Thế nhưng, người đến không phải nàng ta, mà là vị ma ma già có dáng vẻ dữ tợn và mấy tên thị vệ.
Họ đá ta ngã xuống đất, trói ta như một con lợn, rồi xách ta đến trước mặt Thái hậu và Hoàng đế.
Yến tiệc mùa xuân lập tức lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người ta.
Ta nghe thấy tiếng khóc nũng nịu của đích tỷ.
"Cầu xin Thái hậu hãy tha mạng cho muội muội của thần nữ, muội ấy không cố ý dìm c.
h.
ế.
t con vẹt đâu, muội ấy chỉ! quá ham chơi…”
"Tuy thần nữ là trưởng tỷ của muội ấy, nhưng không thể vì tình riêng mà làm chuyện sai trái, chỉ mong Thái hậu và Hoàng thượng thương tình muội ấy trẻ người non dạ mà tha mạng cho muội ấy.
"
Đây là cách nàng ta thường bảo vệ ta.
Trong phủ chỉ toàn những trận cãi vã nhỏ, khiến ta chưa từng phát giác ra lòng dạ thâm độc của nàng ta.
Con vẹt kia biết đọc kinh Phật, mỗi đêm Thái hậu phải nghe kinh mới chìm vào giấc ngủ.
Nó c.
h.
ế.
t rồi, Thái hậu vừa thương xót vừa giận.
“Đàn Tâm hiền lành, thông minh, chưa từng chủ động làm người khác bị thương.
”
"Ngươi hận gì mà lại dìm c.
h.
ế.
t nó?”
“Tỷ tỷ ngươi chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi nhưng dịu dàng lễ phép, còn ngươi lại tàn nhẫn như vậy.
”
Sức khỏe của Thái hậu yếu kém, sắc mặt dần tái nhợt.
"Mẫu hậu, người đừng tức giận.
”
"Đàn Tâm c.
h.
ế.
t thế nào, thì ngươi đền mạng bằng cách đó đi.
"
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng đế vang lên.
Ta bị dìm c.
h.
ế.
t đuối trong hồ sen ngay tại chỗ.
Trở thành một hồn ma vất vưởng.
Ta trơ mắt nhìn đích tỷ nhận được tiếng thơm trung thực và nhân hậu, vượt qua đám tiểu thư quyền quý, bước chân vào cung.
Con vẹt kia vốn không chết, là đích tỷ cố tình thả nó bay đi.
Có điều qua một tháng sau, nó bỗng bay về.
Hôm đó là điển lễ sắc phong Tứ phẩm Tiệp dư cho đích tỷ, con vẹt đậu lên mái ngói lưu ly, đọc “Kinh Diệu Pháp Liên Hoa”.
Đích tỷ bước lên từng bậc cầu thang, trông như tiên nữ trên núi Cô Dịch.
Thái hậu và Hoàng đế cho rằng nàng ta là thiên mệnh quý nữ, phong nàng ta làm Quý phi.
Sau khi chuyển đến cung Dực Khôn, việc đầu tiên nàng ta làm là tìm đạo sĩ.
"Cầu mong muội muội Bạch Linh Tê của ta, vĩnh viễn không được siêu sinh.
"
Xương của ta bị nghiền nát thành tro, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Khi mở mắt ra lần nữa, đích tỷ của ta đang cau mày cầm thiệp mời dự yến tiệc mùa xuân.
"Nhiều tiểu thư quyền quý như vậy, làm sao Hoàng thượng có thể nhớ rõ ta đây?"
3.
Ta trùng sinh vào cùng ngày diễn ra yến tiệc mùa xuân.
Trong cung Bích Hoa, yến hội linh đình.
Đám tiểu thư quyền quý ngồi xung quanh Thái hậu và mấy vị Thái phi bên cạnh, kể những câu chuyện hài hước làm mấy vị quý nhân phải bật cười.
“Miệng của con gái nhà Khánh Quốc công ngọt thật đó.
”
“Con gái của Trưởng Công chúa là một cô gái khiến người khác dễ mến.
”
"Tiểu thư của Hàn Lâm gia cũng là đọc đủ loại văn thơ.
"
“Đứa con trai không ra hồn của thần thiếp đã đến tuổi xuất cung lập phủ, không biết cô nương nào có thể quản được nó, mong Thái hậu giúp thần thiếp nhìn xem.
”
Các vị Thái phi mỉm cười khen ngợi.
Thái hậu lần chuỗi tràng hạt trong tay, khẽ gật đầu, ánh mắt bà ấy giống như Bồ Tát, vừa từ bi vừa uy nghiêm.
"Ai gia nhìn hết rồi, người nào cũng tốt.
”
“Hoàng thượng sắp tới đây, để ngài ấy nhìn xem thử.
”
Ánh mắt các tiểu thư quyền quý sáng lên, vén tóc mai giữa những hạt châu tua rua trên trâm cài, nụ cười càng trở nên dịu dàng và duyên dáng hơn.
Họ đều là những tiểu thư danh môn ở kinh thành, có gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, lại còn đa tài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...