trong lòng lại ấm áp, giữ anh lại nghiêm túc nói, “Em biết anh một lòng nghĩ cho em, nhưng thực sự không cần mua nhẫn đắt như vậy đâu, chúng ta còn dùng tiền vào nhiều chỗ khác, lần này nghe em đi, được không?”
“Không được, anh không thể để đồng nghiệp chê cười em được.” Cố Mặc cũng trả lời rất nghiêm túc.
“Cố Mặc!” Trang Noãn Thần nét mặt sa sầm, cố tình ra vẻ giận dỗi, “Em không thích kim cương được không?”
Cố Mặc bị biểu hiện của cô chọc cười, nhưng dứt khoát không thay đổi ý định ban đầu.
Trang Noãn Thần không còn cách nào, đi đến trước quầy thanh toán nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, chúng tôi không lấy chiếc nhẫn này.”
“Noãn Thần…”
“Noãn Noãn…”
Còn tiếp…
[1] Tiêu chuẩn 4C (carat, color, clarity, cut) của kim cương: Có 4 yếu tố ảnh hưởng đến giá trị của kim cương gọi tắt là tiêu chuẩn 4C; đó là trọng lượng (Carat), màu sắc (Color), độ sạch (Clarity) và tỷ lệ cắt mài (Cut).
Màu D: Màu sắc của kim cương cũng đa dạng, tùy theo màu sắc người ta chia kim cương thành hai nhóm không màu và có màu. Nhóm không màu gồm những viên kim cương hoàn toàn không mang màu cho đến màu vàng rất nhạt. Ở loại không màu (Cape), màu được phân cấp và được biểu diễn bằng các mẫu tự bắt đầu bằng chữ D (hoàn toàn không màu, thường gọi là nước D) cho đến Z (màu sậm dần, có màu vàng nhạt), giá trị của kim cương cũng giảm theo độ tăng của màu vàng.
Độ sạch LC (Loupe Clean- Sạch dưới kính lúp) hay IF (Internal Flawless – Bên trong hoàn hảo): Độ sạch của kim cương được đánh dấu là “sạch dưới kính lúp” (loupe-clean), nếu như trong những điều kiện nhất định, viên kim cương có độ trong suốt tuyệt đối và không chứa bao thể bên trong.
Trang Noãn Thần không còn cách nào, đi đến trước quầy thanh toán nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, chúng tôi không lấy chiếc nhẫn này.”
“Noãn Thần…”
“Noãn Noãn…”
Tiếng của Cố Mặc cùng một người đàn ông khác đồng thời vang lên, người trước lộ ra hàm ý khuyên lơn bất đắc dĩ, người sau lại chất chứa đầy vẻ nuông chiều.
Ngón tay cầm nhẫn của Trang Noãn Thần run nhẹ, gần như quay đầu cùng lúc với Cố Mặc nhìn xem.
Trên lối đi dành cho hội viên của cửa hàng trang sức, Giang Mạc Viễn lại đứng ở chỗ đó.
Bộ plet màu xám ôm lấy thân hình vốn tráng kiện của anh, ánh sáng trong cửa hàng gần như bao phủ lên một mình anh, kể cả nụ cười bên môi kia, cũng lộ ra tình cảm ấm áp khi bất ngờ gặp gỡ.
Trang Noãn Thần kinh ngạc.
Sao anh có thể ở chỗ này? Không phải anh đang ở bữa tiệc mừng công sao?
Sự xuất hiện bất ngờ của Giang Mạc Viễn, người không thể tiếp nhận nhất chính là Cố Mặc, nét mặt anh nhất thời sa sầm, không nói gì liền kéo Trang Noãn Thần đi.
“Đi vội vàng như vậy làm gì?” Sau lưng, tiếng nói của Giang Mạc Viễn lại thản nhiên vang lên.
Cố Mặc dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh, hừ lạnh nói, “Nhìn thấy người khiến mình chán ghét tất nhiên phải đi rồi, tôi không có nội liễm trầm ổn như Giang tổng đây, đối mặt với người mình ghét vẫn có thể xem như bình thường.”
Trang Noãn Thần bên cạnh trong lòng bất ổn, âm thầm kéo Cố Mặc, nhỏ giọng nói, “Đi thôi, đừng nói nữa.” Cô không muốn rầy rà.
Giang Mạc Viễn tuyệt đối không vô duyên vô cớ xuất hiện trong cửa hàng trang sức, nếu bình thường cô sẽ chẳng hoài nghi điều gì, nhưng hôm nay, giờ khắc này, tiệc mừng công không thể kết thúc nhanh như vậy được.

“Anh Cố đề cao tôi quá rồi, có lẽ tôi với anh giống nhau đó, đều rất ghét nhìn thấy người khiến mình chán ghét, nhưng mà, gặp gỡ người khiến tâm trạng mình vui vẻ thì vẫn nên dừng lại chào hỏi một tiếng chứ?” Giọng nói của Giang Mạc Viễn trơn tru.
Trang Noãn Thần nghe đến nỗi lỗ chân lông cũng phát run, bất giác quay đầu nhìn về phía Giang Mạc Viễn.
Ánh mắt của Giang Mạc Viễn lại không nhắm về hướng cô, mỉm cười thong dong, khiến trong lòng Trang Noãn Thần càng thêm bất an.
“Anh có ý gì?” Xưa giờ Cố Mặc không phải là người thích quanh co lòng vòng, dứt khoát hỏi một câu, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm!
Giang Mạc Viễn bước lên trước, nhún nhún vai, cười nhẹ, “Ý của tôi dễ hiểu lắm mà, tôi và anh không tính là bạn thân, nhưng vài lần gặp mặt xem như là bạn cũ, gặp gỡ bạn cũ đương nhiên tâm trạng vui vẻ rồi, sao vậy? Tôi nói có gì sai à?”
Chơi chữ luôn luôn là sở trường của Cố Mặc, hôm nay lại bị Giang Mạc Viễn vượt qua mặt đương nhiên trong lòng không vui, lạnh lùng nói, “Tôi nào dám xưng là bạn cũ của Giang tổng cao cao tại thương chứ? Chỉ là quan hệ giữa chúng ta e rằng muốn tránh còn không kịp nữa là? Nhưng không ngờ ngàn tránh vạn tránh lại vẫn có thể gặp phải anh, tôi nên cảm thán thế giới này quá nhỏ chăng?”
“Cảm thán chi bằng xem nó thành duyên phận đi.” Giang Mạc Viễn ung dung lãnh đạm, không nhanh không chậm nói tiếp, “Thế giới quá nhỏ là thật, tôi đột nhiên nhớ đến từng đem lắc tay đến đây để sửa, hôm nay liền ghé qua xem, ai ngờ lại gặp được hai người.” Anh nói xong, duỗi tay ra, quản lý cửa hàng ở sau lưng lập tức tiến đến đưa một chiếc hộp hình chữ nhật bằng nhung cho anh.
Mở hộp ra, chiếc lắc tay lặng lẽ nằm bên trong, bề ngoài không quá phô trương sang trọng, nhưng có thể thấy chất liệu của nó rất đẹp và quý giá.
Cố Mặc chẳng hề có hứng thú với lý do của anh, xoay người muốn đi.
“Đợi đã.” Sau lưng, Giang Mạc Viễn lại lên tiếng.
Cố Mặc có hơi mất kiên nhẫn, nhíu mày, “Giang Mạc Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Giang Mạc Viễn lại mỉm cười vô cùng nhẫn nại, đưa tay lấy chiếc lắc ra khỏi hộp, lần này, anh nhìn thẳng vào Trang Noãn Thần, nụ cười ôn hòa như mặt nước không gợn chút sóng.
Chiếc lắc trong tay anh quen thuộc đến nỗi suýt nữa làm mắt Trang Noãn Thần bị thương.
Đáy lòng khẽ run.
Là chiếc lắc anh tặng cô, sau đó bị rơi gần quán bar.
“Chiếc lắc này là quà tôi tặng một người bạn, nhưng sau đó lại bị cô ấy vô ý làm hư, nên tôi đem đến đây sửa lại.” Trên mặt Giang Mạc Viễn như đang nói chuyện vô nghĩa chẳng liên quan gì, nhưng thực tế lại giải đáp nghi vấn trong lòng Trang Noãn Thần, mỉm cười bước đến, “Nhưng dù sao tôi cũng là phái nam, đối với mấy trang sức này thì không am hiểu nhiều, Noãn Noãn, nhờ em đến nhìn xem, chiếc lắc này sửa vậy đã được chưa?”
Cố Mặc nhíu mày.
Trang Noãn Thần đè nén bất an trong lòng, nhìn cũng chẳng nhìn, khẽ nói, “Thứ gì đã hư rồi, cho dù có sửa lại cũng không còn giống như trước nữa, cần gì phải phí sức chứ?”
Giang Mạc Viễn nghe xong bèn cười ha ha, “Cúng đúng, nhưng ngộ nhỡ chiếc lắc này sau này vẫn còn có thể dùng được thì sao? Chẳng hạn như, một ngày nào đó người bạn kia của tôi đột nhiên muốn đeo nó, giữ lại bên người cũng tốt mà.”
Tiếng nói của anh quá mức dịu dàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến lòng cô dâng lên cảnh giác.
“Noãn Thần, nói nhiều với anh ta như vậy làm gì?” Cố Mặc đương nhiên rất ghét cuộc gặp gỡ tình cờ này, kéo Trang Noãn Thần qua ôm chặt, nhìn Giang Mạc Viễn, “Tôi thấy anh vẫn nên tìm người khác xem giúp đi. Nói không chừng người bạn kia của anh đã không còn thích chiếc lắc này nữa, anh cần gì phải làm chuyện thừa thải?”
Trang Noãn thần cúi đầu, trong lòng đoán được Cố Mặc hẳn là đã biết chiếc lắc này từng là của cô.
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy thì nhíu mày, nhưng chưa nói thêm gì.
“Ngại quá, tôi và Noãn Thần không dư thời gian.” Cố Mặc nói tiếp, đuôi mắt ánh lên vẻ đắc ý, “Giang tổng chưa kết hôn nên không hiểu đâu, hóa ra chọn nhẫn vẫn là chuyện hao tổn tâm trí hơn cả.”
Anh có lòng khiêu khích, Trang Noãn Thần nghe hiểu, Giang Mạc Viễn nghe thấy càng hiểu hơn.
Ý cười bên môi vẫn lan đến tận đáy mắt, còn có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ rất rõ, “Hai người muốn kết hôn à?”
Trang Noãn Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không rõ tại sao vẻ mặt anh lại biến hóa nhanh chóng đến vậy.
Cố Mặc lại siết chặt vòng ôm, rất có ý khoe khoang, “Noãn Thần đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, hôn lễ sẽ tổ chức nhanh thôi, nếu Giang tổng có thời gian thì hoan nghênh anh đến chung vui nhé.”
“Thế à? Vậy thì phải chúc mừng hai người rồi.” Ý cười của Giang Mạc Viễn rất thâm thúy, nhìn không ra dấu hiệu giả bộ, tiến lên trước đưa chiếc lắc tay cho Trang Noãn Thần, “Một khi đã như vậy, chiếc lắc này xem như quà mừng của anh, nhận đi.”
Trang Noãn Thần vô thức tránh đi.
Cố Mặc lại cười lạnh, nói, “Chiếc lắc tay này không phải của bạn anh sao?”
“Chẳng phải anh nói, có lẽ cô ấy không còn thích nó nữa, vậy thì tôi chỉ thuận nước giong thuyền, coi như quà mừng vậy.” Giang Mạc Viễn nhíu mày, tự nhiên nói.
Ánh mắt Cố Mặc u ám.

Trang Noãn Thần nãy giờ không nói gì liền bước lên trước, nhìn Giang Mạc Viễn, nhẹ nhàng nói, “Chiếc lắc này quý giá quá, tôi không thể nhận được, tôi và Cố Mặc nhận tâm ý của Giang tổng là được rồi, ngại quá, chúng tôi thực sự không kịp giờ rồi, đi trước vậy, tạm biệt.” Nói xong, cô nhẹ nhàng khoát tay Cố Mặc, xoay người bỏ đi.
Khóe môi Giang Mạc Viễn vẫn cười, nhưng vẻ u tối nơi đáy mắt lại dần dần biến thành thứ ánh sáng sắc bén vụn vặt.
Màn đêm càng lạnh.
Cái lạnh mùa đông vẫn thấm sâu vào lòng người.
Lên xe, Giang Mạc Viễn không bảo tài xế lập tức lái xe đi, chỉ là ngồi ở sau xe trầm tư.
Châu Niên ngồi bên cạnh, cảnh tượng vừa rồi anh ta cũng thấy rõ, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói, “Giang tổng, tiếp theo đi đâu?” Chỉ sợ tin tức bỏ đi giữa chừng bữa tiệc để các phóng viên biết được lại đồn đãi, cũng may mà lần này phóng viên mời đến đều đáng tin.
Giang Mạc Viễn vẫn im lặng.
Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hy vọng có thể từ trên mặt anh ta biết được chút ý tứ của Giang Mạc Viễn.
Châu Niên dùng mắt ra hiệu hãy yên tâm chờ đợi một chút.
Giang Mạc Viễn lấy hộp thuốc lá, rút một điếu ra, kê lên miệng, Châu Niên châm lửa, tài xế vội vàng hạ kính xe xuống.
Hút vài hơi thuốc, nhả ra, khói thuốc như hình dáng người đẹp theo kính xe chui ra ngoài, lay động trong bầu không khí lạnh lẽo vào đêm. Giang Mạc Viễn kẹp điếu thuốc, cánh tay khoát lên cửa xe, nhìn làn khói sắp bị gió thổi tan đi, hình ảnh xinh đẹp làm anh lơ đãng nhớ đến đêm ấy…
Đêm ấy, dáng vẻ Trang Noãn Thần khi ở trên giường cũng lay động như thế, lay động theo tiết tấu va chạm của anh.
Anh thừa nhận phương thức anh có được Trang Noãn Thần không phải quang minh chính đại, thậm chí là đê tiện, nhưng, khi tinh thần cô mơ hồ thậm chí lơ đãng dựa vào lòng anh, loại khát vọng bị đè nén trường kỳ đối với cô tựa như cơn hồng thủy ồ ạt kéo đến, anh không thể ức chế thứ cảm xúc điên cuồng muốn chiếm hữu cô, thứ cảm xúc này anh chưa từng thể nghiệm trên người bất cứ phụ nữ nào.
Anh khao khát có được một cô gái như vậy, ý niệm điên cuồng này làm ngay cả anh cũng phải giật mình.
Vì thế, anh làm vậy thật.
Anh nhìn cô lẩm bẩm trong vô thức, nhét toàn bộ vẻ đẹp của cô vào trong mắt, thân thể cô mềm mại như nước, vừa chặt khít vừa ẩm ướt đến vậy, anh chỉ biết là, khoảnh khắc anh chiếm hữu cô hoàn toàn ấy, cảm giác thỏa mãn chưa từng có làm anh khiếp sợ, đó là cảm giác thỏa mãn sâu sắc mà anh chưa từng hưởng thụ qua bao giờ. Cô thật bé nhỏ, trong chuyện tình yêu đúng là một đứa nhỏ chưa trải đời.
Anh nhẫn nại, muốn cho cô thứ tốt nhất, nhẫn nại dẫn dắt cô, nhưng cuối cùng vẫn bị sa vào cơ thể chặt khít của cô, lần lượt làm anh si mê.
Cô thuần khiết như vậy, khiến anh thật đáng xấu hổ.
Cô mơ ngủ lần lượt hét lên, anh lại nhân lúc cô hỗn loạn mà lần lượt phát tiết dục vọng lên cơ thể thanh xuân của cô.
Anh thừa nhận, nhìn thấy cô, rốt cục anh không khống chế được.
Anh biến cô thành của anh, là ngoài ý muốn, nhưng lại mừng đến phát điên, cô cắn anh, khuôn miệng nhỏ nhắn ấy cùng với sự thít chặt quá mức khiến mỗi một lần anh đều suýt nữa nộp vũ khí đầu hàng, cô gái này, có ma lực hủy diệt toàn bộ lý trí của anh mà những cô gái khác không có!
Làn khói trong không khí cuối cùng cũng tan đi, mắt Giang Mạc Viễn lại u ám đến dọa người, giống như màn đêm, luôn luôn nhìn không thấu.
Cuối cùng cũng hút xong điếu thuốc, anh mới lên tiếng, giọng nói nhuốm màu u ám như màu mắt anh.
“Điều tra rõ chưa? Là con gái của Hứa tổng?”
Châu Niên vẫn chờ anh lên tiếng lập tức có phản ứng, đáp, “Vâng, đã điều tra xong.”
“Tên là gì?” Giang Mạc Viễn thu tay về, thản nhiên hỏi, kính xe chậm rãi đóng lại.
“Tên là Hứa Mộ Giai.”
“Hứa Mộ Giai?” Giang Mạc Viễn cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, hứng thú nhìn tài xế, “Lão Vương, chú cảm thấy cái tên này thế nào?”
Lão Vương nghĩ rồi quay đầu lại mỉm cười, “Tên nghe rất hay, nhưng gọi ra miệng có chút phức tạp, chắc là trông xinh đẹp lắm nhỉ?”
Giang Mạc Viễn nhếch mi, cười, “Châu Niên, có đẹp không?”
Châu Niên cười nhẹ, cung kính nói, “Là dạng anh Giang thích.” Nói xong lời này, anh ta âm thầm quan sát Giang Mạc Viễn, lại nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức gọi điện sắp xếp.”
Ý cười nơi đáy mắt Giang Mạc Viễn càng sâu, không nói thêm gì nữa.
Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui