Mợ gọi điện thoại đến là lúc Dư Nhược Nhược còn đang ở trên cây, lá mùa thu rơi xào xạc che đi cơ thể cô trong đó, chỉ thò ra cái ống kính.
Cách đó không xa có một đôi kim đồng ngọc bích đang cảm xúc đang kích tình mãnh liệt không coi ai ra gì, mà trên thực tế, cũng chẳng có ai cạnh đó.
Dư Nhược Nhược im lặng không phát ra một loại tiếng động nào, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng, bây giờ thì sếp đại khái sẽ không phản đối cô nữa rồi. Cô phải bỏ ra biết bao công sức mới có thể thăm dò tin tức này từ Cốc Tinh Hà.
Hôm đó trong cơn tức giận Nhan Bồi Nguyệt đã xóa đi hết phương thức liên lạc của cô, nhưng là anh lại không biết, ngay vào tối hôm đó cô đã tìm lại được số điện thoại của Cốc Tinh Hà rồi. . .
Cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng. . .không đúng, không đúng, phải nói ngược lại...
Sau đó tiếng chuông điện thoại lại không đúng lúc vang lên, làm thức tỉnh đôi nam nữ. Dư Nhược Nhược chưa kịp nhìn điện thoại di động, trượt từ trên cây xuống như một làn khói, cảm giác hình như vỏ cây rạch một lớp da trên đùi làm cô đau nhức. Nhưng cô không quên, liền ôm máy chụp hình trong ngực liều mạng chạy. . .
Trong những lúc như thế này, cô thấy thật cảm kích trước kia nhiều lần mình bị lôi đi thi chạy ngắn cự li 3000m ở đại hội thể dục thể thao. Cho nên, thượng đế đúng là quan tâm đến người biết nỗ lực mà. . .
Cô vừa thở hồng hộc, vừa vui vẻ nghĩ. . .
Đúng lúc rạp chiếu hết phim, từng tốp năm tốp ba người ra khỏi rạp là nơi ẩn náu tốt nhất, cô nhanh chóng đeo lên cái kính và chụp cái mũ xuống, chạy vào phòng rửa tay rồi khóa trái cửa lại. . .
Lúc này mới phát hiện người gọi đến là mợ, cô vừa ấn nhận một cái liền nghe thấy tiếng mợ truyền đến: “Nhược Nhược. con mau về nhà đi, gọi cả Bồi Nguyệt tới nữa, ông ngoại con...chắc không qua được . . .”
Sau đó dù cô có gọi như thế nào đi nữa thì cũng chỉ nghe thấy âm thanh chăm sóc hỏi thăm truyền tới.
Tay cô run run, tâm mắt bắt đầu mơ hồ, gạt nhanh dòng nước mắt: “Nhan Bồi Nguyệt. . .” vừa mới nói nước mắt đã rơi không ngừng được, sau đó lại thở không ra hơi, thút thít.
Nhan Bồi Nguyệt vừa lên sân khấu đọc báo cáo tổng kết xong, khóa huấn luyện thực tế kĩ năng thực hành tác chiến dưới tay anh đã lập nên một thành tích đáng vui mừng. Rời khỏi sân khấu nghe điện thoại, vừa bắt máy đã nghe thấy cô khóc liên tục liền cau mày lại, bản năng giống như thái độ đối với cấp dưới, âm thanh nghiêm khắc trầm xuống: “Dư Nhược Nhược, em tốt nhất là nên nói chuyện, khóc không thể giải quyết được vấn đề!”
Hình như là bị giọng nói uy nghiêm dọa sợ, Dư Nhược Nhược lúc này mới đứt quãng nói: “Nhan Bồi Nguyệt, anh mau tới. . .em không biết bây giờ em đang chỗ nào. . .em muốn đi thăm ông ngoại. . .ông ngoại. . .”
Lời nói của cô đều là những âm thanh tê tâm phế liệt truyền tới, Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy có chút đau lòng, ảm não vừa nãy mình đã nói lớn tiếng, bình tĩnh lại sau đó chấn an cô: “Em đừng nóng vội, bây giờ ở đâu thì đứng nguyên tại chỗ đó, anh lập tức lái xe tới đón em. Nhớ, ở chỗ đó đừng chạy loạn. . .”
Nghe được những lời này, Dư Nhược Nhược ngồi trong phòng rửa tay không chút kiêng kị nào mà khóc thét lên, khiến cho mọi người phía trước một hồi thổn thức. . .
Cuộc họp đã gần như kết thúc, cấp trên thấy Nhan Bồi Nguyệt hiếm khi lại nóng nảy như vậy liền vui vẻ cho đi.
Làm paparazzi coi như là cái nghề có độ nguy hiểm cao, lúc đầu vì nghề nghiệp của cô mà lo lắng, Nhan Bồi Nguyệt không nói câu nào liền len lén cài đặt vào trong máy cô hệ thống định vị, để tránh cho ngày nào đó cô bị vứt xác nơi đồng không mông quạnh bị chó sói tha đi cũng không biết.
Giờ phút này anh mới đại khái đoán được đã có chuyện gì xảy ra, ép buộc mình thở một hơi dài một cái trấn định lại, sau đó mới đạp chân ga, không để ý tới con đường có vẻ không lưu thông tốt này, chỉ là tựa như quyết định, rốt cuộc dần dần giẫm chân ga. . .
Anh biết ông ngoại có vị trí như thế nào trong lòng Dư Nhược Nhược, đó từng là một khoảng trời, hôm nay. Khoảng trời đó muốn đổ sụp sao?
Thời điểm trên điện thoại di động hiện lên vị trí bây giờ còn cách chỗ Dư Nhược Nhược hơn mấy trăm mét, đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm phế liệt, lúc này Nhan Bồi Nguyệt mới phát hiện ra một điều chân thật, phát hiện ra rằng mình đang đi ở trên đất chứ không phải trên mây, lúc này Nhan Bồi Nguyệt mới phát hiện, anh thì ra lại mãnh liết như vậy, mãnh liệt muốn, muốn ở bên cô, ở bên cô vào thời điểm cô cần anh nhất. . .
Giống như một người bảo vệ, nhìn cô cười, trông cô khóc, cùng trải qua mỗi lúc tâm tình cô không tốt. . .
Moi người đối với việc Nhan Bồi Nguyệt tự tiện xông vào nhà vệ sinh nữ cực kì buồn bực, nhưng nhìn thấy anh mặc bộ quân trang chính thức, lại cho rằng anh đang thi hành nhiệm vụ bí mật gì đó, rối rít phối hợp đi ra ngoài, tránh cho việc trở thành kẻ tình nghi gây cản trở người thi hành công vụ . ..
Nhan Bồi Nguyệt nửa đỡ nửa nâng cô lên, trong giọng nói ẩn chứa sự dịu dàng hiếm có: “đừng khóc, chuyện hôm nay lập tức trở thành quá khứ.”
Dư Nhược Nhược ngồi lâu, chân đã sớm không còn cảm giác, cả người khóc bù lu bù loa cũng hơi mất sức, giờ phút này như vịn được vào một cây cỏ cứu mạng, nắm thật chặt thắt lưng ở trên trang phục của anh cơ hồ muốn bấm vào bắp thịt. . .
Mùa hè từ trước tới nay, mặt trời tựa như tấm màn vội vàng buông xuống, mà mất đi ánh sáng quá nhanh sẽ chỉ để lại cho cái thế giới này một mảnh tro tàn.
Trên người Dư Nhược Nhược khoác cái khoác màu oliu của Nhan Bồi Nguyệt, nước mắt nước mũi đều rơi trên đấy, thê thảm đến không nỡ nhìn. Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày, đối với quần áo quân trang hay giày mũ anh đều cực kì trân trọng, giờ phút này lại bị cô biến thành như thế kia. . .
Anh cắn răng, thôi, lần này là có nguyên nhân, không cùng cô so đo nữa.
Ông ngoại của Dư Nhược Nhược - Hạ Trường Canh đang ở tại nhà của cậu út, một nơi yên tĩnh trong tiểu khu. Trong trong tiểu khu đều là những thứ sa hoa lộng lẫy, là khu biệt thự cách biệt với bên ngoài. Khi đi vào phải đi qua con đường rộng rãi đầy cây phong, lá phong nửa đỏ nửa vàng bay khắp nơi, giống như là những bông tuyết đầy màu sắc từ trên trời rơi xuống.
Quản gia bước ra mở cửa lộ ra khuôn mặt nghiêm trang, quy củ lên tiếng: “Tiểu thư, cô gia”.
Cô nắm lấy tay áo ông, như một đứa trẻ ăn xin, ánh mắt van xin: “Chú Vương, ông ngoại chỉ là muốn chúng cháu về mà nói đùa thôi phải không? Thật ra ong chẳng có chuyện gì có đúng không?”
Quản gia quay đầu, trong hốc mắt cũng toàn là nước mắt, không đành lòng nhìn cô: “Tiểu thư, cô đi xem một chút đi, mở miệng ông ấy vẫn gọi tên cô đấy. . .”
Dư Nhược Nhược vội vàng chạy lên cầu thang trật chân suýt nữa ngã, Nhan Bồi Nguyệt thấy thế nhanh tay kéo cô lại, sau đó cầm tay cô đi, không buông ra nữa.
Tay Dư Nhược Nhược lạnh ngắt như là băng tuyết, lửa nóng trong bàn tay anh truyền đến khiến nó trở nên ấm áp hơn.
Ở bậc thang cuối cùng cô bỗng dừng lại, giọng nói trầm trầm: “Nhan Bồi Nguyệt, anh sẽ luôn ở bên cạnh em có đúng không?” Cô ngước mắt lên nhìn anh, màu đen trong con ngươi bỗng trở nên bi thương không thấy đáy, giống như cơn mưa xối xả trong mùa hạ nồng đậm như vậy tùy tiện như vậy.
Anh nghiêng người, hạ xuống một nụ hôn ấm áp lên chân lông mày cô, giống như là cam kết, là lời thề: “Đúng, anh sẽ luôn ở cạnh em”
Lúc này cô mới buông tay ra, bước vào phòng của ông ngoại. . .
“Nhược Nhược. . .Nhược Nhược. . . . .. .” giọng nói khàn khàn mà kiệt lực (dùng hết sức để nói) giống y như trong hồi tưởng, Dư Nhược Nhược xoa xoa nước mắt, đi tới cầm tay ông: “Ông ngoại, con tới đây, con ở chỗ này. . .”
Hạ Trường Canh cơ hồ cảm thấy sức lực trong cơ thể từ từ biến đi đâu mất, những cảnh sắc trước kia, những hình ảnh trong quá khứ, đều tái hiện lại ngay trước mắt. Ông nắm lấy tay cô cháu gái duy nhất, giọng nói đã mất đi âm sắc: “Nhược Nhược, ông ngoại có đồ muốn đưa cho con. . .” Một cái tay khác nhận lấy cái hộp gỗ đỏ từ trong tay cậu út, “Đây là kỉ vật mà cha mẹ con để lại, ta vẫn chưa đưa cho con. . .bây giờ....giao cho con. . .con phải nhớ kĩ. . .mọi người vẫn luôn yêu thương con. . .ông ngoại lâm chung cũng không có nhiều thứ để lại cho con, chỉ muốn con biết, con là bảo bối của chúng ta, cả đời. . .là bảo bối của chúng ta. . .”
Nước mắt Dư Nhược Nhược rót cuộc trào ra, cô vuốt ve khuôn mặt ông ngoại, lặp đi lặp lại: “Con biết, biết rõ ông ngoại. . .con cũng rất yêu người, mặc dù con không nói, nhưng ở đáy lòng, con vẫn một mực yêu. . .chưa từng dừng lại. . .”
. . . . . . . ..
Người cuối cùng mà Hạ Trường Canh muốn gặp là Nhan Bồi Nguyệt, khi đó ông đuổi hết tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, chỉ để lại Nhan Bồi Nguyệt, nói rất lâu,. . .
Đợi đến khi Nhan Bồi Nguyệt đi ra, tới trước mặt Dư Nhược Nhược, kéo tay cô ôm vào lòng thật chặt, trong miệng tuyên bố: “Nhược Nhược. . .em còn có anh”
Một khắc kia, cô cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể bay đi đâu mất, có thể cái đó đã bị ông ngoại mới mất mang đi theo cùng rồi, mang đi rồi.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, cô chạy nhanh vào phòng ông ngoại, trên ban công có một chậu hoa thiên tuế mà ông ngoại yêu thích nhất cùng một chậu hoa trường thọ. Chậu trường thọ này là năm ngoái cô mới tặng ông, thật ra thì thành phố này không thích hợp để trồng cây trường thọ, 30 độ trở lên liền ức chế sự sinh trưởng của cây. Nhưng Dư Nhược Nhược lại cố tình tặng, còn nói cười ríu rít: “Con tặng chậu hoa này vì muốn chúc ông ngoại sống lâu trăm tuổi, cả đời sống với con.”
Khi đó ông ngoại còn rất vui vẻ, cảm thấy cô là cháu gái thân thiết nhất. Từ sau hôm đó chậu trường thọ này được đặt trên bệ cửa sổ, nhiệt độ cao thì được chuyển vào nhà thủy tinh trồng hoa, vào mùa xuân, nở rực rỡ như lửa.
Cái ghế mây cũ kĩ này đã làm bạn với ông mấy thập niên, con chó béo ụt ịt nằm ngay phía trên, đôi mắt khát vọng nhìn cô, hết sức vô tội mà tủi thân.
Đây là quà Đại Tứ tặng ông ngoại, bởi vì con chó Mục Dương đã đi theo Hạ Trường Canh vài chục năm chết già nên tâm tình ông khó chịu, nên ông mua Kháo Kháo lười biếng trở về.
Không vì cái gì khác, chỉ cần có thể ở cùng ông mà không ồn ào thì được. Thỉnh thoảng liếm chân ông, cùng với ông phơi nắng là được.
Cô ôm chân ngồi trong góc, không cảm thấy ánh mắt cầu cứu vì đói bụng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, rốt cuộc cảm thấy mùa thu hoang vắng thật sự đã tới. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...