Khu Phố Đen

''Bữa nay đừng đi học thêm,đi ăn tối với tớ đi ‘’

Cố Phong suy nghĩ một lúc, gương mặt có vẻ như đang sắp xếp gì đó trong đầu lại vậy, cậu nhích ánh mắt nhìn Dực Dụ, rồi mỉm cười đáp ‘‘Được’’

Dực Dụ nhận được câu trả lời, chưa kịp vui thì người sát bên đã bày ra vẻ mặt đáng thương tủi thân chọt chọt ngón tay vào vai mình, giọng đầy thảm thương tội nghiệp.

‘‘Vậy tối cậu không qua nhà tôi ăn cơm à? hả~~~~’’

Dực Dụ nhẹ giọng nhìn anh ‘‘Cậu mà còn nói gì nữa là tôi bẻ răng cậu đó’’

‘’…’’


Dực Dụ thật sự tan học liền đi về chung với Cố Phong, Trạch Trực Cảnh phải đi về một mình, trong người có chút buồn bã thầm mắng tên nhóc Cố Phong giành bạn cùng bàn của mình.

Về khu chung cư, Trạch Trực Cảnh nhấn mật khẩu rồi đi vào, bình thường trong nhà cũng không có ai, khi học về anh cũng chẳng phải để ý gì mà tháo giày ra ném đại trên sàn chứ không để lên kệ.

Hôm nay cũng như thế, anh vừa hất giày ra thì trong bếp vang lên giọng nói của mẹ ‘‘Trực Cảnh về rồi à?’’

Nghe thấy giọng nói của mẹ trong nhà, anh giật mình tỉnh cả người vội vàng quay lại cúi xuống cầm hai chiếc giày để lên kệ gọn gàng vừa đáp ‘‘Vâng’’

Trạch Trực Cảnh đi vào trong bếp, mẹ đang sắp xếp đồ ăn ra đĩa lên bàn, bố đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

Lâu rồi mới thấy cả ba người đầy đủ trong căn nhà này, anh từ nhỏ đã xa lạ với ba, bởi ông suốt ngày đi công tác xa, đi khám bệnh tự nguyện cho vùng nông thôn trên núi, rồi lại tan ca cả đêm ở văn phòng.

Lúc nhỏ anh còn nghĩ rằng ông không muốn về nhà nên mới luôn dồn mình vào công việc như vậy, nên anh không muốn nói chuyện với ông nhiều, lớn dần thì cái suy nghĩ trẻ con đó cũng dần tan đi nhưng sự thật vẫn thế, ông và anh vẫn luôn xa cách thậm chí anh còn thân thiết với ba của Tô Tranh Tử hơn cả ba ruột của mình.

Trạch Đông nghe điện thoại xong thì đồ ăn trên bàn cũng sắp xếp lên hết xong, ba người cùng ngồi ăn trên một bàn.

Lạ thật, lúc bà nấu cơm thì gạo trong nhà tháng này hết rất nhiều, một mình đứa con trai của mình ăn nhiều thế à? mấy tháng trước nó còn không thèm ăn cơm ở nhà cơ, thúng gạo còn nguyên vẹn thế mà tháng này ăn như heo vậy.


''Trực Cảnh à, con tháng này ăn cơm ở nhà mỗi ngày cũng không thể nào hết số gạo đó được, nói đi có phải con làm đổ gạo đúng không hả? ‘’

Trạch Trực Cảnh đang ngậm miếng sườn liền khựng lại, cả tháng nay ngày nào buổi tối bạn cùng bàn đều đến ăn cơm, anh quên nói với mẹ, nhưng tại sao mẹ lại có thể nghĩ anh làm đổ gạo được vậy?

''Mỗi đêm con đi học về trước nhà mình đều có một con mèo đứng đó kêu than đói nên con ngày nào cũng nấu thêm một phần cơm cho nó ăn ‘’

Ánh mắt của bà có chút khó tin, ai mà đi tin cái lý do vớ vẩn ở trên trời này được chứ ''Mỗi ngày luôn hả, thế sao hôm nay nó không đến đây vậy ‘’

Trạch Trựa Cảnh bỏ miếng thịt xuống, gương mặt hận đời thốn khổ thốt lên ''Vừa rồi đi về con thấy nó đi theo một con mèo xấu xí khác rồi, đúng là hư, lần sau con sẽ bắt nó ở đây cả đêm luôn ‘’

Trạch Đông từ nãy đến giờ tuy không nói gì nhưng nghe cái câu chuyện hoang đường của thằng con trai mình không nhịn được, ông chẳng tin nhưng cũng hưởng ứng theo tiện thể dậy Trạch Trực Cảnh một câu.

‘’ Nó là mèo thì đi theo con mèo khác là chuyện thường tình, con không thích nó đi theo con mèo khác thì cưới nó về làm vợ luôn đi ‘’


Trạch Trực Cảnh nhìn ba, nói ''Cưới được ạ? nhưng nó là mèo đực ‘’

Trạch Đông ‘’…’’

Mẹ anh nghe xong bậc cười lớn ‘‘Thằng nhóc này, đáng lý con phải hỏi rằng con người có thể cưới một con mèo à, chứ không phải là mèo đực hay mèo cái’’

Trạch Đông cũng bậc cười theo, chỉ vì câu chuyện vớ vẩn đơn giản thế mà khiến ba người đều cười vui vẻ trên bàn ăn, sườn xào chua ngọt của mẹ hôm nay đột nhiên ngon bất ngờ, có lẽ vì không khí vui vẻ nên đồ ăn cũng ngon miệng.

Vui đến nổi có thể khiến gia đình ít khi gặp nhau này lại thân thiết, vui đến nổi cuối cùng số gạo tại sao biến mất cũng khiến bà quên đi mot cách nhanh chóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui