Khuất Phục

“ Em có muốn đi nhờ xe không nào!”

Vừa nghe thấy thanh âm lỗ mãng phảng phất chút tà khí này, lòng Trữ Dư Tịch bỗng căng thẳng. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên!

“ Anh thái tử …. Chào buổi sáng.” Trữ Dư Tịch bắt gặp ánh mặt trời, cười có chút miễn cưỡng.

Thái tử mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở rộng, nhàn nhã dựa vào
mui chiếc Bugatti, đẩy gọng kính mát màu trắng trên sống mũi lên, tay
khoác lên trên tay lái, nhìn Trữ Dư Tịch đứng ven đường qua tròng kính
mát. Sau đó vỗ vỗ ghế phụ lái.

“ Lên đi, không phải là chờ anh ôm em lên chứ?”

Trữ Dư Tịch bị ánh mắt mơ hồ của hắn nhìn chăm chú có chút luống cuống,
không biết tay đặt ở đâu, nghe hắn nói như vậy liền ngoan ngoãn lên xe.

….

Trên đường đi không khí giữa hai người cực kỳ an tĩnh. Trữ Dư Tịch liếc trộm vẻ mặt của hắn qua kính chiếu hậu. Lại phát hiện khoé miệng của hắn
nhếch lên, một tay tựa vào cửa sổ xe vô tình xoa xoa cằm, hình như đang
suy nghĩ chuyện gì đó.

Nàng nhìn hắn, chợt nhớ đến chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua, nhớ đến đôi môi của hắn, mềm mại, lành lạnh ….

Tim đập thình thịch. Nàng càng nghĩ càng …. Hưng phấn. Đây là lần đầu tiên
bọn họ có cử chỉ thân mật vượt quá giới hạn ôm ấp. Mặc dù Hoàng Phủ
Triệt chỉ là vô tình gây ra, mặc dù cả hai đều không xem trọng việc này.

Nàng vờ như ngắm cảnh quay đầu đi, tay chống cằm, len lén mỉm cười.

Nàng không biết, hiện tại thái tử đang nghĩ đến một chuyện rất xấu xa.

Nàng không phát hiện ra thái tử cũng nhìn qua kính chiếu hậu đồng phục
…. Của người bên cạnh. Mái tóc dài của nàng buộc đằng sau ót, lộ ra cái
cổ nhỏ, đường cong tuyệt đẹp . Nhìn xuống chút nữa …. Chậc chậc.

Trữ Dư Tịch mặc đồng phục mới, khác với kiểu đồng phục cũ rộng thùng thình
kia, là chiếc áo sơ mi nhỏ nhắn ngắn màu trắng bó sát người, chiếc váy
ngắn màu xanh đen, cà vạt tơ nới lỏng thả trước ngực. Mặc dù kiểu dáng
đơn giản nhưng có thể để lộ triệt để đường cong của phái nữ.


Trữ
Dư Tịch khác với những người phụ nữ son nhiều phấn dày xinh đẹp phong
tình khác bên cạnh thái tử, vẻ đẹp của nàng phần lớn là tự nhiên, làn da nàng đẹp đến mê hồn, mềm mại khiến người ta muốn cắn một cái.

Hơn nữa ánh sáng tươi mát buổi sớm, cũng khiến cho cả người Trữ Dư Tịch tản ra hơi thở đầy sức sống của tuổi trẻ.

Người bình thường thấy vậy phản ứng đầu tiên sẽ là, thanh thuần, động lòng
người … Mà trong đầu của thái tử, xuất hiện liên tục bốn chữ “ Đồng phục gợi cảm”. Dĩ nhiên thứ quyến rũ hắn không phải là Trữ Dư Tịch, mà chỉ
là quần áo nàng mặc. Trong tiềm thức của hắn cũng chưa từng liệt Trữ Dư
Tịch vào loại phụ nữ “ có thể xuống tay “.

Khi nhìn lại nàng thêm một lần nữa qua kính chiếu hậu, thái tử trong lòng thì thầm : Có phải
đã lâu không chạm qua nữ sinh không?

Hai người mải mê theo đuổi
tâm tư của mình, mãi cho đến khi thái tử trực tiếp lái xe đưa nàng đến
trước cổng lớn của ký túc xá. Trữ Dư Tịch trước khi xuống xe sửa sang
lại quần áo, tay dừng lại. từ phía sau lấy ra một thứ vải nhỏ mềm mại
màu tím. Nàng không nhìn kỹ, trực tiếp giơ lên trước mắt thái tử.

“ Anh thái tử, đồ của anh rơi này.”

“ Cái này … Không phải của anh.” Thái tử liếc mắt một cái, bình tĩnh nhún vai.

“ À? Cái đó đúng …” Giờ phút này Trữ Dư Tịch mới phát hiện thứ đồ trên
tay mình rất giống với … quần lót của phụ nữ. Cũng may các học sinh ở
đây hiện tại đều đã đi học, trước ký túc xá không có ai, nếu không nàng
thật muốn tự vẫn!

“ Có thể là vừa rồi khi đưa Tử Dụ về nhà thì để quên ở đây, ném nó đi.” Thái tử bình thản nói, cũng không cảm thấy có
gì bất ổn. Mặt Trữ Dư Tịch một lát sau liền đỏ lên, chị ấy đã ở đây, vừa rồi đã xảy ra chuyện kịch liệt nào đó, kịch liệt đến mức Hạ Tử Dụ thậm
chí quên mặc quần lót đã về nhà rồi …

Nhớ không lầm thì, nơi nàng gặp thái tử cách nhà của Hạ Tử Dụ cũng không xa.

“ Ác, vậy em lên lớp, anh thái tử , không làm phiền anh .” Trữ Dư Tịch
nói một hơi mà ngay cả dấu chấm câu cũng không có, mở cửa, xuống xe, tự nhiên lên thang lầu, vào cửa chính. Cho đến khi vào được thang máy mới
thở dài một hơi.


Trong tay còn siết chặt cái vật nhỏ nhỏ kia, trong lòng nàng rất không vui. Khi đi ngang qua thùng rác, liền tiện tay vứt vào.

.

Thời điểm khi thái tử về đến công ty cũng đã hơn mười giờ. Hắn vứt chìa khoá xe, không chút lo lắng tiến vào thang máy chuyên dụng, một khắc trước
khi cửa thang máy suýt đóng, đã bị một đôi tay cường tráng thon dài đẩy
ra.

Người đàn ông ngạo mạn đi vào, tựa vào một bên kia. Thái tử
nhướng lông mày, ấn nút. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, không gian bởi hai người đàn ông cao lớn mà thoáng chốc có vẻ chật chội. Thái tử khom
người về phía trước ngửi ngửi người kia, môi khẽ cong.

“ Túng dục (buông thả dục vọng!?) quá độ nha nhị thiếu.”

Hoàng Phủ Triệt cúi đầu mắt cũng rủ xuống, ngón cái và ngón trỏ bóp ấn đường (huyệt vị chữa các chứng đau đầu)

“ Ít khi thấy cậu đến trễ thế này!” Thái tử tốt bụng trêu ghẹo, không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của Hoàng Phủ Triệt.

Hắn ngâm nga hát nhìn chằm chằm vào con số hiện trên đầu mình, vuốt vuốt
chìa khoá xe, động tác chợt dừng lại. “ Hôm nay cậu đến trễ như vậy, hội nghị do ai chủ trì thế?”

“ Anh còn biết lo lắng về cái này cơ
đấy?” Hoàng Phủ Triệt một tay đút vào túi quần, đem tài liệu kẹp ở dưới
nách, một tay nhanh nhẹn vuốt mái tóc ngắn.

“ Hắc, tôi dĩ nhiên không lo cái này.” Thái tử cợt nhã đi tới, “ Cậu là cố ý đến trễ? Bởi vì biết lão già đó trở về?”

“ …”

“ Này, thật ra thì cậu cố ý muốn chọc lão già đó tức giận phải không?”

“ Cả đêm qua, anh ở cùng một chỗ với Tử Dụ sao?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt, giọng nói nhàn nhạt.

“ A, ở chung một chỗ a.” Thái tử không hiểu tại sao anh lại đổi đề tài,
ngơ ngác gật đầu, sau đó lại xấu bụng cười “ Không tính là nghỉ ngơi .”


Hoàng Phủ Triệt khinh bỉ liếc hắn “Vậy tại sao còn chưa khoá cái miệng cuả anh lại?”

……

Thang máy “ đinh” một tiếng chậm rãi dừng lại, cửa mở ra. Hoàng Phủ Triệt bước ra đầu tiên.

Để lại thái tử lặng đi trong hai giây, sau đó đuổi theo bước chân của anh. “ Vậy cũng không dùng miệng được nha …”

Đẩy cửa phòng họp ra, tầm mắt người hai bên bàn hội nghị dài đồng loạt bắn
tới, Hoàng Phủ Triệt đảo mắt nhìn qua, mọi người yên lặng cúi đầu, người làm bộ như uống nước, người vờ như xem văn kiện. Nơi chỉ dành riêng cho thái tử ngồi thường ngày nay xuất hiện một người đàn ông trung niên khí thế cường đại, đang nắm quai tách , cử chỉ ưu nhã uống cà phê, chẳng
thèm nhìn hai người đột nhiên xông vào. Không ai khác có thể ngồi ở vị
trí này lại còn chẳng thèm nhìn hai vị thiếu gia.

Thái tử và Hoàng Phủ Triệt một trái một phải cùng ngồi xuống. Thái tử vẫn là bộ dáng không tập trung mấy “ Lão già …”

Hoàng Phủ Dận khẽ nâng mắt, thái tử khẽ ho nhẹ một tiếng, sửa lại cách xưng hô “ Ngài đây là vi phục tư phỏng (cải trang) sao?”

Hoàng Phủ Dận buông tách cà phê xuống, thân thể vùi trong ghế da, mắt ưng lợi hại bắn thẳng tới thái tử xuyên qua lớp kính mát. Thái tử bị ông ta
nhìn chăm chú như vậy có điểm không được tự nhiên, liền điều chỉnh lại
tư thế.

Hoàng Phủ Dận tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười ) mở miệng, học cách xưng hô của người bên ngoài đối với hắn : “Thái tử gia
từ chỗ nào đến đây vậy?”

Thái tử cố giữ thăng bằng cho cơ thể : “ Đừng, ngài sẽ làm cho tôi tổn thọ mất, nhi thần không dám nhận, nhi thần rất sợ.”

Vừa dứt lời, bên dưới truyền tới vài tiếng cười nhẹ. Hoàng Phủ Triệt nghiên người, cây bút nguyên tử chuyển động linh hoạt, khoé miệng âm thầm cong lên một chút.

Hoàng Phủ Dận lạnh lùng nhìn hắn “ Không biết ngươi đến đi làm hay là đến làm khách du lịch nữa.”

Thái tử bày ra biểu tình chẳng biết xấu hổ, thanh âm cố ý đè nén “ Ông phái
người theo dõi tôi trong phòng massage? Làm sao biết được Tử Dụ nói với
tôi là muốn đi Maldives*?”

Thanh âm hắn tuy thấp, nhưng đủ cho
Hoàng Phủ Triệt có thể nghe được, anh kết luận thái tử là cố ý. Nghe
được tên của Hạ Tử Dụ, sắc mặt của Hoàng Phủ Dận quả nhiên trầm xuống.
Ông ra hiệu một cái, những người khác trong phòng liền lấy tốc độ nhanh
như chớp rút khỏi phòng, chỉ chừa lại ba cha con bọn họ.

Không có người ngoài, Hoàng Phủ Dật cũng không cần giữ mặt mũi “ Cái tên súc
sinh này! Còn dám cùng Hạ Tử Dụ ở chung một chỗ! Nhất định phải khiến ta mất hết thể diện sao?”

Tiện tay ném kính mát lên bàn, thái tử lười biếng ngửa ra sau, chân dài gác ở mặt bàn, tư thế ngạo mạn không ai bì kịp.


“ Con chó của ông cập nhật tin tức cuộc sống riêng tư của tôi cho ông rất nhanh đó.”

Mỗi năm Hoàng Phủ Dận dành khá nhiều thời gian sống ở nước ngoài, thái tử
không nghĩ tới ông ta vừa vế nước liền bắt đầu lôi chuyện của hắn với Hạ Tử Dụ ra.

“ Chuyện xấu đó của ngươi mọi người ai cũng biết rồi!
Còn cần ai hồi báo nữa!” Hoàng Phủ Dận nghĩ hẳn là đời trước ông ta đã
tạo nghiệt, nên đời này mới sinh ra những đứa con khiến ông thêm phiền
não.

“ Nguyệt Như đắm mình thì cũng thôi đi, ngươi còn hận không
làm mọi chuyện thêm loạn! Còn ngươi nữa!” Mắt chỉ hướng về Hoàng Phủ
Triệt bên kia không nói lời nào, đối diện với đứa con thứ hai trước sau
điềm tĩnh như một luôn đối chọi với mình, Hoàng Phủ Dận nuốt xuống câu
nói kế tiếp.

Thái tử xem như việc không liên quan đến mình, bình
thản lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi “ Ông không phải còn có một tiểu công chúa ngoan ngoãn sao?”

Vừa nhắc tới cái này, Hoàng Phủ Dận còn nhức đầu hơn. Vốn cho là đứa con gái nhỏ này là khôn khéo nhất, nhưng người đàn ông của nó rốt cuộc là thân thế thế nào cũng không thể
tra được … Chỉ biết người này tuyệt đối không phải người lương thiện.

Hoàng Phủ Dận tức giận, gắng thở lại bình thường, ổn định tâm tình “ Quan tâm em gái ngươi, Quan Thánh Hi không phải nhân vật đơn giản.”

Thái tử lười phản ứng, hắn cũng không phải là bảo mẫu của Hoàng Phủ Dĩ Nhu.

“ Hạ Tử Dụ là cháu gái ta, là em gái của ngươi, các người … Các ngươi đây là loạn luân! Ngươi có biết hay không!”Hoàng Phủ Dận thấy thái tử không có phản ứng với lời nói của mình, trầm ngâm một chút, trực tiếp ném ra
một quả bom

“ Mấy năm nữa, ngươi phải kết hôn! Ta sẽ an bài đối tượng kết hôn cho ngươi, ngươi hãy sớm chia tay Hạ Tử Dụ.”

“ Kết hôn?” Thái tử cười gượng hai tiếng, “ Ông không sao chứ lão già,mới 46 tuổi đã trở nên hồ đồ rồi sao?”

“ Khi ta bằng tuổi các ngươi, mấy tên oắt con các ngươi cũng đã gần năm
tuổi! Ba năm sau ngươi cũng đã 28, cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi.”
Khẩu khí của Hoàng Phủ Dận là một bộ đại cục đã định, thái tử tức giận,
đập bàn đứng lên.

“ Thích hợp cái rắm, cho tôi liên hôn, gia
(tôi) không cần! Muốn kết hôn thì ông đi mà kết hôn, chuyện như vậy ông
cũng làm cũng không ít!”

“ Hoàng Phủ Luật! Ngươi thật láo xược!”
Hoàng Phủ Dận cũng đập bàn, khí thế hoàn toàn chẳng thua kém gì con
trai. Bầu không khí bên trong nháy mắt trở nên căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận