“Bây giờ em phải làm sao đây?” Lưu Tương mắt long lanh nước, mặt mày đưa tình nhìn Đặng Cảnh Nam ở một bên.
Còn anh thì ngồi nhàn nhã, không nhìn rõ đang nghĩ gì.
Vắt chân, trong tay kẹp một điếu thuốc, thong thả hút.
Cô ta đi qua, ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào lòng anh, nhưng lại bị anh tránh đi, cô ta nhào vào khoảng không.
Tim cô ta khẽ nảy lên, sau đó sắc mặt thay đổi.
“Bây giờ báo chí nói em như thế…” Cô ta nghiến răng, “Tất cả những chuyện này đều là trò quỷ do mẹ anh bày ra, anh phải giúp em đấy”.
“Cô đã nói rồi, là trò quỷ mẹ tôi bày ra, tôi giúp cô thế nào được?” Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, sắc mặt không thay đổi, ý cười nơi khóe miệng luôn khiến người ta cảm thấy có chút khinh khỉnh.
Lúc này Lưu Tương có thứ dự cảm không tốt.
Cô ta muốn theo Đặng Cảnh Nam, tốt nhất là có thể trở thành bà Đặng, song chiều hướng phát triển hiện giờ chứng minh cô ta đã quá ngây thơ.
Người môi giới đã sớm nói với cô ta, với loại công tử nhà giàu này, bề ngoài tỏ ra thích thú cũng chẳng là gì, nếu cô nghiêm túc cô nhất định sẽ thua.
Cho dù họ yêu chiều cô, chẳng qua cũng chỉ là hứng thú nhất thời, rồi họ sẽ mau chóng chuyển hứng thú đó sang người kế tiếp.
Mà dường như cô ta đã quá ngu xuẩn, ngay cả một chút yêu chiều với cô ta Đặng Cảnh Nam cũng không có, dù là thái độ mờ ám cũng rất ít, sao cô ta lại cứ sa vào như vậy.
Trong giới này, hình như cô ta vẫn chưa học đủ.
“Bây giờ quyền lực chính ở Cảnh Á không phải thuộc về anh sao? Mẹ anh chẳng qua chỉ là một cổ đông, phần lớn mọi việc đều phải do anh nói mới tính.
Lần này, bà ấy lợi dụng mối quan hệ lúc trước chèn ép em, chỉ cần anh nói một câu, em chắc chắn sẽ không sao.
Anh đương nhiên có thể giúp em mà.”
“Cô hiểu lầm rồi.”
Lưu Tương nhìn anh với vẻ mông lung, cô ta tự nhận, dáng vẻ bây giờ của mình tuyệt đối được coi như xinh đẹp yêu kiều, mang theo cả vẻ mê hoặc.
“Hử…” Kéo dài âm cuối, càng quyến rũ hơn.
Ý cười của Đặng Cảnh Nam càng rõ ràng, “Ý của tôi là, không phải vì năng lực của tôi không bằng mẹ tôi nên mới không giúp cô, mà là bà ấy là mẹ tôi, việc gì tôi phải chống đối mẹ tôi vì một người xa lạ?”.
“Người xa lạ?” Sắc mặt Lưu Tương trắng bệch, “Anh nói em là người xa lạ?”.
“Nếu không thì sao?”
“Anh cùng em đi shopping, bằng lòng mua đồ cho em.
Còn không ngại đắc tội mấy cổ đông đó muốn cho em trở thành người đại diện, đồng thời còn mở tiệc rượu vì em.
Anh còn đưa em đi gặp mẹ anh.
Sau khi anh làm những chuyện đó, anh nói với em, em chỉ là một người xa lạ bên cạnh anh?” Cô ta nhìn Đặng Cảnh Nam với vẻ kích động, sao có thể như vậy được.
Cho dù trong lòng cô ta có ý đồ khác nhưng sự tán thưởng và rung động với anh đều là thật, chuyện đó hoàn toàn không chút giả dối.
“Thế thì sao?” Anh vẫn thờ ơ.
“Mọi người đều nói em là người phụ nữ anh đối xử đặc biệt nhất trong mấy năm nay, điều đó còn chưa thể chứng minh tâm ý của anh với em ư?”
“Tâm ý?” Anh nhướng mày, như nghe thấy một câu truyện cười vô cùng hài hước, “Bổ sung chút tri thức cho cô, đối với loại đàn ông như tôi, với người phụ nữ mình có tâm ý thì chắc chắn sẽ giấu ở phía sau mình”.
Lưu Tương nhìn anh, nghiến chặt răng.
Nếu đã như thế, vì sao phải cho cô ta hi vọng, nếu anh chưa từng trêu chọc mình, mình vẫn sẽ an phận đóng phim, sẽ không có ý đồ gì khác.
Nhưng anh đã trêu chọc mình khiến mình suy nghĩ vẩn vơ, rồi xoay người lại tỏ thái độ nói rằng chẳng qua chỉ là một mình mình nghĩ thế.
Bây giờ cô ta đã hận anh thấu xương.
Loại công tử thế này, chỉ muốn chơi đùa, lúc thì bày ra dáng vẻ chúa cứu thế, lúc lại diễn vai kẻ vô tình.
Dựa vào cái gì?
Lưu Tương ngồi thẳng dậy, khóe miệng nhếch lên cười.
Anh ta bày ra điệu bộ thánh nhân này cho ai xem?
Cô ta muốn nhìn dáng vẻ cầu xin cô ta của anh.
Nghĩ thôi đã thấy rất hưng phấn rồi.
Ánh mắt cô ta nhìn cốc nước đã uống một nửa trên bàn.
Trước đó, cô ta chẳng qua chỉ muốn tăng thêm chút tình thú.
Trong khoảng thời gian này, ít nhất cô ta cũng đã theo anh rồi, vậy mà anh không động tay động chân giống những người đàn ông khác, cô ta tưởng rằng điều đó có nghĩa là anh nghiêm túc với mình chứ không phải vì mục đích khác.
Ngoài ra còn xảy ra chuyện bôi đen trên báo, khiến cô ta không khỏi suy nghĩ về chút chuyện của mình.
Phụ nữ giữ gìn tư thái cao rất cần thiết, nhưng cũng không thể giữ mãi thái độ cao xa đó mọi nơi mọi lúc.
Cô ta vốn nghĩ, cứ nhân ngày hôm nay trao mình cho anh, rồi lại nói với anh chuyện đã xảy ra, đàn ông một khi có được lợi ích thường sẽ bằng lòng giúp đỡ.
Chỉ là không ngờ rằng, sự tình lại phát triển như vậy.
Người tính không bằng trời tính.
Cô ta nhớ người cho cô ta thuốc đã cười nói thuốc này có hiệu quả nhất định trong vòng nửa tiếng đồng hồ, không khỏi cười càng vui vẻ hơn.
Đừng trách cô ta, ai bảo anh khiến cô ta khó xử chứ.
Cô ta nằm nghiêng trên sofa, đôi mắt mơ màng, khóe miệng mỉm cười.
Đặng Cảnh Nam hút xong một điếu thuốc, ném đầu mẩu thuốc xuống.
Chuyện đến nước này, cũng không cần thiết nói nhiều nữa.
Anh đứng dậy, cầm áo vest.
“Không ngồi thêm một lúc nữa ư?” Cô ta mỉm cười, kéo chiếc áo trễ ngực xuống, đầu khẽ ngước lên.
Đặng Cảnh Nam nhìn cô ta, không có bất cứ biểu cảm nào.
Cô ta cũng nhìn anh, dáng vẻ mời gọi.
Lúc đó người cho cô ta thuốc cười nói: Muốn thuốc mạnh thế này, cũng không sợ mệt hỏng hả.
Khi ấy cô ta trả lời thế nào? Chính là phải kích thích mới tốt chứ!
Cô ta không tin anh thật sự có thể làm thánh nhân.
Đặng Cảnh Nam bước từng bước về phía cô ta.
Khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười chế giễu, đàn ông ấy à, sở dĩ gọi là đàn ông, có lẽ cũng vì thế này.
Tay anh vươn ra, cô ta ưỡn ngực.
Tay anh quả thực vươn về phía ngực cô ta, giây phút tiếp xúc, đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp bóp cổ cô ta.
Dường như anh rất tán thưởng nhìn nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ thành một độ cong rồi trở nên xanh tái.
Tay anh bóp rất mạnh.
Lưu Tương cảm thấy mình sắp chết, tay không ngừng khua khoắng, song anh vẫn không buông.
Mắt cô ta trợn trừng, muốn cầu xin anh, nhưng lại không vùng vẫy được, cũng không thốt được lời nào.
Anh vẫn dùng sức, dáng vẻ như muốn bóp chết cô ta.
Cơ thể nằm trên sofa của cô ta quay ngược lại, đầu ở dưới đất, chân hướng lên trời.
Đầu ở dưới mặt đất nhận lấy sự phá hủy từ bàn tay anh.
Cuối cùng, anh thả tay, cô ta rơi thẳng xuống đất.
Đặng Cảnh Nam phủi tay, giống như đã dính phải bụi, ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Tương với khuôn mặt không cảm xúc, “Cô nhất định cho rằng đàn ông sẽ không trở mặt ư”.
Cô ta thở gấp từng hơi, cũng không màng hình tượng của mình hiện giờ khó coi thế nào.
Cô ta sai rồi, cô ta không nên chọc vào anh.
Chỉ cần anh muốn, anh nhất định sẵn lòng bóp chết mình.
Đặng Cảnh Nam ném một tờ chi phiếu xuống rồi trực tiếp rời đi.
Lưu Tương nhìn bóng lưng Đặng Cảnh Nam, cuối cùng òa khóc.
Đặng Cảnh Nam ngồi trên xe, cảm giác cuộn trào trong cơ thể chỉ có bản thân anh biết rõ, chỉ là sự nhẫn nại lâu năm khiến sắc mặt anh vẫn như bình thường.
Anh vốn như thế, độc ác tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa, trước giờ đều thế.
Nếu là trước đây, anh tuyệt đối sẽ khiến loại phụ nữ đó thân tàn danh liệt.
Đừng nói chuyện lương thiện với anh, thứ đó, anh không cần.
Về đến biệt thự, anh lên thẳng tầng trên.
Mấy hôm nay, Bách Lục rất buồn chán nên học người khác thêu chữ thập gì đó, cô đang thêu từng mũi một.
Đặng Cảnh Nam đi thẳng vào, đoạt đồ trong tay cô, ném xuống đất.
Kim chọc vào tay anh, anh cũng không phát hiện ra.
Bách Lục ngẩng đầu lên, “Anh làm gì đấy…”.
Còn chưa dứt lời, cô đã bị anh bế lên, ném lên giường.
Sắc mặt anh khó dò, cô trốn, “Anh làm sao thế?”.
Anh trực tiếp đè lên, tay xé rách quần áo của mình và của cô.
Trời còn chưa tối, cô muốn nhắc nhở anh.
Còn chưa kịp lên tiếng, anh đã bịt kín miệng cô.
Anh chưa bao giờ gấp gáp đến thế, kịch liệt đến thế.
Không ngừng đụng chạm, không ngừng vần vò, không ngừng hôn.
Muốn hòa đối phương vào cơ thể mình, muốn đâm mạnh vào đối phương như thế, mãi mãi không muốn đừng lại.
Cô tựa như một món ăn, bị anh chén sạch.
Tận hứng hết lần này đến lần khác, ép chặt hoàn toàn hết lần này đến lần khác.
Không thể kêu cứu, theo sự lật nhào lên xuống, đi về phía sa ngã.
Trong phòng, tiếng hít thở dồn dập không ngừng, lên xuống bất định, những tiếng kêu vụn truyền ra, những tiếng triền miên mờ ám không dứt.
Vậy mà anh yêu chết thứ cảm giác này, mặc kệ sáng tối, chỉ muốn cùng người dưới thân sa vào triền miên, không muốn đi ra.
Rốt cuộc có thể chẳng cố kị gì, có thể không màng hậu quả, có thể hoàn toàn không nghĩ đến quá khứ không nghĩ đến tương lai, có thể có được cô như vậy.
Đẹp vô ngần, khiến anh không muốn dừng lại.
Anh biết, anh quá gằn sức, tựa như tình yêu của anh, vẫn luôn rất gằn sức, có lẽ vì thế đã làm cô bị thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...