Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Dư Nhược Nhược nằm trên ghế salon, chờ mì ăn liền chín.

Trong TV lải nhải mấy tiết mục xem mắt, mức độ rộng rãi cũng không biết từ khi nào lại trở nên như vậy. Cô nói chuyện với Ninh Tĩnh: “Cậu nói người đàn ông kia ngoại hình không đứng đắn, thật sự có người mới gặp đã yêu rồi hả? còn là cô gái rất tốt. . .”

“vậy cũng đều là công lao của DHC (cái DHC này ta không hiểu, có ai hiểu ko? Chỉ ta với?), cậu nghĩ sao, tây trang cũng có kẻ mặc như quỷ. Cô gái vừa thấy đã yêu kia là người có suy tính nhanh, người đàn ông kia dầu gì cũng có nhà có xe, là tinh anh trong xã hội”.

“Sao cậu lại có thể đem một câu chuyện lãng mạn nói thành bỉ ổi như vậy chứ? Theo như cách nói của cậu thì trên thế giới này không còn điều gì tốt đẹp rồi”.

“Có chứ, ví dụ như nhớ lại, như nhớ nhưng, ví dụ như. . .Nhan Nhan nhà cậu. . .” đầu dây bên kia lại bắt đầu không đứng đắn.

“Nhan Bồi Nguyệt rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng để cậu coi trọng anh ta cả ngày” cái dĩa màu trắng bằng nilon hạ xuống dưới bàn trà càn quét. Phát ra âm thanh chi chi nha nha, giống như đáy lòng ồn ào.

“Anh ấy có được hay không chính cậu biết rõ, tớ chỉ tin tưởng ý kiến lâu ngày sinh tình. Hai người sống cùng bầu trời, ở chung một chỗ, cùng vào cùng ra, muân thuẫn va chạm, khắp nơi đều có thể phóng điện. Ưu điểm nhược điểm cũng dần dần lộ rõ trước đối phương, từ từ hợp lại, chính là loại tình huống hoàn mỹ nhất rồi”. Ninh Tinh đóan chừng lại đang viết chuyên mục, trong mỗi câu nói đều là đạo lý lớn.

“Không hiểu cậu đang nói gì, tớ đi ăn mì đây, tạm biệt”.

Mùi vị dưa chua thật là tốt, Dư Nhược Nhược có lúc rất biết đủ, ví dụ như một bát mì ăn liền cũng có thể ăn say sưa ngon lành.

Lúc Nhan Bồi Nguyệt bước vào miệng cô đều là tương ớt, ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.


“Ăn mì ăn liền làm cái gì!” cũng không thèm hỏi ý kiến cô, anh đoạt lấy bát mì ăn liền rồi ném vào trong thùng rác.

Dư Nhược Nhược nhìn một loạt chuyện vừa xảy ra, có chút xoay sở không kịp, một hồi lâu sau mới lúng túng hỏi: “Anh ở đây làm cái gì? Đó là bữa tối của em. . .”

“anh đi thay quần áo, đưa em ra ngoài ăn”. Nhan Bồi Nguyệt càng lúc càng phát hiện, môi cô bị cay đến sưng đỏ, thật hấp dẫn.

Thật là già rồi mà, anh nhỏ giọng rủa một câu, một lần nữa nhẩm lại “Gia huấn Nhan gia”. . .

Lúc Nhan Bồi Nguyệt đi vòng lại vào khách lần thứ hai, cô rốt cuộc không chịu được hỏi: “Nhan Bồi Nguyệt, anh lạc đường à?”

“Em muốn ăn cái gì?” Anh rốt cuộc mở miệng.

“Gì cũng được, em bây giờ ngực đã dán vào lưng rồi, quán ăn ven đường cũng không có việc gì cả.” Cô mang vẻ mặt đau khổ nói. Thật ra cô biết Nhan Bồi Nguyệt có năng lực rất đặc biệt, một đống đồ ăn ở nhà ăn cũng không ghét bỏ, hoặc là về nhà làm ông xã nấu cơm, cũng không có ra vẻ làm khách, nên mở miệng nói: “Lần trước em với mẹ có vào một nhà hàng, thức ăn trong đó cũng không tệ lắm”.

“Vậy thì đi thôi” Nhan Bồi Nguyệt hình như đã không thể kiên nhẫn được thêm nữa.

Ánh đèn vẫn như cũ, không khí trong lành, tiếng dương cầm du dương như tiếng nước chảy.


Cảm giác của Dư Nhược Nhược lần thứ ba khi tới nơi này hoàn toàn khác biệt so với hai lần trước, lần đầu cùng Ninh Tĩnh tới đây tùy ý thoải mái, lần thứ hai tới cùng mẹ chồng thì thận trọng, giả bộ đoan trang, mà lần này, thoát khỏi mọi ồn ào, trên thế giới này dường như chỉ còn lại hơi thở của hai người bọn họ. . .

Vậy đây chính là một phòng ăn tốt rồi, cô cúi đầu từ từ ăn món tôm hùm mà mình thích nhất.

Nhan Bồi Nguyệt ít khi để ý tới dáng ăn của mình trong nhà hàng, nhưng lễ nghi cơ bản anh cũng biết. Dáng ăn của anh luôn tao nhã, trước khi ra cửa anh đã thay một chiếc áo sơ mi bằng vải bông, giống như hạc lạc giữa bầy gà.

Khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng lại nóng bỏng.

Đang suy nghĩ linh tinh, cô liền bị dính một chút mù-tạc, sặc đến nỗi thở không ra hơi, ho khan đến mặt đỏ tía tai. Nhan Bồi Nguyệt chỉ có thể đưa cô chén nước màu trắng đến bên miệng cô. .

Có lẽ là uống quá nhiều, cô càng bị sặc nhiều hơn, ngụm nước vừa uống đều phun thẳng lên áo sơ mi trắng của Nhan Bồi Nguyệt không thiếu một giọt.

Trong nháy mắt không gian trở nên yên tĩnh.

Tay Dư Nhược Nhược còn siết chặt vạt áo ở thắt lưng anh, giờ phút này trên khuôn mặt vô vàn cảm xúc, nói không ra nói lời xin lỗi, há miệng, lại thức thời nhắm mắt lại. Giả mô giả thức đưa khăn giấy lên, trong lòng nở hoa, trên mặt lại mang giả bộ áy náy: “Nếu không, em lau cho anh?”

Trong mắt Nhan Bồi Nguyệt đã sớm bốc hỏa, cắn răng nghiến lợi nhận lấy, trong lòng tự an ủi mình, Dư Nhược Nhược, chờ mùa thu này qua, xem anh sẽ xử lý em như thế nào.


Hai người hai cảm xúc trái ngược nhau cùng ăn bữa cơm, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài hẹn hò. Dư Nhược Nhược nghĩ tới đây, từ trước tới nay có thể chịu đựng được người da mặt dày như vỏ cây, dường như chỉ có mặt ửng hồng lay động trong gió.

Trên tầng thượng là một cửa hàng tổng hợp, hai người không có việc gì liền đi theo sát một đôi vợ chồng già đang đi bộ. Ánh đèn sáng trưng, đi ngang qua đều là các nhóm người, có học sinh, có bạn bè, có gia đình,. . .

Còn có hai ông bà đang dìu lấy nhau, lưng đã hơi còng xuống, trên mái tóc đã vương lại bụi thời gian, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn. Cô đột nhiên nhớ tới ông ngoại, bước chân dần dần chậm lại.

Nhan Bồi Nguyệt phát hiện cô bị tụt lại phía sau, ánh mắt hoài niệm lại quá khứ phút chốc dường như đã hiểu ra điều gì.

Bước chân bình ổn đi đến trước mặt cô, kéo tay cô một cách tự nhiên, đi về phía trước.

Dư Nhược Nhược giống như cầm phải lửa nóng liều mạng bỏ ra: “Nhan Bồi Nguyệt, mọi người đang ở đây, anh muốn làm gì?” Anh nhíu đôi lông mày, khóe miệng nhàn nhã cong lên thành hình vòng cung: “Anh dắt tay vợ mình, ai dám có ý kiến?”

. . . . .VÔ LẠI!

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang sức đeo tay, người bán hàng liền đi lên, ân cần hỏi han: “Tiên sinh, ngài tới đây vì muốn chọn đồ trang sức tặng bạn gái có đúng không? Công ty chúng tôi hiện có cặp nhẫn tình nhân mới nhất, rất thích hợp với hai vị.” Vừa nói vừa khoa chân múa tay quảng cáo về nhẫn đôi tình nhân mới nhất, kiểu dáng đơn giản, chiếc của con gái có một vòng kim cương nho nhỏ giống như là khảm lên một chấm nhỏ.

Bọn họ còn chưa kịp mở miệng thì đằng xa đã vang lên một tiếng thật lớn.

Dư Nhược Nhược còn chưa kịp phản ứng Nhan Bồi Nguyệt đã buông tay cô ra chạy về phía âm thanh vừa phát ra. Trong lòng cô chợt có chút trống trải, cự tuyệt ý tốt của nhân viên phục vụ đang giải thích cặn kẽ, nắm lấy túi xách vội vàng đi theo.

Còn chưa kịp vào tới bên trong thì thấy có một người chen ra, cô cuống quýt nắm lấy cánh tay của người đó: “Đã xảy ra chuyện gì?”


“Ăn cướp. ăn cướp, ba tên cướp. . .bên trong còn có một con tin. . .” người nọ bị dọa sợ tới mặt trắng bệch.

Người dân đến xem vây quanh đến nước cũng không chảy ra được, cô ở bên ngoài, không nhìn được chút nào cả, chỉ có thể giả bộ vây quanh.

Khí thế Nhan Bồi Nguyệt trấn định, lấy ra giấy chứng nhận rồi dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống hỏi người dân ở hiện trường tình huống ban đầu đầu.

“Báo cáo thượng tá, theo người chứng kiến kể lại, bọn cướp gồm ba người, mang theo mặt nạ che mặt, đập vỡ kính thủy tinh rồi cướp đi toàn bộ Vàng bạc, hai người đã bỏ chạy thành công, người còn lại hiện trong tay cầm súng trường loại 64, cao chừng một mét bảy mươi lăm, bắt một cô gái quốc tịch Trung Quốc làm con tin, đang ở trong cửa hàng. tổng cộng bọn cướp bắn ra ba phát, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có người dân vô tội nào bị thương vong”.

Anh gật đầu một cái, thương lượng với một anh công an cùng một tay súng bắn tỉa mới đến: “Đem sơ đồ cửa hàng đến cho tôi xem một chút.”

Đây là cửa hàng đá quý lớn nhất ở đây, thuộc công ty vàng bạc đá quý lớn nhất cả nước. Cửa hàng khoảng 88 mét vuông, hình dạng như trăng rằm. Sau lưng là hai cửa hàng khác, đều là tư vấn xuất khẩu. . .

Anh vặn đôi lông mày: “tình hình con tin trong đó bây giờ như thế nào?”

“Theo người chứng kiến nói, con tin là một cô gái khoảng 27 hoặc 28 tuổi quốc tịch Trung Quốc, vì đỡ một người già ngã xuống đất mới không kịp chạy trốn, bị bọn cướp bắt được”

Anh suy tư một lát, trầm xuống, phân phó: “giải tán người dân, đầu tiên hãy phong tỏa hiện trường trước khi cảnh sát đến”.

Thật ra khi còn học đại học anh đã học tâm lý học tội phạm, anh thử điều chỉnh lại thanh âm, trao đổi với tên cướp đang khốn đốn bên trong. Vốn là tính toán lựa chọn cách dùng tình cảm để nói chuyện, người bên trong chắc cũng quyết tâm cá chết lưới rách, thích mềm không thích cứng, giọng điệu càng thêm hung ác: “Đưa tao an toàn đi ra ngoài, nếu không tao muốn nó cùng chết”

Bên trng truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái, trong lòng Nhan Bồi Nguyệt, nháy mắt lạnh đi mấy lần. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui