Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Bên khu chung cư Seokyung Forest cạnh trường bọn cậu ấy. Không phải cậu định đi đánh nhau với Sang Won đấy chứ? Tên đó vốn dĩ bạ ai cũng kiếm chuyện hết vậy đó. Mặc kệ đi.

Phải là chuyện có thể mặc kệ thì mới mặc kệ được chứ. Yeo Woon nhét điện thoại vào túi rồi chạy tiếp.

Nhà Ahn Shi Ah không xa trường cho lắm. Cách chưa tới bốn trạm xe buýt.

Khu chung cư cao cấp mà sao lại đặt tên là Forest, đến nơi thì cậu cũng có thể đoán được lý do. Khuôn viên quanh các tòa nhà um tùm rậm rạp toàn cây cối.

Ngay từ ngoài cổng, công viên đã được thiết kế rất cẩn thận, bước vào là thấy hoa hồng leo tháng Sáu rủ xuống. Mùi tử đinh hương tràn ngập khắp nơi. Bước đi lẫn vào trong một vùng màu xanh đó, Yeo Woon khẽ thở dài.

Cậu đã quên mất không kịp hỏi là ở tòa nào, căn số mấy. Các tòa nhà ở đây đứng sừng sững rất cao, nhiều tầng và khoảng cách giữa các tòa cũng khá xa.

Đúng lúc lấy điện thoại ra để hỏi lại địa chỉ thì mới biết điện thoại đã hết pin. Vì cậu cứ liên tục mở lên kiểm tra nên mới nhanh hết pin chăng? Suốt ngày cứ nhìn điện thoại chằm chằm mà còn chẳng nhận ra pin còn lại bao nhiêu – cậu đã ngẩn ngơ tới mức như vậy rồi.

Yeo Woon bật tiếng chửi thề. Sao lại nhằm đúng lúc này cơ chứ.

Đứng dưới cành cây trĩu quả xanh, Yeo Woon thất thần nhìn con đường giữa các tòa nhà.

Những lúc thế này, nếu là tiền bối…

Dù cho ở đâu đi nữa, tiền bối vẫn dễ dàng tìm ra mình. Giá mà mình cũng làm được như vậy thì tốt biết bao.

Giá như mình có thể tìm được một người dù người đó ở đâu, giá như mình có thể tìm được một người giữa hàng trăm người, một người giữa hàng ngàn người. Giá như mình có thể chạy về phía người đó ngay cả giữa một con phố đông đúc nhất.

“Cha Yeo Woon!”

Bên tai Yeo Woon như vang lên một tiếng nổ.

Người ấy tiến lại gần, tim cậu bắt đầu đập với tốc độ khác thường.

Trước mắt cậu, cảnh vật như quay tròn.

Cuộc đời cậu rẽ sang một hướng khác.

*

“Cậu thật sự muốn chết hả?”

Xem lịch sử cuộc gọi xong, tôi nghiến răng hỏi.

Vì Cha Yeo Woon mà đợt này tôi ngủ không yên giấc, đêm qua cũng không ngủ được tí nào. Mệt quá nên trong lúc đợi ở bệnh viện thú y, tôi có ngủ gục một lúc. Thật sự chỉ một lát thôi. Còn chưa tới 5 phút nữa.

Đáng lẽ tôi không được mất cảnh giác như vậy khi ở bên cạnh cái thằng ranh có sở thích gây rắc rối kia mới phải. Ai mà ngờ được chỉ trong chốc lát mà cậu ta đã lấy điện thoại của người khác ra mà làm trò nhảm nhí như vậy chứ.

Đến đón Seulgi vừa mới ra viện xong rồi đứng đôi co với nhau trước bệnh viện thú ý thế này, tất cả là do tội của Cheon Sang Won hết.

“Tại lúc ngủ trông anh dễ thương quá nên em chụp cho cậu ta xem thôi.”

“Nói thế mà nghe được à?”

Chuyện rõ rành rành rồi mà còn dám mở miệng nói vậy. Xem lịch sử chat thì thấy vào thời gian gửi ảnh còn có cuộc gọi tới của Cha Yeo Woon nữa.

“Cậu nói gì qua điện thoại hả?”


“Em bảo sau này hai bên làm bạn tốt với nhau thôi.”

Tôi trừng mắt, Cheon Sang Won vội đưa tay che trán.

“Nể mặt Seulgi nên lần này tôi bỏ qua cho đó. Cậu có sở thích lấy oán báo ơn hả?”

“Em chỉ bảo hai bên đều cùng thích một người, vậy sau này hãy làm bạn tốt với nhau thôi mà, thật sự đấy.”

“Còn cố cãi à.”

Tôi búng lên cái mu bàn tay đang che trán cậu ta. Có vẻ cũng đau hay sao mà Cheon Sang Won nhảy dựng lên lùi lại đằng sau. Cái thằng ranh này, không ngờ cũng hay ra vẻ ghê.

“Đừng có làm tổn thương Cha Yeo Woon.”

“Oaaa. Đúng là biết cách từ chối mà làm người khác thành ra thảm hại thật đó.”

Cheon Sang Won bỏ tay xuống, phá lên cười nhạt. Cảm giác cậu ta đang cố cười ầm ĩ, còn vẻ mặt lộ ra hoàn toàn của Cheon Sang Won thì còn xa mới gọi là đang cười.

“Em bảo sẽ cùng hyung đến nhà em đấy.”

“Thật đúng là hết trò…. Cậu với Seulgi về nhà đi.”

“Cha Yeo Woon chắc cũng sẽ đến nhà em đấy, anh còn đi đâu chứ?”

“Khỏi cần. Tôi đi tìm cậu ấy trước, giữa đường gặp nhau là được.”

“Bằng cách nào chứ? Anh bảo là cậu ta cũng đâu có nghe điện mà. Thôi thì anh cứ…”

“Không gọi điện được cũng không sao. Tôi tìm được, vì đó là Cha Yeo Woon.”

Vì tôi đã có thông báo của hệ thống. Nhưng với người không biết điều này, nghe vậy chẳng khác gì tôi đã thú nhận tình cảm của mình với Cha Yeo Woon.

Nhìn khuôn mặt méo mó của Cheon Sang Won, tôi nhận ra lời mình nói ra có sức nặng đến thế nào.

“Sang Won à, xin lỗi cậu vì đã nói là sẽ nghiêm túc cân nhắc. Cái gì không được quả nhiên vẫn là không được thôi.”

“Nếu đã định thế này, sao còn làm cho người ta thật lòng với mình chứ? Hyung không có lương tâm hả?”

“Cậu dễ thương lắm, vậy nên hãy gặp người con trai thật tốt nhé.”

“Này, Tae Myung Ha.”

“Chào Seulgi nhé.”

Thay vì nạt cậu ta vì đột nhiên dám nói hỗn, tôi chỉ giơ tay chào Seulgi đang vẫy đuôi ngoan ngoãn, sau đó tôi đi vượt lên trước Cheon Sang Won.

“Hyung đúng là làm người ta điên tiết vãi luôn! Đã bảo là vốn dĩ em thích con gái cơ mà!”

Sau lưng tôi, vang lên tiếng hét cùng với tiếng chó rên ư ử đầy lo lắng. Phải rồi, thích con gái thật nhiều vào nhé. Tôi sẽ thầm cổ vũ cho cậu.

Tiếp theo đây, có một người mà tôi phải đi tìm.


[Khu vực tình yêu tối thượng đang cách phía trước 1km.]

Khoảng cách này đi bộ tầm 10 phút. Hướng nào nhỉ?

Tôi băng qua lối dành cho người đi bộ giao với đường xe hơi rồi bắt đầu chạy. Cây cối cùng những tòa nhà hình dạng giống nhau lùi về phía sau.

Tôi cũng chạy ngang qua những người đi đường, nhưng họ cũng chỉ lẫn vào nền tựa như đám cây cối. Tôi có thể lập tức biết ngay không phải là cậu ấy.

[Khu vực tình yêu tối thượng đang cách phía trước 10m.]

Nghĩ lại thì thấy thông báo này hiện lên cũng không chính xác. Có những lúc nó báo khoảng cách từ khi còn ở xa, cũng có khi tới tận khi đến nơi rồi, nó mới chịu báo bạn vừa tiến vào Khu vực.

[Bạn vừa tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]

Nhưng có một điều chắc chắn là không bao giờ có trường hợp đi ngang qua Cha Yeo Woon mà không biết.

Tôi thấy cậu ấy đang ở phía trước.

“Cha Yeo Woon!”

Như thể bị buộc dây mà kéo, như thể kim loại bị nam châm hút, như thể bị một bàn tay vô hình túm lấy, Cha Yeo Woon lập tức nhìn thấy tôi.

Bụng tôi bỗng quặn lên cồn cào.

Đóng khung giữa một vùng xanh mướt um tùm, chỉ có một mình Cha Yeo Woon là nổi bật trong mắt tôi. Tất cả mọi thứ còn lại đều mờ đi làm nền cho cậu ấy.

Có lẽ chẳng cần đến thông báo, tôi cũng có thể tự mình tìm ra cậu ấy.

“Nhìn mồ hôi mồ kê kìa. Cậu chạy tới tận đây hả?”

Trán cậu ấy đẫm mồ hôi, nhìn thật thương, tôi bất giác đưa tay lên trán cậu ấy. Còn đang thở hổn hển tới mức không trả lời ngay được, Cha Yeo Woon khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi vì không nghe điện thoại của cậu được. Tại tôi còn phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.”

“Hai người vừa ở cùng nhau ạ?”

Cậu ấy hỏi thế là có ý gì, tôi đã biết quá rõ. Cậu ấy nhìn tôi, mắt nhòe đi thế này, tôi không thể nào đáp đại khái cho qua được.

Tôi lấy điện thoại ra, mở bức hình hồi nãy rồi phóng to lên. Trong hình, phía sau tôi đang ngủ là một ngăn kéo chất đầy đồ ăn cho chó, trên cùng in hình biểu tượng hình dấu chân chó đáng yêu cùng với tên của bệnh viện thú y.

“Thấy rồi chứ? Bệnh viện thú y. Vì con cún nhà cậu ta nên tôi mới tới đó.”

“Cún ấy ạ?”

“Nghe nói nó bị ốm. Phẫu thuật rồi nhưng lùi ngày ra viện, rồi cuối cùng lại ra viện đúng vào cuối tuần nên vậy.”

“Tại sao tiền bối lại đi cùng chứ?”

“Thì bởi mới nói.”


Nghe giải thích rồi mà Cha Yeo Woon vẫn im lặng. Dù chỉ đứng một chỗ mà cậu ấy vẫn thở hổn hển.

Im lặng không nói gì, chỉ có ngực cậu ấy là cứ phập phồng lên xuống. Môi cậu ấy cứ run run mấp máy không ngừng.

Tôi có thể bảo cậu ấy đừng nói gì cả. Nhưng Cha Yeo Woon đang nhìn tôi tha thiết tới mức đau đớn thế kia, nên tôi cứ để yên cậu ấy như vậy.

“Em thích anh.”

Cuối cùng thì lời thổ lộ cũng đã bật khỏi miệng cậu ấy rồi.

Vừa nghe lời tỏ tình dồn nén trào dâng đó, lòng tôi bỗng quặn lên một cách kỳ lạ. Mặc dù đã biết trước điều này, nhưng khi mặt đối mặt nghe Cha Yeo Woon nói thì cảm giác thật khác.

“Tôi biết.”

Cổ họng khô rát, mãi tôi mới đáp lại được.

Nghe câu trả lời ngắn ngủn đó, Cha Yeo Woon cụp mắt nhìn xuống.

“Tiền bối… không thích em phải không?”

“…….”

“Dù vậy thì cũng không sao.”

“…….”

“Dù vậy thì em vẫn thích anh.”

Không sao cái gì mà không sao chứ? Tôi đã mong tình cảm của Cha Yeo Woon được đáp lại. Tôi đã mong Cha Yeo Woon được nhận lại tình yêu từ người mà cậu ấy thích cơ mà.

Tôi không muốn gây tổn thương cho Cha Yeo Woon. Mặc dù vậy…

“Yeo Woon à. Cậu thích người khác đi, đừng thích tôi.”

Như vậy tôi có thể cổ vũ cho cậu. Như vậy tôi mới có thể không làm cậu tổn thương.

Bởi Cha Yeo Woon là người có thể thật sự yêu một người một cách thuần khiết và hết lòng. Giá như cậu ấy chọn được người tốt hơn một chút.

Tôi nói như vậy là vì cậu ấy. Cái giá phải trả là tôi phải chứng kiến giây phút Cha Yeo Woon rối bời hỗn loạn vì bị tổn thương lúc này.

Tôi tự hỏi đã bao giờ mình tập trung chú ý quan sát khuôn mặt của một người ở gần như thế này chưa. Những cảm xúc mãnh liệt đang thấm đẫm và làm vụn vỡ vẻ mặt vốn luôn trông thật thờ ơ kia. Các thớ cơ trên mặt khẽ giật giật, nhuốm đầy vẻ đau đớn tới mức người nhìn phải giật mình.

Giống như Cheon Sang Won đã nói, có lẽ đúng là tôi có khả năng từ chối mà khiến cho người khác thành ra thật bi thảm.

“Như tiền bối đã nói, em sẽ cố gắng để có thể làm bạn với anh.”

“Ừ, vậy đi.”

Vậy nhưng vào giây phút này đây, những gì tôi đáp lại cũng chỉ có thế mà thôi.

“Đừng bỏ qua tin nhắn của em. Đừng tránh mặt em.”

“Được rồi. Xin lỗi cậu.”

“Đừng rời xa em.”

Thay cho lời đáp, tôi đưa tay ôm lấy Cha Yeo Woon. Tôi lại thấy cái cảm giác nóng rực giống như lúc ở phòng y tế.

[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]


[Độ yêu thích: 36]

Tại sao tới tận giây phút như thế này rồi, Cha Yeo Woon vẫn lại thích tôi thêm một chút chứ?

Đây là điều mà cả tôi lẫn Cha Yeo Woon đều không mong muốn, vậy tại sao chứ?

Cha Yeo Woon ôm lại tôi, chặt tới mức đau nhói.

*

Như mọi khi, tôi cùng Cha Yeo Woon bắt xe buýt đi về. Cho tới tận lúc tôi xuống xe, chúng tôi vẫn không nói gì với nhau.

Tôi xuống xe rồi, qua cửa sổ xe, Cha Yeo Woon cứ mãi nhìn theo. Trên khuôn mặt cậu ấy, bỗng hiện lên ô cửa sổ thông báo.

[Phát sinh phần thưởng]

[Bạn có thể thấy được điều mà Cha Yeo Woon mong muốn nhất trước đây.]

[Bạn có muốn xem bây giờ không?]

Thông báo hiện lên như giục tôi xem bây giờ đi.

Tôi không từ chối. Phía sau ô thông báo, khuôn mặt Cha Yeo Woon mờ dần rồi biến thành một hình ảnh trẻ con hơn.

Cửa kính cùng với tay vịn xe buýt cùng tan đi. Hình ảnh chiếc xe buýt tuột xuống, phía bên ngoài xe, tựa như một bức rèm buông, một khung cảnh khác hẳn đang mở ra.

Đó là cảnh trên núi. Mùi lá thông tràn ngập. Những cây lá kim đứng sừng sững cùng với một đống lửa trại giữa một khu đất trống nhân tạo. Mấy túp lều trại lô nhô quanh đống lửa.

Lẫn trong đám người, Cha Yeo Woon trông nhỏ hơn bây giờ một chút. Tất cả mọi người đã ra khỏi lều và đang ngắm bầu trời xanh thẫm.

Đám trẻ cùng tuổi với Cha Yeo Woon đang đứng quanh, ngước lên nhìn sao trên trời.

Trời trong và nhiều sao đến khó tin. Tuy là bà bắt cậu phải đi cắm trại, nhưng giây phút này, Cha Yeo Woon lại thấy thật may là mình đã đến đây.

Tôi cảm nhận được tâm trạng của cậu bé đó, như thể mình đã trở thành Cha Yeo Woon.

“Yeo Woon không ước à?”

Bỗng từ đâu vang lên một giọng nói quen tai. Hình như là người hướng dẫn bên nhà thờ, nhưng không nhìn rõ mặt.

Tập trung hơn một chút thì hẳn là sẽ nhìn thấy, nhưng Cha Yeo Woon đã quay đi nhìn bầu trời đêm.

Tôi cũng không thể tập trung vào khuôn mặt mờ mờ vừa nhìn thấy nữa.

Vì cảnh tượng tôi đang thấy trước mắt thật choáng ngợp làm sao.

Sao băng đang trút xuống. Cái đuôi cháy rực rạch ngang trời đêm lao xuống rồi biến mất trong chớp mắt.

Cha Yeo Woon ngồi ngẩn người nhìn bầu trời đang lấp lánh. Ước với sao băng ư? Như bình thường thì hẳn là tôi đã nghĩ đúng là trò ngốc rồi.

Bầu trời đêm với vô số ngôi sao bốc cháy đang dội xuống, thật đẹp một cách siêu thực.

Lòng tràn đầy cảm giác xốn xang choáng ngợp, Cha Yeo Woon im lặng ước. Cậu thì thầm trong lòng mong muốn thành thực nhất của mình.

“Tôi muốn được hạnh phúc.”

Câu nói đó không được để ai nghe thấy, nhưng tôi đã nghe thấy rồi.

[HẾT CHƯƠNG 45]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận