Khuất Phục

Trữ Dư Tịch không
biết một người phải có tinh lực tràn đầy đến mức nào mới có thể ứng phó
nổi lượng công việc khổng lồ như thế. Kể từ khi đi theo anh, mới biết rõ anh cũng không phải chỉ có cái danh Thái tử gia, nếu không đủ lớn mạnh, lòng dạ không độc ác thì làm sao có thể lăn lộn trong cả hai giới hắc
bạch. Vốn dĩ đã vô cùng chán nán đời tư của anh, bây giờ mới biết anh
cũng là thân bất do kỷ.

Mùa đông này, tuyết đã rơi nhiều, nếu như lớp tuyết thật dày này có thể chôn sâu những đau đớn đã trải qua, có
phải cô cũng muốn học theo Nhan Loan Loan và anh hai, để cho những hận
thù và rối rắm, yêu và đau toàn bộ cuốn trôi theo làn gió, chỉ cần có
thể ở cùng một chỗ.

Thái tử dẫn cô đến Mĩ gặp một người, là một
đối tác rất quan trọng gần đây của anh. Người này cao to, diện mạo nếu
so sánh với Thái tử thì cũng không xem là tuấn tú, thậm chí ở khóe miệng còn có một vết sẹo do dao gây ra, trong con ngươi bí hiểm ẩn giấu sự
nguy hiểm. Lúc cười làm động tới vết sẹo dữ tợn kia, có cảm giác tàn
nhẫn khủng khiếp.

Suốt cả đêm, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn
nhìn Trữ Dư Tịch ở sau lưng Thái tử một cách thèm thuồng. Ánh mắt này
quá mức sắc bén, dường như có thể xuyên qua tròng kính đen trên mặt Trữ
Dư Tịch. Cảm giác này có chút quen thuộc lại kinh khủng, làm cô vô thức
nghĩ đến một người.

Người đàn ông đuổi mấy người hộ vệ đi khỏi,
chỉ để lại hộ vệ thân cận nhất. Bọn họ thảo luận cũng không kiêng dè
cô, bởi vì đó không phải là ngôn ngữ mà cô biết. Lúc gần đi, khi đi

ngang qua cô, người đàn ông khẽ nghiêng đầu nhếch lên một nụ cười đen
tối.

Anh ta đi khỏi, lại phái đến một người phụ nữ xinh đẹp.

Thái tử vừa mới tắm xong, thoải mái ngồi ngửa đầu trên ghế sofa, tóc vẫn còn nhỏ nước từng giọt.

“Eric bảo em đến đây.” Người phụ nữ kia mang khuôn mặt phương Đông, nói tiếng Anh, trang nhã bước đến. Người đàn ông tối nay là Eric.

Thái tử không lên tiếng vẻ mặt lại trầm xuống.

Đêm khuya, đưa tới một người phụ nữ, ý tứ cũng đã quá rõ ràng.

Người phụ nữ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, quần áo nóng bỏng hấp dẫn,
giang hai chân ngồi trên người Thái tử, ra sức trêu đùa.

“Đi ra.” Thái tử bắt được bàn tay đang chạy loạn của cô ta.

Người phụ nữ cười một tiếng, kéo ra dây kéo áo. “Thái tử gia đừng làm khó dễ Anna, em là nhận lệnh tới phục vụ gia.”

Tầm mắt anh phóng tới Trữ Dư Tịch. Trước khi anh mở miệng, cô mở to mắt,
buông máy sấy trong tay xuống, đi ra khỏi phòng, canh giữ ngoài cửa.

……

Thái tử âm thầm suy nghĩ. Người phụ nữ này sao có thể “hiểu chuyện” như thế, anh có phải nên vui vẻ hay không?

Trữ Dư Tịch vừa đi ra đã có chút hối hận. Nên mặc nhiều quần áo mới phải.

Cũng may anh đã bao cả tầng này, sẽ không có người tạp vụ nào đi qua.

Cuối hành lang có một cửa sổ sát đất khổng lồ. Nơi này cũng đang là mùa
đông, ở đây bên ngoài cũng đang có tuyết rơi. Hệ thống sưởi ấm ở hành
lang dĩ nhiên không so được với trong phòng. Cô tựa vào ván cửa, đếm
những hoa văn vụn vặt trên trần nhà. Trong đầu lại luôn hiện lên hình
ảnh nam nữ quấn quít lấy nhau ở trong phòng.

Đi theo anh lâu như
vậy, tất nhiên cô hiểu được đây là đối phương cố ý dò xét anh. Nếu người này quan trọng đến thế, cô không muốn làm khó anh.

Từ lúc đứng
giữa trời tuyết rơi đêm Giáng Sinh, anh nói ra lời cầu hôn, phòng tuyến
tâm lý của cô đã bắt đầu suy yếu thêm lần nữa, mặc cho cô liều mạng tự
nói với mình không nên dao động. Bản thân cô đã trải qua tình cảm bi

thảm, vì sao hôm nay vẫn chộn rộn với tương lai mù mịch.

Cô còn
nhớ rõ lời nói của Đường Yên, ánh nắng nhạt hôm đó bao phủ trên người
bà, trên mặt nữ vương luôn luôn cứng rắn không hề có chút giận dữ nào
lại có phần bất đắc dĩ.

Mẹ luôn muốn mang lại những gì tốt nhất
cho con, đàn ông cũng thế. Chỉ sợ, mẹ sẽ không tìm được người đàn ông
đối xử tốt với con giống như cha con đã đối xử với mẹ. Nhưng một người
đàn ông tốt, chỉ có người phụ nữ của anh ta mới biết. Yêu có thể ngụy
trang, nhưng mà không yêu thì không thể nào ngụy trang được. Mẹ cũng rất hận vì sao hết lần này đến lần khác con đều cố chấp như vậy, thì ra,
con giống mẹ…… Biển người mênh mông, lại chỉ cảm thấy bất lực khi đối
mặt với một người đàn ông, vĩnh viễn không cách nào quên được. Mẹ nhìn
Thái tử lớn lên, đã nhiều năm như thế, mẹ ở bên cạnh thấy rõ ràng nhất,
nó rất tệ với người khác, nhưng với con thì không như thế. Mẹ không đồng ý để con ở chung với nó, bởi vì nó chưa học được cái gì gọi là yêu, khi đó, với con nó nguy hiểm hơn bất kỳ ai.

Trữ Dư Tịch cười nhạt. Đường Yên vuốt tóc cô, dáng vẻ của người từng trải.

Tình cảm vĩnh viễn là thứ làm người ta đắn đo mãi không thôi, ngàn vạn lần
đừng đứng trước tình cảm mà cho rằng mình đúng. Bản thân mình có thể
không yêu, có thể buông tay, nhưng trong lòng thì rõ ràng nhất, tất cả
đều là phương thức tự bảo vệ mình, bởi vì không phải người đàn ông nào
cũng biết cách bảo vệ con. Hiện nay nó đã biết, có phải con, nên cho cả
hai một cơ hội hay không? Để cho mình có một nơi tùy ý rơi lệ, tùy ý
yêu?

……

Đáy mắt Trữ Dư Tịch hoảng hốt.


Tùy ý như thế. Cô có thể không?

…… Nếu như không biết mình phải lựa chọn như thế nào, vậy thì hãy để tất cả cho trái tim.

Câu nói cuối cùng của Đường Yên, lượn lờ thật lâu trong lòng cô

Giao cho trái tim?

……

Một lát sau, cô nhìn vào không khí phát ra một tiếng cười tự giễu.

Gõ cửa ba cái, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, vẻ mặt Thái tử căng thẳng. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thậm chí trong tay anh còn cầm súng.

Tầm mắt Trữ Dư Tịch lướt qua anh, nhìn người phụ nữ lõa thể trên ghế salon. Cô đẩy Thái tử ra, lạnh lùng nói với người phụ nữ kia một tiếng: “Cút!”

Người phụ nữ không quan tâm, nâng cao vòng một đầy đặn, lắc lư định đến gần Thái tử.

Cánh tay Trữ Dư Tịch vụt qua, tay phải nắm lấy bàn tay của người phụ nữ kia. “Chạm vào anh ta một cái thử xem, thử xem!”

Trong nháy mắt, sắc mặt người phụ nữ đã trắng xanh, cô không thể không nhìn
thấy trong lòng bàn tay Trữ Dư Tịch giấu một con dao. Chỉ sợ rằng mình
vừa cử động, nửa giây tiếp theo ngón tay cô ta sẽ bị đứt lìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui