Khúc Ước Nguyện


Editor: YuuKhi tỉnh lại, đầu Tô Diệu Ngôn như muốn nứt ra.
Hồi học đại học năm thứ hai, cô cùng Mạnh Nguyễn đi đón giao thừa, lúc đó hai cô cũng đã uống rất nhiều, mà cảm xúc sau khi tỉnh dậy cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Khi đó, cô đã thề sẽ không bao giờ uống say nữa, nhưng không ngờ đêm qua, cô lại phá bỏ lời thề đó.
Kéo chăn xuống, Tô Diệu Ngôn thở dài,
Cảm giác không hề tốt đẹp chút nào.
Cô với tay sờ điện thoại trên tủ đầu giường, cánh tay trắng nõn đến lóa mắt hiện ra.

Cô ngơ ngác nhìn, đột nhiên phát hiện ra thứ màu trắng này không phải cánh tay mình, mà là, áo choàng tắm.
“!!!”
Tô Diệu Ngôn ngồi bật dậy!
Trong đầu cô lập tức như có máy khoan điện khoan xuống, cô day day trán, cố nén lại cơn buồn nôn do chóng mặt, nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Cô nhớ mình đã đi tìm Mạnh Nguyễn, sau đó hai người vừa uống rượu vừa ca hát, hát bài《Phụ nữ khóc đi khóc đi không phải tội》, hát rất vui vẻ, rồi sau đó… Sau đó thì sao?
Cô không nhớ ra nổi.
Nhưng Lệ Hạo ở đó, Lệ Hạo hẳn là sẽ không làm gì, nhưng thằng nhóc này bị điên rồi sao? Còn đưa cô đi thuê phòng tổng thống nữa!
Cô lại từ từ kéo chăn ra —— Chân trần.
“…”
Hoàn toàn lộn xộn.
Tô Diệu Ngôn vội vàng tìm điện thoại để gọi điện.

Lúc này, ở cửa phòng truyền đến một tiếng động nhẹ.
Phó Doanh Xuyên cho rằng cô còn chưa tỉnh, không nghĩ vừa mới đẩy cửa ra đã đối diện với đôi mắt cáo ướt át, cùng với… Đầu tổ quạ.
Sự xấu hổ trong căn phòng lập tức tăng vọt.
Trên đầu Tô Diệu Ngôn hiện lên toàn dấu chấm hỏi, cô không biết phải hỏi từ đâu, đặc biệt là khi nhìn thấy “lão già” kia bình tĩnh như vậy, còn mình thì phải chịu sự tra tấn của men rượu, cùng với áo choàng tắm để chân trần mời gọi.
“Thấy thế nào rồi?” Phó Doanh Xuyên bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“…”
Tại sao câu này nghe có vẻ khó xử vậy nhỉ.
Bàn tay giấu ở trong chăn bông của Tô Diệu Ngôn nắm chặt tay còn lại, sau đó lại nắm lấy chăn bông, cuối cùng cái miệng nhỏ mới nặn ra một câu: “Tại sao em lại ở đây?”
Phó Doanh Xuyên thản nhiên nói: “Uống nhiều quá.”
“Vậy, em như này…” Cô hắng giọng: “Quần áo của em là người phục vụ phòng thay cho sao?”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô, trên mặt viết “Em nghĩ vậy sao”.
Như vậy là sao? Anh trực tiếp nói với cô một câu rõ ràng là được rồi mà! Hơn nữa, chắc chắn anh không phải loại người như vậy.
Bàn chân nhỏ của Tô Diệu Ngôn lộ ra bên ngoài chăn bông, đầu ngón tay cuộn tròn lại, nở một nụ cười lịch sự nhưng ngượng nghịu.
“Xem ra em không nhớ gì rồi.” Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô thiếu nữ ngây thơ đang hoang mang: “Đêm qua, em rất chủ động.”
“Cái, cái gì cơ? Heo động sao?”
Phó Doanh Xuyên cười như không cười, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc cảnh cáo: “Định chối bỏ sao?”
Có trời đất chứng giám!
Cô không biết mình đã làm gì cả! Chẳng lẽ… Rượu đã kích động con quỷ đói tiềm tàng trong dục vọng của cô sao? Không thể nào, dù sao cô cũng xuất thân từ học viện Điện Ảnh, cô có khả năng miễn nhiễm cao với những anh chàng đẹp trai.
Tối hôm qua.
Phó Doanh Xuyên hôn Tô Diệu Ngôn.
Mà nụ hôn đó, hôn không hề có trật tự.
Đối với Tô Diệu Ngôn mà nói, cô hoàn toàn sững sờ; Đối với Phó Doanh Xuyên, đó là lời tuyên bố chiếm hữu, là sự biểu đạt trực tiếp nhất.

Trong ba mươi năm cuộc đời, anh luôn là người bình tĩnh và tự chủ, nhưng nụ hôn này đã phá vỡ mọi kiểm soát.
Anh cường thế cướp đoạt lấy nó.

Cướp đi sự ngọt ngào của cô, cảm giác của cô, hơn thế nữa còn cướp đi trái tim của cô.
Nụ hôn qua đi, Tô Diệu Ngôn nằm liệt trong vòng tay anh, ngoan ngoãn mềm mại giống như một con mèo con yếu ớt.
“Còn dám gọi anh là anh trai sao?” Người đàn ông thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: “Em dám làm như vậy với anh trai của mình sao?”
Nếu lúc đó Tô Diệu Ngôn còn tỉnh táo, cô nhất định sẽ cho anh một cái tát, sau đó quát lớn: Rõ ràng ngươi cưỡng hôn bà đây!
Nhưng cô thực sự mất đi ý thức.
Người đàn ông lại nâng cằm cô lên, đôi đồng tử màu hổ phách phản chiếu bộ dạng của cô, phản chiếu gò má ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt là đôi môi hồng nhuận ướt át.
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên tối sầm lại, anh không kìm được mà lại cúi xuống hôn lên môi cô.
Càng ngọt ngào.
“Nếu em không nói lời nào thì anh sẽ coi như là em đã hiểu.” Phó Doanh Xuyên vuốt tóc cô: “Từ hôm nay trở đi, đừng để anh nghe thấy em gọi anh là anh trai nữa, nếu không anh…”
“Ọe ——”
……
Trong khách sạn, đôi nam nữ im lặng nhìn nhau.
Trái tim của Tô Diệu Ngôn đập thình thịch, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ không lớn mật mà có tà tâm.

Nhưng tà tâm là một thứ rất đáng sợ, nhỡ cô đã nói gì đó với “lão già”, thì đó không phải là nhược điểm đối với anh sao?
“Em có thể chối bỏ cái gì chứ?” Cô cười ha ha: “Em say như vậy, làm gì có khả năng này? Anh cũng đừng trêu em, chắc anh lại giúp em lần nữa rồi.

Cảm ơn anh.”
Cô duỗi đôi chân thon dài ra chuẩn bị xuống giường, trước mặt đột nhiên tối sầm, cô bị “lão già” đè xuống!
“Làm, làm cái gì vậy?”
Tô Diệu Ngôn co rúm lại trên giường, nhớ tới hơi thở của mình nên vội vàng che miệng lại, bàn tay lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ chỉ để lộ ra đôi mắt quyến rũ kia.
Yết hầu của Phó Doanh Xuyên cuộn lên xuống, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng như lửa đốt.
“Thật sự đã quên rồi sao?” Anh hỏi.
“…”
Chắc chắn rồi.
Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì trái với ý trời vậy?
Lồng ngực Phó Doanh Xuyên bị đè nén, vốn dĩ tối hôm qua đã chọc thủng, cuối cùng tất cả đều phí công vô ích.
“Thôi được.” Anh gật đầu: “Quên rồi thì bỏ đi.

Trả lời anh một câu.”
“Gì cơ ạ?” Giọng cô như một con cừu non.
Phó Doanh Xuyên cúi đầu rướn người lại gần, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô: “Ngày hôm đó, khi em quay về thành phố B đã làm những gì?”
“…”
“Em không nói, nhưng sớm muộn thì anh cũng sẽ biết.”
Tô Diệu Ngôn siết chặt ga trải giường.
Có nên nói ra không?
Trong khoảng thời gian này, cô luôn tự hỏi chính mình, rốt cuộc cô để tâm đến những gì Sầm San đã nói hay là để tâm tới khoảng cách giữa mình và Phó Doanh Xuyên? Cô nghĩ, cả hai đều đúng.
Không có cô gái nào có thể vui vẻ đối mặt với bạn gái cũ của người đàn ông mà cô ấy thích.
Chẳng qua đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Còn về bản chất, cô vẫn luôn đồng tình với cái gọi là “Tư bản” mà Sầm San nói đến.
Nếu muốn đứng bên cạnh Phó Doanh Xuyên, cô cũng phải có cái gọi là tư bản.
Mà bây giờ, cô rõ ràng không có.
“Em… Ngày hôm đó em gặp…”
Còn chưa dứt lời, điện thoại của Phó Doanh Xuyên đổ chuông.

Anh cau mày, đặc biệt không thích bị quấy rầy vào lúc này.

Nhưng trong khoảng thời gian này công việc đặc biệt bận rộn và quan trọng, anh không thể lơ là được.
“Em đi tắm đi, trong phòng tắm có quần áo mới.” Anh ngồi dậy đi ra bên ngoài nghe điện thoại: “Lát nữa anh sẽ đưa em về phim trường.”
Tô Diệu Ngôn ngẩn người: “Ồ.”
Sau đó, thời gian tăng tốc đáng kể.
Phó Doanh Xuyên cũng không hỏi lại vấn đề trước đó, điều này khiến Tô Diệu Ngôn không khỏi thấy có chút mất mát.

Nhưng cũng may, dù sao bây giờ cô vẫn còn đang vướng mắc trong một cái vòng, cô không muốn dễ dàng bước ra khỏi đó.
Hai người dùng bữa đơn giản ở khách sạn, sau đó Phó Doanh Xuyên lái xe đưa cô tới phim trường ở thành phố bên cạnh.
***
40 phút sau, chiếc Maybach dừng lại ở phim trường.
Phó Doanh Xuyên không mở khóa xe, mà Tô Diệu Ngôn cũng đã học được, chờ “thầy giáo” Phó dạy bảo một hồi mới tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.
“Khi nào quay xong?”
Tô Diệu Ngôn tính toán: “Chắc không quá tuần này đâu ạ, em chỉ còn lại ba cảnh.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu, cầm lấy túi sữa chua hai tầng mới mua vừa nãy ở ghế sau đưa cho cô: “Lúc nào kết thúc thì gọi điện cho anh, tới đón em về.”
“Vâng.”
Tô Diệu Ngôn ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc kéo cửa xe ra, cô do dự không biết có nên nói lời tạm biệt không? Nhưng cô cảm thấy bọn họ bây giờ có hơi kỳ lạ, nói cái gì hay làm cái gì cũng thấy khó xử.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Người đàn ông dường như nhìn thấu tâm tư của cô.
Cô quay đầu lại, muốn nói gì lại thôi.
Khóe miệng Phó Doanh Xuyên khẽ nhếch lên, anh nghiêng người kéo cửa xe lại, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp.
“Trong đầu em không nên lưu giữ quá nhiều thứ.” Anh nói, giọng điệu hiếm khi nhẹ nhàng như vậy: “Dùng cho việc đóng phim trước, còn lại thì cho anh.

Lần này, hãy tin tưởng anh một lần.”
Tô Diệu Ngôn mím môi, gật đầu.
Maybach từ từ rời đi.
Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối đứng nhìn ở cửa rất lâu, sự tò mò đang thiêu đốt tâm trí của bọn họ, nhưng khi đối mặt với Phó tổng, hai người đều run rẩy.
Trên đời này người dám xù lông với Phó Doanh Xuyên e là chỉ có Tô Diệu Ngôn.
Tô Diệu Ngôn vừa đi về phía phim trường liền bị hai anh em nhà này dọa sợ.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Phan Tiểu Bảo nói: “Bắt gian.”
“…”
Phan Tiểu Bối chạy tới, nói: “Chị Diệu Diệu, sao chị còn chưa xác định quan hệ với Phó tổng vậy? Người đàn ông như này có đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy đâu.”
“Sai rồi.” Phan Tiểu Bảo nói lời chính đáng: “Là cầm đèn lông cũng không thể soi thấy.”
“…”
“Lão già” cho hai người này uống mê hồn dược rồi sao?
Tô Diệu Ngôn nói không nên lời.

Trong lòng cô thật ra rất hoảng loạn, nhưng vì lời nói vừa rồi của Phó Doanh Xuyên, cô như trút được gánh nặng, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Ba người cùng bước vào phim trường.
Phan Tiểu Bảo nói người phụ trách vẫn chưa gọi cô đến để quay phim, nhưng đừng làm mấy việc như là lẻn đi nữa.


Dù sao thì, đạo diễn Hoàng vẫn là một đạo diễn phim truyền hình có danh tiếng và chuyên nghiệp, đừng để lại ấn tượng xấu cho người ta, nhỡ đâu sau này còn hợp tác nữa thì sao.
“Vâng.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Ba cảnh còn lại của em đều là cảnh quay lớn, em sẽ cố gắng hết sức.”
Bọn họ đến phòng hóa trang công cộng.

Một đoàn phim mới cũng vừa mới đến tòa nhà đối diện, đang di chuyển đồ đạc.
Phan Tiểu Bảo kéo tay Tô Diệu Ngôn nhường đường cho bọn họ để tránh va chạm, nào ngờ khi vừa ngước mắt lên lại gặp người quen cũ không muốn nhìn thấy —— Phương Nguyệt Di.
Phương Nguyệt Di đã thay đổi trợ lý, người trợ lý mới đang xách theo hai cái hộp 28 inch, trên trán toát đầy mồ hôi.
Ngược lại, Phương Nguyệt Di lại thoải mái hơn rất nhiều.

Cô ta trang điểm tươi tắn, còn có thời gian trợn mắt với Tô Diệu Ngôn, nhuần nhuyễn đóng vai một nữ phụ độc ác hết mức.
“Em nói xem cô ta khoa trương như vậy làm gì?” Phan Tiểu Bảo khó hiểu: “Sau lưng vung một số tiền lớn như vậy cũng không tạo dựng được chút danh tiếng nào, trong lòng không tự thấy xấu hổ à?”
Tô Diệu Ngôn cũng không để tâm đến chuyện của người khác lắm: “Được rồi.

Sau này cũng không ở cùng một công ty nữa, quan tâm chuyện của cô ta…”
“Diệu Ngôn.”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Selina xuất hiện.
Selina đi đôi giày cao gót, vô cùng tự tin đi thẳng đến chỗ Tô Diệu Ngôn, coi như không nhìn thấy đám người Phan Tiểu Bảo, nói thẳng: “Sau khi quay xong bộ phim này, em tới công ty để ký hợp đồng đi.”
Phan Tiểu Bảo biết chuyện này, đây chính là miếng bánh ngon mà ông trời ban tặng cho.

Anh ta đang định nói thì Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Nhờ chị cảm ơn chị Vạn Hâm giúp em.

Sau khi quay xong bộ này, em muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới suy nghĩ kỹ xem có nên ký hợp đồng hay không.”
“Cái gì?” Selina dường như không hiểu: “Em không muốn đến chỗ bọn chị sao? Em có biết bao nhiêu người muốn mà không được không?”
Tô Diệu Ngôn nói: “Em biết.

Chị Vạn Hâm là một diễn viên tuyệt vời, bồi dưỡng ra…”
Selina sầm mặt, không đợi cô nói xong đã xoay người rời đi.
Phan Tiểu Bảo kéo Tô Diệu Ngôn đến một góc nhỏ, anh ta không hiểu tại sao cô lại muốn từ chối.
Thật ra, chính Tô Diệu Ngôn cũng không rõ.
Nhưng, lúc ở trong xe Phó Doanh Xuyên đã nói rõ ràng với cô ——
“Từ chối mọi yêu cầu của Vạn Hâm.”
“Tại sao?”
Phó Doanh Xuyên dừng lại một hồi rồi nói: “Cô ta không phải người đơn giản như em nghĩ.

Trước kia anh đã từng tiếp xúc với cô ta trong một vài buổi tiệc, cô ta vừa mới chia tay với ‘bạn trai’ của mình.

Không có chỗ dựa, đang nóng lòng muốn tìm đường thoát.”
Ba chữ “Bạn trai” được anh đặc biệt nhấn mạnh, Tô Diệu Ngôn dù ngốc cũng hiểu anh đang nói gì.
“Không phải cô ấy tới tìm anh, coi anh như ‘đường thoát’ đó chứ?” Khuôn mặt nhỏ của cô xụ xuống: “Lần trước ăn cơm, em đã có cảm giác hình như hai người quen biết nhau.”
Trên môi Phó Doanh Xuyên lộ ra một nụ cười nhẹ, anh nghiêng người nhìn cô: “Ghen sao?”
“…”
Ghen cái đầu quỷ nhà anh! Đồ lão già không biết xấu hổ!
“Yên tâm.” Anh nói: “Đường thoát của anh đã để dành cho người khác rồi.”
……
“Phó tổng nói từ chối?” Phan Tiểu Bảo vuốt cằm: “Vậy thì nghe theo anh ấy!”
“Anh, nguyên tắc của anh đúng là vô giá trị.”
Phan Tiểu Bảo trừng mắt: “Như này mà là vô giá trị sao? Phó tổng đã động tay động chân tới thì Diệu Diệu nhà chúng ta có thể trở nên nổi tiếng hơn đó! Dù Vạn Hâm có lợi hại đến đâu cũng không thể lợi hại hơn tư bản.”
Tô Diệu Ngôn thở dài.
Phó Doanh Xuyên nói rằng anh sẽ cho cô tài nguyên, chắc chắn sẽ cho.
Nhưng cô luôn miệng nói muốn trở nên ưu tú hơn, kết quả lại giẫm lên tư bản của anh để leo lên, tóm lại thắng nhưng không vinh quang.
“Nghĩ gì vậy?” Phan Tiểu Bảo búng tay một cái: “Bỏ qua cái gọi là lòng tự trọng của em đi, hiểu không? Làm diễn viên thì có tài nguyên mới là điều quan trọng.

Nhưng nếu em là cái gối thêu hoa, nhìn không được mà trúng cũng không cần thì uổng phí!”

Tô Diệu Ngôn hỏi: “Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Đóng phim cho tốt đi!”
Đúng, phải đóng phim cho tốt.
Cho dù kết quả của cô và Phó Doanh Xuyên như thế nào, cô cũng đều phải tự mình chiến đấu.
***
Sáu ngày sau, Tô Diệu Ngôn thuận lợi đóng máy.
Đạo diễn Hoàng đã cố tình dành ra vài phút để nói chuyện với cô vài câu, điều này rất có lợi đối với cô.
Sau đó, Phan Tiểu Bảo cùng cô xách vali rời khỏi khách sạn.

Đến cửa, một chiếc Mercedes màu đen đã đợi ở đó từ lâu.

Tài xế thấy có người tới lập tức xuống xe giúp cô đỡ lấy hành lý.”
“Chú Thượng?”
Lão Thượng sửng sốt, nhìn kỹ lại, một cô gái xinh đẹp như thế này ông không thể không ấn tượng được.
“Thì ra là cháu! Bạn học Tô.

Nào nào nào, cô bé này cũng thật là, mau lên xe đi, hôm nay trời lạnh lắm.”
Từ sau khi Phó Doanh Xuyên ra nước ngoài, lão Thượng phụ trách việc lái xe cho Phó Nham, mấy năm qua vẫn luôn như vậy.
Nhưng hôm trước không hiểu thế nào, Thiệu Nam lại thông báo rằng ông sẽ quay trở lại bên cạnh Phó Doanh Xuyên tiếp tục làm tài xế, hơn nữa nhiệm vụ đầu tiên là tới phim trường ở thành phố bên cạnh đón một người.
“Bạn học Tô, cháu thật sự trở thành diễn viên rồi này!” Lão Thượng cười nói: “Cô gái nhỏ này cũng thật kiên trì, chú ủng hộ cháu.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn chú.

Để chú phải đi một quãng đường xa như vậy, vất vả quá ạ.”
Lão Thượng xua tay: “Không phải là chuyện nên làm sao? Hơn nữa chú còn nghe nói, sau này xe này sẽ giao cho chú lái, nghe theo sự sắp xếp của cháu.”
“…”
Phan Tiểu Bảo nhéo Tô Diệu Ngôn một cái, trên mặt viết: Gian tình này quá đáng giá!
Cô không khỏi đỏ mặt, không biết Phó Doanh Xuyên lại định làm gì nữa? Chiếc Polo nhỏ của cô vẫn lái ổn mà.
“Chú Thượng, anh ấy, có phải anh ấy rất bận rộn đúng không ạ?”
Lão Thượng nói: “Đúng vậy.

Chú nghe nói tập đoàn sắp mở thêm chi nhánh ở thị trường Úc.

Hiện tại tập đoàn về cơ bản đều do thiếu gia phụ trách, dự án lớn như vậy, không mệt mới là lạ.”
Tô Diệu Ngôn khẽ nói “Vâng” rồi không nói gì thêm.
Một lúc sau, Lệ Hạo nghe theo lệnh của mẹ hỏi cô khi nào về nhà ăn cơm.
— [Cuối tuần.

Chị về nhà dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đã]
— [Bận hẹn hò nữa]
— [Lại ngứa đòn.JPG]
— [Chị đừng giấu nữa /cười gian/ Lần trước ở KTV, anh Phó đã nói hết với em rồi]
“…”
Lão già đã nói gì?
Tô Diệu Ngôn bấm điện thoại định gọi điện cho thằng nhóc thối này để hỏi rõ ràng.

Đang lướt tìm số điện thoại, có một cuộc gọi đến —— Số lạ.
“Alo, xin chào.”
“…”
“Alo?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Là Sầm San..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui