Khúc Kỳ Ốc

“Thao tác máy tính tiền rất dễ, a ha, cậu cũng đừng nói với tôi cậu không biết các loại tiền giấy và tiền xu đi. Trước tiên làm quen với các loại sản phẩm, các loại chocolate và cả cookie nữa đều phải nhớ rõ, việc này rất khó. Nếu nhớ tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu.”

Lục Cẩn Ngôn cười nói.

“Thưởng? Thưởng cái gì?” Phạm Gia Hoa hưng phấn hỏi, đôi mắt láy lại càng không ngừng chớp chớp.

“Ân, đến tối sẽ cho cậu biết.”

“Gì nữa a, còn phải đợi đến tối.” Lời nói có chút tiếc nuối, tâm lại hân hoan, Phạm Gia Hoa đắc ý nở nụ cười.

“Đến đây, giúp tôi bày cookie và chocolate ra.” Lục Cẩn Ngôn gọi Phạm Gia Hoa đến giúp, trước tiên đem cookie và chocolate đã làm xong gian làm việc đằng sau mang ra. Quầy bánh đã đặt xong nhãn sản phẩm, bọn họ dựa theo đó xếp từng loại khác nhau. Phần lớn cookie đã được xếp torng hộp đựng thực phẩm trong suốt, còn một ít hàng lẻ, còn chocolate thì đặt trong gói giấy kiếng, còn cột thêm dây nơ đính logo của cửa hàng nho nhỏ lên trên, thập phần xinh đẹp đáng yêu.

Phạm Gia Hoa một bên sắp xếp, một bên làm quen với từng kiểu dáng cookie và chocolate.

“Chủng loại không ít nha chú.”

“Rất nhiều khẩu vị, khách hàng có nhiều sự lựa chọn hơn.”

Sau khi bày biện cửa hàng xong, Lục Cẩn Ngôn mở cửa, sau đó bước đến trước Phạm Gia Hoa nói: “Hôm nay liền nhờ cậu.”

Tiểu thổ lang được tín nhiệm dị thường vui vẻ, trịnh trọng gật đầu, “Được!”

Sau khi chỉ Phạm Gia Hoa sử dụng máy tính tiền xong, Lục Cẩn Ngôn trở lại gian làm việc phía sau, một mình Phạm Gia Hoa coi tiệm, cậu ở trong gian hàng lớn xoay tới xoay lui, lúc thì đến tủ đựng bánh, lúc thì ra nghiên cứu quầy bánh, tiếp tục ghi nhớ những cái tên khác nhau của cookies và chocolate. Khứu giác thổ lang linh mẫn hơn con người, Phạm Gia Hoa khi biến thành người rồi khứu giác vẫn còn rất mẫn cảm, giúp ích cho trí nhớ của cậu ta.

Khách hàng đầu tiên của hôm nay đã đến. Là một phụ nữ khá giả, nàng hiển nhiên là khách quen, sau khi vào tiệm lập tức đến trước một quầy bánh, lấy khay và kẹp ở bên cạnh, tự mở nắp quầy lên, chọn từng cái từng cái cookies đặt vào khay. Sau khi chọn xong những loại đúng khẩu vị, nàng đặt kẹp trở lại, cầm khay đến quầy tính tiền.

“Di…” Phát hiện đứng sau máy tính tiền không phải ông chủ tiệm quen thuộc, thiếu phụ sửng sốt.

“Tôi… Tôi…” Phạm Gia Hoa bất giác trở nên căng thẳng.

“A, cậu là nhân viên mới phải không?” Thiếu phụ cười hỏi, đặt khay đang cầm xuống, “Đã sớm nói với ông chủ nên mời học sinh vừa học vừa làm, rốt cục đã tìm được.”

“A, dạ đúng.” Phạm Gia Hoa vội vàng đáp.

Tính tiền xong, Phạm Gia Hoa đem cookies đặt vào trong chiếc túi gói kín, lại bỏ vào trong túi xách, giao cho khách, “Cảm ơn đã quan tâm.”


“Cám ơn.” Thiếu phụ cười cườ, sau khi trả tiền xách túi rời đi.

“Ha…” Nhìn theo bóng dáng rời đi của vị khách đầu tiên, Phạm Gia Hoa thư thái cười rộ lên.

Qua mười giờ, khách hàng liên tục vào tiệm, thỉnh thoảng trước máy tính tiền lại xếp thành hình con rồng nho nhỏ. Phần lớn đều là khách quen, tự chọn hàng rồi đến tính tiền, cũng có số ít khách là đến mua lần đầu tiên, Phạm Gia Hoa liền chủ động giới thiệu và giúp họ chọn hàng. Có khách đến đặt trước, Phạm Gia Hoa liền ghi chú lại, hẹn thời gian với khách. Phản ứng của cậu nhanh nhẹn, động tác linh mẫn, càng làm càng tự tin, gan cũng lớn hơn nhiều.

Khi có người đến đặt trước chocolate, thì Lục Cẩn Ngôn từ phía sau bước ra. Thấy Phạm Gia Hoa làm việc rất thuận lợi, anh cũng vui vẻ.

“Cậu rất có khả năng a.” Lục Cẩn Ngôn khen.

“Đương nhiên.” Phạm Gia Hoa đắc ý.

“Thêm vài ngày nữa, nhất định làm rất tốt.”

“Dạ, đại thúc.” Phạm Gia Hoa lớn tiếng đáp.

Khoảng bốn giờ chiều, chocolate làm trong ngày đã hết veo, cookies cũng chỉ còn lại một ít.

“Chú à, nếu trong ngày bán không hết, thì phải làm sao?” Phạm Gia Hoa hỏi.

“Tôi sẽ để ba ngày, nếu quá ba ngày, thì… tự mình ăn luôn.”

“A,” Phạm Gia Hoa kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới, “Chú cũng không qua mập.”

“Sao được chứ, chẳng lẽ cậu nghĩ cậu và tôi đây làm ra bao nhiêu chocolate đều đi vào bụng tôi hết bấy nhiêu sao?” Lục Cẩn Ngôn cười hỏi.

“Không phải, không phải.” Phạm Gia Hoa vội vàng lắc đầu.

“Tiệm nhỏ không làm nhiều, bình thường cũng sẽ không để quá một đêm.”

Đóng cửa tiệm, Lục Cẩn Ngôn muốn Phạm Gia Hoa vào gian làm việc phía sau, anh làm mẫu cho cậu thấy làm chocolate thủ công và cookies như thế nào. Phạm Gia Hoa chộn rộn muốn đến giúp một tay, bị Lục Cẩn Ngôn ngăn lại.

“Cậu muốn giúp tôi, sau này còn nhiều cơ hội, nhìn trước đã.”


Làm việc đến bảy giờ tối, Lục Cẩn Ngôn đã làm xong cookies và chocolate cho ngày mai, Phạm Gia Hoa chủ động giúp anh bao kín lại, lần này Lục Cẩn Ngôn không từ chối.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, hai người trước tiên thuận đường ra ngân hàng 24h đem khoản thu trong ngày nộp vào, sau đó Lục Cẩn Ngôn dẫn Phạm Gia Hoa đi ăn cơm.

“Chúng ta về nhà ăn.” Phạm Gia Hoa không muốn để Lục Cẩn Ngôn tốn kém.

Vươn tay sờ sờ đầu Phạm Gia Hoa, Lục Cẩn Ngôn vì tiểu thổ lang hiểu chuyện cùng thân thiết mà cảm thấy cao hứng, “Không sao. Cùng đi đi. Ăn thật ngon vào.”

Đứng trước tiệm thịt nướng, Phạm Gia Hoa hít thật sâu, vui vẻ cúi đầu nắm tay hô “Yeah”. Bộ dáng trẻ con của cậu lây sang Lục Cẩn Ngôn.

Trong quán nướng tự phục vụ, Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa ngồi đối diện nhau trên cái bàn nhỏ, ông chủ quán bưng đến một mâm thịt cắt sẵn. Khi miếng thịt đang nướng phát ra tiếng xì xèo, khuôn mặt Phạm Gia Hoa không che giấu nổi hưng phấn.

“Có thể ăn no thiệt no không?” Phạm Gia Hoa hỏi.

“Không thành vấn đền.”

“A, cám ơn đại thúc.”

Một mâm thịt bị ‘tiêu diệt’ sạch sẽ, thấy Phạm Gia Hoa ăn đến vui vẻ như vậy, Lục Cẩn Ngôn không hiểu sao cũng cao hứng.

Ăn tối xong, ra khỏi quán, thấy hướng Lục Cẩn Ngôn không phải đi về nhà, Phạm Gia Hoa cất tiếng nhắc nhở: “Chú à, về nhà hướng này.”

“Không, khoan về nhà đã.” Lục Cẩn Ngôn nói xong, giữ chặt ống tay áo Phạm Gia Hoa, kéo cậu đi về phía trước.

Thấy Lục Cẩn Ngôn dẫn cậu đi vào cửa hàng trang phục nam, Phạm Gia Hoa lùi về sau, không muốn đi tiếp. Lục Cẩn Ngôn kỳ quái: “Sao vậy, trong quán thì như lão hổ, như thế nào lại sợ đi mua quần áo?”

“Không, tôi không cần.” Phạm Gia Hoa cự tuyệt. Cậu đã được Phạm Gia Hoa thu lưu, còn chưa làm gì được cho Lục Cẩn Ngôn, lại liên tục được anh chiếu cố, trong lòng cậu rất áy náy, cũng không muốn Lục Cẩn Ngôn tiêu tiền vì cậu.

“Dù sao cũng cũng phải thêm quần áo để thay.” Lục Cẩn Ngôn nói, lại nhịn không được nâng tay vuốt tóc Phạm Gia Hoa. Anh hiểu Phạm Gia Hoa vì sao lại từ chối, tiểu thổ lang hiểu chuyện này hiện tại càng nhìn càng thích. “Cậu không thể lúc nào cũng chỉ có một bộ quần áo. Đã gần cuối thu, cần thêm áo khoác dày hơn một chút, vào đi thôi.” Lục Cẩn Ngôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, kéo Phạm Gia Hoa phải vào tiệm.

Biết không thể từ chối, hơn nữa từ chối cũng sẽ tổn thương đến tấm lòng của anh với cậu, Phạm Gia Hoa ngược lại kéo Lục Cẩn Ngôn đi về hướng khác, “Được rồi, nếu chú muốn mua cho tôi, chúng ta đến chợ đêm.”


“Chợ đêm?” Lục Cẩn Ngôn nghĩ Phạm Gia Hoa không muốn vào cửa hàng chuyên dụng, chỉ chịu mua hàng bán vỉa hè. “Không, không cần phải vậy.”

Hai người đều khăng khăng ý của mình, ở ngã tư đường bắt đầu cù nhây, có người đi qua nhìn bằng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, còn quay đầu lại xem. Để ý thấy mình tựa hồ được ‘quan sát’, Lục Cẩn Ngôn đỏ mặt.

“A, Tiểu Hoa, đừng như vậy.” Anh giãy bàn tay nắm chặt của Phạm Gia Hoa ra.

“Phía này, đi chợ đêm.” Phạm Gia Hoa lại lần nữa nắm lấy cổ tay Lục Cẩn Ngôn, kéo anh theo cậu đi về phía chợ đêm. “Quần áo đều mặc giống nhau, lại nói, tôi đẹp trai như vậy, mặc cái gì cũng đẹp.” Cậu nhìn cao gầy lại rất có khí lực, Lục Cẩn Ngôn tránh vài lần đều không tránh được.

“Chú à, chú chỉ cần mua quần áo ở chợ đêm cho tôi là được rồi, thiệt đó.”

Thắng không nổi Phạm Gia Hoa cố chấp, Lục Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn đi theo cậu đến chợ đêm, ở các quầy hàng khác nhau mua đồ dùng cùng quần áo cần thiết.

Xách theo gói nhỏ túi to, tâm tình Phạm Gia Hoa vui đến mức huýt sáo dọc đường đi về nhà.

“Cậu còn biết huýt sáo?” Nghe huýt một khúc nhạc nhẹ nhàng, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy êm tai cũng có chút ngạc nhiên.

“Đại thúc, chuyện này không khó a.”

Tâm tình khoái trá duy trì đến lúc về nhà. Lục Cẩn Ngôn lấy ra mấy món nhắm đậu phộng cùng khô mực làm món nhắm rượu, lấy bia ra. Lục Cẩn Ngôn sống một mình, khi cô đơn tịch mịch cũng thích uống vài ly bia. Phạm Gia Hoa thấy được cũng kêu gào muốn uống.

“Cậu trưởng thành chưa?” Lục Cẩn Ngôn cười hỏi.

“Đương nhiên. Ân, tính theo tuổi con người, tôi cũng ngoài hai mươi mốt tuổi.” Phạm Gia Hoa nghiêm mặt nói, vừa nói vừa nằm xuống bên cạnh Lục Cẩn Ngôn cọ cọ.

“Không được gạt tôi.”

“Đương nhiên, đại thúc, tôi không gạt chú.”

“Hão, như vậy, cậu cũng uống một ly đi.” Lục Cẩn Ngôn rót cho Phạm Gia Hoa một ly, đặt xuống trước mặt cậu.

Ngửa cổ uống hơn nửa ly, Phạm Gia Hoa thỏa mãn thở dài một hơi, “Ha…”

“Không được uống suông, ăn một chút, khô mực này ngon lắm.”

“Miệng xé khô mực, hương vị ngon lành lại dai dai đều khiến Phạm Gia Hoa thích thú, cậu ta cười đầy mặt khen: “Ân, đại thúc, ăn ngon lắm.”

“Không tồi đi.” Lục Cẩn Ngôn lộ ra nụ cười đắc ý.


Hai người vừa xem TV vừa uống, tâm tình đều rất sung sướng. Lục Cẩn Ngôn từng một mình uống rượu giải sầu, bây giờ tìm được một bạn rượu, anh rất vui vẻ, có cảm giác ấm áp lại nghẹn ngào không nói thành lời như dòng nước chảy qua tim.

Nhìn nụ cười trên mặt Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa cũng lặng lẽ cười.

Ba ngày trôi qua, Phạm Gia Hoa vẫn không đi, tiếp tục ở lại Lục gia.

Đối với chuyện càng ngày càng quen với công việc của một nhân viên cửa hàng, trong lòng Phạm Gia Hoa có chút tự mãn, đây là công việc chính thức đầu tiên kể từ khi cậu rời rừng rậm bước vào thành phố, tuy rằng đơn giản, lại khiến cậu có chút cảm giác dần ‘trưởng thành’. Cùng với thỏa mãn và thuận buồm xuôi gió, cậu chủ động đề nghị muốn học làm bánh cookies và chocolate.

Lục Cẩn Ngôn cũng rất phóng khoáng dốc lòng dạy dỗ. Sau khi kết thúc buôn bán ở cửa hàng, hai người sẽ ở lại cùng nhau làm bánh cookies và chocolate. Từ việc sàng bột, đánh kem đến chọn nhiệt độ nướng, Lục Cẩn Ngôn nhất nhất dạy Phạm Gia Hoa.

Tinh diệu của điểm tâm ngọt ở chỗ cần rất nhiều năm rèn luyện mới có thể nắm vững được bí quyết, càng cần hơn nữa là phải có sự yêu thích với điểm tâm ngọt. Phạm Gia Hoa đối với nấu nướng không có ngộ tính quá cao, nhưng cậu có sự nhiệt tình, nguyện ý học, sau hai lần làm thử, Phạm Gia Hoa đã gần như có thể tự mình làm ra bánh cookies và chocolate có khẩu vị cơ bản nhất.

“Đại thúc, tôi rất thông minh đi.” Tiểu thổ lang nắm vững căn bản, đắc ý nói.

“Ân, không tồi.”

“Cái gì? Chỉ là ‘không tồi’ thôi sao? Phải ‘tốt lắm’ chứ. Đại thúc, nói ‘cậu tốt lắm’, nói ‘cậu tốt lắm’.”

Phạm Gia Hoa làm nũng giống y như tiểu hài tử làm Lục Cẩn Ngôn mắc cười, anh gật đầu, “Được rồi, tốt lắm, tốt lắm.”

“Nói cho xong.” Tiểu thổ lang tựa hồ không hài lòng lắm, sau đó con mắt cậu chuyển một vòng, đề nghị: “Đại thúc, thưởng cho tôi.”

“Ồn ào, còn chưa làm được thành công gì, đã muốn thưởng.”

“Nhưng hiện tại cookies tôi làm chú cũng đâu có nói ăn không được, cho dù là chỉ mới được lần đầu tiên, chẳng lẽ không nên thưởng gì đó sao? Như vậy tôi mới có động lực, không ngừng cố gắng.”

Thấy Phạm Gia Hoa nói hơi có lý, Lục Cẩn Ngôn gật đầu, “Cậu muốn cái gì?”

Phạm Gia Hoa mím môi, nghĩ nghĩ, cong khóe miệng cười. Nụ cười này lọt vào mắt Lục Cẩn Ngôn, làm anh tâm động. Đó không phải nụ cười trẻ con, mà là nụ cười tràn ngập mị lực nam tính. Trong một lúc làm Lục Cẩn Ngôn dao động. Biết tuổi Phạm Gia Hoa nhỏ hơn rất nhiều, vì thế trong lòng luôn xem cậu là tiểu hài tử, nhưng thực tế tiểu thổ lang này đã sớm trưởng thành, trên người đã dần lộ ra khí chất giữa nam hài cùng nam nhân. Tin rằng khi thời gian trôi qua, cậu càng ngày càng thành thục nhất định sẽ là một nam nhân không tồi.

Lục Cẩn Ngôn theo bản năng lui về sau từng bước, trong nháy có chút bối rối từ tận đáy lòng.

Phạm Gia Hoa chú ý thấy tình tự Lục Cẩn Ngôn dao động, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Lục Cẩn Ngôn, thấy được ánh mắt Lục Cẩn Ngôn. Sau đó Phạm Gia Hoa cười nói: “Tôi a, tôi muốn được thưởng… chính là – đại thúc!”

Cái gi! Lục Cẩn Ngôn bị dọa, mở to hai mắt nhìn, thân thể bất giác run lên.

“Ha, dọa đến chú dữ vậy sao? Yên tâm, yên tâm,” Phạm Gia Hoa lộ ra nụ cười xấu xa khi đùa giỡn thành công, phất phất tay, “Đại thúc, tôi chỉ muốn hẹn với chú thôi. Chúng ta ra ngoài chơi đi. Tôi nhớ chú có nói mỗi tháng cửa tiệm sẽ nghỉ hai ngày.”

Nguyên lai là vậy… Lục Cẩn Ngôn thả lỏng, đồng thời từ tận đáy lòng lại cảm giác có chút mất mác, anh vội vàng đem cảm giác mất mác này gạt phắt đi. Lục Cẩn Ngôn lúc này không chú ý thấy, trong đáy mắt Phạm Gia Hoa có một mạt thâm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận