Khúc Hát Công Chúa Cảnh Xưa Liệu Có Còn

17

Chuyện của thái tử và Triệu Đoan Hoa bị dập tắt, nhưng kinh thành chẳng rộng lớn là bao, người nên biết đều biết cả.

Thái tử ẩn mình trong Đông cung, tạm thời giấu đi mũi nhọn, không lộ mặt.

Triệu Đoan Hoa khóc thút thít cả ngày, không bước chân ra khỏi nhà. Nghe nói, nàng ta bị ám ảnh khi đi đại tiện, không dám một mình đi nhà xí.

La Thần trở mặt với thái tử, đã nhiều ngày hắn không đi Đông cung đọc sách nghe giảng cùng thái tử.

Một ngày nọ, không biết hắn bị kích thích thế nào mà nổi điên chạy đến phủ công chúa, đập phá rất nhiều đồ vật.

Hắn chỉ vào mặt ta: “Ta không ngờ ngươi lại tàn nhẫn độc ác như thế, quen biết ngươi mười sáu năm là sỉ nhục của đời ta. Nếu có kiếp sau, ta thà không bao giờ quen biết ngươi.”

Lòng ta lặng như nước. Ta chỉ thờ ơ ra lệnh không ai được ngăn cản, cứ để hắn đập phá.

Đợi hắn đập phá xong, ta sai người chất các mảnh vỡ lên xe rồi chở đến Tướng phủ, kèm theo một bảng liệt kê rõ ràng giá cả của các món đồ, tổng giá trị lên tới hàng vạn lượng bạc.

Ta chỉ căn dặn hạ nhân, nếu Tướng phủ không bồi thường thì lan truyền việc này ra ngoài cho mọi người biết, rồi kiện lên Kinh Triệu nha môn.

La Thần sợ hãi, xin được gia hạn thêm vài ngày.

Ba ngày sau, Tướng phủ phô trương rầm rộ sai người đưa vài vạn lượng bạc đến phủ công chúa. Bọn họ khua chiêng, gõ trống suốt cả đường đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

La gia cố ý làm ầm ĩ, muốn để người dân nhìn thấy dáng vẻ hám tiền của ta.

Ta không hề do dự nhận lấy, rồi chia ngân lượng làm ba phần ngay tại chỗ. Một phần cho Dục Anh Đường nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi trong kinh thành; một phần cho Phổ Tế Viện hỗ trợ người già ốm yếu bệnh tật; phần còn lại cho nhà thuốc Huệ Dân, trợ giúp những bá tánh không đủ tiền mua thuốc hoặc khám bệnh.

Vừa chia xong ba phần ngân lượng này, bá tánh hô to: “Công chúa thiên tuế.”

Người của Tướng phủ vẻ mặt xám xịt rời đi. Về đến phủ, La Thần bị ăn một trận đòn. Hắn gân cổ lên cãi rằng mình không sai, sau đó bỏ ra ngoài uống rượu giải sầu, nào ngờ trên đường về bị người trùm bao bố đánh một trận.


Nghe nói hắn bị đánh rất thê thảm, phải nằm trên giường tầm mười ngày nửa tháng.

Đại phu bận rộn ra vào Tướng phủ cả đêm, Triệu Đoan Hoa cũng không tiếp tục làm bộ làm tịch nữa mà chạy đến Tướng phủ hỏi thăm.

Nghe những lời này, ta im lặng suy ngẫm. Nghĩ đến đôi tay đỏ bừng của Tạ Vô Dạng và vết thương trên các đốt ngón tay của hắn… Hẳn là hắn đánh rất mạnh tay, dù sao thì tiện nhân da dày, chắc chắn tay hắn rất đau.

Ta sai người đưa hắn một ít thuốc mỡ.

Hắn sửng sốt một lúc, mặt đỏ bừng: “Điện hạ không trách thuộc hạ sao?”

“Trách ngươi bảo hộ chủ nhân quá mức sao? Nếu ngươi không bảo hộ chủ nhân, thì không phải ám vệ của ta nữa. Có điều, ngươi có muốn đổi một thân phận khác không?”

Đôi mắt Tạ Vô Dạng tối sầm lại, hắn quỳ xuống một chân, nhanh nhảu nói: “Điện hạ, thuộc hạ không cần tự do.”

Ta hơi khó thở, hắn tưởng rằng ta muốn thả hắn rời đi sao?

Sao có thể?

“Vây ngươi đừng hối hận, Tạ Vô Dạng.”

“Không, thuộc hạ sẽ không bao giờ hối hận.”

18

Khoảng thời gian này, ta cảm thấy lòng mình yên bình hơn bao giờ hết. Ta biết rõ mình là người có thù tất báo, những kẻ bắt nạt ta gặp xui xẻo thì ta sẽ rất vui vẻ.

Nhưng điều khiến ta càng vui sướng hơn là lòng biết ơn của Dục Anh Đường, Phổ Tế Viện và nhà thuốc Huệ Dân.

Những nét vẽ nguệch ngoạc của bọn trẻ, những lá thư cảm ơn với câu từ lủng củng, kèm theo những lời khen ngợi của các thầy thuốc, làm cho trái tim không trọn vẹn của ta bỗng được lấp đầy.


Hóa ra sau khi thoát ra khỏi những ân ân oán oán trong cấm cung, ta có thể làm được rất nhiều việc khác. Ta có thể chăm sóc người già, giúp đỡ người nghèo, quan tâm đến đời sống của người dân. Bên ngoài khuê phòng, dường như có một thế giới rộng lớn hơn.

Thân là người quyên góp nhiều nhất cho Dục Anh Đường, Phổ Tế Viện và nhà thuốc Huệ Dân, ta và Tạ Vô Dạng thường xuyên đi thăm những nơi này.

Những con người nơi đó không cầu tước vị cao sang hay bổng lộc hậu hĩnh, họ chỉ cầu mong có quần áo để mặc, có đồ ăn chống đói, có thuốc để uống khi ốm đau, người già được phụng dưỡng, trẻ con được che chở.

Bây giờ ta mới hiểu những đạo lý được viết trong sách.

“Người phụng sự quốc gia phải lấy phúc lợi của dân làm đầu, lấy chuẩn mực làm nền tảng.”

“Trật tự trong thiên hạ phụ thuộc vào sự thịnh vượng của dân chúng, hòa bình trong thiên hạ phụ thuộc vào hạnh phúc của dân, khởi nguồn của thiên hạ phụ thuộc vào chuẩn mực người dân hướng tới.”

Dân không giàu thì nước không mạnh.

Dân không hạnh phúc thì nước không hòa bình.

Phong tục tập quán không đứng đắn thì nước không phát triển.

Những lời lẽ tưởng chừng mơ hồ, khó hiểu ấy bỗng chốc được giác ngộ vào lúc này.

Ta có hành trình cố định trong nhiều ngày liên tiếp, mỗi ngày đi sớm về trễ, lần lượt ghé thăm Dục Anh Đường, Phổ Tế Viện, nhà thuốc Huệ Dân.

Vì vậy, lúc gặp thích khách trên đường, ta không hề hoảng sợ. Chẳng những không hoảng sợ, ta còn ung dung bình tĩnh chỉ huy thị vệ giết ngược lại bọn thích khách.

Còn Tạ Vô Dạng thì tình cờ bắt được Lý Thừa Ân đang ẩn núp quan sát từ xa.

Lý Thừa Ân sợ hãi hét lên: “Tiện nhân, thả ta ra.”

“Bốp!” Ta thẳng tay đánh vào măt hắn.


“Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta?”

Ta chẳng những đánh hắn, mà còn muốn hắn xấu hổ bị lôi về kinh thành.

Ta nhét hắn vào bao bố, kéo vào kinh thành. Dọc đường đi ta nói với mọi người rằng đây là thích khách ta bắt được trên đường.

Mọi người xì xào bàn tán, nói tên thích khách này đáng c.h.ế.t.

Lý Thừa Ân ngậm chặt miệng, sợ nói thêm một chữ thôi sẽ bị nhận ra thân phận.

Sau khi vào cung, ta đi gặp phụ hoàng.

Ta quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nữ nhi đã tìm được phò mã mà mình yêu thích, cầu xin phụ hoàng tứ hôn.”

Phụ hoàng hơi thả lỏng, cười nói: “Ồ? Là công tử của gia tộc nào?”

Ta nhẹ nhàng kéo Tạ Vô Dạng đang ở bên cạnh: “Nữ nhi chọn hắn, cầu xin phụ hoàng thành toàn.”

Nụ cười trên mặt phụ hoàng tắt ngấm: “Con vốn là đích trưởng công chúa, là nữ nhi đầu tiên của trẫm, làm sao có thể gả cho một thị vệ?”

Ta đã bối rối trong giây lát.

Giọng điệu của ông rất trang trọng, như thể ta là viên ngọc quý, nhưng những năm qua rõ ràng chính họ đã vứt bỏ ta như chiếc giày rách.

Ta không muốn thuyết phục phụ hoàng. Hôm nay ta đến đây để đàm phán.

Ta khẽ nói: “Hôm nay trên đường hồi kinh, nữ nhi bị ám sát. Thích khách đang ở đây, xin phụ hoàng chủ trì công lý cho nữ nhi.”

Ta vỗ tay, bao bố bị mở ra, lộ ra khuôn mặt kinh hãi của Lý Thừa Ân.

Phụ hoàng nhìn ta, rồi lại nhìn Lý Thừa n sắp khóc vì sợ hãi, sắc mặt ông sa sầm: “Có đúng là con đã ám sát hoàng tỷ của con không?”

“Con… con… con chỉ là muốn dạy dỗ…”

“Bụp” một tiếng, cây thước chặn giấy bị ném mạnh xuống đất.


Lý Thừa Ân ngậm miệng, run rẩy quỳ trên mặt đất.

Phụ hoàng thở dài, biểu hiện chán nản. Có lẽ ngay cả phụ hoàng cũng không còn thuyết phục được chính mình rằng những đứa con của ông có thể chung sống hòa thuận.

Ông khoác tay ra hiệu cho ta lui xuống.

Ta đợi ngoài cửa, không lâu sau thì nhận được thánh chỉ tứ hôn của ta cùng Tạ Vô Dạng.

Mà bên trong truyền ra tiếng khóc rống như sói tru của Lý Thừa Ân.

“Phụ hoàng, con sai rồi, con thực sự biết lỗi rồi, con không dám tái phạm nữa.”

19

Trên đường xuất cung, ta gặp mẫu hậu đang nóng vội đi tới.

Bà giơ tay đánh ta, nước mắt tuôn trào. Đột nhiên ta rất muốn trả thù bà.

“Hoàng hậu nương nương, ngài có biết vì sao ta bắt được Lý Thừa Ân không? Bởi vì ta biết với bản tính của hắn, chỉ cần được gỡ bỏ lệnh cấm túc, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho ta. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm. Cho nên, để dụ cá cắn câu, ta cố ý ra khỏi thành mỗi ngày. Không ngờ hắn ng.u xuẩn như thế, quả nhiên sập bẫy. Phải làm sao đây, hoàng hậu nương nương? Hắn không thừa hưởng được chút nào tài trí thông minh nào của ngài.”

“Dù nó có vô dụng thế nào thì cũng là đệ đệ của ngươi. Sao ngươi dám làm như vậy?”

“Chính hắn nói, tỷ tỷ của hắn tên là Triệu Đoan Hoa. Ngài có thời gian thì dạy dỗ hắn nhiều hơn, đừng nghe gió thổi thì tưởng rằng trời sẽ mưa, vội vàng làm tay súng cho kẻ khác. Lần này hắn may mắn vì gặp phải ta, lần sau sẽ không may mắn vậy đâu.”

Ta làm động tác c.ắ.t cổ, xoay người rời đi. Đi được một đoạn thật xa, ta như bị rút cạn sức lực, bước chân loạng choạng.

Tạ Vô Dạng vững vàng đỡ lấy ta. Cằm hắn tựa nhẹ lên đầu ta: “Điện hạ, ngài muốn khóc thì khóc đi.”

Nước mắt chảy xuống, ướt đẫm áo của Tạ Vô Dạng.

Có vẻ như ta đã thắng rồi.

Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng mách bảo rằng ta hoàn toàn thua cuộc.

Có lẽ kiếp này, tình thân phụ mẫu, huynh đệ sẽ không còn liên quan gì đến ta nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận