- --
Diệp Vy mơ mơ màng màng mở mắt, không biết đã ngủ bao nhiêu lâu mà cả người lại trở nên ê ẩm. Chậm rãi ngồi dậy, cô khó chịu đưa tay xoa xoa cổ rồi ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh. Giây tiếp theo, cô càng kinh hãi hơn khi biết mình đang ngồi trong một chiếc quan tài. Theo lý mà nói, nằm trong quan tài sẽ rất lạnh. Nhưng Diệp Vy trái lại chẳng hề thấy lạnh chút nào, ngoại trừ hơi nhức mỏi cả người vì không xoay tới xoay lui được thì chỉ cảm thấy khá êm ái và ấm áp.
Màu chủ đạo của căn phòng là màu đen u ám và lạnh lẽo, trên tường có hai ngọn đuốc được gắn đối diện nhau, chung quanh căn phòng còn có nhiều ngọn nến được đặt rải rác và lửa vẫn còn đang cháy. Cô ngửi được mùi thơm, có lẽ là từ nến. Mùi hương này không quá nồng hay gắt mà rất nhẹ, lâu lâu mới vờn đến cánh mũi, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Diệp Vy hít vào một hơi rồi lại thở ra, cuối cùng cô dời mắt đến vị trí mình đang ngồi. Một người còn sống sờ sờ ngồi trong một chiếc quan tài, có cảm giác rất kỳ quái, rất ngược ngạo. Cô rùng mình, quyết định leo xuống khỏi cái chỗ khiến cho người ta ái ngại đó.
Bước ra đến cửa, Diệp Vy bình tĩnh đưa tay mở. Vừa đưa đầu ra ngoài đã trông thấy có hai người đứng canh gác hai bên, cô bất thình lình trở nên lúng ta lúng túng. Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết liều một phen. Lấy thái độ không hề lo sợ, cô đẩy cửa rồi khoan thái đi thẳng ra. Hai tên lính gác cho dù có trông thấy cô đi ra cũng chẳng dám ngăn cản. Vì ban tối họ thấy chính tay chúa tể của họ ôm cô đến đây. Mặc dù cô chỉ là một con người bình thường, nhưng lại được chúa tể mang về. Họ dù có mười lá gan cũng không dám đắc tội với cô. Hơn nữa chúa tể cũng không ra lệnh là không được cho phép cô rời khỏi căn phòng này nửa bước. Họ đành nhắm mắt làm ngơ, nếu như chúa tể có trách tội, chỉ còn cách chịu phạt.
Nơi này là một ngôi nhà lớn và cổ kính. Đó là những suy nghĩ đầu tiên chóm nở khi Diệp Vy đặt ra khỏi căn phòng có chứa cổ quan tài sang trọng. Lối đi trong nhà rất sạch, trên tường có gắn những chiếc đèn hệt như thuộc về sở hữu của những nhà quý tộc Anh thời xưa. Diệp Vy men theo hành lang dài thông đến một khu vườn nhỏ, ở đây tuy là buổi sáng nhưng ánh nắng rất dịu nhẹ, không quá chói hay quá oi bức. Vì bốn bề đều là cây xanh, tán cây lại to lớn rất nhiều, chúng tạo thành những hình thù thú vị tưởng chừng có thể bao quanh cả bầu trời.
Nhờ vào bóng râm dày đặc, ánh nắng không thể nào len lỏi vào trong.
Cô ngẩng đầu, cảm thấy thích thú quang cảnh trước mắt.
Chỗ này phải nói là vừa thanh tịnh lại rất có hồn, nét đẹp có chút đơn sơ mộc mạc lại có chút tinh túy. Diệp Vy đưa tay lên che mắt, tham lam tận hưởng bầu không khí tuyệt dịu hiếm khi bắt gặp được. Ngó sang bên phải một chút, cô tình cờ trông thấy đỉnh của một tòa nhà nào đó. Cô chau mày, hoài nghi mình nhìn nhầm nên dịch chuyển ra xa để nhìn rõ hơn thứ mà cô vừa thấy.
Nếu không phải đang nằm mơ…
Tại sao lại có một tòa lâu đài cao sừng sững như muốn chọc thủng trời?
Vỗ vỗ vào hai má, Diệp Vy liếc sang đoạn đường ban nãy cô đã đi.
Hành lang dẫn đến khu vườn nối liền với tòa lâu đài.
Nói một cách chính xác, cô vừa bước ra khỏi tòa lâu đài đó.
Diệp Vy thừ người.
Không phải ngôi nhà lớn mà là một tòa lâu đài?
Cô hoang mang nhìn xung quanh, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách ra khỏi chỗ này. Nào ngờ vừa xoay người lại đã bắt gặp có hai chàng trai đang nhìn cô chằm chằm. Một người vô cùng xinh đẹp, hệt một cô gái, vẻ mặt tuy có phần nham hiểm nhưng vẫn rất hút hồn. Còn một người thì khá là chững chạc, gương mặt góc cạnh toát lên sự tinh thông, đáy mắt ánh lên tia nhìn dò xét lại không có ác ý.
Trong lúc Diệp Vy còn đang nhìn họ đầy ngơ ngác thì cả hai đã tự động đi đến trước mặt cô. Một người bên trái. Một người bên phải. Cũng đã khá lâu rồi họ không có cơ hội đùa giỡn với con người. Kể từ khi núi Tiêu Dao trở thành nơi bỏ hoang thì chẳng còn một ai mò đến để giúp họ giải khuây. May thay hôm nay bỗng dưng xuất hiện một người, lại còn là phụ nữ.
Tuy Diệp Vy không xinh đẹp, nhưng cũng thuộc kiểu người dễ nhìn. Tuy cô không mặn mà, nhưng lại khá đáng yêu. Vóc người nhỏ nhắn cùng gương mặt ngây ngô ấy vậy mà lại được kết hợp rất hoàn hảo. Kiểu người giống Diệp Vy hễ đàn ông bắt gặp đều sẽ muốn xem cô là đứa nhóc để trêu ghẹo giây lát. Tây Độc và Thiên cũng biết, chọc vào người được Richard đem về chỉ có rước họa vào thân. Nhưng kệ đi, quản làm chi. Vui vẻ trước đã, phiền toái để tính sau.
Tây Độc tỏ vẻ run sợ, nắm chặt bàn tay Diệp Vy: “Em cũng bị bắt về đây hả?”
Bị bắt?
Diệp Vy nhìn Tây Độc một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Anh bị lạc trong núi, tìm mãi không thấy lối ra.”
Đứng ở bên cạnh, Thiên vội chen vào: “Ai bắt em về?”
Diệp Vy nhìn Thiên: “…Khoa.”
Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của hai người này quen quen nhỉ?
“Khoa?”
Thiên lặp lại cái tên vừa nghe, khó hiểu đưa mắt đến Tây Độc. Bọn họ đã ở đây cả trăm năm nay, làm gì có tên ma cà rồng nào tên Khoa sống trong tòa lâu đài này. Cả hai không ai bảo ai, cùng cười thầm trong bụng. Chúa tể nhà họ quả thật cũng rất biết cách lừa gạt con người. Đúng là đáng nguyền rủa.
Kỳ lạ là chúa tể của họ vốn là một ma cà rồng không thích con người, chỉ cần ngửi thấy hơi thở của con người trong địa phận núi Tiêu Dao là bảo đảm người đó rất nhanh sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn ánh bình minh của ngày hôm sau nữa. Thiên chăm chú quan sát Diệp Vy. Cô gái này gặp phải chúa tể, chẳng những cả người hoàn toàn lành lặn mà còn được mang về nơi ở của ma cà rồng.
Xem ra rất có khả năng Richard thấy cô giống với kẻ kia.
Diệp Vy vừa định nói gì đó thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi. Đợt gió nhè nhẹ vừa rồi mang theo hương thơm mà cô đã ngửi được vào buổi tối hôm qua và cả trước lúc ngất đi. Mùi hương của hổ phách. Cô khịt khịt mũi, giữ bình tĩnh mà ngoái đầu lại đằng sau. Đó là gương mặt đã cùng cô nói chuyện cả buổi trời. Đó cũng là gương mặt cô nhìn thấy vào lúc mất dần ý thức. Đó cũng là gương mặt khiến cô hoảng sợ.
Ở nơi này, anh là bá chủ.
Bởi, anh, là ma cà rồng.
Chẳng kịp nghĩ suy, Diệp Vy lập tức chạy cái vèo ra núp sau lưng của hai chàng trai mà cô cho là có cùng chung cảnh ngộ như cô. Richard hờ hững nhìn cách cô chạy trốn, sau đó lãnh đạm phun ra một câu: “Qua đây.”
Diệp Vy hoảng loạn túm lấy vạt áo của Tây Độc, không dám nhúc nhích.
Trước hành động của cô, Richard hừ nhạt rồi gằng giọng: “Nhanh.”
Hít sâu một hơi, Diệp Vy lén chọt tay vào người Tây Độc, giọng nói điều chỉnh ở mức thấp nhất có thể:
“Anh qua đi.”
“...”
Tây Độc rất muốn nói là chúa tể của anh đang gọi hồn của cô, nhưng vì cặp mắt sắc lẻm kia đang chiếu thẳng lên người anh nên anh không có đủ can đảm để nhắc nhở cô, đành biết thân biết phận làm tượng đá.
“Bước qua đây.”
Lần này, giọng nói của Richard đã trở nên cực kỳ nguy hiểm. Trong cái nhìn mới nãy còn nhu hòa bỗng chốc mất hết kiên nhẫn. Thiên than thầm một tiếng rồi dịch người sang bên cạnh, thuận tay kéo Diệp Vy ra đằng trước trình diện Richard.
Ở cái tòa lâu đài này, một khi chúa tể đã gọi thì trong một lần duy nhất phải xuất hiện. Hiếm có lắm mới có tình trạng chúa tể phải gọi tên hai lần. Ai cũng biết Richard vốn không có tính kiên nhẫn trong người, anh ghét nhất kẻ chống lệnh mình. Thiên cũng đã nhận ra, Richard kỳ thực rất nhẫn nại khi hạ lệnh cho cô đi đến trước mặt anh. Lúc này còn không qua, e là cái mạng nhỏ của cô sẽ chẳng giữ lại được.
Thiên lắc đầu nói: “Đúng là không biết sợ.”
Diệp Vy khó hiểu định xoay qua nhìn Thiên, vậy mà vừa quay sang đã không trông thấy bóng dáng của anh đâu. Thậm chí cái người bên cạnh bị cô chọt chọt vài cái cũng đã biến đâu mất. Còn chưa kịp định thần thì Richard đã bước đến, đem cặp mắt chứa đầy tia giận nhìn thẳng vào cô. Vì quá sợ nên Diệp Vy nuốt nước bọt cái ực, vô hình trung hành động đó lại trở thành thói quen của cô khi nhìn thấy Richard.
Richard đanh giọng: “Tỉnh lại đã chạy lung tung, gan không nhỏ.”
Cô lập tức cúi đầu.
Mi mắt khẽ cử động, anh nhàn nhạt nhếch môi: “Cho em năm phút, lối ra bên kia.”
Diệp Vy mỉm cười, vội vàng chạy đi. Chạy được vài ba bước, cô tái mặt. Hai chân không dám bước tiếp. Núi Tiêu Dao mà có đường ra thì cô đã tìm thấy vào ngày hôm qua rồi, chứ không lâm vào tình cảnh này. Cô không có khả năng chạy trốn khỏi đây. Hơn nữa, cô biết. Anh không phải người có thể dễ dàng chỉ đường thoát thân cho người khác. Nếu thực sự muốn thả, anh đã không bắt cô về đây.
Nghĩ nghĩ, Diệp Vy lập tức bước đến đối diện Richard.
“Anh có thể dẫn tôi ra khỏi ngọn núi này không? Tôi nhất định không để anh tìm thấy. Tôi sẽ quên tất cả mọi chuyện. Không biết gì về sự tồn tại của anh. Không biết gì về lâu đài này. Tôi cũng không nhìn thấy gì cả. Nếu tôi dám nói hai lời, anh có thể tìm đến và giết tôi. Tôi sẽ không oán hận. Anh thấy được không?”
Richard cười lạnh, sau đó vươn tay ra, chậm rãi nâng cằm cô lên: “Cho em một cơ hội, lại đến đòi thêm một cơ hội? Lá gan con người đã lớn tới chừng nào rồi?”
“Tôi...”
“Em phải hiểu, ý của tôi là, nếu em ngoan ngoãn, không nghĩ tới việc bỏ trốn thì em sẽ được tự do trong tòa lâu đài này. Nếu em thực sự chạy thêm một bước nữa thì tôi cũng không ngại mà giết em. Muốn tôi dẫn đường cho em ra khỏi Tiêu Dao? Là vì tôi không giết nên mới lộng hành như vậy? Hay là em không biết sợ?”
Vừa nói xong, tay của anh cũng đã dời đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô mà dùng lực siết mạnh một cái. Quả thật Richard nói không sai, nếu Diệp Vy còn chạy thêm một bước nữa thì anh đã lập tức bay đến giết chết cô. Anh không phải người có sức chịu đựng nhiều. Gọi cô ba lần đã là nhân nhượng lắm rồi. Cứ tưởng cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời để anh không tiếp tục nổi thịnh nộ thì cô lại một lần nữa công kích giới hạn kiên nhẫn của anh. Cô muốn đi chầu Diêm Vương, không sao, anh tình nguyện thành toàn cho mong muốn của cô.
Diệp Vy vốn không nghĩ rằng anh sẽ ra tay lấy mạng của cô, vì nếu như anh muốn giết chết cô thì đã thẳng tay hạ sát ngay từ đêm hôm qua kìa. Cô không ngờ bản thân vừa chọc giận anh, khiến anh chẳng chút nhân từ mà bóp chặt cổ của cô. Đến lúc cận kề cái chết cô mới nhớ ra, người đàn ông này thích mềm không thích cứng.
“Khụ... khụ... anh... buông...”
Lực đạo trên cánh tay anh vẫn không hề thuyên giảm.
Diệp Vy cảm thấy hai chân cũng đã lơ lửng trên không, cô dùng chút sức lực cuối cùng bấu chặt vào cánh tay rắn chắc của anh với ý định sẽ làm anh bị thương. Nhưng đó không phải hành động khôn ngoan cho lắm. Cô thu lại móng vuốt của mình, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn bao bọc lấy bàn tay đang xem cổ của cô là trò chơi kia. Diệp Vy há to miệng cố hít từng ngụm không khí, hai tay khó khăn muốn gỡ từng ngón tay đang siết chặt cổ cô ra.
“Anh... khụ... khụ... b…uôn..g...”
…
Tây Độc đứng ở một góc đằng xa quan sát, vội kéo tay Thiên. Nãy giờ bọn họ không phải không muốn đi, chỉ tại quá thích thú trước việc chúa tể của họ tiếp xúc với một con người bình thường nên mới nán lại coi một lát. Thiên híp mắt lại, trong lòng không ngừng dằn xé. Với tư cách là một người chuyên cứu sống những "sinh vật sống", việc trơ mắt đứng nhìn ai đó chết tuy là việc thiếu đạo đức nghề nghiệp nhưng cũng không quan trọng. Bởi với anh mà nói, đạo đức nghề nghiệp chẳng là cái quái gì cả. Thường thì trong những tình cảnh như thế, Thiên sẽ mặc xác cho chúa tế muốn làm gì thì làm, mặc kệ kẻ chết đó có là ai.
“Anh mà không ra cứu là chết chắc đó.”
Thiên phất tay: “Quan tâm làm gì!”
Tây Độc không rời mắt khỏi hai người đằng kia.
Thiên đùa: “Cậu ra cứu đi.”
Tây Độc ngậm mồm, anh không đánh lại chúa tể.
Thiên tuy không đánh lại Richard, nhưng lời nói cũng ít nhiều có ảnh hưởng.
Thiên nhướn mày, cười gian manh: “Tôi muốn phòng của cậu.”
Tây Độc lườm Thiên, ngoài phòng của chúa tể và phòng cũ của Thiên ra thì căn phòng của Tây Độc cũng là một lựa chọn sáng suốt. Ma cà rồng quả là loài vật nham hiểm mà, cái gì cũng tự tính toán sẵn trong đầu cả rồi, chỉ đợi thời cơ tốt nữa thôi.
“Anh lấy đi.”
Thiên cười tươi rồi bay nhanh ra chỗ của Richard mà không hề hay biết tên kia chỉ tùy tiện đồng ý cho qua chuyện chứ không có ý định nhường phòng thực sự. Hãy luôn nhớ rằng, ma cà rồng là loài động vật cực kỳ nham hiểm. Nếu người khi giúp đỡ hay đồng ý với bạn một điều gì đó bằng thái độ tích cực thì họ đã dự định sẵn những thứ bạn phải hoàn trả cho họ rồi. Ma cà rồng cũng thế. Đời này chẳng ai cho không ai một cái gì đâu. Tập quen với nó thì bạn mới sống được.
…
Thiên dùng sức đè bàn tay của Richard lại: “Như vậy cũng đủ để cô ấy biết sợ rồi.”
Bị Thiên ngăn cản, Richard ngang tàn liếc một cái.
Điếc thì không sợ súng, có chết cũng phải chết cho oanh liệt.
Thiên thở hắt ra, chậm rãi gỡ tay Richard ra khỏi người Diệp Vy. Lúc này cô mới mơ màng khép mi mắt, buông thỏng toàn thân, tựa hẳn vào người Thiên. Thiên cảm nhận được, Diệp Vy chịu để mình ngất hẳn là vì cô biết bản thân đã tìm được một chỗ dựa an toàn, vậy nên mới có thể an tâm ngất xỉu ở trong lòng anh. Hành động dựa dẫm kia lọt thõm vào hốc mắt của Richard. Anh giương đôi mắt lạnh giá của mình nhìn Thiên, Thiên chột dạ tự giác đưa Diệp Vy sang.
“Dù sao cũng là con người, cậu dùng sức nên biết chừng mực.”
Richard chẳng mấy để tâm đến lời nói của Thiên, lãnh đạm: “Cút.”
Thiên nén lại.
Thằng nhóc xấc xược!
Richard bế Diệp Vy, mắt dán vào dấu vết bầm tím trên cổ cô, một chút xót xa cũng không có, chỉ thấy thuận mắt. Hơi thở mỏng manh của cô đã sắp rơi vào bàn tay tà ác của anh thì lại bị Thiên ngăn cản. Còn chưa chết, đã được cứu. Anh cảm thấy đúng là buồn cười, nhưng nét mặt lại toát lên nét lạnh lùng nguy hiểm.
“Để mấy chữ đó ra miệng, tôi cam đoan bẻ gãy tay chân anh.”
Thiên sững người, kinh ngạc nhìn Richard.
Hôm nay còn biết đọc thoại nội tâm của người khác ư?
Thiên không hề nghĩ rằng sau chuyện của năm đó thì Richard sẽ lại có hứng thú với loài người. Rõ ràng là một chúa tể của ma cà rồng, xung quanh có hàng tá cô em ma cà rồng xinh đẹp vậy mà chẳng vừa ý lấy một em, suốt ngày làm mặt lạnh điều hành cả một gia tộc lớn. Ai mà ngờ được chỉ sau một đêm chúa tể ra ngoài du ngoạn lại ngang nhiên bắt về một cô nhóc loài người rồi còn vô cùng tử tế đặt cô vào chiếc quan tài trong phòng của mình. Anh khẽ cười, xem ra sau này ở trong tòa lâu đài sẽ không còn cảm thấy nhàm chán nữa rồi.
* * *
Lúc Diệp Vy tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã xế chiều. Cô vừa mở mắt ra đã lập tức nhìn thấy Richard đang ngồi ở mép giường, ánh mắt quái dị nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Thời điểm bị anh bóp cổ đã khiến Diệp Vy khiếp sợ, lúc đó cô mới ý thức được, mạng sống nhỏ bé của cô ngay từ đầu đã luôn nằm trong lòng bàn tay của anh. Có thể là khi gặp nhau ở trong rừng, cả người anh cùng lắm chỉ phẩng phất mùi nguy hiểm, khí thế của anh khiến cô phải đề phòng. Cho nên Diệp Vy mới tưởng bở, nghĩ anh sẽ không ra tay độc ác. Ấy là vì cô bỗng chốc quên mất anh là ma cà rồng, những sinh vật máu lạnh và tuyệt tình.
Hoảng hốt ngồi bật dậy, cô đưa tay chạm vào cổ mình rồi phóng tia nhìn canh chừng về phía Richard. Còn may là anh chỉ bóp cổ chứ không có ý định hút máu, nếu không giờ cô đã chễm chệ ngồi uống trà với Diêm Vương rồi.
Richard vươn tay ra, dùng lực kéo cô lại gần anh.
Bị anh kéo, Diệp Vy hoảng loạn vung tay. Bắt gặp cái nhìn dữ tợn của anh, chút can đảm còn lại bỗng chốc trôi dạt đi đâu mất. Ngồi lọt thỏm trong lòng anh, cô không dám động đậy. Mùi hổ phách lúc này cũng giống như cánh tay lạnh lẽo của anh, bao bọc lấy cơ thể cô. Hương thơm dễ chịu khiến người ta muốn thả lỏng tâm tình, nhưng cái nhìn lạnh tanh trên đỉnh đầu lại làm người ta ái ngại.
“Biết sợ rồi?”
Diệp Vy cảnh giác gật nhẹ đầu.
Richard nhếch môi, dùng tay nâng cằm cô lên. Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Vy thấy anh từ từ tiến lại gần gương mặt cô hơn. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cô tức tốc vươn tay ra đẩy vào ngực anh. Bị cô chống đối, lông mày Richard nhíu lại. Dù có can đảm cách mấy thì khi đứng trước cái nhìn đầy đe dọa của anh cũng sẽ trở thành vô dụng. Diệp Vy biết bây giờ cô là đang lấy trứng chọi với đá. Hai tay vô lực. Nhìn giống như là đang nhẹ nhàng chạm vào người anh.
Mở to mắt nhìn gương mặt Richard ngày một tiến đến gần hơn, nhịp tim Diệp Vy bỗng nhiên tăng vọt, đập loạn xà ngầu ở bên trong. Bàn tay của anh đặt trên cằm cô chậm rãi dùng sức, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích hay tránh né. Đôi môi anh nhè nhẹ phủ lên đôi môi cô, sau đó bao bộc lấy chúng như đang chơi đùa.
Diệp Vy hơi nghiêng người, đầu của cô lén lút dịch ra sau. Còn chưa được như ý thì bàn tay còn lại của Richard đã đặt lên sau gáy cô, cố định cái đầu ngang bướng lại rồi hôn sâu hơn. Lưỡi anh như một con rắn đang cạy mở hàm răng của cô để chui vào bên trong, lục lọi, khám phá khắp nơi. Diệp Vy cứng người, ngồi yên như bị đóng băng, chẳng dám phản kháng. Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, càng lúc càng điên cuồng. Diệp Vy cảm thấy oxi trong người đã bị anh hút hết, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mãi cho đến khi không thể tiếp tục nhịn thở được nữa, cô mới dùng tay bám chặt lên áo anh. Richard cảm nhận được cô đang siết chặt khoảng áo trước ngực anh, nhưng không vội buông tha cho cô. Anh tham luyến kéo dài nụ hôn thêm vài giây, sau đó mới từ từ rời khỏi đôi môi đỏ mộng kia.
Ta chẳng qua chỉ muốn thử một chút...
Xem xem khi làm như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào...
Lại không lường được...
Hóa ra...
Đó là việc làm xuẩn ngốc nhất từ trước đến giờ...
Bởi...
Một khi đã bắt đầu...
Chỉ e là...
Cả đời khó có thể buông bỏ...
Bắt được không khí, Diệp Vy vội vàng hít thở. Nếu anh mà còn không chịu buông ra thì cô sẽ chết vì thiếu oxi mất. Cô há miệng thở hồng hộc, cả người cũng vô lực ngã vào lòng anh. Cảm giác này là lần đầu tiên Diệp Vy được nếm trải, nhưng không phải với con người, mà là với một ma cà rồng. Nụ hôn đầu của cô tự dưng lại vô duyên vô cớ phải trao cho một tên ma cà rồng xa lạ. Dù không cam tâm nhưng Diệp Vy chẳng còn cách nào khác, bây giờ mà mắng chửi anh hay thậm chí là tát cho anh một bạt tay e chỉ có tự chuốc khổ vào thân.
Richard đột nhiên chạm vào mặt Diệp Vy khiến cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt cô vừa ngây ngô lại vừa như đang nghĩ xem anh đang nghĩ cái gì trong đầu. Ánh mắt anh vừa lạnh lại vừa có chút chiều chuộng. Diệp Vy ngẩng người, không ngờ anh lại đẹp trai đến như vậy. Khi đó là buổi tối nên không có dịp nhìn kỹ gương mặt anh, mà hiện tại trời vẫn còn sáng, cho nên mọi góc cạnh trên gương mặt kia cô đều nhìn rõ mồn một. Lạ ở một chỗ, rõ ràng cô từng thấy đôi mắt của anh có màu tím của hoa oải hương. Vậy mà ngay thời điểm này, đôi mắt kia lại có màu xám tro.
Không kìm được tò mò, Diệp Vy nhỏ giọng:
“Màu mắt của anh...”
Anh đưa tay vuốt tóc cô, chậm rãi giải thích: “Chỉ xuất hiện vào buổi tối.”
“Vậy buổi sáng là màu này?”
Richard không đáp.
Diệp Vy ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi anh: “Anh có hai màu mắt sao?”
Lời vừa thốt, liền thấy bản thân ngu ngốc!
Đây lúc cô nên tò mò tọc mạch chuyện của ma cà rồng à?
Richard nheo mắt, trong câu nói chứa đầy ý vị: “Thế nào?”
Diệp Vy nhìn anh chăm chú, nhớ lại màu mắt tối hôm đó đã thấy.
Đôi mắt màu tím của anh còn biết phát sáng, tuy có hơi dọa người nhưng lại làm cho anh trở nên mị hoặc hơn. Màu tím rất hợp với anh. Không khiến anh u buồn. Trái lại còn tôn lên nét băng lạnh trên gương mặt. Ánh nhìn vương giả, khiến người ta phải vừa khiếp sợ vừa kính trọng. Còn màu mắt hiện tại cũng rất đẹp, tuy không có khả năng phát sáng nhưng lại thu hút. Màu xám tro này rất phù hợp với anh. Không khiến anh trở nên gần gủi nhưng lại làm cho anh có chút gì đó giống con người hơn. Mà gương mặt điển trai này kết hợp cùng đôi mắt có màu xám tro kia thì đúng là đã tạo nên một tuyệt tác kỳ vĩ. Anh vừa đẹp, vừa mị hoặc, lại vừa độc tàn.
“Tôi thấy màu xám tro này khiến anh trông đẹp trai hơn. Đôi mắt của anh nhìn rất có hồn. Ma cà rồng nào cũng có một đôi mắt đẹp như vậy! Hèn gì tôi thấy trong phim bọn họ rất dễ dàng mê hoặc người khác, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi họ. Anh coi, đó có phải là một trong những biệt tài của họ hay không? Không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng yên một chỗ là có thể khiến cho người người đổ gục. Con người cũng làm được điều đó. Đàn ông có tiền và nhan sắc là có thể đốn đổ biết bao trái tim của phụ nữ rồi. Có thêm tài năng nữa thì sẽ trở thành cực phẩm. So ra thì giữa ma cà rồng và con người cũng có điểm tương đồng nhỉ? Mà con người thì...”
Nói một hồi, Diệp Vy lại quá đắm chìm vào suy nghĩ của mình mà quên mất bản thân đang ở bên cạnh ai. Biết mình đã nói quá nhiều, cô đành ngậm miệng lại. Ở một bên, Richard chẳng những không hề tỏ ra phiền toái mà thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười. Anh vô cùng cưng chiều xoa xoa lên mái đầu Diệp Vy, sau đó khẽ giọng.
“Bị tôi thu phục rồi?”
Diệp Vy lảng sang chuyện khác: “Hai người lúc sáng là bị ai bắt về vậy?”
Richard trầm ngâm.
“Người đã đỡ tôi, anh biết tên anh ta không?”
Khắc tiếp theo, Richard lập tức trừng mắt: “Hỏi làm gì?”
Diệp Vy đang cúi đầu nên không thấy dáng vẻ hiện tại của anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm vô cảm. Cô chẳng ngẩng đầu, chau mày suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh ta thôi, vì có anh ta xuất hiện nên tôi mới giữ được cái mạng này mà…”
Diệp Vy ngây người.
Thôi xong, rõ ràng cô giữ được cái mạng nhỏ nhoi này là bởi vì anh đã chịu nới lỏng cổ tay và bỏ cô xuống chứ không phải vì có anh chàng kia xuất hiện. Thậm chí nếu anh không muốn, cho dù có giết chết anh chàng kia anh cũng sẽ chẳng bao giờ buông tay. Vậy mà cô vừa nói cái gì, nói nhờ anh ta mà cô mới còn sống ư? Mặc dù có nhờ vào anh ta một ít, nhưng phần lớn là do sự quyết định của cái người đang ung dung ngồi trước mặt cô.
Diệp Vy lúng túng: “Tôi nói nhanh quá nên nói sai.”
Cô nhìn quanh căn phòng, bất ngờ hỏi: “Hôm qua rõ ràng tôi ở chỗ khác mà?”
Richard cười quỷ dị: “Chuyển đề tài?”
Diệp Vy cười gượng: “Không phải, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao chỗ của anh cũng có một căn phòng dành riêng cho con người như thế này thôi!”
Richard căn bản không thích giải thích tường tận một chuyện gì đó cho người khác hiểu. Anh không có loại kiên nhẫn có thể giúp người ta thông não. Tiếc là sự im lặng của anh chẳng thể làm Diệp Vy im lặng theo. Cô ngồi trong ngực anh, không ngừng ngọ nguậy. Sau một lúc lâu suy nghĩ, cuối cùng nhịn không được, nói thẳng.
“Tôi không thể ở lại đây.”
Anh lãnh đạm cất giọng: “Hoặc là ở lại. Hoặc là chết.”
Diệp Vy mím môi.
Richard, anh không biết đâu, cái tội này của anh chính bắt giam người trái phép. Anh mà ở chỗ của con người thì chính là đang phạm trọng tội. Chỉ tiếc đây là hang ổ của ma cà rồng, mấy thứ như luật pháp hay đạo lý cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Richard ở lại cùng Diệp Vy thêm một lúc nữa thì mới chịu đi. Anh nói còn có chuyện cần giải quyết, bảo cô ngủ sớm một chút, rồi bay cái vèo ra cửa sổ. Chứng kiến những chuyện này có hơi không quen mắt, Diệp Vy hơi sợ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ma cà rồng. Thành thật mà nói thì không một ai trên đời tin vào sự tồn tại của chúng cả. Nếu không phải đã trông thấy thì Diệp Vy cũng không dám tin. Tuy bây giờ trời vẫn chưa tối lắm, nhưng gió lạnh đã bắt đầu ùa vào. Cô rùng mình, nhanh chóng tiến đến đóng cửa sổ lại.
Cốc cốc cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Vy hoang mang xoay người lại. Căn phòng này cô chỉ vừa ở, trong tòa lâu đài này cũng không quen biết ma cà rồng nào khác ngoại trừ người tên Khoa là anh. Cô nghi hoặc, đừng nói là anh ta rãnh rỗi không có gì làm nên bay ra cửa sổ rồi lại trở vào bằng cửa chính đấy chứ!
Bước đến trước cánh cửa phòng bằng gỗ, Diệp Vy đưa tay mở cửa thì vô cùng kinh ngạc. Người xuất hiện là anh chàng đã xông ra can ngăn vào buổi sáng. Nhìn thấy Diệp Vy, hai hàng lông mày anh ta chợt giãn ra, cau có cất giọng.
“Nếu em còn không mở cửa là anh đã phá cửa xông vào rồi!”
Diệp Vy ngơ ngác: “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Làm lơ câu hỏi của cô, Thiên ung dung bước vào căn phòng quen thuộc của mình rồi đi thẳng đến ngay chiếc tủ nhỏ ở đầu giường ngủ. Anh đưa tay kéo tủ, lấy ra thứ mình cần lấy rồi quay sang cô.
“Anh để quên ít đồ, không làm phiền em chứ?”
Cô thảng thốt: “Phòng này là của anh?”
“Nhưng bây giờ đổi chủ rồi.”
Nói đoạn, Thiên định rời khỏi phòng. Lúc anh đi ngang qua, Diệp Vy liếc thấy trên tay anh là một vài ống thủy tinh có chứa chất lỏng màu đỏ đặc ở bên trong. Không quá khó để cô đoán ra đó là thứ gì. Cô hơi rụt chân lại nhưng tầm mắt vẫn đặt ở tay anh. Gần ra đến cửa phòng thì Thiên chợt dừng bước, anh quay sang đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi khẽ cười: “Gặp được một tên ma cà rồng rồi cho nên đến khi trông thấy tên thứ hai thì vẫn giữ được bình tĩnh nhỉ? Tuy anh nói điều này sẽ khiến em hơi khó tin một chút, nhưng đó là sự thật. Em yên tâm, anh sẽ không hút máu em đâu. Vì em là con mồi của Khoa.”
Thiên mỉm cười, lúc bước ra ngoài cũng thuận tay đóng cửa phòng giúp cô.
Diệp Vy thở phào một hơi, lê những bước chân nặng trịch trở lại giường ngủ rồi ngồi xuống đó. Ngã người lên giường, cô suy tư chớp mắt. Anh có đôi mắt màu xanh sẫm, đậm hơn màu của bầu trời một chút và nhạt hơn màu của đại dương một ít. Nếu đây là phòng của anh vậy anh chính là bác sĩ và cuộc sống hằng ngày của anh là giống với con người nhất. Nếu không phải anh có màu mắt khác với con người và đã thừa nhận mình là ma cà rồng thì cô đã nghĩ anh là con người rồi.
Đêm hôm đó, Diệp Vy đã trằn trọc suy nghĩ rất nhiều. Một mặt cô muốn tìm cách trốn khỏi tòa lâu đài, mặt khác lại lo sợ mình sẽ bị giết chết. Tuy không hề muốn chợp mắt tí nào nhưng có lẽ là do chiếc giường cô đang nằm quá êm ái, mùi hương trong phòng quá dễ chịu cho nên cô đã từ từ thiếp đi. Trước đây cô luôn là người rất khó ngủ khi nằm ở một chỗ không phải nhà mình, nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì sao mà lại có thể ngủ ngon lành ở chỗ của… ma cà rồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...