29
Nhị hoàng tử khi nói đến dân chúng, nước mắt ngập tràn. Hắn ta khóc thưa: “Phụ hoàng, nhi thần biết bản thân nói những lời này khiến mẫu hậu, thái tử và quận chúa Đoan Hoa ghét bỏ, nhưng dân chúng chịu khổ, đến bây giờ sưu thuế của Phủ Châu vẫn cao gấp hai lần so với nơi khác, bao nhiêu gia đình bán con cái mới có thể sống sót. Nhi thần thật sự không đành lòng, xin phụ hoàng hãy cứu lấy muôn dân Phủ Châu.”
Phụ hoàng xám mặt, nhanh chóng ban xuống vài đạo thánh chỉ.
Lấy danh nghĩa của nhị hoàng tử, phái người đi trước đến Phủ Châu tiếp tục thăm hỏi, một đạo quân đi mọi người đều biết, một toán quân khác âm thầm đi trong bóng tối.
Một tháng sau, trước mặt phụ hoàng là chồng tấu sớ cao hơn đầu người, bên trên viết đều là án oan, thảm án của dân chúng Phủ Châu. Mà số tiền đó không phải do một mình phụ thân Triệu Đoan Hoa nuốt trọn, phần lớn trong đó là quà biếu tặng hoàng hậu và thái tử.
Ngày hôm đó, phụ hoàng đứng dậy từ đống tấu sớ, khó khăn loạng choạng, suýt chút nữa là ngã xuống.
Đại thái giám Hỉ công công vội đỡ ông ngồi xuống sạp.
Ông ngăn cản Hỉ công công đi tìm hoàng hậu, sắc mặt hoảng hốt hỏi: “Thật sự là thái tử làm sao?”
Hỉ công công không dám trả lời.
Vừa đúng lúc, thái tử nói có phần lễ vật dâng lên phụ hoàng.
Lễ vật là bức tượng phật được xây khắc dưới sườn núi. Tượng phật lớn cao ba mét, ngồi trên đài sen cao, khuôn được làm theo khuôn mặt của phụ hoàng, ánh mắt từ bi nhìn xuống dòng sông chảy cuồn cuộn.
Một bức tượng phật, tốn kém vô cùng.
Thái tử vui mừng nói: “Phụ hoàng gần đây vất vả, nhi thần lo lắng trong lòng, càng muốn làm tượng phật này, chỉ mong phụ hoàng phúc thọ dài lâu, giang sơn vững bền.”
Phụ hoàng cười lạnh: “Phúc thọ dài lâu, giang sơn vững bền?”
“Vâng, vâng ạ!” thái tử phát hiện có gì đó không đúng, ngập ngừng nói.
Phụ hoàng tức giận rồi, người cầm cây thước chặn sách ném vào thái tử: “Có tên nghiệp chướng như ngươi, trẫm làm sao có thể phúc thọ dài lâu? Làm sao giang sơn vững bền?”
Thái tử bị giam lỏng.
Mẫu hậu bị cấm túc trong cung.
Còn Triệu Đoan Hoa thì bị Tông Nhân phủ gọi đến tra hỏi, thẩm vấn chi tiết tình hình của Phủ Châu.
Triệu Đoan Hoa đại khái đoán được có chuyện không hay, nếu nói bản thân không hay biết gì có lẽ còn có một con đường sống, nếu nói bản thân biết rõ sự tình chính là tự tìm đường chết.
Nàng ta cắn răng ngậm chặt miệng, dù Tông Nhân phủ có dụng hình cũng quyết không thừa nhận bản thân biết chuyện này.
Ta đến thiên lao thăm Triệu Đoan Hoa. Từng là một quý nữ cao cao tại thượng nay nàng ta sa sút như chó nhà có tang.
Ta yên lặng thưởng thức bộ dạng của nàng ta.
Cuối cùng nàng ta không giả vờ nữa, đôi mắt oán độc nhìn ta: “Ngươi đến để cười nhạo ta đấy à?”
“Đúng vậy! Ngươi thật sự tưởng rằng trở thành quận chúa rồi thì muốn làm gì thì làm sao? Giả thì vẫn là giả, có làm thế nào đi nữa cũng không thể biến thành thật được. Đây không phải chỉ chớp mắt đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao?”
“Nếu không phải mẫu thân ngươi sai khiến, làm sao phụ mẫu ta lại…” Nàng ta oán giận, buột miệng nói ra, sau đó nhận ra mình lỡ lời liền nhanh chóng ngậm miệng lại, chỉ có thể phẫn nộ nhìn ta.
Ta cười nói: “Phụ mẫu ngươi đáng chết, một tên tham quan, một mụ chua ngoa, có tư cách gì để hưởng tôn vinh của triều đình? Bọn họ chết bởi vì họ đáng chết, tuyệt đối không phải vì mẫu hậu và thái tử ca ca của ta.”
“Mẫu hậu và thái tử ca ca của ta không hề biết những chuyện bẩn thỉu các người đã làm. Chuyện duy nhất mà họ làm sai đó là tin vào bọn họ hàng thân thích độc ác các người, cho rằng các người tuân theo luật pháp, vì triều đình cống hiến.”
“Triệu Đoan Hoa, các người sẽ phải trả giá cho những gì đã làm. Có điều, dù sao vẫn là thân phận họ hàng, đợi ngươi ra khỏi nhà lao, thái tử ca ca sẽ đón ngươi vào trong phủ, sau đó, ngươi cứ ở trong đó sống cho tốt đi.”
Dường như, cuối cùng Triệu Đoan Hoa cũng hiểu ra.
Dù nàng ta cắn răng không thừa nhận, thái tử và hoàng hậu cũng sẽ tuyệt đối không tha cho nàng ta, sẽ không để nàng ta tiếp tục sống, nàng ta không thể nào trở lại cuộc sống cơm ngon áo đẹp trước đây nữa rồi.
Sau khi ta rời đi, Triệu Đoan Hoa đã yên lặng rất lâu.
Lần nữa tiếng mở cửa nhà lao vang lên, nàng ta không kìm được mà rùng mình, lớn tiếng gọi: “Ta có lời muốn nói, ta muốn gặp chủ thẩm đại nhân, hãy để ta gặp chủ thẩm đại nhân.”
Triệu Đoan Hoa giáng cho mẫu hậu và thái tử một đòn chí mạng.
Từ Phủ Châu đến kinh thành, thật ra nàng ta đã chừa cho bản thân một con đường. Nàng ta giao cho một người hầu trung thành sống trong một thôn làng cách kinh thành năm mươi dặm lưu giữ những thư từ trao đổi giữa phụ thân nàng ta với thái tử và hoàng hậu.
Mà thôn đó vừa hay thuộc đất của ta. Người hầu đó đang sống yên ổn trong thôn làng của ta.
Chỉ vì trên đường đi, Triệu Đoan Hoa nghe nói, hoàng hậu sinh được 2 nam một nữ, thái tử điện hạ thông tuệ biết nhìn xa trông rộng, có phong thái trữ quân, tam điện hạ hoạt bát thông minh là nhân trung long phụng (có tướng rồng phượng), đại công chúa tốt bụng dịu dàng, là người đôn hậu nhất.
Nàng ta cảm thấy người được dân chúng tán thưởng như vậy có lẽ không xấu, nên đã để người hầu ở lại nơi đây.
Sau khi đến kinh thành thấy người thật ta đây, trong lòng nàng nảy lòng đố kỵ điên cuồng, đố kỵ ta quả nhiên là người tốt bụng dịu dàng như lời đồn, đôn hậu hiền lương, lại có phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng bảo vệ, đệ đệ nhỏ kính yêu, còn có một vị hôn phu tương lai xuất thân không tầm thường phong thái vô cùng.
Mà nàng ta chỉ có một thân thế dơ bẩn.
Nàng ta nghĩ rằng thế gian này không công bằng, nếu như có thể thay thế ta, liệu có phải nàng ta cũng có được hạnh phúc mà ta đang có?
30
Lời khai và thư từ qua lại mà Triệu Đoan Hoa giao nộp mang lại đả kích mạnh mẽ cho phụ hoàng. Ông không thể không nhìn thẳng vào sự thật, rằng ái thê và thái tử mà bản thân coi trọng bao năm nay hóa ra còn có một bộ mặt khác.
Bọn họ lòng lang dạ sói, làm việc cay độc, yêu tiền như mạng, vì tư lợi của bản thân mà nô dịch dân chúng, xem dân chúng của cả một châu là tải sản của riêng mình.
Có thể giao giang sơn vào tay bọn họ sao? Bọn họ sẽ đối xử tử tế với dân chúng sao?
Phụ hoàng do dự ba ngày: hạ chỉ phế bỏ thái tử, hoàng hậu bị cấm túc, không có lệnh không được ra ngoài. Ta và Lý Thừa Ân cũng bị liên lụy.
Ta bị cấm túc trong phủ công chúa.
Lý Thừa Ân được phong vương, bị đuổi đến thái ấp. Thái ấp của hắn chỉ là một vùng đất nho nhỏ, hoàn toàn không xứng với thân phận của hắn.
Hắn khóc nháo đi đến thái ấp, trên đường vừa hay gặp được toán quân triều đình đang trấn áp bọn cướp.
Lúc những tên sơn tặc bị bắt, nhìn thấy Lý Thừa Ân, chúng lại hướng về phía hắn mà khấu đầu, xin hắn tha mạng.
Tên thủ lĩnh bọn cướp kể lể, rõ ràng đã nói chỉ cần chặn giết người từ Phủ Châu đến thì sẽ đảm bảo an toàn cho người trong sơn trại của chúng, tại sao bây giờ lại có quân triều đình đến trấn áp?
Lý Thừa Ân thề thốt phủ nhận.
Thủ lĩnh bọn cướp nói chắc như đinh đóng cột: “Phò mã được Nam Bình công chúa thu nhặt về kia chính là từ Phủ Châu đến, người khác ngài có thể phủ nhận, chẳng lẽ đường đường là phò mã gia cũng có thể phủ nhận sao? Ở chỗ ta vẫn còn giữ thẻ bài hình người cá.”
Lý Thừa Ân ngậm miệng không nói được gì. Hắn vừa mới rời thành chưa được năm mươi dặm, nay lại bị tướng quân diệt thổ phỉ áp giải về kinh thành.
Mà lần này, phụ hoàng thất vọng hoàn toàn rồi. Ông tức giận: “Tra! Điều tra cẩn thận cho trẫm, trẫm phải xem thử, bọn họ rốt cuộc còn giấu trẫm chuyện gì?”
Thiên tử nổi giận, xác chết vô số chất thành hàng.
Dưới thủ đoạn lôi đình của phụ hoàng, những sự thật trước ta đây dốc hết tâm sức cũng không đào nổi, nay đã bày ra trước mắt.
Đầu xuân năm đó, thời kỳ giáp vụ (thời kì lương thực hoa màu còn non chưa đến mùa thu hoạch, dễ xảy ra đói kém), người dân Phủ Châu sống không nổi, kẻ đứng dậy tạo phản, kẻ trốn chạy loạn lạc.
Nhưng cũng có một nhóm người khác, họ thật sự lo lắng cho dân chúng, nghĩ đến cuộc sống của người dân, vượt ngàn dặm xa xôi từ Phủ Châu đến kinh thành cáo trạng.
Chặng đường hơn một trăm người, phân thành hơn mười đội, già trẻ trai gái đủ cả, đường đi trải qua muôn trùng truy đánh đuổi g.i.ế.t, nhưng thật sự sống sót đến được kinh thành chỉ còn một mình Tạ Vô Dạng.
Cứ tưởng rằng thành công ngay trước mắt, nào ngờ, tên đuổi g.i.ế.t chàng lại trốn ở ngoại thành, giáng cho chàng một đòn chí m.ạng.
Nhưng chàng may mắn được ta nhặt về, sau khi tỉnh lại thì bị mất trí nhớ.
Ta cũng không điều tra được thân phận của chàng, vì hoàng hậu và thái tử đã sớm xóa sạch dấu vết của chàng trên đường tới đây.
Ta cuối cùng cũng hiểu, những lần ám s.á.t nhìn như nhắm vào ta kia, thật ra vốn là muốn g.i.ế.t Tạ Vô Dạng.
Tạ Vô Dạng đã mất trí nhớ không hay biết gì.
Người ngập trong sóng gió kinh thành là ta đây, cũng không hay biết…
Vì vậy, chuyến đi đến chùa Vạn An đó, định sẵn kết cục là cái c.h.ế.t.
Mà người g.i.ế.t chàng chính là mẫu hậu, thái tử, Triệu Đoan Hoa và La Thần.
Bọn họ bày sẵn cái bẫy c.h.ế.t chóc này, chỉ chờ dịp một mình Tạ Vô Dạng ra ngoài.
Còn ta lại cho rằng chỉ cần ta rời xa kinh thành, tai họa sẽ không còn tìm đến ta…
Phụ hoàng gọi ta vào cung, người nhìn ta, ánh mắt đầy xót thương.
Ông và ta trầm mặc ăn một bữa cơm.
Ăn xong, phụ hoàng nói: “Những năm này, con chịu khổ rồi. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một phò mã tốt khác, lần này, con chọn ai cũng được.”
Chọn ai cũng được sao?
Vậy làm cho Tạ Vô dạng sống lại được không…
Không phải mọi loại tình cảm đều có thể tùy tiện thay thế…
Nhưng ta vẫn kính cẩn thưa: “Tạ phụ hoàng, người để con suy nghĩ đã.”
Phụ hoàng gật đầu, rồi bận chính sự.
Hoàng hậu bị phế, thái tử bị phế, Lý Thừa Ân bị phế, La Thần, Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, chỉ có người công chúa ta đây vẫn là công chúa, không chỉ không chịu ảnh hưởng, còn được ban cho tám trăm thực ấp*, trở thành công chúa có nhiều thực ấp nhất trong lịch sử các triều đại.
(*Thực ấp: đất trồng trọt được vua ban.)
Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, người bị gông cùm, tay đeo xiềng xích, bị lôi từng bước từng bước ra khỏi thành.
Kẻ trên người dưới La gia vì tránh liên lụy không dám đến tiễn. Ta ở cổng thành nhìn hai người họ, trong lòng cuối cùng cũng có một chút mãn nguyện.
La Thần vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu không ngừng thúc giục cai ngục nhanh đưa hắn rời khỏi.
Cai ngục lạnh giọng mắng hắn bớt chỉ đạo lại.
Triệu Đoan Hoa trong mắt đầy hận thù: “Lý Nam Bình, ngươi thắng rồi thì sao, ngươi vẫn là một quả phụ khắc chồng. Tạ Vô dạng trước lúc c.h.ế.t vẫn gọi tên ngươi, hắn chết thật thảm …a…”
Ta vươn tay bóp chặt cằm Triệu Đoan hoa, buộc nàng ta không thể không mở miệng.
Ta ra lệnh cho người đến tóm lấy lưỡi nàng ta, kéo ra rồi dùng kéo c.ắ.t.
Lưỡi nàng ta bị chẻ đôi, tựa như lưỡi rắn.
M.á.u tươi phun ra, nàng ta đau đớn hét loạn, liều mạng lắc đầu.
Ta buông ra nàng ta, nhìn bộ dạng thảm hại ấy, lòng ta lại thỏa mãn thêm một chút.
Ta thì thầm bên tai nàng ta: “Biết vì sao ta không để ngươi c.h.ế.t không? Vì chỉ khi ngươi còn sống mới có thể chậm rãi đền tội. Còn nữa, ta nói cho ngươi biết, Vận Nương là do ta cứu, cũng là ta đưa tiền để nàng ta mua chuộc lòng người. Ngươi với thái tử hôn nhau say đắm như thế, bởi vì túi hương của hai người khi hợp lại là một loại xuân dược…”
Miệng nàng ta ú ớ, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Và ta cũng tiện thể cắt đứt gân tay Triệu Đoan Hoa. Từ nay, nàng ta không thể nói, không thể viết, chắc hẳn nàng ta có thể chậm rãi đền tội nơi lưu đày…
Mà trước mặt La Thần, ta chỉ nói một câu: “Vận Nương bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa trẻ sinh ra đã chết lưu.”
La Thần điên rồi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đứa trẻ giống ta, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương.”
“Chọn ra từ hàng trăm đứa trẻ ở Dục Anh Đường, sao lại không giống ngươi được? Còn phải nói cho ngươi một chuyện nữa, lần thứ hai Vận Nương mang thai, thật ra là thai giả, ta sao nỡ để nàng ấy thật sự vì ngươi mà sinh non chứ? Đó là bọc m.á.u ta chuẩn bị cho nàng ấy, chỉ đợi ngươi và Triệu Đoan Hoa nổi lên xung đột là thuận thế đâm vỡ.”
“Độc phụ, ngươi lừa ta! Tuyệt đối không thể nào.” La Thần nổi điên bổ nhào về phía ta, nhưng bị thị vệ của ta một chân đá bay, hắn oằn mình co lại như con tôm, trên mặt đổ từng hạt mồ hôi lớn.
Ta cười nói: “Vậy ngươi đi thong thả, cứ việc dừng vài ngày ở ngoại thành, nghe ngóng tin tức từ kinh thành.”
La Thần chợt nghĩ đến cái gì, trợn to mắt kinh hãi.
Thời khắc đó dường như hắn biết lỗi rồi, muốn mở miệng cầu xin. Nhưng bị thị vệ của ta đ.â.m một lưỡi đao vào miệng, c.ắ.t mất một nửa đầu lưỡi, cũng thuận tay cắt đứt gân tay.
Ta yên lặng nhìn, cười nói: “Dù sao cũng là phu thê, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nhìn các ngươi xem, có giống trời sinh một cặp thiên tàn địa khuyết* không?
(*Đại ý chỉ một người sinh ra đã có khiếm khuyết, không thể sống bình thường,cũng không có cách nào cứu chữa.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...