Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê
Dịch: Duật Lam
Phương Thành Tự là người biết giữ lời, điều này Diệp Lan thừa nhận, nhưng cái gọi là ba tháng sẽ trải qua bằng hình thức như thế nào thì Diệp Lan không hiểu được.
Nếu đã là đàm phán, vậy thì phải giành quyền lợi về cho mình, Diệp Lan cất tiếng: “Cái cậu nói là sống chung… Mấy năm nay chả lẽ tôi không ở cạnh cậu hòa thuận à? Cái gương mặt khiến người ta ghê tởm này của cậu tôi cũng đã đối diện nó gần ba năm rồi.”
“Có ư?” Phương Thành Tự cười: “Diệp Lan à, anh nói chuyện cũng nên hỏi lương tâm đi.” Dứt lời Phương Thành Tự sờ mặt mình, có chút buồn bã: “Em biết, em không xứng với anh, nhưng em là chồng của anh, không có ai phù hợp với anh hơn em, anh biết không?”
Diệp Lan nhìn thời gian, đúng thật là hắn ta không vội, nhưng hắn ta cũng chẳng muốn ở trong cùng một khoảng không gian với Phương Thành Tự, chuyện này khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
Hắn ta lười nghe những lời nhảm nhí của Phương Thành Tự, dù gì thì mấy năm nay y vẫn luôn như thế, Diệp Lan lựa chọn tốc chiến tốc thắng: “Nói luôn cái yêu cầu của cậu đi.”
“Ba tháng,” Phương Thành Tự cười nhạt: “Em muốn anh sống với em như một người chồng đích thực.”
“Không thể nào,” Diệp Lan từ chối như chém đinh chặt sắt, không hề do dự chút nào, giọng điệu hắn ta cũng lạnh hơn vừa rồi: “Cậu biết là tôi ghét cậu, vô cùng.” Thậm chí hắn ta còn nhấn mạnh hai chữ sau cùng.
Phương Thành Tự thấy hơi tổn thương, y cũng không hề che giấu đi cảm xúc đau buồn ấy, y phơi bày nó ngay trên mặt.
Y nói: “Nhưng chúng ta cũng từng ở cạnh nhau rất hòa thuận, khi ấy, anh vốn không hề ghét em, thậm chí cũng không hề phản cảm với sự theo đuổi của em, Diệp Lan…”
“Đừng có nhắc đến trước kia,” Diệp Lan cười chế giễu: “Cậu và tôi đều không còn là Phương Thành Tự và Diệp Lan trước kia nữa,” Diệp Lan ngồi xuống đối diện Phương Thành Tự, to tiếng: “Phương Thành Tự, nhắc đến trước kia cậu không thấy hổ thẹn à?”
“Hổ thẹn?” Phương Thành Tự nén hết lại nét đau buồn, y chỉ để lộ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vì sao em phải hổ thẹn, em vì đạt được thứ mình yêu, vì muốn có được thứ mình muốn mà trả giá tất cả, bởi vì em nỗ lực mà em nên thấy xấu hổ sao? Trên thế giới không hề có đạo lí này.”
“Không,” Diệp Lan đặt hai tay lên sofa, bắt chéo chân, nhếch miệng: “Trên đời này, không có ai nỗ lực được hơn cậu, bởi vì muốn kết hôn cùng tôi, cậu thật sự làm rất tốt.
Cậu nhìn đi, bây giờ ai cũng biết cậu là bạn đời của tôi, cậu thành công thế cơ mà, thật khiến người ta bội phục.”
Phương Thành Tự yên lặng nhìn hắn ta, thở dài một tiếng, y không biết phải làm gì cũng rất thất vọng, lại không nỡ nói một câu nặng lời với Diệp Lan: “Diệp Lan, có lẽ cả đời này anh cũng không thể biết được em yêu anh bao nhiêu, nhưng anh chỉ cần nhớ rằng em thật sự rất yêu anh.”
“Yêu tôi?” Diệp Lan nhướn mày: “Yêu bao nhiêu?”
“Rất yêu.”
“Cũng đúng,” Diệp Lan cười khỉnh: “Nếu cậu không yêu tôi, vậy sao lại ép tôi kết hôn? Trong mắt những kẻ như cậu, yêu là phải ép người ta cùng cậu ở bên nhau, không quan tâm đến bằng lòng hay không, chỉ cần cậu có được thì tình yêu của cậu thật vĩ đại vô cùng.”
Phương Thành Tự hé miệng, sau cùng giữ nguyên im lặng.
Lúc này Diệp Thịnh đi từ tầng hai xuống, ông nghiêm mặt nhìn Diệp Lan, gõ mạnh gậy: “Cái thằng không biết tốt xấu này, có phải lại chọc tức Tiểu Tự rồi hay không? Còn không mau xin lỗi Tiểu Tự đi?!”
Diệp Lan hừ một tiếng, đứng dậy khỏi sofa, không nói một lời đạp cửa đi mất.
Phương Thành Tự cười khổ, đứng dậy đỡ Diệp Thịnh đến ngồi bên bàn, sau đó dọn từng món ăn sáng đã lạnh đi hâm nóng lại.
Động tác của y thành thục, bữa sáng chốc lát đã được dọn lại đầy bàn.
“Ông nội, ăn thôi ạ.” Phương Thành Tự mỉm cười.
“Tiểu Tự,” trên mặt Diệp Thịch hiện ra vẻ lo lắng: “Vì sao lại là ba tháng? Thời gian không đủ rồi sao?”
“Đủ ạ,” Phương Thành Tự vừa xúc miếng lớn, vừa đáp: “Chỉ là con hơi mệt rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...