Chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn nói, "Là nhặt được ở thùng rác trong văn phòng của anh."
Tôi cười khổ, nhất định là bị An Bình ném xuống rồi, sớm biết như hôm nay,
nhất định chị ta sẽ không đem ảnh chụp vứt vào sọt rác đi, nhưng chắc
cũng ném vào máy nghiền giấy.
Chẳng qua —- "Chắc không chỉ vì
nhìn thấy ảnh của em mà anh liền nhất kiến chung tình chứ, chuyện thái
quá như vậy có đánh chết em cũng không tin sẽ xảy ra với một người giống như anh."
Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, "Anh đang tán thưởng em đấy hả?"
Tôi gật đầu, "Đừng khách khí."
"Kỳ thật anh nhặt được bức ảnh này là lúc trước anh ở Mỹ đã từng gặp em."
Đều này có thể sao? Bởi vì An Bình ở Mỹ, nên xuất ngoại du lịch tôi đều cố tránh đi Bắc Mỹ.
"Gợi ý cho em một chút —- sáu năm trước đây."
"Cuộc thi tìm kiếm tài năng thiếu niên?" Tôi không chắc chắn mà hỏi lại. Một
lần duy nhất đi Mỹ, là năm 13 tuổi tham dự cái gì gọi là cuộc thi tìm
kiếm tài năng thiếu niên, bởi vì cũng không phải là lần du lịch vui vẻ
gì, sau này cũng là khoảng trí nhớ mà tôi không muốn chạm đến.
"Cuộc thi tìm kiếm tài năng thiếu niên trên toàn thế giới ba năm tổ chức một
lần vẫn là do BLACK FEATHER đứng phía sau tài trợ, mà chiếc cúp năm đó,
là do anh trao cho em." Hắn thản nhiên mà nói.
Phải không? Tại
sao ngay cả một chút ấn tượng tôi cũng không có, tôi không phải luôn
luôn nhớ hết những người đã từng gặp mặt hay sao?
Bất quá ngẫm lại cũng hay, xem tâm tình lúc đó của tôi, dù cho Tổng Thống Mỹ có đến trao giải cũng vậy mà thôi.
Năm đó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Đó là lần đầu tiên xuất ngoại trong cuộc đời tôi, tuy rằng biểu hiện vô
cùng bình thản, nhưng chỉ có tôi mới biết tôi hưng phấn đến mức nào,
không phải bởi vì tôi là nhân tài thi đấu, dù sao từ nhỏ tới lớn mọi
cuộc thi tôi đều giành giải, mà hưng phấn là bởi vì lần này có ba cùng
mẹ đi cùng tôi, mà không phải là cô giáo phụ đạo mặt giống như đèn kéo
quân cùng đi.
Khi đó An Bình đến Mỹ còn không đến một tháng, ba
đi cùng chị ta ngày hôm sau đã dự định đến thăm chị ta. Tôi nghĩ An Bình cũng không vui khi nhìn thấy tôi, liền đề nghị để một mình tôi ở lại,
ba ba cùng với mẹ đi thăm An Bình trước. Máy bay đáp xuống sân bay quốc
tế, nơi này cách xa chỗ của An Bình, nơi này cách New York ít nhất cũng
hai giờ bay, mẹ bảo tôi vẫn còn nhỏ nên đến New York thăm An Bình hai
ngày sẽ quay về tìm tôi. Sau khi bọn họ lên máy bay đi New York, mà tôi
cũng một mình lên máy bay bay đến miền Nam Florida.
Không nghĩ
tới từ hôm chia tay, gặp lại đã là mười ngày sau, châm chọc hơn chính
là, nơi mà chúng tôi tụ họp lại vẫn là sân bay Detroit—- lại lên đường
quay về. Baba tỏ vẻ rất có lỗi hướng tôi giải thích, ngày thứ hai sau
khi bọn họ đến New York An Bình liền bị bệnh, nguyên nhân là không hợp
khí hậu. Mẹ cảm thông nói với ba "Anh xem em không nói sai chút nào, An
Tịnh là một đứa bé tuyệt đối đáng tin, giành giải quán quân của cuộc
thi, còn tự chăm sóc mình rất tốt, tiếng Anh của nó tốt như vậy, nếu
không nói, ai có thể nhận ra nó là người ngoại quốc." Xem ra mẹ đối với
thành quả dạy dỗ của mình là tôi vô cùng vừa lòng.
Tôi chỉ có
một mình trầm mặc không nói, là nha, người bệnh cần người thân bên cạnh, về phần tôi, không ai nhớ rõ tôi chỉ bất quá là lần đầu tiên xuất ngoại khi đó mới là tiểu cô nương 13 tuổi. 13 đứng là một con số xấu.
"Em có còn nhớ cái người tên Ted gọi em là Chinese Doll hay không, hiện tại hắn là trợ lý của anh, vốn ngày hôm qua muốn để hai người gặp mặt, lúc
chúng ta đứng trước mặt hắn, vẻ mặt của hắn nhất định rất phấn khích."
Tôi nhìn ánh mắt mang ý cười của hắn, hai con mắt này nhìn thấu tất cả, hắn nói như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn cho tôi vui vẻ mà thôi.
Tình hình lúc trước cũng thật là buồn cười. Năm đó tôi một mình đứng giữa
một đống những thiếu niên mặc đồ trắng cao cao tráng tráng, thoạt nhìn
tưởng là tham gia cộc thi thiếu niên thiên tài mới đúng. Bởi vì không
vui, cả quá trình thi đấu cùng các hoạt động phía sau tôi đều một mình
không nói lời nào, vì sự cố tình đó nên Ted cho rằng tôi nghe không hiểu tiếng Anh, vẫn làm nghĩa vụ phiên dịch cho tôi, nói thực ra, tiếng
Trung ngấp ngứ của hắn mới làm tôi không hiểu. Tận đến ngày cuối cùng
tôi lên đài nhận thưởng cũng làm đại biểu cho các tuyển thủ đọc diễn
văn, khi hắn nghe được chuỗi tiếng Anh lưu loát của tôi, biểu tình lúc
giật mình của hắn cho đến bây giờ tôi vẫ còn nhớ rõ.
Nhớ tới chuyện du ngoạn, tôi bỗng dưng có một tâm nguyện nho nhỏ.
"Lần sau đi Mỹ, em muốn đi Niagara và nhiều nơi khác nữa. Lần đó trở lại vốn dự định một loạt hoạt động, nhưng đều không có tham gia."
"Về sau em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em."
Tôi thực cảm tạ hắn khi hắn nói là anh cùng em đi mà không phải là anh mang em đi.
"Khi đó anh liền nhìn chằm chằm em?"
Mặc Vũ cười hắc hắc ra tiếng, "Nhìn chằm chằm em? Em cho là cảnh sát theo
dõi trộn vặt sao?" Hắn cười đến vạn phần đắc ý, "Từ khi nào thì em khéo
dùng từ ngữ như vậy, làm gì mệt như vậy sao không trực tiếp hỏi từ khi
nào thì anh yêu em?"
Tôi lựa chọn thẹn quá thành giận không đáp
lại hắn. Tâm tình hắn lại vô cùng tốt tiếp tục nói, "Kỳ thật anh cũng
không biết, phải nói, từ thời điểm đó, em liền hấp dẫn tầm mắt của anh."
Tôi lẳng lặng sà vào trong lồng ngực của hắn, nhịp đập con tim
của hắn rốt cục có thể bình ổn trái tim đang nhảy loạn lên của tôi, tôi
có thể cảm giác được cằm hắn nhẹ nhàng mà xẹt qua đỉnh đầu của tôi, cảm
giác bình tĩnh mà thỏa mãn tràn đầy trong cõi lòng, làm cho tôi không
đành lòng phá tan giờ phút ấm áp này.
Tốt, nửa ngày sau, tôi rút cục nhịn không được nói một câu, "Anh cư nhiên lại có cảm giác với một
tiểu cô nương 13 tuổi, thực sự rất biến thái nha."
Vĩ thanh
Rốt cục cũng có thể tan tầm về nhà, không hiểu sao trước đây hồ đồ thế nào
lại xin tuyển vào một công ty lớn như vậy. Tôi thực lo lắng không biết
có nên hay không giống như Mặc Vũ nói trước đây, không có việc gì tôi
nên học làm phu nhân cao quý hưởng thụ vân vân gì đó.
Tôi đã được coi như là trở về sớm, người này cư nhiên lại còn sớm hơn tôi, xem ra hắn rất có khí xuất của một vị chủ nhà.
"Đang xem cái gì mà cao hứng như vậy?"
Mặc Vũ đưa cuốn sổ nhỏ màu hồng phấn trên tay hắn cho tôi.
Trách không được nhìn quen mắt như vậy, nguyên lai đó là sổ nhật ký của Mặc Phi Phi.
Sổ nhật ký dùng chữ siêu lớn viết một đoạn như thế này:
Lý tưởng của tôi.
Lý tưởng của tôi là sau này lớn lên trở thành một người xinh đẹp giống như mẹ, lại có thể gặp được một người nam nhân khí suất giống như ba ba,
tôi sinh tiểu hài tử cho hắn, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn, yêu thương
nhau ở cùng một chỗ.
" Con gái của em từ nhỏ đã ưa vuốt mông ngựa, so với em đáng yêu hơn." Hắn cười.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Một lý tưởng thực sự tốt."
Tôi không xem nhẹ lời phê bên cạnh của giáo viên tiếng Trung: "Nhầm trình tự."
Mặc Vũ cười vô cùng vui vẻ, "Không có nhầm, đây mới là hưởng thụ di truyền của em."
—- Toàn văn hoàn —-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...