Editor: Nguyetmai
Chập tối, ở một vùng vắng vẻ trên bãi cát.
Một bóng người xuất hiện không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Đó là một người đàn ông tóc đen, mặc bộ vest màu đen. Anh ta trông có vẻ còn rất trẻ, nhưng lại toát lên khí chất trưởng thành. Anh ta cũng rất anh tuấn, khi cần thiết, anh ta có thể để lộ ra sự cuốn hút của mình, nhưng lúc này, anh ta chỉ trưng ra bộ mặt lười biếng, ngái ngủ, chán nản vò mái tóc rối tinh rối mù của mình.
Vincent dường như đang chờ đợi điều gì đó, anh ta nhìn ra đường chân trời ở phía xa, tầm mắt nhanh chóng dừng lại ở khoảng trời phía Tây Bắc. Ở đó, có một đám mây, đám mây lẻ loi trơ trọi, vô cùng đặc biệt và diễm lệ trong ráng chiều.
Thời gian dần trôi qua, nắng chiều ngả về Tây. Đám mây kia dần lan rộng sang hai bên Đông Tây, tạo thành một áng mây hẹp dài nơi chân trời, nhìn có vẻ như một chỗ nước cạn treo lơ lửng trên bầu trời.
Cùng với màn đêm dần buông xuống, gió dần ngưng lại, mặt biển gió êm sóng lặng dần biến thành màu tím đen, cho đến khi một vầng trăng non màu đỏ nhạt dần leo lên bầu trời, phủ lên đó một tầng sắc đỏ mờ nhạt.
"Cậu đến quá sớm." Giọng Simon đột nhiên vang lên sau lưng Vincent.
Vincent không quay đầu lại, cũng không hề thấy kinh ngạc chút nào: "Thời gian là thứ chúng tôi có nhiều nhất. Chờ đợi, cũng là một kiểu thư giãn."
"Lời thầy giáo luôn có vẻ như rất có triết lý." Một giọng nói có chút trẻ con truyền tới, người nói là một cậu thiếu niên có vẻ mới chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Cậu ta cũng đang mặc bộ vest màu đen, gương mặt có thể nói là xinh đẹp khôi ngô, ngũ quan tinh tế e rằng ngay cả các cô gái cũng thấy ghen tị.
"He he he… Anh ta chỉ nhìn bầu trời đến ngu cả người, nhưng vẫn còn giả bộ nho nhã lắm… He he he…" Điệu cười bỉ ổi của Woody cũng xuất hiện vào lúc này.
"Hô hô…" Lại có tiếng cười vang lên, một người vừa mập vừa lùn, trông như chim cánh cụt xuất hiện gần bốn người, "Vincent, Woody, Simon, Sid." Mr. Vưu nhìn lướt qua gương mặt của bốn người, "Lại có thể gặp được bốn vị tề tựu đông đủ ở đây, tôi thực sự vinh hạnh quá."
"Khụ… Khụ… Nếu anh không thấy vinh hạnh thực sự thì không cần phải nói ra những câu như vậy đâu." Một người thanh niên có vẻ bệnh tật xuất hiện lửng lơ như ảo ảnh xuất hiện trên mặt biển nói với Mr. Vưu.
Ở bên cạnh hắn ta còn có hai cái bóng khác, cũng đều ở trạng thái lơ lửng, đứng trên mặt biển.
"Death lại không đến à?" Simon đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn ba cái bóng kia.
Pestilence đáp: "Anh biết đấy, hắn có sự tự tin tuyệt đối đối với đối tượng mình đặt cược, do đó hoàn toàn không đi theo dõi." Hắn ta lại che miệng ho hai tiếng: "Dù sao thì… Hắn đã chọn [Thôn Thiên Quỷ Kiêu] mà."
"He he he… Ý của anh là, những quân bài trên tay chúng ta thì phải tốn nhiều công sức hơn đúng không…"
Lúc này một cô gái đứng bên cạnh Pestilence nói chen vào: "Chuyện anh để Phong Bất Giác có được vũ khí linh năng chẳng phải đã chứng minh điều đó hay sao?"
"He he… Hình như cô thấy rất bất mãn nhỉ, Famine đại nhân…" Woody cười nham hiểm.
"Chuyện này tôi đã xử lý rồi." Simon cắt ngang lời họ, để tránh hai tên này một lời không hợp là đánh nhau: "Vào ngày hôm sau khi Mr. Vưu diễn xong vở kịch làm loạn đó tôi đã giải quyết rồi. Cho nên, không cần phải tranh luận thêm nữa."
Đương nhiên là Simon đang ám chỉ đến phó bản Phong Bất Giác gặp K3 – Xích Thiết. Đó là phó bản sinh tồn đội ngũ đầu tiên Phong Bất Giác tham gia sau khi "Hỏi đáp tử vong" kết thúc, kết quả anh đã gặp phải Diễn Sinh Giả không thể gặp nhiều lần trên lý thuyết. Rõ ràng đó là do có người ở phía sau thao túng… Còn tổn thất của Phong Bất Giác sau phó bản đó cũng là điều tất cả mọi người đều được thấy, dường như quay về trạng thái một đêm trước khi giải phóng. Đó chính là cái giá anh phải trả cho việc nhận được vũ khí linh năng quá sớm.
"Những chuyện đó đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa." Vincent tiếp lời của Simon: "Nói chuyện chính đi."
"Chuyện chính đó là, người anh lựa chọn đã lĩnh ngộ được [Hồn Ý] rồi." War đứng bên cạnh Pestilence nói: "Tiến độ đó quá nhanh."
Woody cười bỉ ổi: "He he… Cái tên mà cậu em Pestilence của cậu chọn mới vừa qua level 30, mà sở trường Triệu hoán đã đến level B rồi, sao cậu không chê nhanh đi?"
Đôi mắt không có con ngươi của War lóe lên ánh sáng: "Đừng có lảng sang chuyện khác, Woody, cậu biết chuyện đó hoàn toàn khác."
"A… Cứ có cảm giác như sắp cãi nhau đến nơi…" Không biết tại sao Sid vừa nói vừa ôm cánh tay run lẩy bẩy: "Tôi ghét nhất là cãi nhau…"
Mr. Vưu đứng một bên nhìn Tứ Tiện Khách Địa Ngục và Tam Kỵ Sĩ Thiên Khải gầm ghè nhau, vẻ ngoài tuy không để lộ thái độ gì, nhưng thực ra trong lòng lại có chút hả hê, chỉ mong đám này trở mặt đánh nhau.
"War đại nhân nói không sai." Không ngờ, câu này lại được thốt ra từ miệng Vincent: "Người của tôi, cậu ta nắm được [Hồn Ý] hơi sớm quá… Đây chưa chắc đó đã là chuyện tốt." Anh ta dừng lại một lát, rồi lại nói: "Nhưng mà, chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay ngược lại được nữa. Phải giải quyết nó thế nào mới là điều chúng ta cần bàn bạc."
"He he he… Anh nói vậy chắc hẳn là đã có cách khiến mọi người đều hài lòng rồi đúng không?" Rõ ràng Woody rất hiểu Vincent.
"Trong vòng bốn mươi tám tiếng thời gian thực tế, người của tôi không thể vào game." Vincent nói: "Sự nhường bước trong tiến độ này đã được chưa?"
Anh ta nhìn quanh một vòng, không ai nói gì, sau đó anh ta lại nói tiếp: "Nếu không có ý kiến gì khác…" Anh ta liếc nhìn Pestilence, "Thiếu gia Pestilence, anh đi một chuyến được không?"
Pestilence hơi khom người, cười nói: "Vô cùng vinh hạnh được giúp sức."
Vincent lại nói: "Nhưng mà, các vị ở đây cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện."
"Vừa nghe đã biết là một giao dịch nguy hiểm rồi…" Mr. Vưu thoáng ngửi thấy mùi vị của âm mưu.
"Tại đây vào lúc này, ngoài Simon không tham gia đặt cược ra, người mà sáu người chúng ta chọn vừa hay đang chơi chung một ván game hình thức tàn sát, không phải vậy sao…" Vincent cười xảo quyệt nói: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, để họ đánh với nhau một trận."
"Hừ… Thì ra là điều kiện này." War là người đầu tiên cười lạnh thành tiếng: "Cũng rất hợp với ý tôi… Dù sao thì quân cờ của tôi cũng sẽ không thua đâu."
"Tôi cũng rất vui lòng chơi cùng." Famine nói tiếp.
"Nếu thầy cũng đã nói vậy rồi…" Sid thường sẽ không phản đối ý kiến của Vincent.
Pestilence và Mr. Vưu nhìn nhau một lát rồi nhún vai: "Nếu mọi người đều không phản đối…"
"He he he… Nghe có vẻ rất thú vị đấy…" Woody cười âm hiểm nói: "Nhưng mà, như vậy có ổn thật không?" Anh ta quay đầu nhìn Vincent: "Cuộc đọ sức giữa các cao thủ, vượt qua cuộc quyết đấu sống chết cực hạn, có lẽ sẽ khiến họ càng trở nên mạnh mẽ hơn… He he… Đối với anh điều này chẳng hề có lợi gì cả." Cặp mắt kính trên mắt anh ta vẫn là một vùng sáng trắng, không ai biết được rốt cuộc vẻ mặt của anh ta lúc này là thế nào: "Rốt cuộc anh… Muốn nhìn thấy cái gì từ trận chiến này?"
Vincent không trả lời Woody, anh ta chỉ quay mặt về phía Simon, ung dung nói: "Ngài trọng tài, ý ngài thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...