Khúc Ca Của Bóng Đêm

“Á, thả tôi ra, thả tôi ra.”

Nghe tiếng hét thất thanh, Diệp Vy giật mình xoay người. Trước mắt cô là rất nhiều người đang bị kéo lê trên đất với gương mặt sợ hãi tột cùng. Những kẻ đang dùng sức kéo họ lại chính là ma cà rồng. Cô hoảng hốt. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ban ngày không phải là thời gian nghỉ ngơi của ma cà rồng ư? Trên người bọn họ là những chiếc áo choàng đen bằng vải nhung, họ dùng nó che kín từ đầu tới chân không để lộ da thịt. Dưới ánh nắng mặt trời, ma cà rồng đã không phải sợ.

Một tên thuộc hạ liếc thấy Diệp Vy, hắn không nói không rằng bước qua cô.

“Cứu tôi với.”

Kẻ bị hắn kéo đi lập tức túm chặt chân Diệp Vy, dọa cô giật mình. Bàn tay dính đầy bùn đất và máu tươi do chà xát trên đất, vai áo bị rách hết phân nửa để lộ làn da rám nắng. Đôi mắt chứa đầy nỗi sợ cùng những giọt nước mắt không dám chảy xuống của người nọ khiến Diệp Vy nhớ đến đêm cô và anh lần đầu gặp nhau. Cô cũng sợ hãi như người này vậy. Nhưng bảo cô cứu người? Ở lâu đài của ma cà rồng, cô có tư cách cứu người chắc? Nói theo cách nào đó thì cô cũng là một con mồi của họ.

Diệp Vy nhíu mày nhìn người nọ, toan mở miệng nói.

Bụp.

“A!”

“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?”

Tên ma cà rồng quăng phịch cơ thể người kia xuống đất, sải chân bước tới, dùng sức giẫm mạnh lên bàn tay đang nắm chặt chân Diệp Vy không buông, khiến hắn lập tức buông tay rồi hét lên một tiếng. Hắn cúi người, đau đớn ôm chặt cổ tay đã gãy của mình. Tên ma cà rồng hầm hầm ra mặt, lộ rõ bản tính không thích tốn thì giờ cho việc vô nghĩa. Hắn giơ móng vuốt về phía người kia, toan bóp cổ con mồi.

“Chờ đã.”

Không biết có can đảm từ đâu, Diệp Vy bất ngờ lên tiếng ngăn cản.

Ma cà rồng nọ lừ mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng “Phập” một tiếng ngắn gọn. Hắn dùng móng vuốt móc quả tim kẻ đó ra trước mặt cô không chút do dự. Máu văng tung tóe trên nền cỏ tươi mát. Cơ thể người kia từ từ ngã xuống đất. Hai mắt hắn vẫn mở to vì quá kinh ngạc. Bên tai ù đi. Mùi tanh thoang thoảng hòa vào không khí.

Diệp Vy hóa đá, cả người run lên bần bật.

Tên ma cà rồng chậm rãi đứng lên, trên tay là quả tim vẫn còn chút nhịp đập dính đầy máu tươi. Cảm giác bết dính khiến hắn thỏa mãn, bất giác hít vào một hơi như muốn mang cả vị tanh nồng trước mũi cuốn vào cái bụng trống rỗng. Hắn xoay người rời đi. Mang theo quả tim trên tay. Bỏ lại một thi thể còn ấm dưới chân Diệp Vy.

Cô cảm thấy hít thở không thông, tâm trí mơ hồ không dám tin.

Những ma cà rồng phía sau dường như không mảy may quan tâm chuyện gì vừa xảy ra, lúc đi ngang qua chúng còn cố tình giẫm đạp lên cái xác trên đất hệt như đang đạp lên bùn đất mà đi. Xác chết chả là gì đối với chúng. Chỉ có một mình Diệp Vy sợ hãi. Cô không dám xoay người, không dám bước đi, không dám ngồi thụp xuống tránh né, cũng không dám cúi đầu nhìn thêm một lần nào nữa. Da gà nổi lên khắp người, tóc con sau gáy cũng dựng ngược hết lên. Toàn thân trở nên lạnh toát.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng lẽ ra chỉ có trên phim, đúng là dọa người.

Âm thanh chân thật đánh thẳng vào từng sợi dây thần kinh, mùi tanh của máu nồng đậm giành quyền chiếm đoạt không khí. Thời gian ngưng động. Chỉ còn tiếng gió lướt qua nhành cây vang lên xào xạc. Nhưng Diệp Vy không thể nghe thấy. Trong đầu cô là loạt hình ảnh của bộ phim kinh dị, lặp đi lặp lại đầy đả kích. Giữa ban ngày ban mặt, lại có thể móc tim một con người đang sống sờ sờ rồi thản nhiên đem đi.

Nỗi ám ảnh này khiến cô trong chốc lát không thể tiếp nhận.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Mùi hổ phách nhẹ nhàng đẩy lùi vị tanh của máu.

Biết anh đã đứng ở phía sau, nhưng Diệp Vy không dám quay lại.

Richard yên lặng nhìn bờ vai không ngừng run rẩy của cô, có chút không đành lòng nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã bị cái nhẫn tâm tàn nhẫn trong anh đẩy lùi. Dưới cương vị chúa tể, anh không thể lừa gạt bản thân và thuộc hạ để chạy đến dỗ dành cô. Cô buộc phải chấp nhận sự thật. Đó không phải là con người thật của anh. Phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bên cạnh thu dọn cái xác, anh chậm rãi lên tiếng.

“Đây là những chuyện thường xuyên xảy ra ở tòa lâu đài của tôi.”

Lần đầu tiên Diệp Vy cảm thấy giọng nói của anh thật xa lạ.

Richard bước ra trước mặt Diệp Vy, lúc nhìn qua gương mặt của cô, mắt anh lại bất giác tìm đến miếng gạc trắng trên trán cô. Ít ra vết thương trên trán của cô đã nhắc nhở anh, cô đã một lần muốn chết vì cảm thấy có lỗi với anh. Đáy mắt xuất hiện tia vui mừng. Anh nâng tay vuốt nhẹ miếng gạc trắng, phát ra thanh âm lạnh lẽo.

“Vy, sẽ còn rất nhiều chuyện khiến em cảm thấy sợ hơn lúc này.”

Thu lại bàn tay, Richard xoay người.

Diệp Vy vội vàng nắm lấy góc áo của anh, giọng run run: “Em… không… sợ.”

Anh âm trầm nhìn cô, con ngươi khẽ di chuyển.

Một lời nói dối đầy thiện ý!

Richard có thể nhìn thấu cảm xúc của Diệp Vy lúc này, trái tim đang đập bịch bịch trong ngực trái tựa như đang muốn tìm chỗ trống để chui ra. Hơi thở run rẩy, chứa đầy nỗi sợ. Tiếc thay, cô vẫn không chịu thừa nhận. Anh không khen Diệp Vy can đảm, càng không nhạo báng sợ nhút nhát của cô. Richard nghĩ, thà rằng cô nói không sợ còn tốt hơn là gật đầu nói mình rất sợ. Vì khi ấy, anh cũng chẳng biết làm gì!

Cô khó khăn nói: “Ch… chân… không thể… không thể… nhấc… lên… được…”

Khoảnh khắc tiếp theo, Richard mạnh mẽ bế cô lên. Được anh bao bọc trong lòng ngực, Diệp Vy như tìm được điểm tựa vững chãi, cô nép chặt vào người anh. Bàn tay nhỏ nhắn níu lấy khoảng áo trước ngực, giữ chặt không rời. Hầu hết những ai nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi điều sẽ sợ đến mức không thể di chuyển. Diệp Vy không khác biệt. Nhưng chỉ cần ngửi thấy hương thơm hổ phách dịu nhẹ thì đột nhiên tâm trạng lại dần dần bình ổn. Cảm giác run rẩy từ đó tan biến. Thật kì lạ!

Trên đời này, còn có loại chuyện kì lạ như vậy?

An tâm hơn khi nhìn thấy một người.

Nhẹ nhõm hơn lúc nằm trong vòng tay người đó.

Chỉ cần là người đó, thì dù trời có sập xuống, lòng vẫn không lo sợ.

Loại cảm giác gì thế này?!?

Diệp Vy nghiêm túc suy nghĩ. Chưa từng có người đàn ông nào mang đến cho cô những xúc cảm như hiện giờ. Mới vừa nãy còn sợ đến không thể bước đi. Bây giờ lại bình tĩnh nằm ngoan ngoãn trong ngực anh. Hay là… cô thích anh rồi? Vì đã thích anh cho nên mới cảm thấy yên lòng khi có anh bên cạnh. Nghĩ tới khả năng bản thân có cảm giác với, Diệp Vy ngại ngùng úp mặt vào ngực anh.

Cô… đã phản bội lại thế giới của mình.

Mở to mắt nhìn con người bị ma cà rồng giết chết mà không làm gì cả!

Mà thật ra, cô cũng chẳng thể làm được gì!

“Richard.”

Nghe người trong ngực gọi khẽ, anh chậm rãi dừng bước.

“Anh biết rồi phải không?”

Richard cúi đầu nhìn cô.

Lúc hai mắt chạm nhau, Diệp Vy dùng giọng chắc nịch nói với anh: “Người có ý hại anh, không phải em.”

“Phải không?” Anh lạnh lùng.

Lập tức sau đó, một đợt gió nổi lên, khí thế bức bách đến choáng ngộp, làm người ta ngột ngạt khó chịu. Richard phẫn nộ nghiến răng ken két, con ngươi giận dữ trở nên đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ. Vì sao lần nào anh xóa đi kí ức của cô, thì cô điều có thể tự mình nhớ lại, thậm chí còn rất nhanh? Thuật phép của anh có vấn đề hay bản thân anh có vấn đề? Tiếng gió rít cuồng nộ cuộn thành lốc xoáy.


Thay vì nháo loạn hay khóc nấc lên, lần này Diệp Vy chỉ im lặng cất giọng giải thích với anh, tựa như đang nói về một chuyện gì đó rất bình thường. Bởi vì cô biết nếu như để anh nhìn thấy sự yếu đuối của cô, anh sẽ lại xóa đi kí ức của cô. Mặc dù sau đó có thể nhớ lại nhanh chóng, nhưng Diệp Vy không muốn làm anh lo lắng.

Hai người cố tình chẳng hỏi gì cả, thôi làm khó nhau.

Chuyện kí ức quay về, cứ như vậy trôi qua bình lặng.

Cô vùi mặt vào ngực anh, giọng nói có phần bị đè ép, nghe rất nhỏ.

“Em sẽ bảo vệ anh.”

Ngay sau đó, Diệp Vy cảm nhận được thân thể người đàn ông thoáng chốc khựng lại. Nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Lời nói của cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, thế mà Richard lại nghe không sót một chữ. Đôi mắt buốt giá xuất hiện vệt nắng mai nhẹ nhàng, khiến khuôn mặt nam tính sáng bừng. Một cơn gió thổi qua. Hai người đã đứng ở giang phòng quen thuộc. Anh đặt cơ thể nhỏ bé của cô xuống giường ngủ, nâng tay vuốt mấy sợi tóc trước trán giúp cô.

“Vy, nói lại một lần.”

Diệp Vy thành thật nhìn anh, nét mặt vô hại.

“Em sẽ bảo vệ anh.”

Mặc dù câu nói này nên đổi ngược chủ ngữ!

Richard không hề nghĩ ngợi gì, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh cảm nhận được sự thành thật và khát khao của Diệp Vy. Cô không biết cách nói dối. Vài câu từ ngắn gọn mà lại thành công làm trái tim chúa tể bóng đêm loạn nhịp. Anh như đánh mất chính mình, triền miên mút chặt môi cô. Nụ hôn giữa họ không còn đơn thuần là hôn đến quên trời đất nữa. Giữa không gian tĩnh lặng, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Nhiệt độ đột ngột tăng cao. Nụ hôn đầu tiên ẩn chứa nhiều dục vọng.

Diệp Vy bị anh hôn đến mụ mẫm đầu óc, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng anh.

Đến khi được buông tha, cô vội vàng há miệng hít thở.

Anh đè lên người cô, gương mặt vô cùng mờ ám.

“Vy, là lỗi của em.”

Đẩy người anh để tìm chút không khí, Diệp Vy ngượng ngùng: “Anh có thể đứng lên không, em khó thở.”

Nhanh như cắt, anh lại dùng môi chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại. Lần này anh hôn còn cuồng nhiệt hơn. Đôi môi bị anh chiếm lấy khiến Diệp Vy không thể thốt ra câu nào. Richard dùng tay nâng gáy cô lên, giữ chặt đầu cô rồi đẩy chiếc lưỡi ấm nóng của mình vào trong khoang miệng, trêu đùa cô thật lâu. Những từ ngữ ú ớ trong cổ họng Diệp Vy càng làm Richard mất hết lý trí. Anh như biến thành một con thú hoang dã, ngấu nghiến nuốt trọn lưỡi cô. Tựa như là anh đã kìm chế rất lâu.

Diệp Vy bắt đầu ngọ ngoạy, báo động cô sắp tắt thở.

Anh nhận ra, lưu luyến tách môi mình khỏi môi cô.

Chống tay vào ngực anh, cô ra sức thở dốc.

“Uhm… ha…”

Nhìn dáng vẻ hì hục của cô gái nằm dưới thân, cả người Richard giống như sắp bốc cháy đến nơi. Anh dùng ngón tay nghịch ngợm vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô, rồi di chuyển đến đôi mắt mờ mịt còn ngây dại vì nụ hôn vừa rồi của cô. Chầm chậm đùa giỡn. Hơi lạnh từ ngón tay chạm vào da thịt, thức tỉnh đầu óc mơ hồ của Diệp Vy.

Bầu không khí trở nên vô cùng ám muội.

Cô gọi anh: “Richard?”

Giọng nói chứa đựng chút hoài nghi cùng thảng thốt của Diệp Vy, nhưng khi truyền đến tai Richard thì lại biến thành thanh âm của một lời mời gọi. Tần số truyền tín hiệu của não bộ giữa đàn ông và đàn bà không hề giống nhau. Richard nhìn Diệp Vy chăm chú, như muốn nhìn thủng gương mặt cô. Kháng cự lại cảm giác không hay dưới thân mình, anh nghiến chặt răng. Gương mặt trở nên khó coi, gân xanh trên trán ẩn hiện nổi lên. Cho thấy chủ nhân của nó đang phải chịu đựng rất nhiều.

Trái lại, Diệp Vy thấy anh khó chịu, liền vội vàng muốn ngồi dậy.

“Anh sao vậy?”

Vô tình thân thể mềm mại của cô áp sát vào cơ thể căng cứng của Richard, anh muốn tránh cũng không tránh kịp. Trước gọng kìm chắc chắn của anh, cô chẳng thể ngồi dậy nên đành ngã người tiếp tục nằm xuống. Hạn chế đụng chạm vào anh. Chỉ là trong lúc Diệp Vy muốn cử động chân, lại vô tình đụng trúng chỗ-nào-đó. Richard hít vào một hơi lạnh, mắt sáng lên. Tích tắc sau đó, cô đỏ mặt, mím môi, im thin thít.

Anh nhẫn nhịn lâu như vậy, cô bé con này lại không biết tốt xấu.

Sự đụng chạm đó đã cướp đi chút lý trí còn sót lại của anh.

Richard hạ thấp đầu xuống khiến Diệp Vy có chút hoảng loạn, ngay khi cô còn tưởng anh sẽ kéo mình vào nụ hôn nồng nàn khác thì miệng của anh lại hạ cánh an toàn bên hõm cổ cô. Diệp Vy rùng mình một cái. Anh tham lam mút lấy từng thớ da thịt ở chiếc cổ thơm tho, theo bản năng suýt chút nữa đã há miệng gặm một phát nhưng vội thu lại răng nanh. Thay vào đó, anh chỉ nhẹ nhàng cắn, không hề dùng sức.

Hơi thở nóng hổi lưu lại bên tai Diệp Vy, như khiêu khích sức chịu đựng mỏng manh của cô. Richard cất giọng khàn khàn: “Vy, đây là em tự chuốc lấy.”

Gì chứ?

Là anh không kìm được chủ động quấn lấy cô trước mà!

Sao giờ đổi ngược lại, giống như cô tự dâng mình cho anh ăn vậy?!?

Thầm nghĩ, Diệp Vy vỗ nhẹ lên lưng anh: “Richard, em biết anh khó chịu, nhưng anh có thể đứng lên được không? Em bị anh đè sắp ngạt thở đến nơi rồi, anh mà còn không đứng lên, em sợ mình sẽ chết thật đó! Á, khoan đã, dừng lại, anh đừng cắn, đau quá! Ahm… ah… Richard, anh làm gì vậy? Nè, cái tay của anh… chỗ đó… không được… anh mà còn… Tên đàn ông thối tha này!!!!!!”

Sau đó, Diệp Vy im bặt.

Cô chỉ hơi giận dữ vì anh vừa cắn vừa day cổ cô, rồi lại chuyển đến vị trí xương quai xanh không ngừng cọ xát. Bàn tay to lớn của anh thậm chí còn xoa nắn vị trí mà anh từng chê nhỏ quá. Trong người như có luồng điện xẹt qua, Diệp Vy quên hết mọi thứ xung quanh, há miệng mắng anh một câu. Quên luôn thân phận của anh. Quên mất anh không phải người bình thường. Lúc ý thức được thì đã quá muộn màng.

Trước gương mặt tối sầm của anh, Diệp Vy giả vờ ngó lơ.

Richard lập tức dời tay xuống bụng cô khiến cô mở to mắt hét lên.

“A...”

Đưa tay bụm miệng, Diệp Vy hốt hoảng nhìn anh:

“Richard, anh… uhm…”

Bàn tay to lớn của anh tùy tiện chà xát lên điểm mẫn cảm trên người cô, cái đầu của anh cũng di chuyển xuống dưới. Đến được nơi bị chê là nhỏ, anh vung tay kéo áo cô lên rồi há miệng ngậm lấy, dùng lưỡi đùa giỡn. Chưa được bao lâu, anh bất ngờ dùng sức day mạnh khiến toàn thân Diệp Vy trở nên mềm nhũn.

Ngẩng đầu, anh hỏi: “Vy, còn dám mắng tôi hay không?”

Cô lắc đầu ngoay ngoảy: “Không dám, không dám.”

“Tốt, hôm nay tôi tha cho em.”

Nói xong, Richard đứng thẳng dậy, biến mất trong làn gió.

Diệp Vy nằm vật ra, thở phào một hơi.

Cũng may trí thông minh quay về, nếu cô không can đảm mắng anh thì không biết bây giờ hai người đã xảy ra loại chuyện mờ ám gì. Dường như ngay cả anh cũng đã rất tiết chế, không thì đã sớm nuốt trọn cô vào bụng. Những người đàn ông biết kìm chế ở chỗ con người không nhiều, đại đa số họ thường dùng thân dưới để nói chuyện với phụ nữ. Nhưng ma cà rồng đúng là không bình thường. Ở thời khắc dầu sôi lửa bỏng như vừa rồi mà còn có thể giữ mình trong sạch. Đúng là khác thường.




“Chúa tể, đã đủ chưa ạ?”

Tên thuộc kính cẩn hỏi, hai mắt không khỏi kinh ngạc.

Richard cau mày, gắt gỏng: “Lấy thêm.”

“Vâng, thưa chúa tể!”

Hắn im lặng lui ra sau.

Vừa lúc đó, Thiên đi tới.

Tên thuộc hạ trông thấy Thiên thì khép nép cúi người.

“Nam Vương.”

“Chúa tể đâu?”

“Ở bên trong ạ!”

Thiên trừng mắt nhìn hắn, rồi nghi ngờ tiến vào bên trong. Nhìn chiếc bồn tắm rộng lớn ở giữa phòng, xung quanh tĩnh lặng đến dọa người, Thiên hết mở to mắt rồi lại chớp chớp mắt. Người đang ngâm mình bên trong là Richard. Tiến đến bên cạnh bồn tắm lớn, Thiên ngây người nhìn đóng đá lạnh trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

Anh tò mò đưa tay kiểm nghiệm.

Má ơi, còn lạnh hơn tuyết và nhiệt độ cơ thể ma cà rồng!

Mấy giây sau, tên thuộc hạ lại đem thêm đá lạnh vào rồi nhẹ nhàng cho vào bồn tắm sau đó cúi người đi ra ngoài. Hắn cũng rất tò mò. Chúa tể hôm nay đột nhiên nói muốn tắm nước lạnh. Càng lạnh càng tốt. Hắn tự hỏi. Cơ thể Ngài chưa đủ lạnh hay sao mà cần phải tiếp thêm cái lạnh vào người. Nhưng rồi hắn không có câu trả lời.

Thiên ngồi bên cạnh bồn tắm, chống tay lên đầu.

“Sao vậy?”

“Nóng.”

Đáp gọn, Richard tựa lựng vào bồn, nhắm mắt thư giãn.

Ý cười hiện ra trên mắt, Thiên nói vu vơ.

“Có cần anh gọi vài nữ ma cà rồng vào đây không?”

Không có ai trả lời.

Đưa tay sờ mũi, Thiên tiếp tục.

“Không phải đó là cách khiến cậu thỏa mãn à?”

Vẫn không có ai trả lời.

Thiên nhíu mày, sau đó lại cười: “Richard, sao phải khổ sở vậy? Chỉ cần như trước đây, gọi vài nữ ma cà rồng đến thỏa mãn giúp cậu, sau đó thì giết chúng. Chẳng phải những kẻ từng làm tình với chúa tể điều nhận lấy kết cục là cái chết à? Đi ngâm mình trong nước lạnh, không sợ bức bách mà chết sao! Anh thấy cậu lạ lắm! Còn tiết chế dục vọng. Có phải cậu định… Mẹ nó, đừng nói là cậu….”

Nói đến đây thì Thiên bất ngờ dừng lại, gương mặt biến dạng hoàn toàn.

Richard không hề mở mắt, lãnh đạm cất giọng: “Cút ra ngoài.”

Thiên khổ sở nhìn Richard, hạ giọng xuống: “Đừng nói anh không nhắc nhở cậu, cậu biết rõ khi làm tình cùng ma cà rồng thì con người sẽ chết mà. Nếu muốn chúng sinh con cho ta, chỉ cần lưu giữ cơ thể của chúng, để chúng sống như một thây ma đến khi hạ sinh đứa trẻ. Một đứa trẻ ma cà rồng lai ra đời, cũng là lúc cơ thể từng làm tình với ma cà rồng thối rửa. Theo anh thấy, gen của cậu tốt như vậy, cần phải kết hợp cùng một nữ ma cà rồng trong tộc lưu lại nòi giống.”

Richard khinh bỉ, nói: “Lắm lời thật!”

Thiên đưa tay xoa cằm: “Richard, không phải cậu giữ Diệp Vy chỉ vì hứng thú đơn thuần thôi sao? Cậu muốn cùng cô ấy làm tình? Sao có thể? Chẳng lẽ cậu có cảm giác với Diệp Vy? Không phải máu, mà là muốn có được thân thể và trái tim của cô ấy? Chúa tể, anh khuyên cậu dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi! Ma cà rồng chúng ta vốn không có cảm giác gì khi chạm vào cơ thể con người, ngoài niềm vui hút máu chúng. Con người không đủ khả năng thỏa mãn giúp ma cà rồng, cậu không biết à? Còn chưa thích thú thì chúng đã lăn đùng ra chết. Mất hết hứng thú. Nhàm chán!”

“Nói như anh đã làm tình với chúng!”

“Anh không có cái hứng thú gàn dở đó.” Nói đến đây, Thiên chợt cười: “Anh thích mấy cô ma cà rồng do Jen dẫn đến, rất biết cách chơi đùa, thú vị. Xem cái bản mặt của cậu, không phải cậu cũng thích chúng sao? Jen đúng là yêu nghiệt, thứ bên cạnh hắn toàn là cực phẩm. Anh đang rất trông chờ lần sinh nhật này của cậu đấy!”

Hai mắt nhắm nghiền, Richard châm biếm: “Thô tục.”

“Cậu còn thô tục hơn anh, không nhớ à?”

“Cút.”

“Richard, anh hỏi thật, cậu không định tạo ra một đứa trẻ hoàn hảo sao?”

Lúc này, Richard chợt mở mắt, giọng nói chứa đầy mùi nguy hiểm.

“Tôi không cần con.”

“Cậu không muốn Diệp Vy mang thai?”

Richard nhíu mày.

Thiên được đà lấn tới: “Cao thượng vậy!”

“Thiên, tôi không ngại lột da anh đâu.”

Cười cho qua chuyện, Thiên đẩy mắt nhìn vào bồn tắm.

Bị cái nhìn của Thiên chọc tức, Richard phẫn nộ vung tay.

Chiêu thức của Richard đánh thẳng vào người Thiên khiến anh lùi về sau mấy bước dài. Thiên tỏ vẻ không cam tâm, nhưng một chữ không nói ra. Một lúc sau còn tưởng anh đã nản chí, Richard mở mắt lại trông thấy điệu bộ không có ý muốn rời đi của Thiên. Đáy mắt lóe lên bá khí điên cuồng, Richard hừ một tiếng rồi đứng dậy, khoác áo choàng lên người. Nhấc chân bước ra ngoài, nhưng bị Thiên chặn lại.

“Bảo Diệp Vy dùng tay giúp cậu đi.”

Nhây thật!

Ấn đường Richard ngày càng tối đen, anh dùng bá khí triệu hồi thanh gươm của quỷ toan chém vào Thiên. Rất nhanh Thiên đã chạy ra xa, tránh được đường chém phẫn nộ của Richard. Anh thu lại gươm, nâng tay tạo ra luồng khí mạnh mẽ, nhắm thẳng đến Thiên mà tung chiêu thức đoạt mạng. Lần này, Thiên tránh không được, bị đánh trúng. Cả người vì thế lọt tõm vào bồn tắm lạnh ngắt. Làm nước bắn lên tung tóe.


* * *

“Ê.”

Theo tiếng gọi, một nhân ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Vy.

“Ai cho phép ngươi đi lung tung?”

Nói rồi hắn vươn tay ra toan túm lấy áo Diệp Vy, không biết là do cô nhanh nhẹn hay do hắn quá chủ quan mà trong nháy mắt cô đã lùi về sau, thành công thoát khỏi bàn tay của hắn. Ma cà rồng ở đây đều biết Diệp Vy là ai, nhưng người này hình như không biết. Gương mặt hắn rất lạ. Cô chưa từng gặp hắn trong lâu đài. Nghĩ vậy, cô lén đặt tay lên dao bạc được giấu bên hông. Hai mắt nghiêm túc quan sát hắn.

Mị Ảnh hơi ngạc nhiên, hắn chau mày thăm dò người trước mặt.

Rõ ràng là một con người thuần giống.

Thuần giống!

Đây không phải lời dành cho ma cà rồng sao?

Một cách nói quen miệng của Mị Ảnh.

Hắn không sửa được.

“Ngươi trốn ngục?”

Cẩn thận chú ý thái độ của Diệp Vy, Mị Ảnh rút ra được kết luận. Hắn bẻ cổ tay tạo ra những âm thanh răn rắc, từng bước từng bước tiến đến gần Diệp Vy. Hai mắt đỏ ngầu đầy kinh dị, tông giọng cũng chuyển sang trầm thấp, đậm chất dọa người.

Ngay lúc bàn tay to lớn của Mị Ảnh đưa đến, Diệp Vy lập tức rút dao bạc. Thời gian hoàn hảo đến khó tin. Một đường dao chuyển động giữa không trung, chém ngang da thịt đang ở trước mặt. Vết cứa không sâu nhưng khiến Mị Ảnh bất ngờ. Hắn nghi hoặc nhìn lòng bàn tay đang chảy máu, tiếp đến nhìn xuống con dao trong tay Diệp Vy rồi nghiến răng ken két. Khốn khiếp thật. Là loại vũ khí được chế tạo từ bạc.

“Ngươi….!”

“Đừng có lại gần.”

Diệp Vy gan dạ nói lớn, đồng thời chĩa dao về phía Mị Ảnh.

Mị Ảnh cười lạnh rồi nhào đến, hắn di chuyển nhanh như gió, móng vuốt hướng đến chiếc cổ nhỏ bé của Diệp Vy. Cách tấn công này Tây Độc đã từng dạy cô. Diệp Vy hít vào một hơi, cúi người thấp xuống. Mị Ảnh bị trượt, bay về trước. Cô chống tay lên cỏ, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lùi về phía sau. Nhìn thấy Diệp Vy đang cố gắng tạo ra một khoảng cách an toàn khi giao đấu với ma cà rồng, hai mắt Mị Ảnh lập tức trợn lên. Kẻ nào đã dạy cô hững điều này? Một con mồi biết cách phòng vệ.

Một lần nữa, Mị Ảnh bay đến.

Diệp Vy không tránh kịp nên bị hắn tóm được.

Hắn bóp chặt cổ cô, hai mắt đỏ ngầu.

“Khụ… khụ…”

Cô ho khan, sắc mặt tím tái, hơi thở dần bị chiếm đoạt. Cố mở to mắt, Diệp Vy không hề giãy giụa mà lại tỏ ra điềm tĩnh dị thường. Cô không đưa tay bấu lấy bàn tay đang siết chặt cổ mình, trái lại giữ lấy dao bạc rồi đâm mạnh vào tay Mị Ảnh một nhát. Hắn nới lỏng tay. Diệp Vy tận dụng cơ hội dùng tay còn lại dồn sức đấm vào bụng hắn một cái. Mị Ảnh lập tức cử động thân người. Dịch chuyển về sau.

Tuy vậy nhưng hắn không hề buông bàn tay đang bóp cổ Diệp Vy khiến cô lạnh cả người. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô quyết định đâm hắn một nhát. Nâng lên cánh tay giữ dao bạc, cô mím chặt môi rồi dùng lực đâm xuống. Mị Ảnh nhận ra ý định của cô, liền nhanh chóng chụp tay cô lại. Do sơ xuất, hắn lại bị Diệp Vy ngáng chân. Cả hai cơ thể đổ nhào xuống đất. Cô nằm đè lên hắn. Còn chưa để cô hoàn hồn thì hắn đã nhúc nhích người, lộn một vòng, đảo lại vị trí của hai chỉ trong nháy mắt.

Mị Ảnh gắt gao nắm chặt tay có dao của Diệp Vy, tiếp đó hắn từ từ chậm rãi dùng lực áp chế sức mạnh của cô. Dao bạc theo chuyển động, run run dời xuống cổ Diệp Vy đầy đe dọa. Lưỡi dao lạnh ngắt tì mạnh lên cổ, da thịt dần đỏ. Bật máu. Cô nhíu mày chịu đau rồi co mạnh một chân. Bụp một tiếng vang lên. Mị Ảnh buông tay cô ra rồi nhảy qua bên cạnh. Hắn lừ mắt nhìn cô. May mà chân cô không đủ mạnh.

“Con người khốn khiếp!”

Dứt lời, Mị Ảnh há miệng xông thẳng vào Diệp Vy.

“Mị Ảnh.”

Giọng nói trầm thấp vang lên, Mị Ảnh chợt dừng lại.

Hắn quay sang, cúi đầu hành lễ: “Chúa tể.”

Trông thấy Richard, Diệp Vy nhanh chóng nhặt dao bạc lên rồi chạy vội ra sau lưng anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã an toàn. Anh mà đến muộn một chút thì có lẽ cô đã bị tên ma cà rồng này hút máu rồi. Giằng co qua lại đúng là mất sức. Còn sống thật may mắn. Nhưng Diệp Vy cũng hơi bất ngờ với sức lực của bản thân, cứ nghĩ rằng cô không thể chống cự lại, vậy mà trụ được cũng khá lâu. Cách dạy của Tây Độc tuy mất hết nhân tính, nhưng không thể phủ nhận. Nó rất có ích.

Richard xoay người kéo Diệp Vy, sau đó đưa tay nâng cằm cô lên.

Nhìn vết máu trên cổ cô, trên người anh đột nhiên toát ra bá khí.

Mị Ảnh cảm nhận được sự khác thường, không dám ngẩng mặt nhìn chúa tể. Hắn im lặng hạ thấp đầu. Trong lòng thầm nghĩ đã có kẻ nào chán sống đến mức dám chọc giận chúa tể. Richard không nói gì, chỉ đơn giản lau máu giúp Diệp Vy rồi chuyển tầm mắt đến Mị Ảnh. Hắn cũng bị thương? Chút ít kinh ngạc hiện ra nơi đáy mắt rồi biến mất. Anh tán thưởng nhìn qua Diệp Vy rồi nói với Mị Ảnh.

“Lui xuống.”

“Vâng, thưa chúa tể!”

Mị Ảnh lùi về sau, xoay người liền biến mất.

Xoa nhẹ lên tóc cô, Richard đều giọng: “Có khí chất.”

Cô không biết nói gì, cười cười, mặc kệ đau rát trên cổ.

Anh lại hỏi: “Ai dạy em?”

Thấy Diệp Vy do dự không dám trả lời, anh lạnh lùng cười: “Sao, sợ tôi phạt hắn?”

“Không phải.”

Anh buông cô ra, nhàn nhạt mở lời.

“Mặt em thể hiện rõ như vậy, tôi muốn không biết cũng không được.”

Diệp Vy cố điều chỉnh nét mặt, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói đều đặn của anh vang bên tai. Kiểu nói chuyện không lộ rõ cảm xúc làm người nghe chỉ biết đoán mò. Chẳng biết anh có tức giận hay không. Chẳng biết anh đang muốn làm gì.

“Tây Độc.”

“Không phải anh ấy đâu.”

Richard cười nhạt: “Khẳng định là Tây Độc.”

Cô vội vàng: “Em nói không phải mà.”

Anh híp mi mắt, hỏi khẽ: “Vậy em hốt hoảng làm gì?”

Cô chột dạ, nói lớn: “Em hốt hoảng khi nào.”

“Tôi biết rồi.”

Dửng dưng đáp, anh bước vào lâu đài.

Dù cô không nói thì Richard cũng đoán được là Tây Độc. Chiêu thức của đám thuộc hạ ở Tây vực, chỉ cần liếc mắt một cái là anh nhìn ra. Dù là hàng trăm hay hàng ngàn chiêu thức khác nhau đi chăng nữa, Richard đều đoán được. Cách đánh nhau của bọn họ, trước đây là do một tay anh đào tạo. Khó trách… nhìn quen mắt. Không cần phân biệt lối đánh nhau của từng khu vực, chỉ riêng cách Diệp Vy phòng thủ mà không chủ động tấn công đã cho thấy cô học từ Tây Độc.

Khắp gia tộc ma cà rồng, ai mà không biết, Tây Độc chỉ thích phòng thủ, không thích tấn công. Lợi dụng sức lực và chiêu thức của kẻ thù, tạo thành thế mạnh cho chính mình. Tây Độc là thuộc hạ của anh, hai người có không ít lần đánh nhau. Nếu anh không nhìn ra cách đánh nhau của thuộc hạ thì còn làm chúa tể gì nữa. Diệp Vy theo Tây Độc học đánh nhau, lại theo Bắc Thần học bắn cung. Richard lạnh lùng cong khóe môi. Đám phản loạn này là đang thay anh huấn luyện thuộc hạ hay sao?



“Chúa tể.”

Thấy Richard bước vào, Mị Ảnh khom người kính trọng.

Anh phất tay, nói: “Vy không phải con mồi.”


Mị Ảnh không hỏi nhiều, hắn biết chúa tể lười giải thích. Chuyện của Ngài, tự khắc có an bài. Một con người có thể ung dung tự tại trong lâu đài, bên người còn mang theo vũ khí bằng bạc. Ánh mắt chúa tể nhìn người đó cũng rất khác biệt. Thậm chí Ngài còn luôn miệng gọi “Vy” không ngừng, chứng tỏ cô gái đó có vị trí rất quan trọng trong tòa lâu đài của ma cà rồng. Có lẽ là người sắp được vinh hạnh trở thành ma cà rồng lai. Chúa tể chọn thuộc hạ ngày càng kì quặc. Hắn không hiểu nổi.

Chợt, Richard hạ giọng: “Mị Ảnh.”

“Vâng, chúa tể.”

“Có phải ngươi muốn giết?”

Mị Ảnh hồ hỡi gật đầu:

“Đúng vậy ạ!”

“Ngươi thử xem.”

Trông thấy quanh người Richard cuộn lên bá khí, Mị Ảnh e dè lùi ra sau. Hắn chỉ thành thật thừa nhận hành vi của mình, lại khiến chúa tể tức giận. Cô gái đó không phải con mồi, lại còn được chúa tể chống lưng. Không bình thường. Lẽ nào trong lúc hắn không ở lâu đài, chúa tể đã chọn thêm một cánh tay đắc lực? Mị Ảnh đau đầu nghĩ, đuôi mắt vô ý cong lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

Chẳng đợi Mị Ảnh mở lời, Richard trầm mặc lườm hắn: “Chuyện của ngươi, sao không thông báo tình hình?”

Hắn nhoẻn miệng cười: “A, chúa tể, chuyện đó thì… thật ra thuộc hạ… Chúa tể, nghe thuộc hạ nói xong thì Ngài đừng tức giận được không? Nhưng cũng không tính là thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là bọn chúng đông quá nên trong lúc đánh nhau… có hơi…”

“Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ?”

Bao nhiêu lời nói của Mị Ảnh tuôn ra, thứ Richard nghe thấy được chính là hắn đã không hoàn thành nhiệm vụ. Mặc kệ hắn đã chiến đấu thế nào, quyết liệt ra sao, chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ thì đã đủ điều kiện để anh tống hắn đi Quỷ Khốc Môn vài tháng rồi. Cảm thấy có vẻ không ổn lắm, Mị Ảnh hoảng hốt đứng cách xa Richard một chút rồi mới dám quỳ gối xuống nói thêm. Hắn sợ bá khí của anh.

“Chúa tể, tuy thuộc hạ không thể vào sâu trong địa phận Tây Nam, nhưng thuộc hạ vẫn đem tin tốt về. Đám ma cà rồng lai ở đó rất hung hăng, chúng chiến đấu bất kể đêm ngày, thậm chí còn không biết mệt. Đôi mắt chúng đỏ như máu. Nhìn rất vô hồn. Cứ như chúng là con rối bị kẻ khác sai khiến vậy. Chiến đấu để chết.”

“Chiến đấu để chết?”

Lặp lại câu cuối cùng trong lời nói của Mị Ảnh, Richard lạnh lùng nheo mắt.

“Là một đội quân không biết sợ.”

“Hình như là như vậy, đấu với chúng khiến ta mất rất nhiều sức lực. Chúa tể, thuộc hạ cam đoan, chỉ cần chúng ta thấm mệt thì hắn sẽ ra mặt. Tốn nhiều công sức như vậy tạo ra một đội quân hùng mạnh, rõ ràng là để khiến cho chúng ta mất sức.”

Lúc này, Richard lại nói: “Ngươi bỏ chạy?”

“Thưa chúa tể, thuộc hạ đúng thật đã bỏ chạy.”

“Nên mới còn mạng quay về?”

“Ngài nói không sai ạ!”

Mị Ảnh lạnh người, giọng không còn chút dũng khí.

Richard hừ một tiếng, xoay nhẹ cổ tay.

“Chạy rất tốt.”

Đây là lời khen!?

Nghe giống lời khen, nhưng ngữ điệu thì không giống lắm!

Mị Ảnh ngờ vực ngẩng đầu, không thấy bóng dáng chúa tể đâu. Hắn nom nóp lo sợ nhưng vẫn quyết định đứng lên. Mặc dù giọng nói chúa tể mang theo khí lạnh cuồn cuộn, thanh âm chứa đầy phẫn nộ. Nhưng Ngài lại không ra tay trừng trị. Nếu là lúc trước thì không gãy tay, gãy chân cũng sẽ bị chấn thương đầu. Hắn lại hoài nghi. Vì sao hôm nay tâm trạng chúa tể lại bình ổn đến vậy? Bầu không khí càng lúc càng lạ.

Richard không có ý phạt Mị Ảnh, một mặt vì hắn đã mang thông tin từ Tây Nam trở về, mặc dù đó không phải một tin quá tốt lành như hắn nói. Mặt khác là vì anh đã nhìn thấy quá trình hắn và Diệp Vy đánh nhau. Hắn bị thương nhẹ. Cô cũng suýt mất mạng. Nhờ hắn mà anh đã nhìn thấy khả năng muốn sinh tồn của cô. Lần đầu tiên cô sử dụng dao bạc để chiến đấu. Khá thú vị. Cô đã ý thức được nguy hiểm.



Ngồi giữa đại sảnh, Richard đưa mắt sang tên thuộc hạ, ra lệnh.

“Gọi Nam Vương và Hải Lam vào đây.”

Có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, Richard không thể nào một lúc giải quyết toàn bộ những chuyện có liên quan. Đợi khi mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, anh tạm gác lại kế hoạch vạch trần mưu đồ của kẻ ẩn thân đến từ Hội đồng. Thay vào đó, có một chuyện anh phải xác minh. Vừa đúng lúc thân thể của anh đã trở nên ổn định.

“Chúa tể.”

“Chúa tể.”

Thiên và Hải Lam cúi người hành lễ.

Đợi khi tên thuộc hạ xoay người đi ra ngoài, đóng kính cửa lớn, cả hai cùng lúc đứng thẳng lên. Hai người không ai bảo ai, đều đoán được Richard cho gọi họ vào là vì mục đích gì. Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi cửa miệng, ánh mắt sắc lẻm của Richard đã chiếu thẳng vào họ như muốn ăn tươi nuốt sống. Thiên chột dạ đưa tay sờ mũi theo thói quen. Còn Hải Lam thì đứng yên, chọn cách im lặng.

Thấy Richard có biểu hiện khác thường, Thiên đành thăm dò: “Bọn anh đã quên chuyện gì sao?”

“Chuyện Vy tấn công tôi.”

Thiên bất đắc dĩ cau mày: “Chuyện đó thì có vấn đề gì?”

Richard di chuyển tầm mắt đến Hải Lam: “Ngươi nói đi.”

“Chúa tể, thứ lỗi hôm đó thuộc hạ đến muộn. Chị ta vẫn bị thuật thôi miên điều khiển. Mối liên kết càng ngày càng mạnh. Thuộc hạ vô dụng. Không thể hóa giải hoàn toàn thuật phép ẩn trong người chị ta. Hắn rất cẩn trọng, kết nối rất chặt. Nhưng chúa tể yên tâm, thuộc hạ cam đoan hắn không phải người của chúng ta. Thuộc hạ vẫn cần thêm thời gian để tìm ra thân phận và vị trí của hắn. Dù sao hắn cũng đã bị thương khá nghiêm trọng, thời gian sắp tới chắc chắn sẽ ít lộ diện.”

Hiểu ra vấn đề, Thiên nghiêm túc cất giọng: “Hóa ra vẫn bị thôi miên.”

Hải Lam bĩu môi với Thiên: “Đừng nói là anh không nhận ra đấy?”

Thiên còn chưa kịp thừa nhận thì đã thấy Richard đứng lên. Anh suýt bị dọa, còn tưởng sẽ tiếp tục nhận một đòn tấn công. May là không có. Richard chỉ đơn giản rời ghế ngồi, đáy mắt lóe lên tia sáng quỷ dị đầy tơ máu. Nghĩ ngợi gì đó hồi lâu, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Thiên. Giọng nói chứa đầy hoài nghi và giận dữ.

“Anh biết gì tộc người sói, nói hết ra.”

“Cậu nghi ngờ thuật thôi miên đến từ phía bọn chúng sao? Thú thật là anh cũng từng nghi ngờ điều đó, nhưng mãi vẫn không thể tìm ra chứng cứ xác thật. Theo trí nhớ của anh, truyền nhân của chúng, kẻ có bộ lông màu trắng, hắn sở hữu một loại thuật phép có thể điều khiển người khác. Hoàng tử của chúng không biết có phải chính là kẻ có bộ lông trắng như tuyết? Anh chưa thể điều tra chuyện này, vì bận quá.”

“Không cần điều tra, tôi biết hắn là ai rồi.”

Chốt một câu, Richard quay về ghế, tùy ý ngồi xuống.

Lúc này, trong đầu Hải Lam đột nhiên vang lên một câu nói mơ hồ.

“Sau mỗi lần chị bị Luân thôi miên, tỉnh dậy điều thấy em đầu tiên.”

Rõ ràng như vậy.

Hải Lam định mở miệng, nhưng vừa ngẩng mặt đã trông thấy cả người Richard xuất hiện một tầng chướng khí nguy hiểm. Không cần nói. Cô biết chúa tể đã tìm ra được kẻ đứng đằng sau thôi miên Diệp Vy là ai. Diệp Vy không ngừng cung cấp thông tin cho họ, tiết lộ danh tính kẻ biết thuật phép thôi miên. Nhưng trong một phút nóng vội, họ dửng dưng không để tâm đến cô. Truyền nhân của tộc người sói được bảo hộ cả trăm năm nay, không ngờ lại để lộ dưới tay một con người.

Đúng là một câu chuyện cười!

Cùng lúc đó, Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Richard, anh quên nói cho cậu một chuyện. Nếu cậu không muốn Diệp Vy có thể nhớ lại những kí ức cậu muốn xóa mất, hãy lấy lại vòng đá. Chiếc vòng đó không bình thường. Những viên đá trên đó đang dần thừa nhận Diệp Vy là chủ nhân hợp lệ của nó. Nó âm thầm giúp cô ấy nhớ lại mọi chuyện. Mà Richard này, thuật phép được ấn định trên từng viên đá, chúng thuộc về Vương Hậu. Không phá được.”

Vương Hậu rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, sao bà có thể lường trước được mọi hành động của Richard, tạo ra một chiếc vòng chống đối anh. Người mẹ này thật khiến đám ma cà rồng dưới quyền chúa tể phải lo ngại. Nếu Thiên không bỏ công đến Athens một ngày, cho dù anh có tìm kiếm cả đời, cũng không thể truy ra tung tích của thuật phép chứa trong những viên đá thần của ma cà rồng quý tộc kia.

Gương mặt Richard trở nên tối đen.

“Giờ mới nói?”

Thiên cười khổ: “Anh cũng vừa mới biết thôi, từ sách cổ được giấu ở bảo tàng của gia tộc bên Athens. Lúc nãy anh tìm cậu, vốn là để nói chuyện này. Ai mà ngờ chúng ta lại bận tranh luận một vấn đề có tính nhạy cảm khác. Khiến anh quên mất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui