Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
“Anh còn muốn ăn gì nữa không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Đồ ăn trong nhà còn rất nhiều.
Ngày mai chúng ta về rồi, nếu không ăn hết thì lát nữa bảo Chu Tấn Đông gói mang về.”
Hồi còn đi học, Mạnh Nguyễn cũng đi hắt nước, bị phạt tới phòng giáo viên; Bây giờ, cô cũng hắt trà, bị đưa tới đồn cảnh sát.
Mạnh Nguyễn cười đắc ý, sau đó quay đầu lại nói với Lệ Hạo: “Chuyện hôm nay chị hành động như vậy cũng không được.
Nếu em cứ dựa vào cách giải quyết vấn đề như này, các đồng chí cảnh sát sẽ bận muốn chết.
Cho nên chị chỉ là ‘tài liệu dạy học’ tiêu cực thôi, chị sẽ sửa, sau này em có gặp chuyện cũng không được hấp tấp như vậy.”
Sau khi các đồng chí cảnh sát hòa giải, Mạnh Nguyễn và Trần Toa Toa đã xin lỗi lẫn nhau.
“Anh vẫn còn giữ sao!” Mạnh Nguyễn hào hứng nói: “Cái kia của em, chắc sẽ tìm được ở đâu đó thôi.”
Lệ Hạo không yên tâm đi theo, cậu ngồi xổm ở đồn cảnh sát, nhất định phải đợi Tô Diệu Ngôn tới.
“Chưa.” Thẩm Đoạt nói: “Sau này hẵng nói.”
“Lúc đó chúng ta đã nói gì, anh còn nhớ không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Tô Diệu Ngôn và Trần Toa Toa chạm mặt nhau.
Chẳng bao lâu, tất cả tài sản mà Trình Y tích lũy được bao nhiêu năm qua đã không còn nữa.
Mạnh Nguyễn nói: “Có tiến bộ.
Anh với Nhị Hắc một người chuyên thơ cổ, một người chuyên tiếng Anh, khá lắm.”
“Hai người đúng là bạn tốt.” Trần Toa Toa cười chế nhạo: “Tốt đến nỗi giờ còn chống lưng cho nhau nữa! Nhưng có cố thì cũng đừng cố quá, sự thật không phải đã bày ra sẵn trước mặt rồi sao.”
Thẩm Đoạt nhìn đi chỗ khác, gật đầu.
Tô Diệu Ngôn cũng mỉm cười, đáp lại: “Có bạn thân còn tốt hơn là đơn độc đấu lại với bà điên.”
“Cậu! Cậu lại đây cho tôi…”
Mạnh Nguyễn nghĩ nếu chuyện này mà đến tai nữ sĩ Phó, chắc chắn cô sẽ phải chịu sự quản giáo của nội quy gia đình, lập tức nịnh nọt: “Anh, em đang chiến đấu cho chính nghĩa mà! Chỉ là cách xử lý của em thiếu chặt chẽ, em bảo đảm sau này sẽ chú ý đến phương thức xử lý.”
Nhiều nhân viên y tế trong bệnh viện hiểu được tấm lòng hiếu thảo của anh, nhưng họ đều thuyết phục anh rằng, bà cụ cũng quá đau khổ rồi, mạnh mẽ tồn tại trên đời này càng tội lỗi hơn, hà cớ gì phải như vậy?
Đồng chí cảnh sát bước tới, quát lớn: “Ồn ào cái gì mà ồn ào? Còn chưa đủ ồn ào sao!”
***
Tô Diệu Ngôn và Trần Toa Toa chạm mặt nhau.
Mạnh Nguyễn kéo Tô Diệu Ngôn lại, lắc đầu.
Ngón tay kia cuối cùng cũng với lấy ngón tay của Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn một cách mạnh mẽ, sau đó, máy đo bị ngưng vào lúc này…
Tô Diệu Ngôn cũng không phải người thích so đo.
Cô ấy cùng Mạnh Nguyễn và Lệ Hạo rời khỏi đồn cảnh sát.
Tô Diệu Ngôn cũng không phải người thích so đo.
Cô ấy cùng Mạnh Nguyễn và Lệ Hạo rời khỏi đồn cảnh sát.
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Đoạt, Mạnh Nguyễn đã tìm thấy cái rổ.
Cô vừa rửa rau vừa nhớ lại: “Em vẫn còn nhớ trời đã mưa rất to vào giữa buổi đại hội thể thao, sau đó các hạng mục sau cũng buộc phải hủy bỏ.
Em không mang theo ô, mà Diệu Diệu cũng đã về trước, là anh…”
Vị hôn phu của Trần Toa Toa đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Trần Toa Toa chạy tới nắm lấy tay người kia, thấy đối phương sốt ruột, cô ta lập tức nũng nịu dỗ dành, sau đó còn quay đầu nhìn Mạnh Nguyễn bằng vẻ mặt đắc ý.
Từ lúc còn học cấp ba, Tô Diệu Ngôn đã làm người mẫu ở ngoài để kiếm tiền cho gia đình.
“Mạnh Nguyễn, cậu ở bên Thẩm Đoạt như vậy thật đáng thương.” Trần Toa Toa nói: “Điều kiện của cậu cũng đâu đến nỗi.”
Mạnh Nguyễn cười nói: “Xong rồi!”
“…”
Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo: What?
Khi chiếc xe đó nổ máy thì tình cờ đi ngang qua một chiếc Land Rover, vừa rẽ ra đường thì đụng phải một chiếc Bentley.
“Còn chưa rửa sạch sao?” Chu Tấn Đông chạy vào: “Tôi đói sắp chết rồi, không ăn sẽ thấy rất khó chịu!”
Mạnh Nguyễn hoàn toàn không thèm để ý đến, cô không nói gì cả.
Trần Toa Toa khoe khoang xong liền rời đi cùng với vị hôn phu.
Phó Doanh Xuyên nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Em sẵn lòng bỏ chỗ tiền đấy sao?”
***
“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc: “Không đúng, sao anh lại biết em…”
Khi chiếc xe đó nổ máy thì tình cờ đi ngang qua một chiếc Land Rover, vừa rẽ ra đường thì đụng phải một chiếc Bentley.
Các số đo trên máy cho kết quả xấu, y tá Điền lập tức ra ngoài gọi bác sĩ.
Người con trai cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh rút một tay lại nắm lấy tay cô.
“Sao ở đây toàn xe sang trọng vậy?”
Kỳ nghỉ tuần lễ vàng nháy mắt đã trôi qua.
Trần Toa Toa lẩm bẩm, thầm nghĩ rằng dù sao vị hôn phu của mình cũng lái Audi nên không nói gì thêm.
Trình Y vì vậy đã cãi nhau một trận lớn với Lưu Thế Kiệt, còn chất vấn tại sao ông ta không bán của con gái? Những thứ của con gái ông ta còn quý giá hơn những thứ của bà rất nhiều.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã sắp đến tuần lễ vàng của tháng 11.
Mạnh Nguyễn kéo Tô Diệu Ngôn lại, lắc đầu.
Thẩm Đoạt nghe tin Mạnh Nguyễn bị đưa về đồn cảnh sát vì tội ẩu đả, anh vội vàng chạy tới đây trước khi cuộc họp kết thúc, còn vượt hai chiếc đèn đỏ trên đường!
Mà lúc này, bàn tay của bà cụ thực sự đã động đậy!
Trước mặt, cô gái đang cười vui vẻ với cô bạn thân.
So với trước đây, bà cụ không chỉ gầy gò đến da bọc xương, sắc mặt cũng tái nhợt trắng xám, giống như không có chút sinh khí hay chút sức sống nào.
Mạnh Nguyễn mỉm cười không nói gì.
“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc: “Không đúng, sao anh lại biết em…”
Ba ngày sau, Trương Cầm Phương được chôn cất.
Thẩm Đoạt nhìn Lệ Hạo.
“Đúng vậy!”
Phát hiện ra phía sau có người, anh thoáng sửng sốt, quay đầu nhẹ giọng nói: “Anh đánh thức em sao?”
Lệ Hạo vội vàng nói: “Em sợ có chuyện gì xảy ra nên đã nhanh chóng thông báo cho anh Thẩm.”
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay chị thật tuyệt vời!” Lệ Hạo ngồi ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Chị xem chị em ngày nào cũng nói mấy lời lợi hại, nhưng thật ra chỉ là kiểu mồm mép! Vẫn là chị thuộc phái hành động thì tốt hơn.”
Mạnh Nguyễn tự hỏi mình mệt vì chuyện gì?
Mạnh Nguyễn định nói điều đó là không cần thiết, đúng lúc này, Phó Doanh Xuyên đã xuống khỏi chiếc Bentley.
Đúng lúc đó, xe buýt tới.
“…”
Khoảng thời gian trước, Phó Doanh Xuyên đã đem đến một tin tức.
Không phải ai cũng muốn thuộc phái hành động, chỉ là không phải ai cũng đủ tư cách để thuộc phái hành động.
Thẩm Bân được như lúc đó là do bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, bây giờ, cát bụi đã trở về với cát bụi, chỉ hy vọng tình mẫu tử của mẹ con họ sẽ không còn bị những chuyện tổn thương chia cắt nữa.
Kinh động đến cả Cáo Già sao?!
“Được.” Thẩm Đoạt đồng ý: “Nhưng ăn xong, về nhà em vẫn phải uống canh gà.”
Phó Doanh Xuyên phủi phủi bộ vest của mình, ánh mắt như có như không xẹt qua người Tô Diệu Ngôn, lạnh lùng nói: “Em thật có bản lĩnh đó, còn dám đánh nhau rồi bị đưa về đồn cảnh sát sao.”
“Hai người đưa Lệ Hạo về đi.” Phó Doanh Xuyên đột nhiên xen vào.
Mạnh Nguyễn nghĩ nếu chuyện này mà đến tai nữ sĩ Phó, chắc chắn cô sẽ phải chịu sự quản giáo của nội quy gia đình, lập tức nịnh nọt: “Anh, em đang chiến đấu cho chính nghĩa mà! Chỉ là cách xử lý của em thiếu chặt chẽ, em bảo đảm sau này sẽ chú ý đến phương thức xử lý.”
Phó Doanh Xuyên cười chế nhạo, đang định nói gì đó thì Thẩm Đoạt lên tiếng: “Nếu không xảy ra chuyện gì thì thôi.
Nhuyễn Nhuyễn cũng mệt rồi.”
Mạnh Nguyễn tự hỏi mình mệt vì chuyện gì?
Thật lâu sau, Thẩm Đoạt nghẹn ngào nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không còn người thân.
Không còn một ai…”
Mạnh Nguyễn lắc đầu, đi tới khoác thêm một chiếc áo nữa cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng vì để thoát khỏi sự trách cứ của Cáo Già, cô vẫn phối hợp rúc vào lòng Thẩm Đoạt, giả vờ yếu đuối.
“Bây giờ em đã tìm được một người hậu thuẫn tốt đó.” Phó Doanh Xuyên nhìn Thẩm Đoạt: “Cậu cứ cưng chiều nó đi, sớm muộn cũng có ngày cậu sẽ hối hận.”
Gà này là gà thần hay sao mà đầu gỗ ngốc nhớ mãi không quên vậy.
Trình Y ngẩn người.
Quá khứ đã trôi qua chỉ cần lộ ra một chút, nó lại lặp lại như một vòng tuần hoàn vô tận.
Mạnh Nguyễn lè lưỡi, quấn chặt lấy cánh tay Thẩm Đoạt.
Lúc đó, Lưu Thế Kiệt chỉ nói một câu: “Có ba mẹ nào mà không nghĩ đến con cái chứ?”
Người nào đó được coi là chỗ hậu thuẫn liền rất thích thú.
Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên: “Em cũng giữ nó sao?”
Lệ Hạo không yên tâm đi theo, cậu ngồi xổm ở đồn cảnh sát, nhất định phải đợi Tô Diệu Ngôn tới.
Mọi người rời khỏi cửa đồn cảnh sát.
Cảm xúc trong lòng Mạnh Nguyễn ngổn ngang.
Tô Diệu Ngôn nói với Mạnh Nguyễn: “Tớ phải nhanh chóng trở lại phim trường, đợi cuối tuần tớ rảnh sẽ tìm cậu ăn cơm.
Lệ Hạo! Em…”
Cô gái nghe xong cười nói: “Ở trấn thủy Giang Nam có một cây cầu nhỏ nước chảy qua sao? Thực sự rất nên thơ và đẹp đẽ, tôi cũng muốn đến xem một lần.
Cây cầu đó tên là gì…”
Trước đây đâu có như vậy.
“Hai người đưa Lệ Hạo về đi.” Phó Doanh Xuyên đột nhiên xen vào.
Lưu Thế Kiệt không còn cách nào khác ngoài việc bán tài sản cá nhân của mình, và khoản bất động sản mà Trình Y đứng tên là thứ đầu tiên bị nhắm đến.
Mạnh Nguyễn mỉm cười cầm chén lên, lại nhìn Thẩm Đoạt.
Anh ấy nhìn đồng hồ, thản nhiên nói thêm một câu: “Anh đưa em tới phim trường.”
Mạnh Nguyễn nhìn Tô Diệu Ngôn như tráng sĩ hy sinh bước lên xe của Phó Doanh Xuyên, nhất thời không biết rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Ăn được một nửa, Nhị Hắc sau khi xong việc cũng tới tham gia, không khí vô cùng sôi nổi.
Thẩm Đoạt sửng sốt, hỏi: “Em muốn sau này thường xuyên về đây sao?”
“Không cần đâu!” Tô Diệu Ngôn lập tức xua tay: “Em gọi xe cũng…”
Mạnh Nguyễn nhìn cái cốc màu hồng, cười với Thẩm Đoạt: “Khá đẹp.”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Em sẵn lòng bỏ chỗ tiền đấy sao?”
“Đúng rồi, mấy thứ trong nhà anh đừng dọn đi.
Vốn dĩ em cũng muốn mang một chút đồ về, nhưng nghĩ lại, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại về đây mà, như vậy rất phiền toái.
Anh nghĩ thế nào?”
“…”
Mọi người bật cười.
Cuối cùng, Tô Diệu Ngôn lên Bentley, Lệ Hạo lên Land Rover.
Mọi người rời khỏi cửa đồn cảnh sát.
Hai người họ lên sân khấu nhận phần thưởng.
Mạnh Nguyễn nhìn Tô Diệu Ngôn như tráng sĩ hy sinh bước lên xe của Phó Doanh Xuyên, nhất thời không biết rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Tô Diệu Ngôn nói với Mạnh Nguyễn: “Tớ phải nhanh chóng trở lại phim trường, đợi cuối tuần tớ rảnh sẽ tìm cậu ăn cơm.
Lệ Hạo! Em…”
Trước đây đâu có như vậy.
Tô Diệu Ngôn cũng mỉm cười, đáp lại: “Có bạn thân còn tốt hơn là đơn độc đấu lại với bà điên.”
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay chị thật tuyệt vời!” Lệ Hạo ngồi ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Chị xem chị em ngày nào cũng nói mấy lời lợi hại, nhưng thật ra chỉ là kiểu mồm mép! Vẫn là chị thuộc phái hành động thì tốt hơn.”
“Anh không dám nghĩ tới.” Thẩm Đoạt chạm vào bức ảnh chụp: “Thật sự, không dám nghĩ.”
Lời này khiến Mạnh Nguyễn đau lòng một cách khó hiểu.
Từ lúc còn học cấp ba, Tô Diệu Ngôn đã làm người mẫu ở ngoài để kiếm tiền cho gia đình.
“Thật sự không có ý nghĩa gì sao?” Anh hỏi: “Em biết không? Bởi vì chuyện của bà ấy mà em ngã từ trên bậc thang xuống, anh tận mắt nhìn thấy.
Một khắc đó, anh không hận ai cả, chỉ hận chính bản thân mình.”
Khi những cô gái khác còn đang rối rắm không biết nên mua cái váy nào, cô ấy đã cân nhắc xem công việc nào có thể kiếm nhiều tiền hơn, như vậy mẹ cô ấy mới đỡ vất vả, em trai không phải lo cơm ăn áo mặc.
Mạnh Nguyển đang kiễng chân mở tủ bát trên cùng ra, còn chưa kịp trả lời liền nhìn thấy một đồ vật có chút quen mắt —— Một chiếc cốc màu xanh.
Thẩm Đoạt nhìn chăm chú chiếc cốc màu xanh, sau đó ánh mắt lại dừng trên chiếc cốc màu hồng nhạt, trong lòng nổi lên sự ngọt ngào bí ẩn…
Không phải ai cũng muốn thuộc phái hành động, chỉ là không phải ai cũng đủ tư cách để thuộc phái hành động.
Anh nói không chắc lắm.
Thẩm Đoạt ở trong phòng khách lật xem những bức ảnh của bà cụ.
Mạnh Nguyễn nhìn người con trai bên cạnh.
Lúc đó, Mạnh Nguyễn đã lên lớp 12, việc học rất bận rộn, không ai còn tâm trí để tham gia bất cứ đại hội thể thao nào cả.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Người con trai cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh rút một tay lại nắm lấy tay cô.
Sẽ tốn không ít tiền.
Mạnh Nguyễn ôm mặt anh, để anh nhìn vào mắt cô.
Lớp phó thể dục nói: “Năm nay tớ đã nhìn thấy phần thưởng mà nhà trường chuẩn bị! Quán quân 100 mét nam nữ sẽ được tặng một đôi cốc, màu xanh với màu hồng, rất đẹp.”
Mạnh Nguyễn cười đắc ý, sau đó quay đầu lại nói với Lệ Hạo: “Chuyện hôm nay chị hành động như vậy cũng không được.
Nếu em cứ dựa vào cách giải quyết vấn đề như này, các đồng chí cảnh sát sẽ bận muốn chết.
Cho nên chị chỉ là ‘tài liệu dạy học’ tiêu cực thôi, chị sẽ sửa, sau này em có gặp chuyện cũng không được hấp tấp như vậy.”
Hai người trú mưa ở nhà ga, trò chuyện một hồi lâu.
Lệ Hạo nghĩ lại rồi nói: “Em hiểu rồi, chị Nhuyễn Nhuyễn.”
Cô gái cười ngượng nghịu, còn anh lo lắng, liền nắm chặt lấy góc áo, suy nghĩ tìm đề tài khác để nói, đột nhiên, anh nói quê anh có một cây cầu vòm, rất đẹp.
Mạnh Nguyễn quay sang nhìn người con trai bên cạnh, cười nói: “Nhà thiết kế Thẩm mời bọn em ăn một bữa cơm đi.”
Mạnh Nguyễn cũng nghĩ bây giờ đang vui như vậy, thực sự không thích hợp để nói chuyện này.
“Được.” Thẩm Đoạt đồng ý: “Nhưng ăn xong, về nhà em vẫn phải uống canh gà.”
Mạnh Nguyễn xin nghỉ học ở trường để cùng Thẩm Đoạt quay về.
Có lẽ kỳ tích đã thực sự xảy ra.
“…”
Gà này là gà thần hay sao mà đầu gỗ ngốc nhớ mãi không quên vậy.
***
Từ lúc anh ôm trên lưng một khoản điều trị khổng lồ, anh cũng không đòi hỏi kết quả, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh sẽ kiên quyết không từ bỏ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã sắp đến tuần lễ vàng của tháng 11.
Động tác của Mạnh Nguyễn dừng lại, vỗ vỗ cánh tay anh, lại nói: “Anh đã nói chuyện với Dương Quang chưa?”
Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn đã thảo luận về việc quay về Tịch Giang vào kỳ nghỉ năm nay, sau đó đạp xe tới núi Nguyệt Tương.
Thẩm Đoạt nhìn Lệ Hạo.
Nhưng không ngờ, vừa mới bước vào ngày thứ 9, bọn họ nhận được cuộc gọi từ viện dưỡng lão, y tá Điền nói bọn họ hãy mau chóng trở về, bà Trương sợ là không được nữa.
Mạnh Nguyễn xin nghỉ học ở trường để cùng Thẩm Đoạt quay về.
“Thôi nào!” Chu Tấn Đông cười: “Làm một chén! Có câu nói thế nào ý nhỉ! Minh nhật sầu lai minh nhật sầu (*).
Đúng không? Đại tiểu thư.”
So với trước đây, bà cụ không chỉ gầy gò đến da bọc xương, sắc mặt cũng tái nhợt trắng xám, giống như không có chút sinh khí hay chút sức sống nào.
“Bạn học Thẩm, cậu cũng báo danh sao?” Cô hiếu kỳ hỏi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tham gia hoạt động tập thể: “100 mét nam?”
Kinh động đến cả Cáo Già sao?!
Lần này bác sĩ cho phép vào thăm.
Thẩm Đoạt nắm tay bà nội, nói không nên lời.
Từ lúc anh ôm trên lưng một khoản điều trị khổng lồ, anh cũng không đòi hỏi kết quả, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh sẽ kiên quyết không từ bỏ.
Trước mặt, cô gái đang cười vui vẻ với cô bạn thân.
Nhiều nhân viên y tế trong bệnh viện hiểu được tấm lòng hiếu thảo của anh, nhưng họ đều thuyết phục anh rằng, bà cụ cũng quá đau khổ rồi, mạnh mẽ tồn tại trên đời này càng tội lỗi hơn, hà cớ gì phải như vậy?
Nhưng vì để thoát khỏi sự trách cứ của Cáo Già, cô vẫn phối hợp rúc vào lòng Thẩm Đoạt, giả vờ yếu đuối.
Thẩm Đoạt cũng đã từng nghĩ hà cớ gì phải như vậy.
Mạnh Nguyễn nhìn người con trai bên cạnh.
Đôi khi, anh thậm chí còn không biết liệu mình có muốn cứu bà nội hay không, hay bởi vì anh muốn cứu bà là để chiến đấu với số phận của mình.
Phó Doanh Xuyên cười chế nhạo, đang định nói gì đó thì Thẩm Đoạt lên tiếng: “Nếu không xảy ra chuyện gì thì thôi.
Nhuyễn Nhuyễn cũng mệt rồi.”
Thẩm Đoạt còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng Mạnh Nguyễn ở bên cạnh cũng nhìn thấy, cô chạm vào ngón tay vừa động đậy của bà cụ.
Tít —— Tít tít tít!
Đôi khi, anh thậm chí còn không biết liệu mình có muốn cứu bà nội hay không, hay bởi vì anh muốn cứu bà là để chiến đấu với số phận của mình.
Các số đo trên máy cho kết quả xấu, y tá Điền lập tức ra ngoài gọi bác sĩ.
Mạnh Nguyễn định nói điều đó là không cần thiết, đúng lúc này, Phó Doanh Xuyên đã xuống khỏi chiếc Bentley.
Thẩm Đoạt nắm chặt tay bà nội, đôi mắt ươn ướt: “Bà nội…”
Một đêm nọ.
Mà lúc này, bàn tay của bà cụ thực sự đã động đậy!
Mạnh Nguyễn lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện ra bên cạnh lạnh ngắt, liền đứng dậy tìm anh.
Trong bóng tối yên tĩnh, hai người dựa vào nhau, dựa vào nhiệt độ của bản thân để sưởi ấm lẫn nhau.
Thẩm Đoạt còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng Mạnh Nguyễn ở bên cạnh cũng nhìn thấy, cô chạm vào ngón tay vừa động đậy của bà cụ.
Vừa định nói gì đó, ngón tay đó lại di chuyển, chạm vào ngón tay của Mạnh Nguyễn.
Đồng chí cảnh sát bước tới, quát lớn: “Ồn ào cái gì mà ồn ào? Còn chưa đủ ồn ào sao!”
Năm ấy, đại hội thể thao mùa thu.
Cảm xúc trong lòng Mạnh Nguyễn ngổn ngang.
“Mạnh Nguyễn, cậu ở bên Thẩm Đoạt như vậy thật đáng thương.” Trần Toa Toa nói: “Điều kiện của cậu cũng đâu đến nỗi.”
Cô vô thức dùng tay mình bao lấy bàn tay đang nắm lấy tay bà nội của Thẩm Đoạt: “Bà nội, bà cảm nhận được sao? Cháu là Mạnh Nguyễn.
Cháu và Thẩm Đoạt đều ở đây! Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Thẩm Đoạt thật tốt, sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.
Chúng cháu sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống tốt!”
Có lẽ kỳ tích đã thực sự xảy ra.
Ngón tay kia cuối cùng cũng với lấy ngón tay của Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn một cách mạnh mẽ, sau đó, máy đo bị ngưng vào lúc này…
Chu Tấn Đông tặc lưỡi: “Cậu ta sẽ quay lại vào tết âm sao? Tôi cũng phục cô Vương này thật, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ? Quý Linh Linh cũng chỉ là học một trường đại học trọng điểm thôi, có phải được lên trời đâu!”
Ba ngày sau, Trương Cầm Phương được chôn cất.
Mộ của bà cụ cách con trai bà là Thẩm Bân không xa.
“Lần này thiếu mất anh Hiên.” Dương Quang thở dài: “Nhưng cũng không sao, mấy tháng nữa là đến tết âm rồi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau ăn lẩu.”
Thẩm Bân được như lúc đó là do bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, bây giờ, cát bụi đã trở về với cát bụi, chỉ hy vọng tình mẫu tử của mẹ con họ sẽ không còn bị những chuyện tổn thương chia cắt nữa.
Đêm trước khi Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt rời đi, Chu Tấn Đông và Dương Quang đã mang các nguyên liệu nấu lẩu đến sân nhà Mạnh Nguyễn để ăn lẩu.
Anh mặc quần yếm kiểu tây dễ thương, cưỡi ở trên vai ba, đứng ở bên cạnh chính là mẹ đang bảo vệ an toàn cho anh.
Mà nhìn vào chữ ký dưới bức ảnh này, người chụp là Trương Cầm Phương.
Phó Lam đã đến dự tang lễ.
Chu Tấn Đông và Dương Quang đã đưa dì Phân đến bệnh viện lớn để khám, bác sĩ nói bệnh thận không thể làm lụng vất vả được, hơn nữa nếu đã bị bệnh thận thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý.
Mạnh Vĩ Bình đang ở nước ngoài nên không thể đến được, ông đã gọi điện cho Thẩm Đoạt để an ủi, biểu đạt tâm ý của mình.
Trình Y đã cố gắng liên lạc với Thẩm Đoạt, nhưng Thẩm Đoạt lại không cho bà bất cứ hy vọng xa vời nào…
Mạnh Nguyễn thấy không còn mấy ngày nữa là đến tuần lễ vàng của tháng 11, cô không quay về thành phố B nữa, cùng Thẩm Đoạt ở lại Tịch Giang giải sầu.
Chu Tấn Đông ân cần đỡ lấy chỗ đồ ăn rồi chạy ra ngoài.
Một đêm nọ.
Trần Toa Toa chạy tới nắm lấy tay người kia, thấy đối phương sốt ruột, cô ta lập tức nũng nịu dỗ dành, sau đó còn quay đầu nhìn Mạnh Nguyễn bằng vẻ mặt đắc ý.
Mạnh Nguyễn lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện ra bên cạnh lạnh ngắt, liền đứng dậy tìm anh.
Thẩm Đoạt ở trong phòng khách lật xem những bức ảnh của bà cụ.
Cuối cùng, Tô Diệu Ngôn lên Bentley, Lệ Hạo lên Land Rover.
Phát hiện ra phía sau có người, anh thoáng sửng sốt, quay đầu nhẹ giọng nói: “Anh đánh thức em sao?”
“Cậu! Cậu lại đây cho tôi…”
Mạnh Nguyễn lắc đầu, đi tới khoác thêm một chiếc áo nữa cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Trần Toa Toa lẩm bẩm, thầm nghĩ rằng dù sao vị hôn phu của mình cũng lái Audi nên không nói gì thêm.
Bức ảnh chụp Thẩm Đoạt có lẽ là lúc chưa xảy ra biến cố.
“…”
Anh mặc quần yếm kiểu tây dễ thương, cưỡi ở trên vai ba, đứng ở bên cạnh chính là mẹ đang bảo vệ an toàn cho anh.
Mà nhìn vào chữ ký dưới bức ảnh này, người chụp là Trương Cầm Phương.
“Anh không dám nghĩ tới.” Thẩm Đoạt chạm vào bức ảnh chụp: “Thật sự, không dám nghĩ.”
Quá khứ đã trôi qua chỉ cần lộ ra một chút, nó lại lặp lại như một vòng tuần hoàn vô tận.
Thẩm Đoạt sẽ không ngừng tự hỏi bản thân: Nếu ba anh không xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào? Nếu ba anh không xảy ra chuyện, sau đó không nghiện cờ bạc, nghiện rượu thì sẽ như thế nào? Nếu mẹ không vứt bỏ bọn họ thì sẽ như thế nào? Nếu…
Mạnh Nguyễn lè lưỡi, quấn chặt lấy cánh tay Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn nắm tay anh, nói: “Quá khứ đã qua thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh đừng nghĩ nhiều về nó.”
“Anh lấy xuống giúp em.” Cô nói.
Mạnh Nguyễn quay sang nhìn người con trai bên cạnh, cười nói: “Nhà thiết kế Thẩm mời bọn em ăn một bữa cơm đi.”
Thẩm Đoạt ngước mắt, trong mắt tràn ngập sự mờ mịt.
“Thật sự không có ý nghĩa gì sao?” Anh hỏi: “Em biết không? Bởi vì chuyện của bà ấy mà em ngã từ trên bậc thang xuống, anh tận mắt nhìn thấy.
Một khắc đó, anh không hận ai cả, chỉ hận chính bản thân mình.”
Nếu không phải vì anh mơ tưởng sẽ không có bất cứ thương tổn nào, nếu không phải vì anh mong mỏi một chút tình mẫu tử còn lại của Trình Y… Quá khứ đúng là không có ý nghĩa gì, nhưng nó lại luôn đột nhiên tập kích, mang đến những ánh nhìn xa lạ.
Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn đã thảo luận về việc quay về Tịch Giang vào kỳ nghỉ năm nay, sau đó đạp xe tới núi Nguyệt Tương.
Khoảng thời gian trước, Phó Doanh Xuyên đã đem đến một tin tức.
Phó Doanh Xuyên phủi phủi bộ vest của mình, ánh mắt như có như không xẹt qua người Tô Diệu Ngôn, lạnh lùng nói: “Em thật có bản lĩnh đó, còn dám đánh nhau rồi bị đưa về đồn cảnh sát sao.”
Thẩm Đoạt sẽ không ngừng tự hỏi bản thân: Nếu ba anh không xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào? Nếu ba anh không xảy ra chuyện, sau đó không nghiện cờ bạc, nghiện rượu thì sẽ như thế nào? Nếu mẹ không vứt bỏ bọn họ thì sẽ như thế nào? Nếu…
Nghe nói, tập đoàn Minh Huy đã từ chối việc thu mua lại Thượng Phẩm.
Lưu Thế Kiệt lại tìm người khác, cuối cùng cũng chuyển nhượng được sau rất nhiều lần.
Nhưng giá cả thấp hơn nhiều so với bọn họ dự đoán, không đủ để trả món nợ mà họ đã nợ.
Lưu Thế Kiệt không còn cách nào khác ngoài việc bán tài sản cá nhân của mình, và khoản bất động sản mà Trình Y đứng tên là thứ đầu tiên bị nhắm đến.
Trình Y vì vậy đã cãi nhau một trận lớn với Lưu Thế Kiệt, còn chất vấn tại sao ông ta không bán của con gái? Những thứ của con gái ông ta còn quý giá hơn những thứ của bà rất nhiều.
Lúc đó, Lưu Thế Kiệt chỉ nói một câu: “Có ba mẹ nào mà không nghĩ đến con cái chứ?”
Trình Y ngẩn người.
Chẳng bao lâu, tất cả tài sản mà Trình Y tích lũy được bao nhiêu năm qua đã không còn nữa.
Hiện tại, tuy rằng bà cũng chẳng muốn đi theo Lưu Thế Kiệt nữa, ngay cả khi Lưu Thế Kiệt già rồi mà bà vẫn phải hầu hạ từng chút một, nhưng bà cũng không đủ tự tin để ly hôn với Lưu Thế Kiệt, chỉ có thể dành phần đời còn lại của mình trong cái nhà giam đó.
Trình Y đã cố gắng liên lạc với Thẩm Đoạt, nhưng Thẩm Đoạt lại không cho bà bất cứ hy vọng xa vời nào…
Mạnh Nguyễn ôm mặt anh, để anh nhìn vào mắt cô.
Thẩm Đoạt khẽ nhíu mày, dừng một chút nhưng vẫn lấy xuống cho cô.
“…”
Mạnh Nguyễn quay lại phòng bếp để rửa rau.
“Đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt làm gì.” Cô nói: “Bà nội chắc chắn cũng không hy vọng anh luôn rối rắm với quá khứ như vậy.
Anh đã làm rất tốt, vẫn luôn làm rất tốt.
Thẩm Đoạt, anh là tuyệt nhất.”
Sau khi các đồng chí cảnh sát hòa giải, Mạnh Nguyễn và Trần Toa Toa đã xin lỗi lẫn nhau.
Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô.
Trong bóng tối yên tĩnh, hai người dựa vào nhau, dựa vào nhiệt độ của bản thân để sưởi ấm lẫn nhau.
Thật lâu sau, Thẩm Đoạt nghẹn ngào nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không còn người thân.
Không còn một ai…”
Mạnh Nguyễn không khỏi đau lòng, cô quỳ ở trên sofa ôm chặt anh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng anh.
Người nào đó được coi là chỗ hậu thuẫn liền rất thích thú.
“Anh còn có em.” Cô nói: “Em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh.”
Thẩm Đoạt nắm chặt tay bà nội, đôi mắt ươn ướt: “Bà nội…”
***
Kỳ nghỉ tuần lễ vàng nháy mắt đã trôi qua.
Đêm trước khi Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt rời đi, Chu Tấn Đông và Dương Quang đã mang các nguyên liệu nấu lẩu đến sân nhà Mạnh Nguyễn để ăn lẩu.
“Lần này thiếu mất anh Hiên.” Dương Quang thở dài: “Nhưng cũng không sao, mấy tháng nữa là đến tết âm rồi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau ăn lẩu.”
“Bỏ đi, chuyện này chúng ta đừng nói đến nữa.” Dương Quang lắc đầu: “Anh Đoạt, chị Mạnh, em có mang đào tửu tới! Nào, để em rót đào tửu cho anh chị!”
Chu Tấn Đông tặc lưỡi: “Cậu ta sẽ quay lại vào tết âm sao? Tôi cũng phục cô Vương này thật, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ? Quý Linh Linh cũng chỉ là học một trường đại học trọng điểm thôi, có phải được lên trời đâu!”
“Bỏ đi, chuyện này chúng ta đừng nói đến nữa.” Dương Quang lắc đầu: “Anh Đoạt, chị Mạnh, em có mang đào tửu tới! Nào, để em rót đào tửu cho anh chị!”
(*) Minh nhật sầu lai minh nhật sầu: một câu thơ trong bài thơ Tự khiển (Giải sầu) của La Ẩn, có nghĩa là Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.
Mạnh Nguyễn mỉm cười cầm chén lên, lại nhìn Thẩm Đoạt.
Nghe nói, thận của dì Phân có chút vấn đề.
Thẩm Đoạt không nói gì, ký ức dần hiện lên trong đầu.
Anh ấy nhìn đồng hồ, thản nhiên nói thêm một câu: “Anh đưa em tới phim trường.”
Chu Tấn Đông và Dương Quang đã đưa dì Phân đến bệnh viện lớn để khám, bác sĩ nói bệnh thận không thể làm lụng vất vả được, hơn nữa nếu đã bị bệnh thận thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý.
“Bây giờ em đã tìm được một người hậu thuẫn tốt đó.” Phó Doanh Xuyên nhìn Thẩm Đoạt: “Cậu cứ cưng chiều nó đi, sớm muộn cũng có ngày cậu sẽ hối hận.”
Nhưng sau đó anh đã vẽ cây cầu Nguyệt Giang cho cô, chỉ là…
Sẽ tốn không ít tiền.
Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo: What?
“Thôi nào!” Chu Tấn Đông cười: “Làm một chén! Có câu nói thế nào ý nhỉ! Minh nhật sầu lai minh nhật sầu (*).
Đúng không? Đại tiểu thư.”
Hiện tại, tuy rằng bà cũng chẳng muốn đi theo Lưu Thế Kiệt nữa, ngay cả khi Lưu Thế Kiệt già rồi mà bà vẫn phải hầu hạ từng chút một, nhưng bà cũng không đủ tự tin để ly hôn với Lưu Thế Kiệt, chỉ có thể dành phần đời còn lại của mình trong cái nhà giam đó.
“…”(*) Minh nhật sầu lai minh nhật sầu: một câu thơ trong bài thơ Tự khiển (Giải sầu) của La Ẩn, có nghĩa là Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.
Vừa định nói gì đó, ngón tay đó lại di chuyển, chạm vào ngón tay của Mạnh Nguyễn.
Mạnh Nguyễn nói: “Có tiến bộ.
Anh với Nhị Hắc một người chuyên thơ cổ, một người chuyên tiếng Anh, khá lắm.”
Mọi người bật cười.
Ăn được một nửa, Nhị Hắc sau khi xong việc cũng tới tham gia, không khí vô cùng sôi nổi.
Lời này khiến Mạnh Nguyễn đau lòng một cách khó hiểu.
Lệ Hạo vội vàng nói: “Em sợ có chuyện gì xảy ra nên đã nhanh chóng thông báo cho anh Thẩm.”
Mạnh Nguyễn quay lại phòng bếp để rửa rau.
Sau khi rửa rau xong, cô lại không tìm thấy rổ đâu.
“Mạnh Nguyễn, coi như là cậu lưu giữ lại kỷ niệm về năm cuối cấp của mình đi.” Lớp phó thể dục nói: “Không được xếp hạng cũng không sao.”
“Em tìm cái gì vậy?” Thẩm Đoạt bước vào.
Nhưng rốt cuộc nó có liên quan đến vinh dự của lớp, nữ lớp phó thể dục đã đến thuyết phục Mạnh Nguyễn, bởi vì năm trước cô là quán quân 100 mét nữ.
Mạnh Nguyển đang kiễng chân mở tủ bát trên cùng ra, còn chưa kịp trả lời liền nhìn thấy một đồ vật có chút quen mắt —— Một chiếc cốc màu xanh.
Thẩm Đoạt nắm tay bà nội, nói không nên lời.
“Anh lấy xuống giúp em.” Cô nói.
Thẩm Đoạt khẽ nhíu mày, dừng một chút nhưng vẫn lấy xuống cho cô.
Mạnh Nguyễn cầm nó trong tay xem xét, càng nhìn lại càng thấy quen.
“Cái này…” Cô lẩm bẩm: “Hình như em cũng có một cái, màu hồng.
Nhưng…”
Chuẩn bị đến lượt chạy 100 mét nam nữ, Mạnh Nguyễn vô tình nhìn thấy Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn cũng không muốn người khác mất mặt nên đành phải đồng ý.
Mạnh Nguyễn lật ngược cái cốc lại, nhìn thấy dòng chữ dưới đáy cốc, cô chợt bừng tỉnh.
Năm ấy, đại hội thể thao mùa thu.
Mạnh Nguyễn hoàn toàn không thèm để ý đến, cô không nói gì cả.
Trần Toa Toa khoe khoang xong liền rời đi cùng với vị hôn phu.
Lúc đó, Mạnh Nguyễn đã lên lớp 12, việc học rất bận rộn, không ai còn tâm trí để tham gia bất cứ đại hội thể thao nào cả.
Lúc đấy, cô hỏi quê nhà anh lúc này cũng mưa sao?
Nhưng rốt cuộc nó có liên quan đến vinh dự của lớp, nữ lớp phó thể dục đã đến thuyết phục Mạnh Nguyễn, bởi vì năm trước cô là quán quân 100 mét nữ.
“Mạnh Nguyễn, coi như là cậu lưu giữ lại kỷ niệm về năm cuối cấp của mình đi.” Lớp phó thể dục nói: “Không được xếp hạng cũng không sao.”
Mạnh Nguyễn nắm tay anh, nói: “Quá khứ đã qua thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh đừng nghĩ nhiều về nó.”
Mạnh Nguyễn cũng không muốn người khác mất mặt nên đành phải đồng ý.
Nghe nói, thận của dì Phân có chút vấn đề.
Cô vô thức dùng tay mình bao lấy bàn tay đang nắm lấy tay bà nội của Thẩm Đoạt: “Bà nội, bà cảm nhận được sao? Cháu là Mạnh Nguyễn.
Cháu và Thẩm Đoạt đều ở đây! Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Thẩm Đoạt thật tốt, sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.
Chúng cháu sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống tốt!”
Lớp phó thể dục nói: “Năm nay tớ đã nhìn thấy phần thưởng mà nhà trường chuẩn bị! Quán quân 100 mét nam nữ sẽ được tặng một đôi cốc, màu xanh với màu hồng, rất đẹp.”
Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô.
Mạnh Nguyễn mỉm cười không nói gì.
Ngày thi đấu.
Thẩm Đoạt nghe tin Mạnh Nguyễn bị đưa về đồn cảnh sát vì tội ẩu đả, anh vội vàng chạy tới đây trước khi cuộc họp kết thúc, còn vượt hai chiếc đèn đỏ trên đường!
Chuẩn bị đến lượt chạy 100 mét nam nữ, Mạnh Nguyễn vô tình nhìn thấy Thẩm Đoạt.
Trong lòng Thẩm Đoạt vô cùng ấm áp.
“Bạn học Thẩm, cậu cũng báo danh sao?” Cô hiếu kỳ hỏi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tham gia hoạt động tập thể: “100 mét nam?”
Sau khi kết thúc phần thi, Thẩm Đoạt làm cho toàn trường khiếp sợ, hơn người thứ hai ít nhất phải 4 giây trở lên!
Thẩm Đoạt nhìn đi chỗ khác, gật đầu.
Sau khi kết thúc phần thi, Thẩm Đoạt làm cho toàn trường khiếp sợ, hơn người thứ hai ít nhất phải 4 giây trở lên!
(*) Minh nhật sầu lai minh nhật sầu: một câu thơ trong bài thơ Tự khiển (Giải sầu) của La Ẩn, có nghĩa là Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.
Lão Triệu vốn tưởng rằng thứ hạng lần này của lớp chắc sẽ đứng cuối bảng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đoạt, ông như được tiêm “máu gà” mà điên cuồng hét lên “Lớp 7 tất thắng.”
Thẩm Đoạt ngước mắt, trong mắt tràn ngập sự mờ mịt.
Cuối cùng, lớp 7 có hai thành tích quán quân, là hạng mục 100 mét nam nữ của Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn.
Hai người họ lên sân khấu nhận phần thưởng.
Hồi còn đi học, Mạnh Nguyễn cũng đi hắt nước, bị phạt tới phòng giáo viên; Bây giờ, cô cũng hắt trà, bị đưa tới đồn cảnh sát.
Mạnh Nguyễn nhìn cái cốc màu hồng, cười với Thẩm Đoạt: “Khá đẹp.”
Thẩm Đoạt nhìn chăm chú chiếc cốc màu xanh, sau đó ánh mắt lại dừng trên chiếc cốc màu hồng nhạt, trong lòng nổi lên sự ngọt ngào bí ẩn…
“Anh vẫn còn giữ sao!” Mạnh Nguyễn hào hứng nói: “Cái kia của em, chắc sẽ tìm được ở đâu đó thôi.”
“Sao ở đây toàn xe sang trọng vậy?”
Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên: “Em cũng giữ nó sao?”
“Đúng vậy!”
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Đoạt, Mạnh Nguyễn đã tìm thấy cái rổ.
Cô vừa rửa rau vừa nhớ lại: “Em vẫn còn nhớ trời đã mưa rất to vào giữa buổi đại hội thể thao, sau đó các hạng mục sau cũng buộc phải hủy bỏ.
Em không mang theo ô, mà Diệu Diệu cũng đã về trước, là anh…”
Anh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em.”
Là Thẩm Đoạt đưa ô cho cô.
Hai người trú mưa ở nhà ga, trò chuyện một hồi lâu.
Tít —— Tít tít tít!
“Lúc đó chúng ta đã nói gì, anh còn nhớ không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Thẩm Đoạt không nói gì, ký ức dần hiện lên trong đầu.
Ngày thi đấu.
Lúc đấy, cô hỏi quê nhà anh lúc này cũng mưa sao?
Anh nói không chắc lắm.
Cô gái cười ngượng nghịu, còn anh lo lắng, liền nắm chặt lấy góc áo, suy nghĩ tìm đề tài khác để nói, đột nhiên, anh nói quê anh có một cây cầu vòm, rất đẹp.
“Em tìm cái gì vậy?” Thẩm Đoạt bước vào.
Cô gái nghe xong cười nói: “Ở trấn thủy Giang Nam có một cây cầu nhỏ nước chảy qua sao? Thực sự rất nên thơ và đẹp đẽ, tôi cũng muốn đến xem một lần.
Cây cầu đó tên là gì…”
Đúng lúc đó, xe buýt tới.
Mạnh Nguyễn thấy không còn mấy ngày nữa là đến tuần lễ vàng của tháng 11, cô không quay về thành phố B nữa, cùng Thẩm Đoạt ở lại Tịch Giang giải sầu.
Anh nhìn cô lên xe, còn không kịp nói cho cô tên của cây cầu đó —— Cầu Nguyệt Giang.
Nhưng sau đó anh đã vẽ cây cầu Nguyệt Giang cho cô, chỉ là…
Nếu không phải vì anh mơ tưởng sẽ không có bất cứ thương tổn nào, nếu không phải vì anh mong mỏi một chút tình mẫu tử còn lại của Trình Y… Quá khứ đúng là không có ý nghĩa gì, nhưng nó lại luôn đột nhiên tập kích, mang đến những ánh nhìn xa lạ.
“Đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt làm gì.” Cô nói: “Bà nội chắc chắn cũng không hy vọng anh luôn rối rắm với quá khứ như vậy.
Anh đã làm rất tốt, vẫn luôn làm rất tốt.
Thẩm Đoạt, anh là tuyệt nhất.”
“Còn chưa rửa sạch sao?” Chu Tấn Đông chạy vào: “Tôi đói sắp chết rồi, không ăn sẽ thấy rất khó chịu!”
Mạnh Nguyễn cười nói: “Xong rồi!”
Chu Tấn Đông ân cần đỡ lấy chỗ đồ ăn rồi chạy ra ngoài.
“Anh còn muốn ăn gì nữa không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Đồ ăn trong nhà còn rất nhiều.
Ngày mai chúng ta về rồi, nếu không ăn hết thì lát nữa bảo Chu Tấn Đông gói mang về.”
Mạnh Nguyễn lật ngược cái cốc lại, nhìn thấy dòng chữ dưới đáy cốc, cô chợt bừng tỉnh.
Thẩm Đoạt nhìn cô thu dọn lại bàn bếp, nghe những câu nói đó, anh tiến tới ôm cô từ phía sau.
Động tác của Mạnh Nguyễn dừng lại, vỗ vỗ cánh tay anh, lại nói: “Anh đã nói chuyện với Dương Quang chưa?”
“Chưa.” Thẩm Đoạt nói: “Sau này hẵng nói.”
“Hai người đúng là bạn tốt.” Trần Toa Toa cười chế nhạo: “Tốt đến nỗi giờ còn chống lưng cho nhau nữa! Nhưng có cố thì cũng đừng cố quá, sự thật không phải đã bày ra sẵn trước mặt rồi sao.”
Mạnh Nguyễn cũng nghĩ bây giờ đang vui như vậy, thực sự không thích hợp để nói chuyện này.
“Đúng rồi, mấy thứ trong nhà anh đừng dọn đi.
Vốn dĩ em cũng muốn mang một chút đồ về, nhưng nghĩ lại, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại về đây mà, như vậy rất phiền toái.
Anh nghĩ thế nào?”
Thẩm Đoạt sửng sốt, hỏi: “Em muốn sau này thường xuyên về đây sao?”
“Chứ sao nữa?” Mạnh Nguyễn xoay người, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là quê nhà của anh, đương nhiên chúng ta phải thường xuyên về thăm rồi.”
Trong lòng Thẩm Đoạt vô cùng ấm áp.
Anh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...