- --
“Anh nhảy xuống đây.”
Tiếng chim ríu rít chuyền cành, nhảy nhót khắp nơi rồi lại ẩn mình sau những bụi cây to ụ. Tia sáng của ánh mặt trời luôn tìm cách chui vào ranh giới nhưng vẫn chẳng thành công. Chúng chỉ có thể ủ ê nán mình lại bên ngoài tán lá xanh, dõi mắt ngó xem sự việc đang diễn ra bên trong một khu vườn thơm nồng hương hoa. Diệp Vy ngước đầu lên nhìn Tây Độc, mặt hầm hầm chỉ đợi anh phóng xuống thì cô sẽ lập tức bắt lấy, ép anh ăn cho hết quả táo mà cô vừa xin được từ Thiên.
Nói theo một hướng tích cực, Diệp Vy có vẻ thân thiết với Tây Độc như vậy chắc do là ấn tượng từ lần đầu tiên gặp nhau. Vả lại, ở chỗ này, ngoại trừ chơi với Tây Độc thì cô cũng không còn ai khác để mà chơi. Diệp Vy không hề có hứng thú sẽ đi khám phá hết mọi ngõ ngách trong tòa lâu đài này, việc cô không thể tiếp xúc thêm với những ma cà rồng cũng là một lẽ đương nhiên. Cô đến đây chỉ biết có mỗi mình Tây Độc, Thiên và Khoa. Trước hay sau thì việc nói chuyện cởi mở hơn với bọn họ cũng sẽ diễn ra. Có lẽ do tính cách của Tây Độc khá hợp với Diệp Vy nên cô và anh thân hơn so với những người khác, theo kiểu của những đứa trẻ chưa lớn.
“Em có giỏi thì trèo lên đây.”
Diệp Vy nhặt một cành cây khô, quăng thẳng về phía Tây Độc.
“Anh có giỏi thì xuống đây, đừng ỷ mình là ma cà rồng mà bay lên đó.”
Lực đạo của Diệp Vy không nhỏ, chỉ tiếc hướng bay của cành cây lại lệch sang một bên so với vị trí mà Tây Độc đang đứng. Anh bật cười thích thú chỉ chỉ vào cành cây vừa rơi tự do trong không trung rồi nói: “Gần như vậy cũng không trúng?”
Cô khịt khịt mũi, chống quê: “Anh không thấy gió lớn sao?”
“Ồ, để anh thử xem!”
Nói rồi, Tây Độc vươn tay hái một đóng lá xanh. Anh cười gian nhìn nhúm lá trong lồng bàn tay mình rồi hướng thẳng tay về phía Diệp Vy. Thả xuống. Ngắm nhìn trận mưa lá rơi lất phất, ai không biết còn nghĩ khung cảnh rất lãng mạn. Nhưng với Diệp Vy, cô chỉ thấy có một đóng lá đang rơi lác đác lên mái đầu của cô. Một vài chiếc lá ngoan ngoãn chạm nhẹ lên người cô rồi rơi thỏm xuống lớp cỏ xanh. Còn một vài chiếc lá khác thì ương bướng nán lại trên vài sợi tóc rối của cô hệt đang lưu luyến.
Nhìn bộ dạng của Diệp Vy, Tây Độc cố nén cười: “Đúng là có gió lớn.”
Diệp Vy nghiến răng, quét mắt về phía Tây Độc.
Đột nhiên, một cơn gió bất ngờ thổi qua chỗ Tây Độc đang đứng. Diệp Vy chỉ nghĩ đó là một cơn gió bình thường nên không quan tâm, chỉ liếc mắt nhìn Tây Độc. Tiếp đến thì cô trông thấy Tây Độc đang đứng vững trên cây lại bắt đầu loạng choạng như sắp ngã. Việc sau đó hẳn ai cũng đoán ra được. Tây Độc vì không hề phòng bị nên đã rơi khỏi cành cây và đáp đất bằng cả thân người.
Đối với Diệp Vy thì cơn gió đó chỉ là vô tình lướt qua người Tây Độc, vô tình khiến cho anh bị trượt chân ngã xuống. Nhưng chỉ có Tây Độc biết rõ nhất, đó căn bản không phải một cơn gió bình thường, vì nếu chỉ đơn thuần là một cơn gió thì làm sao anh lại bị mất thăng bằng như vậy.
Có kẻ đã đẩy anh.
Tây Độc nhăn nhó mặt mày đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người.
Diệp Vy lập tức chạy đến trước mặt Tây Độc, chụp lấy anh: “Ngay cả ông trời cũng giúp em rồi!”
Tây Độc hếch mày đầy gian trá, với sức của anh thì việc thoát khỏi gọng kìm của Diệp Vy là một chuyện dễ như... hút máu một con người. Anh nhe răng cười cười rồi toan rút tay ra khỏi tay Diệp Vy. Giây tiếp theo, Tây Độc đột nhiên ngưng lại mọi dự tính. Bởi, anh trông thấy người đứng sau lưng Diệp Vy, người đó dùng ánh mắt rất bình thường để nhìn anh. Thành thật mà nói, nếu là một kẻ khác trong giới ma cà rồng nhìn anh như thế thì anh nhất định mặc kệ và tiếp tục làm chuyện của mình. Đằng này, kẻ nhìn anh lại là chúa tể của ma cà rồng, anh có đui mù cũng chẳng dám động tay động chân với Diệp Vy.
Kẻ đẩy anh rơi xuống đây, là Richard.
Tây Độc há miệng cười hì hì nói với Diệp Vy: “Đúng là ông trời đã giúp em!”
Diệp Vy vui vẻ híp mắt, chìa quả táo ra cho Tây Độc.
Anh cắn răng, đón lấy quả táo từ tay cô sau đó chậm rãi cắn một phát thật lớn. Vị chua chua chát chát lan tỏa khắp khoang miệng, xộc thẳng lên tận não khiến Tây Độc mém chút phun ra. Nhưng anh vẫn ý thức được, anh mà phun một cái là gương mặt của Diệp Vy sẽ hứng trọn hết những tinh túy từ anh. Và chuyện tiếp theo là anh sẽ bị chúa tể xử lý. Chỉ trách Tây Độc đã nghịch dại, đụng phải một người được chúa tể chống lưng đằng sau. Anh cam chịu cố gồng mình ăn hết quả táo.
Nhìn Tây Độc ăn hết quả táo, Diệp Vy cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Cô lè lưỡi chọc tức anh rồi xoay người bước đi. Nào ngờ vừa xoay người lại thì đã đập mặt vào vòm ngực của ai đó. Gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương hổ phách chờn vờn trước mũi. Diệp Vy vội ngẩng đầu, chân cũng nhanh chóng thụt lùi về sau mấy bước để tạo một khoảng cách an toàn.
Cô ngoái đầu lại phát ra tín hiệu cầu cứu cho Tây Độc. Anh bắt được tín hiệu cầu cứu từ cô nhưng lại dửng dưng như không. Diệp Vy nhíu mày khi thấy anh đang dùng cặp mắt e dè nhìn về phía của Khoa. Mới nãy anh còn thích thú đùa giỡn cùng cô, sao bây giờ lại đầy kiêng nể khi thấy Khoa xuất hiện. Diệp Vy há miệng định hỏi, nhưng Tây Độc đã nhanh hơn cô một bước. Anh lia mắt đến cô để ám chỉ hai từ "tạm biệt” bằng ngôn ngữ hình thể, xong bay mất dạng.
Richard giữ nguyên tầm mắt trên người Diệp Vy: “Kết thân rồi?”
Diệp Vy cười khan, sau đó gật đầu.
“Hình như anh ta rất sợ anh, còn chưa nói tiếng nào đã bay đi.”
Richard im lặng không đáp.
Diệp Vy tò mò, lại hỏi: “Địa vị của anh trong tòa lâu đài này chắc lớn lắm?”
Anh vẫn lặng yên ngắm nhìn cô.
Được đà, Diệp Vy bạo gan mở lời: “Chắc anh thân với chúa tể nhỉ?”
Richard hếch mày, rõ ràng hôm nọ ở đại sảnh có kẻ đã gọi anh là chúa tể vậy mà hôm nay cô lại hỏi anh chuyện này. Anh không rõ cô là đang muốn thăm dò anh hay là không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nên úp úp mở mở hỏi: “Em muốn gặp chúa tể?”
Diệp Vy gật đầu lia lịa, nói nhanh: “Anh có thể đưa tôi đi gặp chúa tể không?”
Với dáng vẻ này của cô, xem ra hôm đó hoàn toàn không để ý đến câu chuyện kia rồi. Cô muốn gặp chúa tể chỉ có hai nguyên do. Một là muốn thông qua người có chức vụ cao nhất để thoát khỏi bàn tay của anh. Hai là muốn lấy đi sự tin tưởng của chúa tể ma cà rồng, dần dần tiếp cận chúa tể giống như những người có lòng tham vương quyền khác. Richard chậm rãi quan sát gương mặt đầy mong đợi của Diệp Vy, sau đó lạnh giọng: “Gặp làm gì?”
Diệp Vy cứng họng: “Tôi...”
Richard đợi cô nói.
Diệp Vy vẫn im lặng.
Đột nhiên, Richard trừng mắt: “Muốn cầu xin cho Thiên?”
Cô lắc đầu: “Không phải.”
“Không nói tôi không đưa em đi.”
Cô cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nói ra sự thật: “Tôi chỉ muốn biết tại sao chúa tể các anh lại cho phép anh giữ tôi ở lại. Nếu như tôi đứng ra cam kết là sẽ giữ bí mật về sự tồn tại của ma cà rồng thì liệu Ngài ấy có chịu thả tôi đi không? Nếu Ngài ấy chịu thả, tôi tin chắc anh nhất định không dám bắt tôi lại.”
Nghe cô nói xong, Richard cười lạnh: “Chỉ cần tôi nói không, không một kẻ nào dám thả em đi.”
Thấy anh khẳng định chắc nịch, Diệp Vy buồn bực: “Anh cho rằng mình là chúa tể chắc?”
Lời vừa nói ra liền thức tỉnh người nói. Diệp Vy ngậm chặt miệng, tròn mắt nhìn người trước mặt. Trong tòa lâu đài này suy đi tính lại thì chỉ có mỗi mình anh là luôn đi lại tự do tự tại, muốn xuất hiện ở đâu thì liền xuất hiện ở đó mà không cần hỏi qua bất kỳ một ai khác. Anh bắt cô về đây cũng đã mấy ngày mà chẳng có một tên ma cà rồng nào dám ho he hay tìm đến chỗ cô hút máu. Diệp Vy sực nhớ, hôm đó anh đã đứng ở nơi cao nhất của đại sảnh để nói chuyện với đám ma cà rồng bên dưới. Ngữ khí của anh, điệu bộ của anh, dáng vẻ của anh, động thái của anh, ánh nhìn của anh. Tất cả đều có khí chất của một vị chúa tể.
Diệp Vy cứ nghĩ chúa tể là trùm lớn cuối cùng nên sẽ không còn trẻ, đôi khi cũng sẽ chẳng đẹp trai như anh. Một người thoạt nhìn có vẻ trẻ như anh mà lại đứng trên cả ngàn người, thống trị vương quốc của ma cà rồng hình như không hợp lý lắm. Hoặc anh chính là chúa tể. Hoặc anh chỉ là con trai cưng của chúa tể.
Diệp Vy ái ngại cắn môi: “Anh là con của Ngài ấy?”
Sau đó cô lại nghĩ, ma cà rồng đa phần đều có bộ dáng trẻ trung và sở hữu một nhan sắc mê hoặc lòng người. Chúa tể của bọn họ nhìn tà mị và trẻ tuổi cũng là một chuyện khá hợp lý. Trong đầu vang lên một tiếng, Diệp Vy vô thức lùi lại đằng sau thêm một bước rồi giơ ngón trỏ lên, run run chỉ thẳng vào anh: “Anh... là chúa tể?”
Richard thâm trầm gật đầu.
Diệp Vy càng hoảng sợ hơn, lùi về sau thêm một bước.
“Anh thật sự là chúa tể?”
Vào cái ngày cô nói chuyện với Thiên, anh đã nói rằng chúa tể của anh rất ghét con người, gặp một người thì giết một người, gặp hai người thì giết hai người, không khoan nhượng. Nhưng anh nói nếu Khoa chịu đưa cô đi gặp chúa tể thì chắc chắn Ngài ấy sẽ vì sự có mặt của Khoa mà nể tình không ra tay hạ sát cô vì chúa tể vẫn nhớ Khoa đã giúp Ngài giết kẻ phản bội tộc ma cà rồng. Bây giờ người này lại thừa nhận với cô, anh ta là chúa tể ma cà rồng.
Diệp Vy vội vàng đưa tay bịt kín cổ lại, sợ đến mức lúng ta lúng túng: “Anh... Anh là chúa tể? Sao lại... Anh không được giết tôi, anh đã hứa... Lúc trước anh hứa sẽ không giết tôi... Tôi biết anh ghét con người, nhưng anh phải giữ lời, là chúa tể thì không được phép nuốt lời.”
Richard không nói gì, chỉ tiến đến gần Diệp Vy.
Thấy anh chẳng nói chẳng rằng chỉ hướng thẳng đến mình, Diệp Vy lại càng thêm hoảng loạn. Cô thụt lùi đến mức phía sau lưng chẳng còn đường, chỉ còn một thân cây to lớn xù xì đón lấy cô.
Diệp Vy nhắm chặt mắt lại, thốt lên: “Nếu biết anh là chúa tể thì tôi đã tự hiến máu cho anh rồi.”
Richard đưa tay chạm vào mặt cô, khẽ khàng cất giọng: “Tôi đã nói thì nhất định giữ lời, không cần phải nhắc. Chỉ cần em không làm chuyện khiến tôi không vui, mạng của em vẫn sẽ được giữ.”
Câu nói đầu của anh nghe rất vừa tai, nhưng vế sau thì không được. Cô làm sao mà biết chuyện gì cô làm sẽ khiến anh không vui, còn chuyện gì sẽ khiến anh vui vẻ?
Diệp Vy từ từ mở mắt ra, nhỏ giọng lí nhí: “Vậy bây giờ anh vui hay không vui?”
Không trả lời lại cô, Richard chỉ hỏi: “Muốn ra ngoài dạo không?”
“...”
Diệp Vy trầm tư, chắc chắn anh đang cố tình bẫy cô. Anh biết cô sẽ không chút do dự mà gật đầu nên mới ngỏ lời muốn dẫn cô ra ngoài. Qua chuyện lần trước, cô đã có kha khá kinh nghiệm rồi. Đừng hòng dụ dỗ cô tự tìm vào chỗ chết. Mím chặt môi, Diệp Vy lắc đầu. Chưa gì đã thấy gương mặt của anh trở nên không mấy hài lòng, cô lại lập tức gật đầu. Tâm tư người đàn ông này quả thật thâm sâu khó lường, làm sao mà cô biết được anh đang có ý định muốn dẫn cô ra ngoài dạo thật cơ chứ!?
Richard mỉm cười, sau đó bất ngờ bế Diệp Vy lên rồi bay đi. Diệp Vy trông thấy nụ cười hiếm hoi của anh thì đờ mặt ra. Cô không mê trai, càng không hứng thú gì với chúa tể của ma cà rồng. Nhưng phải công nhận nụ cười của anh có sức sát thương rất lớn tới trái tim thiếu nữ của cô. Trong một giây đó, Diệp Vy đã nghĩ, nếu anh không phải chúa tể ma cà rồng hay một ma cà rồng mà chỉ là con người bình thường giống như cô thì rất có thể cô sẽ có cảm tình với anh. Cô không nhận mình đã rung động. Vì nếu chỉ rung động vì một nụ cười của một ai đó thì quá không chân thật. Nếu đã không chân thật thì tình yêu cũng rất mỏng. Vì độ không thật của nó nên chính mình sẽ cho rằng đều là mơ.
Cảm nhận được gió bay vù vù qua tai thì Diệp Vy mới ý thức được là cô đang nằm gọn trong vòng tay của Richard, còn anh thì đang bay với tốc độc cực nhanh. Cô hoảng sợ bám chặt áo của anh, cứ nghĩ rằng nếu không nắm thì sẽ bị rớt xuống mất. Nhìn cảnh vật xung quanh lướt qua hệt một đoạn phim được tua nhanh hết cỡ, Diệp Vy cảm thấy choáng váng nên đành nắm chặt mắt lại. Nhưng Richard càng di chuyển càng nhanh khiến Diệp Vy muốn không sợ cũng không được.
Cô giật giật áo anh, giọng lí nhí: “Chúa tể, anh bay chậm lại được không?”
Richard không giảm tốc độ.
Diệp Vy nhíu mày, dựa đầu vào ngực anh: “Tôi khó chịu...”
Richard chẳng những không hề giảm tốc độ mà còn tăng tốc nhanh hơn khi nghe cô nói mình khó chịu. Diệp Vy không còn sức để mà nói chuyện, biết anh không muốn dừng lại nên mơ màng dựa vào anh, nhắm mắt lại.
Diệp Vy khó chịu là điều tất nhiên. Vì chỗ anh đang bay qua là khu vườn của ma cà rồng. Khắp xung quanh chỉ trồng độc nhất một loại cây mà ma cà rồng rất thích mùi hương của chúng. Hoa có mùi hương vô cùng tà, lá cũng đầy gai nhọn, chứa đầy độc tố giết người. Nếu như heroin là thuốc phiện của con người thì hoa độc chính là heroin của ma cà rồng nhưng tác dụng không gây hại giống như thứ thuốc của con người. Hoa độc làm cho ma cà rồng mê thích, cảm thấy thư thái, dễ chịu. Nhưng lại là chất kịch độc đối với con người. Độc của lá hòa vào máu người lại càng độc hơn, không thuốc trị. Muốn cứu người đó trừ phi quen biết ma cà rồng, còn không thì đành nhìn họ bị cơn đau hành hạ đến chết.
Là rừng hoa Tử Hương.
Nơi có loài hoa tử thần sinh sôi nảy nở nhiều nhất trong núi Tiêu Dao.
Tử Hương hoa mọc ven lối vào Cấm địa vì đó là nơi con quỷ dữ ngã xuống, nhưng dòng máu của nó đã thấm vào lồng đất, len lỏi trong từng hạt cát nhỏ tìm đường chảy xuống trung địa. Lối vào Cấm địa có hoa Tử Hương, dấu hiệu để loài người đừng tự ý xông vào. Vì càng đi vào sâu bên trong thì hoa Tử Hương sẽ xuất hiện càng nhiều hơn. Xuyên qua một tầng cây, rừng Tử Hương sẽ ló dạng. Ở Cấm địa thì mùi hương ma mị của Tử Hương khá ít, không khiến con người kiệt quệ nhanh. Nhưng đi đến rừng hoa thì lại khác. Mùi hương nồng đậm, bấu chặt lấy từng thớ da thịt.
Rừng Tử Hương rất dài, hướng đi thẳng tấp như một cánh cổng lớn.
Đó là lối vào Thánh địa.
Richard bay nhanh hơn.
Diệp Vy im lặng vùi mặt vào ngực anh.
Richard cứ nghĩ nếu anh bay nhanh qua khu vực này thì cô sẽ không ngửi được hương hoa độc, nhưng không ngờ gió mạnh như vậy vẫn để hương của hoa bay đến mũi của cô. Dù sao cũng đã ngửi, ít nhiều cũng để lại hậu quả như nhau. Không làm cô chết là được. Anh cũng không có cách ngăn cản hương hoa bay đến mũi của cô. Cho đến khi bay ra khỏi khu vực trồng hoa độc, anh lập tức dừng lại rồi cúi đầu nhìn vào cô. Thấy Diệp Vy nằm bất động, anh nhíu chặt mày: “Còn khó chịu?”
Nghe thấy giọng anh, Diệp Vy chầm chậm ngẩng đầu nhìn anh: “Không có.”
Cô không muốn thừa nhận, mùi hổ phách tỏa ra từ người anh rất dễ chịu. Cô úp mặt vào người anh, đột nhiên cảm thấy xung quanh chỉ còn mỗi hương thơm nhàn nhạt trên người anh mà thôi. Tham lam chiếm lấy mùi hương trên người anh, Diệp Vy vô thức bị mê hoặc không muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp kia nên không để ý rằng anh đã dừng lại. Khi nghe giọng anh bên tai thì cô mới choàng tỉnh, luyến tiếc ngẩng đầu lên đáp lời anh.
Thấy cô đã bình thường, Richard khẽ cười rồi đặt cô xuống.
“Tôi chưa biết tên em.”
Diệp Vy đưa mắt nhìn quanh, nói: “Tôi tên Vy.”
“Vy.”
Diệp Vy gật đầu.
Richard nhìn cô: “Vy.”
“...”
“Vy.”
Diệp Vy thận trọng nhìn anh: “Sao vậy?”
“Vy.”
“Anh nói đi?”
Cô khó hiểu nhìn anh.
Richard cười ma mị: “Tôi thích cái tên này.”
Diệp Vy hơi nghi ngờ, có phải anh có vấn đề gì không?
Thấy Richard nhìn mình bằng cặp mắt chứa đầy tia không vui, Diệp Vy vội quay mặt sang nơi khác. Bầu không khí im lặng bao trùm lấy cả hai. Diệp Vy vừa khó xử vừa lo lắng, nghĩ mình đã làm phật lòng anh, len lén đẩy mắt nhìn lên người anh một cái. Richard vẫn đứng yên, ánh nhìn chiếu lên mặt cô đã có vài phần nguy hiểm ẩn chứa bên trong.
Diệp Vy thấp thỏm không yên, hùa theo câu nói của anh: “Tôi cũng rất thích cái tên này.”
Richard dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, chẳng hề gây khó dễ cho cô mà chỉ đi thẳng về phía trước. Diệp Vy nhẹ nhõm dùng hơi thổi phồng má lên, sau đó nhanh chóng đi theo sau anh. Richard dẫn cô đến trước hai tảng đá lớn có màu sắc rất đẹp, anh dừng lại trước hai tảng đá kia một lúc rồi lại đi tiếp đến trước. Diệp Vy đoán được phía trước là vách núi, hình như bên dưới còn có nước vì cô nghe thấy tiếng sóng đánh vào thành đá đầy hung tợn.
Là biển?
Cô tò mò liếc nhìn hai tảng đá, cố nhìn xem ban nãy anh đã nhìn thứ gì trên chúng nhưng tìm mãi vẫn không thấy điểm gì đặc biệt. Nhìn về phía bóng lưng của Richard, Diệp Vy chầm chậm giơ tay lên, khẽ chạm vào một tảng đá có màu ấm áp. Một chiếc lá rơi lên tảng đá phía bên cạnh, cô thuận tay phủi chiếc lá kia xuống đất.
Trong đầu lóe lên một vệt sáng.
Diệp Vy sững người, vội vàng rụt tay lại.
Richard bước đến trước để ngắm nhìn cảnh sắc đằng xa, không ngờ vừa xoay người lại đã nhìn thấy một khung cảnh xinh đẹp khiến anh không nỡ rời mắt. Diệp Vy nhẹ nhàng chạm vào mộ của mẹ anh, những ngón tay nhỏ nhắn của cô khe khẽ vuốt lên tảng đá như đang thăm dò điều gì đó, gương mặt suy tư hứng trọn những tia sáng của hoàng hôn khiến cho cô trông như một cô gái được họa trong tranh. Đến lúc cô nhìn thấy chiếc lá vô tình đáp lên mộ của bố anh, hành động của cô tuy đơn giản nhưng lại khiến anh không kìm lòng được mà nhoẻn miệng cười đầy yêu thương.
Richard biết, Diệp Vy không biết đó là nơi anh dùng để tưởng nhớ ba mẹ. Ma cà rồng khi chết đều phải đốt xác, ba mẹ anh không ngoại lệ. Richard vì luôn nhớ đến họ nên đã tìm hai tảng đá kia về, đặt ở nơi đẹp nhất và là Thánh địa của núi Tiêu Dao. Cứ cách vài hôm anh sẽ đến thăm họ. Yên lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài kia.
Còn Diệp Vy, bị suy nghĩ của mình hù một phen thì không dám đặt tay lên hai tảng đá kia nữa. Cam đoan đó không phải đá bình thường. Nó… giống như bia mộ. Nhưng lúc cô quay đầu sang thì lại trông thấy bức vẽ động lòng người. Richard đứng đó, chắn đi một phần ánh hoàng hôn phía chân trời. Dáng người cao cao, tà áo bị gió thổi nhè nhẹ. Bóng của anh đổ dài một bên, yên lặng mà ngạo nghễ vô cùng. Biết anh đang buồn, cô nhấc chân bước đến chỗ anh.
Đang định nói gì đó, nhưng Diệp Vy quyết định ngậm miệng.
Cô im lặng khi trông thấy gương mặt lạnh tanh của anh.
Hóa ra ban nãy cô nhìn nhầm rồi, là do ánh hoàng hôn u buồn chứ không phải biểu tình của anh u buồn. Diệp Vy đi đến bên cạnh anh, ló đầu ra ngoài nhìn xem độ sâu bên dưới vách núi. Cô trông thấy nước biển nhuốm màu hoàng hôn không ngừng vỗ mạnh vào bờ từng đợt rồi từng đợt, trong đầu liền cảm thấy choáng váng. Vội lùi lại vào trong, Diệp Vy hướng mắt về phía đường chân trời, sực nhớ đến một chuyện, lập tức quay quắt sang nhìn Richard: “Sao anh đưa tôi tới đây?”
Richard nói với cô: “Tôi sẽ thường xuyên đưa em đến đây.”
Diệp Vy lập tức xua tay: “Không cần đâu.”
Anh nhíu mày: “Cái gì?”
Cô nói: “Tôi không thích biển.”
Richard lập tức sa sầm mặt mày, tiến đến bế cô lên.
* * *
Từ lúc đưa Diệp Vy về lâu đài, Richard xoay người một cái thì không thấy đâu nữa. Anh bế cô bay vào bên trong lãnh thổ của lâu đài rồi thẳng thừng bỏ cô xuống, tiếp theo không nói câu nào đã bỏ đi. Cô ngây người nhìn theo anh, không biết bản thân đã nói sai cái gì hay làm sai cái gì mà anh lại đối xử với cô như vậy. Còn đang mải mê suy nghĩ thì bị ai đó vỗ vào vai một cái, Diệp Vy quay sang thì không thấy ai, trong lòng bỗng lạnh. Cô lắc lắc đầu vài lần, sau đó bước nhanh đến trước cửa vào lâu đài. Đang đưa tay mở cửa thì lại bị ai đó đánh vào vai tiếp.
“Tây Độc, anh còn chơi kiểu này thì đừng trách em đi mách với Khoa.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Tây Độc bay ra trước mặt Diệp Vy cười hề hề như không có chuyện gì xảy ra. Trong tòa lâu đài này, ham thích chơi trò nhát cô chỉ có một mình Tây Độc mà thôi. Vừa rồi bị anh vỗ vai lần đầu thì chưa nhận ra, nhưng đến lần thứ hai thì đã xác định 100% là anh làm. Diệp Vy hừ mũi, đẩy cửa lớn bước vào bên trong lâu đài. Tây Độc chạy theo cô, vừa đi vừa hỏi: “Chu... Khoa đâu?”
“Không biết.”
“Lúc chiều thấy em đi với anh ấy mà?”
Suy nghĩ một lúc, Diệp Vy liền hỏi Tây Độc:
“Khoa đó, anh ta có vấn đề gì với cái tên Vy không?”
Tây Độc lắc đầu: “Không, sao thế?”
“Vậy sao lúc em nói tên cho anh ta, anh ta cứ lặp đi lặp lại?”
Tây Độc cười: “Không có gì đâu.”
Giây tiếp theo, Tây Độc như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, giọng nói có phần hấp tấp, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Lúc chiều Khoa đưa em đi đâu?”
Cô ngơ ngác: “Vách đá bên bờ biển.”
Tây Độc há hốc: “Anh ấy gọi tên em ở đó?”
Diệp Vy gật đầu.
Anh càng kinh ngạc hơn: “Gọi mấy lần?”
“Em không nhớ rõ, nhưng chắc là nhiều hơn ba lần.”
Tây Độc chụp lấy vai Diệp Vy, giọng điệu nghiêm trọng: “Em có trả lời không?”
“Có.”
“Em trả lời mấy lần?”
Diệp Vy nhớ lại, thành thật đáp: “Khoảng ba lần.”
Tây Độc trợn tròn mắt: “Em chắc chắn?”
Cô gật đầu.
Tây Độc không tin, cố hỏi lại: “Ba lần?”
Diệp Vy khó hiểu gật đầu khẳng định.
Tây Độc lập tức bỏ tay khỏi người của cô, ánh mắt có gì đó dè chừng.
Chuyện này đã đi quá xa so với tưởng tượng của anh rồi, Tây Độc vốn nghĩ rằng chúa tể của anh đem Diệp Vy từ chỗ của con người về đây vài hôm hay vài tháng hoặc thậm chí là vài năm thì sẽ bắt đầu chán cô rồi hút cạn máu của cô sau đó quăng xác cô xuống biển cho cá ăn. Anh còn nghĩ, nếu đến lúc đó số phận của cô là như vậy thì anh sẽ van xin chúa tể tha cho cô một mạng để anh giữ cô lại trong tòa lâu đài này chơi đùa cùng anh. Nhưng anh không ngờ đến một chuyện, chúa tể của anh lại nghiêm túc đến dường này.
Tây Độc lén đưa mắt nhìn đến cổ của Diệp Vy, thấy trên cổ cô không có vật gì thì mới bình tĩnh trở lại. Dù sao chuyện này cũng chưa thật sự nghiêm trọng lắm, anh vừa định chạm vào cô thì đột nhiên nhớ ra mình không nên chạm vào người cô nữa đành thu tay trở về.
Nhìn mặt Tây Độc, Diệp Vy cũng đoán được anh có gì đó không muốn nói cho cô biết. Cô xoay người đi lên lầu, trong lúc đi vẫn không ngừng suy nghĩ về nét mặt là lạ của Tây Độc. Sự tò mò này nếu theo cô thì đêm nay cô sẽ ngủ không yên mất. Gương mặt của Tây Độc khi nghe cô nói mình bị gọi tên những ba lần thì liền biến sắc, sau đó cũng không hề chạm vào vai cô dù có ý muốn chạm.
Diệp Vy tặc lưỡi, tìm đến phòng của Thiên.
Vì Thiên lường trước được con người nếu ở trong tòa lâu đài này sẽ không tránh khỏi việc bị thương. Dù người đứng đằng sau bảo hộ cho cô là chúa tể. Nhưng đôi khi cô vì chơi đùa cùng Tây Độc mà té ngã hoặc vô ý tự mình té thì cũng sẽ bị thương. Nên anh đã từng chỉ vị trí của phòng mình ở cho Diệp Vy biết. Lúc nghe tiếng gõ cửa phòng, Thiên thoáng ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu. Anh ra mở cửa, vì biết được người đến tìm mình là Diệp Vy thì càng bất ngờ hơn nên cứ mở to mắt nhìn chòng chọc. Để cho cô vào phòng, Thiên chậm rãi đóng cửa lại rồi quay sang nhìn cô bật cười: “Em tìm anh vào giờ này đừng nói là vì chuyện quan trọng đấy?”
“Sao anh biết?”
Nghe câu trả lời của Diệp Vy, Thiên bỗng chốc hết cười nổi: “Thật à?”
Diệp Vy gật gật chắc nịch.
Thiên đưa tay vỗ đầu cái bốp: “Chuyện này... chuyện này...”
Thấy vẻ ấp úng của Thiên, Diệp Vy chau mày: “Anh sao vậy?”
“Còn không phải vì chuyện em gặp rắc rối sao?”
“...”
“Em chờ một chút, để anh đi tìm bà quản gia. Nếu không có xem ra anh phải tới chỗ của con người một chuyến tìm cho em rồi.”
Diệp Vy nghệch ra nhìn Thiên nói một lèo rồi mở cửa đi mất tiêu.
Chuyện của cô thì cần cái gì chứ?
Thiên đi khoảng một lúc sau thì trở lại, trong tay anh còn cầm theo cái gì đó bị anh giấu ra phía sau. Diệp Vy còn chưa kịp mở miệng hỏi thì anh đã bước nhanh đến dúi thứ đó vào tay cô rồi nói: “Cũng may, loại rắc rối này thì con người và ma cà rồng đều giống nhau.”
Nhìn cái thứ được Thiên dúi vào tay, Diệp Vy không hiểu lắm giương mắt nhìn về phía anh. Đến khi cô nhìn lại một lần nữa thì mới thấy rõ, cái thứ trên tay cô là một loại băng vệ sinh chuyên dùng cho những ngày tháng khổ cực của tất cả chị em phụ nữ trong hệ mặt trời này.
Diệp Vy trợn mắt đầy kinh ngạc, sau đó xấu hổ liếc Thiên: “Anh đưa em cái này làm gì?”
“Không phải em...”
“Không phải.”
Lần này đến lượt Thiên trợn mắt: “Vậy em tìm anh vì chuyện gì?”
Diệp Vy thở ra: “Không phải chuyện này.”
Nhưng cũng may, nhờ anh thì cô mới nhớ trong cuộc sống của cô còn có những ngày tháng đó. Nếu không, ở lại chỗ của ma cà rồng, cô đã xém quên mất rồi. Cái thứ hữu dụng này đành giữ lại, trước sau gì cũng sẽ có việc để dùng đến. Diệp Vy khẽ cười khổ. Bất kể bạn là thứ gì, đều không tránh khỏi chuyện đau đầu của chị em phụ nữ.
Dẹp chuyện đó qua một bên, Diệp Vy đi thẳng vào vấn đề: “Em tìm anh là vì muốn hỏi anh một chuyện, nếu như bị người khác... Nói đúng hơn thì, nếu như bị ma cà rồng gọi tên ba lần, sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Thiên nhíu mày, khoanh hai tay trước ngực: “Em có trả lời người gọi tên em không?”
Diệp Vy bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.
Thiên hơi sững sốt: “Có ai gọi tên em à?”
“Anh nghĩ còn ai gọi tên em nữa?”
Nghĩ hồi lâu, Thiên bước tới vỗ vào đầu Diệp Vy vài cái rồi trầm giọng: “Nếu như gọi tên ở đây thì không có chuyện gì đâu.”
Diệp Vy ngó nhìn Thiên, khó khăn lắm mới nói được câu: “Vậy em bị gọi tên trên một vách đá bên bờ biển thì sao?”
Nghe xong, xuýt chút nữa là Thiên đã phụt ra câu chửi tục nhưng may là cái đầu nhanh hơn cái miệng. Anh đột nhiên giữ khoảng cách với Diệp Vy, sau đó nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó rất lâu. Nhận ra thái độ của anh đối với cô cũng giống hệt như lúc Tây Độc nghe xong chuyện này, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
Diệp Vy nhăn mặt níu lấy tay của Thiên rồi hỏi: “Chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng lắm đúng không?”
Thiên đẩy tay Diệp Vy ra, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Diệp Vy càng sợ hơn, giọng nói như sắp muốn khóc: “Nghĩa là em sắp chết?”
Thiên chậm rãi lắc đầu: “Không tới mức đó, em không bị kẻ nào giết đâu. Vì em là con người nên không biết những nguyên tắc ngầm của bọn anh. Chỉ cần để Khoa trông thấy có kẻ nào dám chạm vào người em thì kẻ đó sẽ phải chết. Ngay lập tức. Đó là lời khẳng định chủ quyền. Em. Bọn họ tuyệt đối không được phép chạm vào dù chỉ là một sợi tóc.”
Diệp Vy từ từ nghĩ, vẫn không hiểu lắm ý đồ của Thiên.
Liếc thấy biểu hiện của cô, Thiên nói tiếp: “Ma cà rồng bọn anh một khi đã để ý một cô gái hay một chàng trai nào thì chỉ cần dẫn người đó đến Thánh địa. Gọi tên người đó ba lần, người đó cũng phải đáp trả em ba lần thì coi như hai bên đã hoàn thành việc xác nhận. Thánh địa chính là nơi Khoa dẫn em đi, cũng là nơi cậu ấy đã dựng lên hai tảng đá lớn tượng trưng cho mộ của ba mẹ cậu ấy. Bắt đầu từ giây phút em trả lời Khoa thì em đã chính thức trở thành người phụ nữ của cậu ấy. Điều đó cũng có nghĩa, cả đời này của em chỉ được tiếp nhận một người đàn ông duy nhất... là Khoa.”
Lần này đến lượt Diệp Vy, cô mém chút nữa đã không kìm chế được mà chửi bậy một câu. Lời Thiên vừa nói có lực tác động cực kỳ mãnh liệt lên từng sợi dây thần kinh trong đầu Diệp Vy. Cô không biết nguyên tắc ngầm của thế giới bọn họ thì làm sao phòng bị mà không đáp lại tiếng gọi của cái tên ma cà rồng kia chứ? Bây giờ tự nhiên lại trở thành tình trạng này, bảo cô làm sao chấp nhận.
Mắt Diệp Vy đột nhiên lóe lên tia hy vọng nhỏ nhoi: “Em là con người, hơn nữa em không biết chỗ này có nguyên tắc gì gì đó thì có tính không? Chuyện này phải được hai bên tự nguyện, không thể vì nguyên tắc mà cưỡng ép người khác được, phải không?”
Thiên tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô: “Kể từ lúc em trả lời lại Khoa là coi như em đã đồng ý làm người phụ nữ của cậu ấy rồi, không tính là em biết luật hay không biết luật. Em đồng ý theo Khoa tới Thánh địa, cũng tự mình trả lời khi nghe cậu ấy gọi tên. Cho dù người ngoài nhìn vào cũng điều thấy rõ là do em tự nguyện để Khoa dẫn đi, không phải sao?”
“Nhưng...”
Thiên không nghĩ là Richard sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định này, vì đối với cô gái lúc trước anh không hề nghe thấy Richard dẫn đến Thánh địa để xác nhận thân phận. Vậy mà Diệp Vy vừa được mang về lâu đài không bao lâu đã bị dắt đến Thánh địa, chúa tể nhà anh còn nhân cơ hội người ta không biết chuyện gì bày mưu tính kế lâu dài. Có lẽ chỉ có thể đi trách ông trời, đổ hết mọi trách nhiệm cho ông vì ông là người đã an bài cho Diệp Vy gặp được Richard. Số phận của Diệp Vy, nói tốt không tốt, nhưng nói xấu lại không xấu. Cô gặp Richard tuy không phải bất hạnh nhưng cũng chẳng phải loại chuyện may mắn gì cho cam.
Thiên khẽ nói: “Anh không biết em đối với Khoa có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh biết bây giờ em ở đây hoàn toàn không phải xuất phát từ sự tự nguyện.”
Diệp Vy sầu não cúi đầu.
Thiên tốt bụng chỉ bảo cô: “Em có thể phản kháng. Anh sẽ giúp em trị thương. Nếu còn cơ hội.”
“...”
Diệp Vy trợn mắt nhìn anh.
Bảo cô đi tự tử may ra còn nhanh hơn.
“Chúa tể.”
Giọng nói của một tên lính canh vang lên bên ngoài phòng đầy kính cẩn khiến bầu khí trong phòng trở đột nhiên nên tĩnh lặng. Thiên nhíu mày, tại sao anh lại quên mất anh đã dọn đến căn phòng ở gần phòng ngủ của Richard. Giờ thì hay rồi, nếu để Richard phát hiện Diệp Vy đêm hôm khuya khoắc mò vào phòng anh thì tội này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Thiên rất hiểu bản tính của Richard, anh tính tốt gì cũng có đủ, chỉ có duy nhất một vài tật xấu kinh điển mà trong đó có một tật xấu được gọi là "tính chiếm hữu".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...