Khuất Phục

Tay của người đàn ông
ấy thi thoảng nhẹ nhàng, thi thoảng lại nặng nề, thân thể tráng kiện đè
lên cô, bàn tay vòng qua sau tấm lưng bóng loang của cô, vuốt ve từng
tấc da, cố ý lượn lờ quanh ở móc áo ngực. Hơi rượu, cồn quấy phá trong
cơ thể, cô hỗn loạn, lại càng thêm nhạy cảm.

Cô có thể nghe thấy tiếng, là tiếng anh thở hổn hển, còn cả nhịp tim mình.

Tay cô lại len lén nắm lấy ga giường, ai nói cô không khẩn trương, không sợ chứ.

Bộ ngực đã thoát khỏi trói buộc, cô chau mày, quay mặt đi.

Nguyễn Diệc Hàn theo cô nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể hôn lên khoé miệng mím
chặt của cô. Đặt nụ hôn xuống, tay anh thận trọng chạm vào thứ mềm mại
của cô, dường như đang thử dò xét xem sự tồn tại của cô có phải là ảo
giác của mình không.

Mà xúc cảm non mềm dưới lòng bàn tay, cho anh biết đáp án.

Quần áo trên người ngày càng ít đi. Nhan Loan Loan nghiêng đầu, đồng hồ trên đầu tủ, từng giây từng phút trôi qua trước mắt cô.

Nguyễn Diệc Hàn chậm rãi cởi quần lót của cô ra. Anh tách hai chân cô ra….

“Tiểu Nguyễn …..” Cô chợt bắt lấy cổ tay anh, còn chần chừ mở miệng. Tốc độ
trở tay của Nguyễn Diệc Hàn cực nhanh, đã đặt tay cô ở bên đầu.

“Anh nói rồi, một khi bắt đầu sẽ không dừng lại, cho dù em muốn nói, cũng đã muộn rồi.” Làn môi nóng bỏng của Nguyễn Diệc Hàn phủ lên cổ cô.

“Anh cố ý chạm vật cứng rắn dưới bụng vào chân cô. “Đã muộn rồi, Loan Loan.”

Thật sự đã muộn rồi sao?

Thật sự … Đã muộn sao?

Nhưng cô rõ ràng đã nghe thấy, tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Phủ Triệt.

Chẳng lẽ tất cả đều là ảo tưởng của cô?

Cô cắn chặt môi, đốt ngón tay trắng bệch nắm lấy ga giường. Nguyễn Diệc
Hàn đã nắm lấy tay cô, tách từng ngón ra, hôn lấy lòng bàn tay ươn ướt
của cô.

“Dù hiện tại cậu ta có tới cũng không kịp rồi?” Nguyễn
Diệc Hàn nâng chân của cô lên,phóng túng nâng người cô, nhẹ nhàng nói ra câu nói này,

……..

Nhan Loan Loan mở to hai mắt, thân thể cứng đờ. “Cái….cái gì?”

Nguyễn Diệc Hàn cười khẽ, đáy mắt đều là tia lạnh lẽo. “Em cho rằng anh không biết?”


“….Biết cái gì?”

“Em đang lợi dụng anh.” Anh chon vùi trên cổ cô, lời nói có chút thê lương.

“Em lợi dụng anh, để thử dò xét cậu ta.”

“……”K cô cất chứa.(:l mình cũng không hiểu được cái câu này là gì, cv viết sao mình để v

“Loan Loan, anh và nhị thiếu là an hem, em để anh … để anh….”

Nhan Loan Loan đợi thật lâu cũng không nghe được nửa câu sau của anh, trong bóng tôi, cô thấy lòng dạ của mình thật ác độc.

Cô lợi dụng Nguyễn Diệc Hàn,mà trên thực tế, mục đích của cô chỉ có duy nhất Hoàng Phủ Triệt.

“Tiểu Nguyễn ….thật xin lỗi.”

Nguyễn Diệc Hàn trầm mặc, chợt lật người sang bên cạnh cô, nằm ngửa, nhìn một
mảnh mờ mờ che phủ trên đầu, cẩm thấy mình thật buồn cười.

Anh
lật người xuống giường, đốt điếu thuốc, bắt đầu mặc quần. “Em lầm rồi,
Loan Loan, nhị thiếu không phải loại đàn ông sẽ vì phụ nữ mà điên cuồng, mất trí, vì loại chuyện này mà đạp cửa xông vào.”

“Em tin không, cậu ta bây giờ đang ở bên ngoài.” Nguyễn Diệc Thần ném quần áo trên sàn lên cho cô. “Mặc vào, ra ngoài đó nói chuyện thẳng thắng với cậu ta, có lẽ chiêu này sẽ hiệu quả hơn đấy.”

Anh mặc áo sơ mi, tựa vào
cạnh bàn, kéo màn cửa sổ ra, cảnh đêm kiều diễm bên ngoài phản chiếu vào đáy mắt anh, vẻ hoảng hốt không rõ. “Đoán tâm tư này của phụ nữ mấy em, quá dễ, không cần tí sức nào, vừa rồi em ở hành lang nói gì là anh
biết ngay.”

“Tiểu Nguyễn…..”Nhan Loan Loan ôm lấy quần áo ngồi trên giường, không biết phải nói gì cho phải.

Nguyễn Diệc Hàn nhất thời liền cười, híp mắt hít một ngụm khói thuốc, anh vẫn
là chàng hoa hoa công tử (playboy) anh tuấn, lưu manh. “Trong lòng hổ
thẹn rồi hả?”

“Ừm.”

“Em thật sự cho là anh bị lừa à? Anh
là ai? Anh là Nguyễn thiếu của thành phố T, vì không muốn bị đám nhóc
kia chê cười cũng không thể ngã vào vòng tay em a!” Nguyễn Diệc Hàn nhìn cánh cửa khép chặt, đầu nghiêng nghiêng. “Không đi ra ngoài tìm cậu ta
sao?”

“Em…không dám.”Cô quả thật không dám. Cô sợ anh tức giận không kiềm được, càng sợ anh căn bản không quan tâm.

Nguyễn Diệc Hàn tiện tay khoác áo vest lên vai, tay vỗ vỗ đầu cô, vốn muốn nói một câu không nên nói.

“Anh thật sự coi thường em.”

…..


Sau khi Nguyễn Diệc Hàn rời đi hồi lâu, Nhan Loan Loan mới mè nheo bước ra ngoài.

“Nghỉ ngơi thoải mái chứ?”

Giọng nói lạnh lẽo từ phía đối diện truyền tới. Nhan Loan Loan giả vờ trấn
định, ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt vắng lạnh của Hoàng Phủ
Triệt, không hề có chút tức giận nào.

“Mars….”

Hoàng Phủ Triệt nheo mắt,nhanh chóng quét mắt qua cô một lần. “Lâu như vậy mới ra ngoài, xem ra tiểu Nguyễn rất gắng sức.”

Sắc mặt Nhan Loan Loan trắng nhợt, có cảm giác như bị chồng bắt gian tại trận. “Em…..”

Hoàng Phủ Triệt ngăn tay lại. “Dừng lại đi, tôi không muốn nghe. Nhan tiểu thư, chúng ta- cứ như vậy đi.”

Dứt lời, anh tiêu sái xoay người rời đi.

Nhan Loan Loan đứng chết trân tại chỗ.

Cái gì gọi là “cứ như vậy đi”? Tại sao?

Cô mang đôi guốc 7 phân đuổi theo, thế nhưng anh lại nhanh hơn một bước
bấm thang máy. Cô chỉ có thể đi thang máy kế bên xuống, trực tiếp đến
bãi đỗ xe. Vừa đúng lúc Hoàng Phủ Triệt vừa ngồi vào trong xe, khởi động xe.

Cô liều mạng, trực tiếp xông tới chắn ở trước đầu xe anh.

Hoàng Phủ Triệt vội thắng gấp, vẻ mặt anh như muốn giết người.

“Em không phải muốn sống nữa chứ! Nhan Loan Loan!”

“Em không muốn sống nữa! Em chết ai quan tâm chứ?” Cô dùng âm lượng đồng dạng rống to.

Hoàng Phủ Triệt cười lạnh. “Nhiều người ủng hộ em thế kia, còn sợ không ai quan tâm?”

“Hoàng Phủ Triệt, tên khốn kiếp!” Nhan Loan Loan ném mấy cái túi vào người anh.

“Cám ơn, tôi tới bây giờ không phải là người tốt lành gì cả.” Hoàng Phủ Triệt nhanh tay lẹ mắt bắt được, ném trả lại cho cô.

“Muốn nổi điên thì tự mình tiếp tục điên đi, tôi rất bận.”

Vẻ mặt của anh, ánh mắt, cả giọng nói đều lạnh lùng.

Nhan Loan Loan không biết vì sao nước mắt lại đột nhiên chảy xuống. “Anh
bận, phải anh bận , bận phải theo vị hôn thê của mình, em biết điều, em
không làm phiền anh nữa, em nhường đường cho anh.”


Tay Hoàng Phủ Triệt đã gần kéo cửa ra, song động tác lại dừng lại, nhìn sang bên kia, vừa đúng lúc cô quay lưng về phía anh.

Cô bước từng bước dài, đi rất gấp, cách anh ngày càng xa. Bãi đỗ xe dưới
tầng hầm vắng vẻ, làm nổi bật hình ảnh nhỏ nhắn mỏng manh của cô.

Anh tựa trước đầu xe nhìn, gương mặt bình tĩnh, sóng nước chẳng xao nhìn cô rời khỏi nơi này.

Chợt Nhan Loan Loan dừng bước, hít một hơi thật sâu, xoay người lại,đứng
nhìn người đàn ông cao lớn tuấn dật đứng trước chiếc Maybach trắng.

Cô thầm lẩm bẩm. “Người bị coi thường ….. là em.”

Từng bước đi nặng nề, như chao lượn trở lại bên cạnh anh. Cô thề giờ khắc
này, chỏ chỉ muốn trở lại trong lòng anh, muốn lại ở bên anh, không có
bất kỳ mục đích gì. Cô chỉ là một cô gái, cô cũng không mạnh mẽ, cô chỉ
muốn được anh ấm áp ôm vào lòng.

Cô bất chấp tất cả, nhào đến trong lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh, đánh anh.

“Chắc em điên mất! Chỉ có điên mới có thể yêu anh! Mới có thể khó chịu khi thấy anh cùng với người phụ nữ khác.”

Cô không thể chịu được nữa, rõ ràng cô mới là người động tâm trước, là
người luân hãm trước, có tình muốn bày ra bộ dánh thanh cao như vậy làm
gì, tại sao nhất định phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy?

Cô thật không có tiền đồ , nhưng đó là yêu, cô có thể làm gì khác?

Đôi mày của Hoàng Phủ Triệt ngưng lại, không nói lời nào, mặc cho cô phát tiết xong, tay bế cô ném vào trong xe, lái đi mất.

….

Hoàng Phủ Triệt cả một đoạn đường chẳng nói lời nào, sắc mặt cũng không khác
với thường ngày là bao, mắt chỉ nhìn đường. Trong lòng Nhan Loan Loan
lại đang đánh trống, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, vừa mới thổ
lộ với anh, nhưng lại cô có bất kỳ đáp lại nào, cô vừa thẹn lại vừa cáu.

Đến nhà anh, Hoàng Phủ Triệt cơ hồ kéo cô vào trong, anh nhanh chóng cởi bỏ áo vest, cà vạt vứt lên ghế sofa.

Nhan Loan Loan vần còn khom người cởi giày, bị anh thô lỗ kéo lại, lần nữa
bế cô lên, một tiếng “ào ào” trực tiếp ném cô vào bồn tắm, thậm chí còn
không để ý là một bồn nước lạnh.

Nước không quá đỉnh đầu, cô chạm
được đáy bồn tằm, giùng giằng trồi lên mặt nước, chưa kịp hoàn hồn, lại
bì bàn tay to lớn của anh nhấn xuống.

Cô nôn ra rất nhiều bong
bóng , ở trong nước không thấy rõ bóng dáng của anh, trong lòng bắt đầu
sợ hãi, anh sẽ không phải muốn giết cô chứ …..

Hoàng Phủ Triệt
vừa khống chế lấy cô gái ngâm trông nước, vừa cởi quần áo trên người
mình xuống, nhảy vào bồn tắm, kéo cô lên, bắt đầu xé toạc quần áo trên
người cô.

“Cậu ta hôn em rồi sao?”

Nhan Loan Loan chỉ nghe thấy bên tai có tiếng “lắc rắc” nước chảy, hàm răng đã tê lạnh.


Cho đến khi anh hỏi đến lần thứ ba, cô mới miễn cưỡng nghe rõ.

“Không có….”

Cô không ngừng rùng mình, rụt vai, môi đã trắng bệch. Hoàng Phủ Triệt vờ
như không thấy, lột sạch đồ trên người cô ra, tay ấn sữa tắm, xoa xoa,
bọt phủ khắp của người cô. Tay vẽ loạn ở trước ngực cô hỏi.

“Đã đụng chỗ này của em rồi hả?”

Thấy cô chần chừ gật đầu, sắc mặt trở nên cứng ngắc đến đán sợ.

Thời điểm tay anh trượt đến giữa đùi cô, cằm căng thẳng, kìm chế giọng nói. “Còn chỗ này….”

Anh chưa nói hết, lại một lần nữa nhấn cô xuống nước, tay dùng một lực mạnh chà xát da cô, không quan tâm trên da cô đã đỏ cả lên. Vừa giống như
xách con gà con đến tắm, mở nước nóng cọ rửa thân thể của hai người.

“Mars, em….”

“Câm miệng!” Giọng của anh âm hiểm, khiến Nhan Loan Loan hoảng sợ chỉ có thể cắn chặt môi, mặc anh định đoạt.

…..

Anh tiện tay vơ lấy một cái khăn tắm lớn, sau khi lau khô cho cô thì bọc
người cô lại, sau đó ôm vào phòng ngủ, thô lỗ ném lên giường lớn.

Cô bị ném mạnh xuống gần như bất tỉnh, trong đầu vẫn còn tiếng “ong ong”,
cũng cảm giác được một sức nén đang rơi xuống, tiếp đó, cô bị anh hôn.

Hung hăng hôn, tuỳ tiện như cơn going bão, thậm chí còn như dã thú xé rách môi cô.

Là gặm cắn, chứ nào phải là hôn?

Tay cô vừa chạm được vai anh, đã bị gạt ra.

Tay anh, môi lưỡi anh, giống như đang cố ý trừng phạt cô, dùng sức, dã man dạy dỗ cô.

Khiên cô đau, khiến cô phải nhớ lấy phản bội lần nay, cô phải trả giá đắt thế nào.

“Cô bé, lá gan em thật lớn!” Anh dùng sức liếm mút làn da nhạy cảm của
cô, từng cái hôn để lại trên da cô vết hôn hồng hồng tím tím. “Em dám!
Lại còn dám!”

“Em….” Anh thành công chiếm đoạt, anh lấp lấy miệng cô, anh như tử thần phủ phục, chẳng còn cái vẻ ôn hoà lành lạnh, đây là người đàn ông vĩnh viễn chỉ có nụ cười lạnh nhạt, yếu ớt sao? Anh khiến cô sợ hãi.

“Câm miệng!” Anh nhỏ giọng quát, tay bóp lấy cổ cô,
hận không thể cắt cô ra. “Cho là tôi không biết cáu hả? Hình như tôi
bình thường quá dịu dàng với em, quá dung túng, còn nuông chiều em!”

Anh cúi thấp người, ngậm lấy nhũ hoa mềm mại của cô, răng cắn nhẹ.

“Nhan Loan Loan! Em hôm nay –“ Anh bá đạo chen vào giữa hai chân cô, dùng sức nắm lấy cổ chân cô tách ra.

Tay nắm chặt lấy vật cứng rắn hừng hực lửa nóng, vừa ngăn cô lại, vừa tiến vào cửa . “- hoàn toàn chọc giận tôi rồi!”

Anh đột nhiên động thân tiến vào, có cố phản kháng cũng như không, nhưng
lại không ngờ …. Đâm thủng một lớp màng mỏng, động tác cứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui