Hiện giờ Đặng Cảnh Nam càng thích vào các chốn thanh sắc hơn, không ít báo giải trí đều viết về ngôi sao nữ nào đó say đắm đại gia, hình minh họa mô tả quan hệ giữa ngôi sao nữ đó và Đặng Cảnh Nam, nhưng lại chỉ là ám chỉ, không nói rõ tên, khiến những người tham gia hóng chuyện ngày một nhiều.
Mà những ngôi sao nữ đó đều ra ngoài ngầm bày tỏ mình là bạn gái chính thức của Đặng Cảnh Nam, mỗi ngày một bài báo, thật đúng là nhìn mòn con mắt.
Các đồng nghiệp trong công ty vô cùng có hứng thú với những tin đồn đó, vừa trêu đùa vừa nuối tiếc.
Ánh mắt của Bách Lục quét qua tờ báo giải trí đó, rồi cô tiếp tục làm việc.
Giang Doanh ngồi một bên nhìn dáng vẻ của Tô Bách Lục, thái độ thờ ơ, ngay cả giải thích cũng không cần nữa.
Vào lúc này, Giang Doanh không khỏi hơi bắt đầu ghét Tô Bách Lục, rõ ràng là chuyện cũng coi như có liên quan đến cô ấy, thế nhưng lại bày ra dáng vẻ của một người cao xa ngoài cuộc, cô ấy chẳng bận tâm gì, chẳng để ý gì cả.
Tuy không hiểu nhiều nhưng cô cũng biết, trong trò chơi tình ái này, Tô Bách Lục là bên bị động.
Là thành viên trong đội ngũ từng yêu thầm Đặng Cảnh Nam, Giang Doanh thừa nhận mình rất khó tiếp nhận dáng vẻ khom lưng uốn gối của Đặng Cảnh Nam, vì không cam tâm nhỉ, có lẽ là còn có chút ghen tị nữa?
Nhưng Giang Doanh lại không nói ra được mình ghét Tô Bách Lục ở điểm gì.
“Sau khi tan làm, chị em mình đi shopping nhé?” Giang Doanh chủ động lấy lòng Tô Bách Lục, tuy chuyện là vậy, nhưng chỉ dựa vào thái độ của Đặng Cảnh Nam, tám mươi phần trăm là sau này cô gái này sẽ là “chị Bách Lục” của cô.
“Được thôi.” Hiếm khi không từ chối, có tiến bộ.
Sau khi tan làm, Giang Doanh bèn kéo Tô Bách Lục cùng tiến về phía trung tâm thương mại.
Rất không phụ sự kì vọng của mọi người, Quyên Tử vẫn luôn theo sau Tô Bách Lục.
Giang Doanh muốn nói Tô Bách Lục đã có mình trông chừng rồi, không cần phải giám sát như vậy, nhưng có lẽ Quyên Tử cũng sẽ không nghe mình.
Tô Bách Lục còn thoải mái hơn Giang Doanh, trực tiếp coi Quyên Tử như không khí.
Giang Doanh thầm thở dài trong lòng, có lẽ Tô Bách Lục đã bị ngược quen rồi…
“Bộ này đẹp nhỉ.” Giang Doanh kéo tay Tô Bách Lục không chịu buông, “Chị thấy sao?”.
“Được đấy.” Bách Lục thấy Giang Doanh thật lòng thích, “Em đi thử đi, chị đợi em ở ngoài”.
Giang Doanh vào phòng thử đồ, Bách Lục bèn ngồi trên chiếc đi văng mềm bên ngoài lật xem tạp chí.
Cô không có gì để nói với Quyên Tử, cũng sẽ không cố ý lấy lòng, càng sẽ không làm khó người ta, chỉ làm việc của mình một cách rất bình tĩnh mà thôi.
Quyên Tử lại hơi lơ đãng, tình huống này rất hiếm thấy.
Bách Lục nhìn theo ánh mắt của Quyên Tử, ở một bên khác, Đặng Cảnh Nam đang cùng một cô gái lựa chọn đồ.
Cô gái mặc váy dài, trễ ngực, nhưng lại không quá lộ liễu, gợi cảm thực sự, không cố phô ra, trang phục đơn giản, song cũng tốn hết tâm cơ.
Bách Lục nhìn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tạp chí trong tay.
Ánh mắt Quyên Tử đảo đi đảo lại qua Đặng Cảnh Nam ở một bên khác và Tô Bách Lục ở trước mắt, cuối cùng ánh mắt thương hại dừng lại trên người Bách Lục, đúng là đáng thương mà.
Tình cảm của Quyên Tử với Bách Lục khá phức tạp, cô gái lãnh đạm này sẽ không lấy lòng Đặng Cảnh Nam, cũng sẽ không làm khó người làm như họ.
Đứng từ góc độ của phái nữ thì cô rất tán thưởng tính cách của Bách Lục, có sự cứng rắn không chịu thua kém, không dính chặt lấy Đặng Cảnh Nam không buông như những người khác.
Tuy đáy lòng có suy nghĩ như vậy, cũng hi vọng Bách Lục và Đặng Cảnh Nam có thể đi đến cuối cùng bởi Đặng Cảnh Nam cũng coi như để tâm tới Bách Lục, nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay, Đặng Cảnh Nam lại có niềm vui mới rồi.
Giang Doanh thay đồ xong thì đẩy cửa ra đi ra ngoài, “Đẹp không, đẹp không?”.
Bách Lục buông tờ tạp chí trong tay xuống, đi một vòng quanh Giang Doanh, “Thêm một chiếc khăn choàng nữa liệu có đẹp hơn không nhỉ?”.
Giang Doanh nhìn trái nhìn phải trước gương, “Em cứ cảm thấy không ổn ở đâu đó, hóa ra là thế, đúng đúng đúng, thêm một chiếc khăn choàng nữa”.
Lúc Giang Doanh xoay người, nụ cười cứng lại, Đặng Cảnh Nam và một người đẹp đang đi về phía bên này.
Bách Lục không có cảm xúc gì, điều này khiến Giang Doanh nghĩ đến câu “hoàng đế không vội thái giám vội”, mà cô đang diễn vai thái giám đó.
Cô gái là diễn viên mới, đương nhiên nhận ra đại tiểu thư nhà họ Giang, cố ý níu cánh tay Đặng Cảnh Nam, cười tươi rói, “Cô Giang, chào cô”.
Khóe miệng Giang Doanh giật giật, sao cô cảm thấy giống như kẻ thứ ba tìm đến cửa vậy.
Cô bất giác nhìn sang Bách Lục, hi vọng nhìn thấy màn quyết đấu giữa chính thất và tiểu tam, nhưng Bách Lục lại coi như không nhìn thấy, mặc kệ họ.
Giang Danh tức, nhìn Đặng Cảnh Nam, xông thẳng lên trước, kéo Đặng Cảnh Nam về bên cạnh mình, “Anh Cảnh Nam, anh nói xem em mặc bộ này có đẹp không?”.
“Cũng được.” Đặng Cảnh Nam không có tâm trạng nhàn rỗi đó, nhìn Bách Lục đang quan sát quần áo trong cửa hàng, ánh mắt u ám khó dò.
“Thế anh Cảnh Nam mua bộ này làm quà cho em đi.” Giang Doanh nói đầy kiêu ngạo.
Đặng Cảnh Nam lấy thẻ đưa cho nhân viên.
Cô nàng diễn viên mới đứng ở một bên tên Lưu Tương bực bội trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, “Cô Giang quả thực có ánh mắt tốt thật”.
“Đương nhiên.” Giang Doanh chủ động mắt đối mắt với Lưu Tương, “Những thứ tôi ưng đương nhiên tốt, hơn nữa nếu tôi đã ưng thì sẽ không để lại cho người khác”.
Lưu Tương liếc nhìn Đặng Cảnh Nam, vờ như không hiểu ám chỉ của Giang Doanh.
Người ta đồn Giang Doanh là vợ sắp cưới của Đặng Cảnh Nam, hôm nay gặp nhau nơi đường hẹp rồi.
Lưu Tương lướt qua Giang Doanh, lại níu lấy cánh tay Đặng Cảnh Nam, “Quần áo ở đây không có kiểu em thích, chúng mình đổi nơi khác đi”.
Đặng Cảnh Nam yên lặng không nói, bước chân lại đi theo Lưu Tương.
Giang Doanh không ngừng vẽ dấu X với bóng dáng Lưu Tương và Đặng Cảnh Nam.
Tô Bách Lục vẫn giữ nguyên tư thế bất động trước đó, trên ô cửa kính trong suốt, chiếu ra bóng dáng hai người đó, họ càng đi càng xa.
Không có ai sẽ chờ đợi một phần tình cảm không nhìn thấy hi vọng, chỉ cần cô có thể tiến lên trước một bước, kết cục sẽ thay đổi, nhưng cô không muốn.
Giang Doanh tức giận nhìn Tô Bách Lục, “Người đi rồi đó”.
Cô không nói gì.
“Em nói này chị làm sao thế hả, bị người ta đè đầu cưỡi cổ luôn rồi.
Chị nhìn con bé tiểu tam đó xem, vênh vênh váo váo, tức chết em rồi.”
Cô không nhịn được cười, “Thế mà cũng được coi là tiểu tam à?”.
“Đương nhiên rồi.”
“À.” Cô chẳng bận tâm chút nào, “Nói vậy thì chị cũng được coi là tiểu tam giữa em và Đặng Cảnh Nam.
Em mới là vợ sắp cưới trong tin đồn của anh ta, chị thì không được coi là gì cả.
Em xem em còn đang giúp chị nữa, đặt vào trong tiểu thuyết, em chính là nữ chính thánh mẫu bị mắng chửi đấy, không biết tranh giành, còn chủ động tác thành cho người khác”.
Giang Doanh bị lời này làm cho tức điên, “Chị suy nghĩ kiểu kì dị gì vậy, em và anh Cảnh Nam không giống như trên báo viết đâu, bọn em chưa từng vượt qua tình cảm anh em”.
“Thế à?” Cô không tỏ rõ ý kiến, cũng chẳng bận tâm mấy.
Giang Doanh xách túi đồ lên, lắc lắc, lòng cũng hoảng theo, “Chị có thể đừng như thế này được không? Tranh giành một chút cũng chẳng mất mặt, em cảm thấy lòng anh Cảnh Nam chắc chắn ở chỗ chị, với những người khác chỉ là chơi đùa thôi”.
Bách Lục cười, “À, đối với chị là tình yêu đích thực, đối với người khác là chơi đùa, cho dù còn thân mật với người khác hơn.
Thứ tình yêu đích thực này, thật rẻ mạt”.
“Em không nói với chị nữa.
Người phụ nữ cố chấp.”
Lúc ngồi trên xe về biệt thự, cô nghĩ, cô và Đặng Cảnh Nam thật sự càng đi càng xa rồi.
Họ không nên gặp nhau, cũng không được coi là yêu nhau, yêu nhau là chuyện của hai người, còn họ từ trước đến giờ đều chỉ là chuyện của một người.
Đặng Cảnh Nam nói cũng không sai, cô quả thực là một người thù dai nhớ lâu, người khác đối tốt với cô, cô nhớ rất rõ, người khác làm tổn thương cô, cô cũng khắc rất sâu.
Cô cho phép Đặng Cảnh Nam chuyển loạn thành chính.
Dẫu sao lòng cô đã chai sạn từ lâu rồi, không cảm thấy đau được nữa.
Sống tựa như đã chết, cuộc sống như vậy, cô thật sự rất chán ghét.
Ai có thể cứu được cô?
Cô không đợi được.
Ánh đèn neon buổi tối rực rỡ xinh đẹp, cô nhìn mãi, nhìn mãi, nhưng nước mắt lại chảy ra.
Cuộc đời cô, sao lại đi đến bước đường này.
Về đến biệt thự, Đặng Cảnh Nam đã ngồi trên sofa.
Anh không có hẹn với giai nhân, thật hiếm thấy.
“Không mua đồ à?” Anh nói một câu không đầu không cuối, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
“Không thấy bộ nào phù hợp.” Cởi giày, ném sang một bên.
Lúc này anh xoay người qua nhìn cô, “Không có gì muốn hỏi anh?”.
“À.
Anh ăn cơm rồi?”
Đặng Cảnh Nam nắm chặt chiếc điều khiển trong tay, sắc mặt u tối lạ kì.
Cô cười, rất tươi.
Cô hiểu làm thế nào để chọc giận anh, chỉ dùng lời nói bình thường nhất, hiếm có biết bao.
Những thứ cô mưu cầu cũng chỉ có một chút ít mà thôi.
Cô dựa vào sofa, ý cười không giảm, “Anh tức giận rồi?”.
Anh không nói chuyện, cũng không nhìn cô nữa.
“Vì sao anh phải tức giận?” Cô vẫn cười.
Anh bặm chặt môi.
“Sự nghiệp thành công, hồng nhan vây quanh, còn có cả đống tình nhân dự bị, nên vui mới phải.” Cô nháy mắt với anh.
Đầu mày anh khóa chặt.
Cô nghiêng người, vắt chân, thật sự là một ngày thoải mái.
Cô đứng dậy, đi đến một bên, lấy ra một chai rượu, bước đến trước mặt anh, “Có vẻ anh không vui, hay là, tôi uống rượu cùng anh?”.
“Tửu lượng của em rất kém.” Anh gằn từng chữ, nói đơn giản.
“Không sao, mệnh tôi rẻ rúng, quên mình bồi quân tử cũng coi như lời rồi.”
Cô bảo người lấy hai chiếc ly ra, rót đầy.
“Cạn nào.” Cô uống từng ngụm, không hiểu hương vị này có ngon hay không, uống như nước.
Anh nhìn cô, đoạt chiếc ly trong tay cô, uống một ngụm hết sạch.
Rượu trong chai không ngừng được rót ra ly, anh nốc một hơi cạn sạch, thêm một chai nữa, lại uống hết, anh cầm chai rượu rỗng nhìn cô, “Bây giờ em hài lòng chưa?”.
Cô nhìn anh, khóe miệng có một giọt rượu lóng lánh.
Anh xích qua, dùng môi hút khô giọt rượu ở khóe miệng cô.
Hài lòng chưa?
Nếu như cô mãi mãi cũng không thể hài lòng thì sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...