Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

*

“Này.”

Ngay khi môi hai bên sắp chạm vào nhau, tôi vừa kịp giữ trán Cheon Sang Won lại.

“Vừa phải thôi nghe không hả.”

Tôi ra sức đẩy cậu ta ra, Cheon Sang Won cũng cố sống cố chết ghì lại. Tới mức cổ cậu ta cũng đỏ cả lên. Bộ dạng thế này mà đòi hôn hít gì cơ chứ.

“Đá em rồi thì ít ra cũng để em hôn một cái chứ, làm ơn.”

“Đã đá rồi thì sao lại còn hôn hả. Phim ảnh làm bọn trẻ hỏng hết cả rồi. Còn không chịu buông ra hả?”

“Có mòn môi đi đâu mà anh sợ, một lần thôi mà.”

“Sang Won à, tôi nói rồi phải không. Tôi mà đánh là đau lắm đấy.”

Trên vỉa hè, chúng tôi vật lộn tới mức chân vướng cả vào nhau. Tôi cố sức đẩy ra, còn phía kia cũng liều chết sấn tới ôm ghì thật chặt nên cũng không dễ gì đẩy cậu ta ra được.

Kết cục, tôi bị đẩy đập lưng vào thân cây. Chắc do đập mạnh nên toàn bộ cành cây cũng lắc lư. Tán lá rung lên rào rào như sóng.

Vẻ mặt không khác gì thằng điên, Cheon Sang Won nhìn tôi chằm chằm như thể muốn ăn sống nuốt tươi. Đôi mắt tam bạch của cậu ta tràn đầy sự điên cuồng đúng kiểu một kẻ vừa tỏ tình đã dí ngay môi tới mà đòi hôn.

Chậc, thật tình. Tôi dần dần thấy cáu rồi đó.

“Tôi – bảo – dừng – lại – thì – dừng – lại – đi.”

Bốp. Bốp. BỐP! Tôi dồn sức vào tay, đập liên tiếp ba phát vào trán cậu ta.

Cheon Sang Won ôm trán lùi lại. Chắc là đau thật hay sao mà cậu ta ôm trán vật vã rồi ngồi thụp xuống.

“Anh điên rồi hả? Muốn vỡ đầu em luôn rồi này.”

“Vậy nên người ta đã không thích thì đừng có cố ép chứ.”

“Đau vãi luôn.”

Thì tôi định đánh cho cậu đau vãi luôn nên mới đau vãi luôn đấy chứ. Cheon Sang Won ngước nhìn tôi, mắt nhòe nước, làm tôi cũng nghĩ hay là mình đánh mạnh quá chăng, nhưng tôi lập tức tỉnh táo lại ngay. Cái thằng ranh này nói không bao giờ nghe, cứ phải mạnh tay mới được.

“Tôi biết vì chuyện Seulgi nên tâm trạng cậu không ổn, nhưng cậu mà còn giở trò này lần nữa là tôi thật sự cho cậu lên đồn vì tội quấy rối đó. Chịu khó chăm sóc con cún vào. Biết chưa hả?”

“… Nếu là Cha Yeo Woon thì sao ạ?”

Tay ôm trán, Cheon Sang Won lẩm bẩm hỏi.

“Sao lại lôi Yeo Woon vào đây hả?”

“Nếu là Cha Yeo Woon thì anh cũng sẽ từ chối ạ?”

Cheon Sang Won đứng dậy, ánh mắt lại găm thẳng vào tôi. Tôi thấy hoang mang. Không phải vì Cheon Sang Won, mà là vì cái tên được nhắc tới của Cha Yeo Woon.

Trong mơ, rút cuộc tôi vẫn không thể nào đẩy Cha Yeo Woon ra được.

“Anh nói cho rõ ràng giúp em. Vì là em nên không được, hay phải là Cha Yeo Woon thì mới được? Để em xem còn chỗ để cố không.”

“Không còn chỗ nào đâu.”


“Tại sao chứ?”

Còn tại sao gì nữa? Câu trả lời đã quá rõ rồi còn gì.

“Tại vì tình hình của tôi bây giờ không hẹn hò được với ai cả.”

Có khi tôi sẽ biến mất vào ngay lễ tốt nghiệp cũng nên, trong tình cảnh này thì còn hẹn hò với ai được chứ. Chẳng thể nào giải thích rõ là như vậy, tôi thật sự cũng muốn phát điên lên đây.

“Vậy chỉ cần em đợi tới lúc hyung có thể hẹn hò với em là được phải không?”

“Ngày đó sẽ không tới đâu. Này, cậu dừng lại đi.”

“Vậy anh sẽ hẹn hò với Cha Yeo Woon ạ?”

“Sao cậu cứ dai dẳng thế này? Sao cứ suốt ngày lôi Cha Yeo Woon ra nói như vậy hả?”

“Tại vì vừa rồi vẻ mặt hyung như thế…!”

Giọng cậu ta đột nhiên cao vọt lên. Cheon Sang Won nhìn tôi trừng trừng đầy oán trách.

“Tại vì cứ nhắc đến chuyện liên quan tới Cha Yeo Woon là vẻ mặt hyung lại như thế.”

Vẻ mặt như thế là như thế nào?

Cheon Sang Won không nói gì thêm, có lẽ là vì hình như cậu ấy cũng đã biết. Cứ nghĩ tới Cha Yeo Woon là tôi lại bất giác dồn hết tâm sức như vậy.

Nếu như Cheon Sang Won đã nhận ra thì những người khác cũng thấy rõ như thế chăng? Cha Yeo Woon cũng biết rồi chăng? Mặt tôi bỗng nóng rực lên.

“Ha…….”

Nãy giờ nhìn xoáy vào tôi, Cheon Sang Won bất lực đá xuống đất. Bụi đất văng lên tung tóe.

“Mẹ kiếp. Giờ vẻ mặt anh lại như thế nữa thì làm sao mà em đeo bám tiếp được nữa đây…”

*

[Độ yêu thích hiện tại: 28]

Cha Yeo Woon cứ thấp thỏm không yên.

“Đã bảo là có gì đáng nghi lắm mà.”

Ahn Shi Ah đã tuyên bố như vậy.

Chụp hình xong, Kyung Hoon vùi đầu chỉnh ảnh, còn Myung Ha thì đi về. Yeo Woon định về cùng với Myung Ha thì bị Shi Ah túm lại.

Dù bị túm lại thì Yeo Woon vẫn nhất quyết định đi theo Myung Ha, thấy vậy, Shi Ah liền hét lên “Đến giờ hội ý”. Tỉnh lại đi, Cha Yeo Woon. Chuyện yêu đương của cậu vốn đã hy vọng mong manh lắm rồi, giờ lại còn bật đèn đỏ luôn rồi kìa.

Những lời Shi Ah nói nghe thật có lý.

“Tại sao tự nhiên anh ấy lại đi chơi riêng hai người với Chó Sang Won chứ? Thậm chí còn nghe nói Chó Sang Won suốt ngày lẽo đẽo theo anh Myung Ha nữa đấy. Hai người đó đúng là có gì rồi.”

“… Chắc là tiền bối sẽ không thích đâu.”

“Mấy người dính vào Chó Sang Won cũng đều nói vậy hết đó. Ngoài miệng thì nói kiểu người như Sang Won chẳng ra làm sao, nhưng sau lưng thì cậu ta chỉ cần gẩy tay một cái là đã đổ rào rào rồi cơ mà. Đúng là cái thằng đầu gấu. Nhưng ngoại hình cậu ta là vũ khí nên cũng chẳng làm sao được.”


Chuyện nào nghe cũng thật đáng lo ngại. Tiền bối cũng bảo ghét cậu ta nhưng thực tế cũng lại đổ cậu ta rồi chăng? Vậy nên lần nào cũng chấp nhận mấy chuyện tào lao của tên đó?

Chắc là thấy Yeo Woon trông như sắp chết đến nơi nên Ahn Shi Ah nói thêm.

“Đừng lo, Cha Yeo Woon. Cậu đẹp trai hơn.”

“……….”

“Chắc là có khác biệt về gu đấy. Hay là gu của anh Myung Ha hóa ra lại là kiểu đầu gấu nhỉ?”

Có khi vậy cũng nên.

Bởi tiền bối tuy cũng nói cậu đẹp trai nhưng thực ra, anh ấy lúc nào cũng đùa giỡn nên chẳng biết có phải nói thật hay không, trong khi tên kia cũng là người mẫu nổi tiếng trong trường. Cậu cũng đã từng thấy con gái ở trường khác chạy tới tỏ tình với tên kia nữa. Sắc mặt Yeo Woon càng thêm tối sầm.

“… Chắc là có lý do gì đó thôi.” Cậu cố nói.

“Bảo ghét cho đã rồi lại hai người đi chơi riêng với nhau, sao phải cần lý do gì chứ thưa cậu. Tôi cũng đã thử liên lạc hết một lượt với bọn bạn rồi, hôm đó chẳng có đứa nào đi chơi với Chó Sang Won cả. Cậu ta đi chơi riêng hai người với anh Myung Ha thôi, chắc chắn luôn.”

Đi riêng hai người để làm gì chứ?

Rút cuộc thì suy nghĩ của Yeo Woon cũng quay về một hướng giống hệt như lời Shi Ah. Đáng ngờ thật.

“Này, hay là bọn mình bám theo đi?” Shi Ah nói.

“Cậu nói gì vậy?”

“Thì cứ đi theo chút thôi, xem hai người đi đâu làm gì ấy mà.”

“Bị phát hiện thì cậu định nói sao?”

“Thì bảo tôi với cậu đang đi ra booth karaoke tiền xu rồi tình cờ đụng mặt thôi?”

“Sao cậu với tôi lại đi karaoke chứ?”

“Thì nói bừa vậy thôi, đồ ngốc này! Cậu có đi hay là không đi đây?”

“….. Đi.”

“OK. Vậy thì đi nào.”

Chẳng phải việc của mình mà người giúp có vẻ còn hào hứng hơn cả người trong cuộc, nhưng Cha Yeo Woon cũng không phàn nàn gì.

[Nhất định phải đi theo cái này đấy nhé]

[Hai người cùng đi xe motor hả?!]

[Đợi đã]

[Mất dấu cái xe r]

[Trời trời lại thấy rồi]

Quả nhiên, Shi Ah đúng là lăn xả vào giúp cậu.


Bản thân cô bạn chắc cũng phải đi học, vậy mà chẳng hiểu bằng cách nào còn chưa tan trường, Ahn Shi Ah đã phi như tên bắn sang trường người khác mà đóng đô, rồi một cách thần kỳ, tóm được cảnh Myung Ha với Sang Won cùng nhau đi học về. Lúc Cha Yeo Woon nhập hội, Ahn Shi Ah còn đeo cả kính đen, toát ra đầy vẻ bám đuôi.

Và lúc này, cậu như đang mất trí trước cảnh tượng mà cậu thấy từ nãy tới giờ.

Nhìn từ xa, trông Myung Ha với Sang Won có vẻ gì đó thật tình cảm.

Sao lại đi gần nhau thế kia chứ? Hai người đang nói chuyện gì vậy? Vẻ mặt tiền bối trông thật dịu dàng.

Thường ngày, tiền bối hay nhìn tên kia với vẻ đầy chán ghét cơ mà.

“Bầu không khí giữa hai người đúng là lạ thật…. Ặc.”

Đang liến láu bên cạnh, Shi Ah vội túm lấy tay áo Yeo Woon.

Sang Won vừa túm lấy tay Myung Ha rồi đột nhiên tiến lại gần. Hai người đứng sát sạt, dáng người gần như che khuất nhau.

Cả hai biến mất sau bóng cây.

Yeo Woon lập tức định lao ra nhưng Shi Ah vội túm chặt cậu lại.

“Cậu ra đó rồi làm gì chứ?”

Shi Ah thì thầm ngăn cậu lại, chẳng buồn nhìn Shi Ah, Yeo Woon chỉ tập trung nhìn bóng của Myung Ha thấp thoáng bên thân cây.

Hai người đang đứng che khuất nhau, môi họ dường như vừa chạm vào nhau.

Cậu bỗng thấy không thở nổi.

Cảm thấy ngực mình nghẹn thắt lại, Yeo Woon bèn hít một hơi thật sâu.

Toàn thân cậu bứt rứt và nóng rực như lên cơn sốt. Giống như lúc trống ngực cậu đập dồn dập tới mức đau nhói. Cảm giác như ai đó đang mặc sức bóp nghiến trái tim cậu vậy.

Hơi nóng từ trong ngực bốc lên thiêu đốt nơi cổ họng. Yeo Woon buông thõng cánh tay đang bị túm lại. Nếu không bị túm lại, đến cậu cũng chẳng thể đoán được lúc này mình đã chạy ra kia và làm trò gì rồi nữa.

Không ổn rồi.

Càng lúc chỉ càng nóng rát hơn thôi.

Cậu thấy sợ.

Vì có lẽ cậu không thể nào chịu đựng thêm được nữa rồi.

*

Sự bất thường đang thể hiện qua những việc rất nhỏ. Ví dụ chẳng hạn như mặt bàn đang trống trơn này đây.

Lon nước quế ngày nào cũng đặt trên bàn hôm nay bỗng không thấy đâu. Trước đây đều đặn không thiếu một ngày nào cơ mà.

Thấy lạ, tôi kéo rèm cửa sổ nhìn xuống sân thể dục.

Có mấy học sinh đang hăng hái luyện tập buổi sáng. Cảnh tượng vẫn như thường ngày.

Nhưng không thấy Cha Yeo Woon.

Đáng lẽ phải đang tập cùng đội điền kinh, vậy mà lại không thấy Cha Yeo Woon đâu cả. Tôi mỏi mắt nhìn quanh xem có bỏ sót không, nhưng vẫn chẳng thấy cậu ấy đâu.

[Sáng nay cậu không tập hả?]

Ngờ vực gửi tin nhắn cho cậu ấy xong, vẫn không thấy hiện dấu “Đã đọc”.

[Yeo Woon à]

[Tới trường chưa đó?]


Các dấu “Đã đọc” hiện ra một loạt. Chuông vào lớp vang lên nhưng chuông điện thoại cũng vang lên theo.

Thấy đó là cuộc gọi của Cha Yeo Woon, bất chấp ánh mắt trợn lên của giáo viên, tôi vội ra khỏi lớp.

“Tae Myung Ha! Giờ vào lớp rồi mà cậu còn đi đâu hả?”

“Em đi vệ sinh một tí thôi ạ!”

Đang băng qua hành lang thì tôi bị giáo viên bắt gặp. Tôi vội kiếm cớ rồi chạy đi ngay, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm vì sợ điện thoại cúp máy.

“A lô.”

Tới thẳng nhà vệ sinh khối 12, tôi bắt máy thì nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng thở thật lạ.

“Cha Yeo Woon, cậu không phải đang ở trường đúng không?”

Cậu ấy đâu phải kiểu sẽ gọi điện cho tôi trong giờ học chứ.

– Giờ em đang đến trường đây.

“Giọng cậu sao vậy?”

Dù là giọng nghe qua điện thoại đi nữa thì cũng nghe quá nhỏ đi. Đã thế lại còn nghe thấy cả tiếng ho khẽ nữa.

“Cậu ốm hả?”

– Tại không nghe thấy chuông báo thức nên em dậy muộn…

“Tôi đâu có hỏi chuyện đó. Có phải cậu ốm không?”

– Không phải em ốm.

“Nghe giọng cậu giống ốm lắm mà?”

– Em không biết nữa. Tại tiền bối liên lạc nên em gọi lại. Giờ em tới trường đây.

Câu trả lời của cậu ấy cảm giác cũng thật lộn xộn thất thần. Thằng bé vốn sống một một mình, có đau ốm cũng chẳng ai chăm, vậy mà sao lại hay ốm thế này. Lại còn là dân thể thao nữa chứ.

“Cậu đang ở đâu vậy? Nhà hả?”

– Em đang trên xe buýt rồi.

Thảo nào nghe thấy nhiều tạp âm như vậy. Giờ thì cũng chẳng thể bảo cậu ấy cứ ở nhà được nữa.

“Tới trường rồi xin phép giáo viên cho về sớm đi, hoặc giờ gọi điện nói phải đi khám rồi xin nghỉ ốm cũng được. Như thế tốt hơn đó. Đi bệnh viện đi.”

– Em sẽ tới trường…

Thái độ của cậu ấy thật bướng bỉnh, không biết là có ám ảnh gì với việc tới trường nữa. Lần trước đã thấy cậu ấy xỉu rồi nên giờ tôi thấy nóng hết cả ruột gan. Hay là cậu ấy vẫn chưa hồi phục hẳn? Hay ở nhà lại không chịu ăn uống cho đàng hoàng rồi?

– Phải tới trường mới gặp được mà.

Tôi đang đứng dựa tường trong nhà vệ sinh. Cái quạt thông gió cũ đang quay kèn kẹt. Trời đã dần chuyển sang hè, cái nhà vệ sinh đóng kín khá là nóng nực.

– Tiền bối.

Nện gáy vào vách tường lát gạch phía sau, tôi cầu mong Cha Yeo Woon đừng nói câu tiếp theo.

– Em nhớ anh.

Nhưng rút cuộc Cha Yeo Woon vẫn nhất quyết nói cho bằng được.

Có cái gì đó sôi quặn lên trong ngực tôi. Cảm giác đó thật bứt rứt, thật khó chịu và cũng hết sức bực mình.

[HẾT CHƯƠNG 43]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận