Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tú vội đẩy Hằng ra theo phản ứng, tiếng ồn từ mọi phía xung quanh pha lẫn với tiếng la của Phương. “Con này mày làm gì thế!” Phương hét lên, kéo tay Hằng. Hằng cũng không chịu bỏ cuộc, ghì chặt lấy Tú không buông, đến khi năm ngón tay của Nhi chạm vào mặt rát buốt thì Hằng mới bỏ Tú ra và lấy tay ôm mặt mình.

Pháo hoa vẫn được bắn lên khắp bầu trời.

“Vô liêm sỉ.” Nhi tức giận nói. Phương thấy thế cũng tiếp tục lớn tiếng với Hằng, kéo Hằng sang một bên. Còn Tú thì vội lấy tay áo lau miệng, và liền quay sang xin lỗi Nhi.

“Xin lỗi em, nhanh quá Tú phản ứng không kịp.” Tú giãi bày.

“Em không trách Tú.” Nhi nắm chặt bàn tay, mắt vẫn còn dõi theo Hằng.

“Nè, em...em không sao chứ?” Tú nắm lấy bàn tay đó vuốt ve, tìm ánh mắt của Nhi.

“Em ổn.”

Tiếng Phương và Hằng cãi nhau vẫn có thể nghe, đè át tiếng nói của Tú và Nhi.

“Có biết nó là chậu đã có hoa không?” Phương nói lớn tiếng. “Muốn phá hoại hạnh phúc người khác hả?”

“Phương, thôi được rồi, tối nay đủ rồi.” Tú nói với Phương, rồi quay sang Hằng. “Em quá đáng rồi, em nghĩ đùa giỡn như vậy là vui hay sao?”

“Em chỉ muốn tìm lại cảm giác hồi xưa thôi mà!” Hằng ấm ức, giọng nói run run.

“Sao em cứ nhắc đến chuyện xưa mãi thế? Đã 2 năm rồi!”

Lúc này, mọi người xung quanh đã bắt đầu bàn tán. Thấy mọi sự chú ý dồn về phía mình, Tú đề nghị ra về.

“Về thôi, hết vui rồi.” Tú nói, rồi hỏi Phương. “Phương, mày về một mình được chứ?”


Phương gật đầu. Trước khi ra về, Phương không quên tặng Hằng một câu cuối cùng, “Bạn không thấy tình cảm nó dành cho Nhi hay sao? Hay là bạn cố tình không thấy? Đừng có ngu muội nữa. Nó với bạn đã là quá khứ rồi.”

Tú dắt tay Nhi ra khỏi đám đông tìm taxi. Hằng đi theo một hồi, nhưng không biết suy nghĩ gì đó, và đứng lại không đi theo nữa. Đi một hồi không thấy Hằng, Tú phải quay lại tìm và kéo Hằng theo. Tuy là có giận Hằng, nhưng Tú cũng không thể để Hằng lại một mình giữa đêm khuya như thế này.

Cả ba đứng chờ một hồi mới có taxi trống để lên xe ra về. Như lúc đầu, Tú ngồi phía trên để Nhi và Hằng ngồi băng dưới. Lên xe chẳng ai nói tiếng nào, ngoại trừ khi Tú đọc địa chỉ cho bác tài xế và khi Tú trả tiền. Đến nhà xuống xe, Hằng đi thẳng một mạch vào trong, tay có vẻ đưa lên dụi mắt.

Tú và Nhi nán lại trước vườn.

“Hình như bạn ấy khóc. Lúc nãy em có quá đáng không? Khi đã không kềm chế được và tát bạn ấy?” Nhi hỏi Tú, mặt buồn hiu.

“Không. Có phải lỗi của em đâu. Người áy náy là Tú mới đúng. Không ngờ chuyện này lại rối đến vậy. Chắc mai phải tìm cơ hội nói chuyện với em ấy rõ ràng hơn.” “Trong vài giây lúc nãy, khi bạn ấy hôn Tú, quả thật là em rất giận. Em cũng không có giỏi chia sẻ đâu.” Nhi xấu hổ nói, ánh mắt cắm xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mặt Tú.

Tú lấy tay nâng mặt Nhi lên. “Cảm giác của Tú khi thấy em đi với cậu bạn ấy cũng vậy.”

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, như cảm thông được điều ấy.

“Tiếc là lúc nãy...khoảnh khắc đẹp như vậy mà lại...” Nhi tiếc nuối.

Tú nhìn đồng hồ. Còn khoảng 3 phút nữa là 1 giờ.

“Lúc nào cũng được, điều đó không quan trọng. Chỉ cần ở cạnh nhau là được.”

Tú đặt môi mình lên môi Nhi, trao cho Nhi những tình cảm mà Tú đang cảm nhận trong lòng. Từng nụ hôn là từng lời hứa, từng hy vọng Tú muốn gửi gắm. Nó không như nụ hôn vội vàng của Hằng lúc nãy. Nụ hôn của Tú dành cho Nhi luôn kèm theo những cảm xúc từ tận đáy lòng.

“Chúc mừng năm mới, em.” Tú đưa ngón tay cái lướt nhẹ qua làn môi đã ướt của Nhi, rồi lại tiếp tục đưa đôi môi ấy về với mình. Nhi chủ động cho lưỡi mình vào và quấn lấy Tú. Giữa đêm trăng thanh gió mát, khung cảnh đón chào năm mới khá là lãng mạn. Sẽ không có gì tuyệt hơn nếu không có một tiếng la đến từ một người khác.

Mẹ Nhi mắt trợn to, tay che miệng hoảng hốt. Tú và Nhi vội bật ra xa nhanh như một chiếc lò xo.


“Con vừa làm cái quái gì thế!” Mẹ Nhi quát, rồi hung hãn bước tới kéo lấy tay Nhi. “Đã nói bao nhiêu lần, hả? Tại sao con cứ thích cãi? Lần này còn làm cái trò bệnh hoạn này ngay trước nhà!”

“Mẹ, con không có làm gì sai cả!” Nhi hét lên, cố gắng giật tay ra khỏi tay mẹ. Thấy thế Tú chạy lại giúp Nhi.

“Cậu bỏ con tôi ra!” Mẹ Nhi vung tay đánh Tú. Tú lấy tay che cho mình. “Tôi quả thật rất lầm khi cho gia đình cậu thuê nhà của chúng tôi. Vì sao lại làm Nhi nó ra thế này cơ chứ!”

“Con thật lòng với bạn ấy. Xin bác cho chúng con cơ hội.” Tú với lấy tay Nhi mà nắm. Nhi cũng quay lại ôm lấy Tú.

“Mẹ đừng trách bạn ấy.” Nhi nài nỉ, nước mắt chảy dài. “Bạn ấy không có lỗi. Là con yêu bạn ấy!”

“Con biết gì về tình yêu mà nói!” Mẹ Nhi vẫn cố gắng kéo Nhi đi. “Hai đứa là con gái thì yêu đương cái gì!”

“Tình cảm của chúng con cũng như bao người mà mẹ. Là gái hay trai quan trọng sao?” Nhi nói với mẹ, rồi nhìn Tú, hai mắt đã đầm đìa. “Tú ơi, em xin lỗi, em thật sự không muốn Tú phải nghe những lời này của mẹ đâu.”

Lúc này mắt Tú cũng đã ướt, nhưng Tú cố gắng kiềm chế. “Em vô nhà với mẹ đi, cho mẹ em dịu lại đã.” Nhi lắc đầu không chịu, vẫn ôm chặt lấy Tú mặc cho mẹ Nhi gắng sức kéo lại làm Nhi đỏ hết cả tay.

“Ngoan. Vào với mẹ đi.” Tú vuốt mặt Nhi, rồi kề môi nói nhỏ vào tai Nhi. “Ngày mai trời lại sáng nhé...Yêu em.”

Dường như hai từ cuối của Tú nó có sức mạnh làm êm dịu lòng người, vì sau lúc đó, Nhi đã bỏ tay ra như lời Tú và mẹ Nhi cũng nhân cơ hội đó lôi Nhi vào trong. Tú đứng đó nhìn theo cho đến khi cửa nhà Nhi đóng sầm lại và cho đến khi lau sạch nước mắt của mình rồi mới dám bước về nhà.***

Bước vào trong, đèn phòng khách vẫn còn sáng. Hằng vẫn chưa đi ngủ. Tú nhẹ nhàng tiến lại ngồi trên ghế cạnh Hằng. Đây là dịp tốt để nói chuyện rõ ràng.

“Vì sao lúc nãy em lại làm như vậy?” Tú hỏi.

Hằng ôm cái gối, mặt cúi xuống, không thèm trả lời.

“Chuyện của mình đã là quá khứ. Em có thể để nó vào một góc không? Tú luôn muốn em sẽ tìm được một người khác hiểu em hơn Tú, tốt hơn Tú.”


“Nhưng em không thể quên.” Hằng cuối cùng cũng nói. “Hai năm trước, trong giai đoạn khó khăn nhất của đời em, khi ba bỏ mẹ con em đi, và mẹ cũng từ đó bị trầm cảm nặng, chỉ có Tú là ở bên cạnh động viên em. Em không thể nào quên được.”

“Lúc đó Tú cũng trong giai đoạn chán chường cuộc sống, luôn đặt ra câu hỏi vòng quanh vấn đề giới tính cho chính mình. Tú nghĩ lúc đó hai chúng ta quen nhau chỉ vì hai đứa là hai tâm hồn yếu ớt muốn bám lấy nhau mà sống. Khi nhận ra được điều này, Tú đã nói lời chia tay với em. Tú không nghĩ rằng cho đến bây giờ em vẫn chưa nhận ra được điều đó.”

Hằng khóc thút thít. “Vậy phải làm sao...để quên được?”

“Nếu không quên được cũng không sao, em cứ coi như nó là một kỉ niệm đẹp, cất nó vào một cái hộp, khi nào cần hãy mở ra xem. Chắc chắn với em rằng, khi em tìm được người em thật sự yêu thương, em sẽ chẳng muốn mở cái hộp đó ra xem nữa đâu.”

“Em hiểu rồi.”

“Em hiểu vậy thì tốt.” Tú lấy hộp khăn giấy ở bàn đưa cho Hằng.

“Hồi nãy bạn Phương đó có hỏi em, rằng em có thấy tình cảm của Tú dành cho Nhi không, hay là em cố tình không thấy. Câu trả lời là, tuy em có thấy nhưng trong đầu vẫn cứ ảo tưởng nuôi hy vọng rằng những điều em thấy không phải là sự thật. Té một cú đau rồi mới có thể tỉnh.” Hằng cười trừ. “Tú yên tâm, ngày mai em sẽ đi.”

“Vẫn chưa đến 2 tuần, em cứ ở đi.”

“Em dự định mua vé đi du lịch vòng quanh Việt Nam rồi quay về. Đi du lịch cho khuây khoả. Bây giờ em sẽ mua vé đi ngày mai luôn, để kịp thời gian.”

Tú gật đầu, lòng nhẹ đi được một chút. Ít ra trong một ngày hỗn loạn như thế này, một chuyện đã có thể khép lại. Tú nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ rưỡi. Không biết bây giờ ở bên kia, Nhi đang thế nào.

Hằng mệt mỏi đi lên phòng Tú ngủ, còn Tú tuy đã hết bệnh nhưng vẫn vào phòng của mẹ nằm. Đêm nay Tú thật sự muốn ngủ với mẹ. Nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại, Tú mò lên giường nằm cạnh mẹ. Có rất nhiều điều Tú muốn nói với mẹ, nhưng Tú không biết khi mở lời thì phản ứng của mẹ sẽ như thế nào? Con người ta luôn sợ nói những bí mật của mình cho người khác biết, vì sợ sẽ nhận được phản ứng không như mình mong muốn. Liệu khi mẹ biết, mẹ có phản ứng như bà ngoại, anh hai, và chị Tâm hay không? Hay là mẹ sẽ phản ứng như Phương lúc đầu? Nếu như mẹ phản ứng giống mẹ Nhi, thì biết phải làm sao? Tú nằm lau những giọt nước mắt chảy từ lúc nào không hay. Nghĩ đến Nhi càng làm Tú thấy đau lòng. Vì sao thật khó để tất cả mọi người trong xã hội này hiểu tình yêu chỉ đơn giản là tình yêu? Lúc trước Tú đã đấu tranh với chính bản thân mình nhiều lắm rồi, qua được giai đoạn đó, bây giờ lại là đấu tranh với xã hội. Đến lúc nào thì mới có thể có được sự cảm thông của mọi người? Tú nhẹ choàng tay qua ôm mẹ, mặt dúi vào lưng, người co lại như đứa trẻ. Những lúc này đây thật muốn được mẹ che chở như lúc nhỏ, được nghe mẹ nói “Con yên tâm, có mẹ ở đây rồi.” Nhưng vấn đề ở đây là không thể mở lời để nói cho mẹ biết khổ tâm của mình, thì làm sao mẹ có thể giúp?

“Mẹ ơi,“ Tú thì thầm, “Nếu mẹ biết được con người thật của con, thì lúc đó mẹ sẽ hiểu cho con chứ?”

Hơi thở mẹ Tú vẫn đều đặn. Mẹ không trả lời. Mẹ vẫn đang ngủ.

Tú mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi khi trong đầu vẫn nghĩ về Nhi.

***

Ánh nắng nóng chiếu rọi qua khung cửa sổ trên căn gác mái làm Nhi tỉnh giấc. Trời đã sáng.


Đêm qua, sau khi mẹ kéo vào nhà, mẹ đã tức giận đến nỗi tát Nhi vì mẹ cho là Nhi đã không nghe lời. Lúc đó, Nhi đã rất tức giận, bỏ lên căn gác mái và ngồi khóc cả đêm. Mãi đến gần sáng mới ngủ quên lúc nào không hay. Bây giờ dậy rồi cũng chỉ muốn ngồi đây cả ngày, chẳng muốn gặp ai.

Tối qua trong lúc ngồi khóc, đã có một suy nghĩ không hay hiện lên trong đầu Nhi. Nhi đã từng nghi ngờ rằng mình không phải con ruột của bố mẹ. Có lúc bố mẹ cũng thật lòng quan tâm lắm, nhưng đó chỉ là một vài lần. Nhi chưa bao giờ nhìn thấy giấy khai sinh của mình, vì khi đăng ký trường học hay mọi thứ đều là do bố mẹ lo liệu. Có khi nào tên bố mẹ trên giấy khai sinh của Nhi lại khác hay không? Mãi nghĩ đến giấy khai sinh, nên Nhi quyết định đi tìm cho rõ ràng với câu hỏi trong đầu, mình có phải là con ruột của bố mẹ không?

Nhi đứng lên nhìn qua cửa sổ, chiếc xe màu trắng đã rời đi. Nhi cũng đưa mắt nhìn qua phía nhà Tú, nhưng không thấy động tĩnh gì.

Chần chậm đi xuống khỏi căn gác mái, Nhi đi xuống dưới nhà và rẽ vào phòng của bố mẹ. Cửa phòng họ không bao giờ khoá.

Nhi bắt đầu lục từng ngăn, từng chiếc tủ. Đa số những gì Nhi thấy là đồ linh tinh như báo chí, thư từ, đĩa nhạc, không thấy giấy tờ quan trọng đâu cả. Nhi mở hai ngăn tủ đầu giường cũng không thấy. Lục tung căn phòng cũng không thấy, khiến Nhi nản lòng định bỏ cuộc, nhưng linh tính mách bảo Nhi phải kiểm tra dưới gầm giường.

Vén chăn lên, Nhi thấy dưới giường còn một hộc tủ nữa. Nhi ngồi xuống, tay run run mở ra. Nhi thấy có một số quần áo trẻ con, cạnh đó là một số giấy tờ, hồ sơ được để trong bìa nhựa trong màu trắng. Đến giây phút này thì Nhi lại do dự, không biết có nên tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình, vì một khi đã biết rồi thì quan hệ của Nhi và bố mẹ khó mà có thể trở lại như xưa.

Nhưng sự tò mò hối thúc Nhi tiếp tục.

Nhi cầm cái bìa lên, tay run run mở nó ra. Mắt nhìn vào từng tờ giấy tìm 3 chữ “Giấy Khai Sinh” và trong đầu không thôi hy vọng sẽ thấy được tên mình trên đó.

Dù bố mẹ có thế nào, Nhi vẫn mong muốn mình là con gái ruột của bố mẹ.

Lật đến gần nửa xấp giấy tờ thì cuối cùng cũng thấy được 3 chữ đó hiện ra trước mắt. Nhi nhắm mắt lại, lấy tinh thần cho những gì mình sắp phải đối mặt, miệng không ngừng lập đi lập lại lời cầu xin, làm ơn.

Mở mắt ra và nhìn vào tờ giấy khai sinh, Nhi thở ra một hơi dài.

Nhi là con ruột.

Nhi là con ruột của bố mẹ.

Vậy là câu hỏi này đã được trả lời. Nhưng rồi những câu hỏi khác lại ập đến. Nếu là con ruột, sao bố mẹ lại đối xử với Nhi như vậy? Nước mắt Nhi lại rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống tờ giấy khai sinh. Nhi vội lấy tay lau đi, sợ nước thấm vào giấy, nhưng cũng ngay lúc đó Nhi phát hiện một điều.

Dưới tờ giấy khai sinh đó, lại có thêm một tờ giấy khai sinh khác.

-Hết chap.21-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui