Trước kia cả ngày ngủ mê mệt cảm thấy thời gian qua thật nhanh, hiện tại cảm giác ngủ đã đủ, liền cảm thấy được không có việc gì thì không biết
làm cái gì mới tốt, nhàm chán ở trong phòng đi tới đi lui, tôi không
khỏi hoài nghi, chẳng lẽ về sau cuộc sống của tôi là trôi qua những ngày như vậy sao?
Càng nghĩ càng ảo não, lại không biết là tức giận vì Mặc Vũ, hay vẫn là buồn bực tức giận vì chính bản thân mình.
Đang lúc tôi nhàm chán đến muốn tự sát, rốt cục Ngải Nhị gọi điện thoại giải cứu tôi, cô ấy hẹn tôi đi ra ngoài dạo phố.
Sau buổi trưa nắng chói chang, chen chúc ở ngã tư đường, dòng người huyên
náo, hơn nữa bên người có cô gái vẻ mặt hưng phấn sáng lạng như ánh mặt
trời, tự đáy lòng tôi nghĩ hoàn hảo không có nhàm chán đến chết, còn có
cơ hội hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
"Vị kia của cậu khiến mình
cảm thấy hơi sợ đấy, hơn nữa Cảnh Kiệt lại còn cảnh cáo, mình cũng không dám to gan hẹn cậu đi ra ngoài, ngày hôm qua mình gần gũi quan sát một
chút Mặc Vũ, cảm thấy được hắn thực là có điểm dọa người, bất quá cũng
đẹp trai hơn người a."
Đẹp trai cùng dọa người hình như không
thể đồng nhất chứ? "Mình chỉ nghe nói qua xấu có thể dọa người, nhưng
chưa từng nghe nói qua đẹp trai cũng dọa được người nha."
"Mình
là nói khí chất của hắn thật dọa người thôi, chính là khí chất, cậu
không biết là tuy rằng hắn không có làm cái gì, cũng chưa nói cái gì,
chẳng qua là lại khiến cho người không tự chủ được mà phải nghe theo
hắn, ngày hôm qua cậu không phát hiện ra chứ, ngay cả Mạch nhất cũng
phải nhìn ánh mắt hắn mà nói chuyện."
Có sao? Tôi thế nào lại không biết a? Tôi không khỏi lộ ra một biểu tình buồn cười, "Cậu cũng quá khoa trương đi."
"Mình cũng không khoa trương đâu, mỗi ngày cậu đều ở bên người hắn chẳng lẽ
lại không cảm giác được? Mình còn nghĩ đến những thay đổi của cậu đều là bởi vì cường thế của hắn chứ."
Lời của cô ấy làm cho tâm tư tốt đẹp của tôi bị phá hư, "Mình có cái gì thay đổi sao?" Tôi cố ý từ trên
xuống dưới đánh giá một chút chính mình, "Có thể là có điểm biến hóa,
giống như trở nên hấp dẫn hơn."
"Mình cũng không hi hi ha ha với cậu, mình là nói thật, An tứ, cậu không biết là cậu thay đổi rất nhiều
sao?" Vẻ mặt Ngải nhị rất nghiêm túc.
"Trước đây cậu độc lập mà
lạnh lùng, với ai cũng duy trì một khoảng cách, nếu lúc trước không phải do mình liều chết công thành, chúng ta cũng sẽ không trở thành bạn tốt, mà hiện tại mình thấy cậu đứng ở bên cạnh Mặc Vũ, hoàn toàn như bộ dáng một con chim nhỏ nép vào người hắn, trong ánh mắt không còn lạnh lùng
nữa, mình nghĩ cậu đã yêu hắn ta mất rồi."
Từ ngữ nào cũng không thể miêu tả nổi khiếp sợ lúc này của tôi, tôi chỉ có thể trầm mặc, thật sự biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Đúng vậy, tôi đã yêu hắn mất rồi, yêu Mặc Vũ thật sự là chuyện dễ dàng mà
khó tin nhất, có lẽ thật lâu trước kia tôi đã yêu hắn rồi, chẳng qua là
ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
"An tứ, không phải cậu cũng không biết cậu yêu hắn đấy chứ?" Thoạt nhìn Ngải nhị rất kinh ngạc ở phía trước nhìn tôi.
Trầm mặc nửa ngày, tôi mới từ khiếp sợ ban nãy khôi phục lại bình tĩnh, ra
vẻ vô tình cười cười, "Lúc trước là mình chủ động yêu cầu cùng hắn ở
chung, ăn uống sinh hoạt tất cả đều là hắn chi, phụ thuộc vào người khác là đương nhiên mà."
"Đúng là chết còn già mồm, cậu hiện tại không giống với một năm trước."
"Làm sao lại không giống với ? Đến đây nhìn xem." Tôi làm như không có việc gì kéo cô ấy đi vào một cửa hàng.
"Cụ thể không giống ở chỗ nào mình cũng không thể nói lên lời, dù sao biết
không giống là tốt rồi, so với ngày hôm qua tuy rằng mình biết cậu sẽ
không đi chụp cái gì quảng cáo, chẳng qua là lời cự tuyệt là từ Mặc Vũ
nói ra, đấy chỉ là lý do chó má mà thôi, liền nói một câu 'tôi không
đồng ý ', hắn nghĩ xem hắn là ai vậy, khi là nữ nhân của hắn thì phải
nghe hắn sắp đặt sao, thế mà đối với lời nói của hắn cậu lại thờ ơ, đổi
lại cậu trước đây, đã sớm trừng mắt lạnh lùng xoay người tránh xa, tuyệt đối không có khả năng chấp nhận an bài của người khác đối với cậu, đây
đơn giản chính là điểm yếu của mỗi người, hạn chế của mỗi người a"
Tôi hiểu được những lời cô ấy nói đều là nói thật, tôi thực sự đã không còn là chính mình, phát hiện như vậy làm cho tôi thấy bất an.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ở trong mắt người khác tôi đã trở thành
một dây leo trên thân cây lớn. Người khác nhìn như như thế nào, chúng ta có thể không cần để ý, mà tôi cũng có thể không cần đối mặt, Mặc Vũ đã
từng nói qua như vậy.
"Ngải nhị, thấy cậu nói kích động như vậy, nhìn qua rất giống với nữ chính trị vận động người dân nha." Tôi mỉm
cười nói, trong lòng lại từng đợt hốt hoảng.
"Quên đi, nhìn cậu
không cần, mình cũng không cần phải ngạc nhiên, những thay đổi của cậu
nói không chừng cũng không phải chuyện xấu gì, bất quá, An tứ, ngàn vạn
lần phải nhớ kỹ, vô luận yêu hay không, có yêu nhiều đến đâu, cũng không nên trở thành người phụ nữ phải dựa vào đàn ông, phải trở thành người
phụ nữ cùng tiến với người đàn ông của mình"
Không nghĩ tới
khuôn mặt Ngải nhị luôn luôn tươi cười hi ha ha sẽ nói ra những lời nói
nghiêm túc như vậy, tôi kinh ngạc mà nhìn cô ấy không biết nói gì cho
phải.
"Mình chỉ muốn tốt cho cậu, nữ nhân thôi mà, vô luận khi
nào cũng phải học được cách bảo vệ tốt chính mình. Đừng tưởng rằng cậu
là cô gái thiên tài, tại đây ở phương diện này, cậu hồ đồ muốn chết a."
Nói xong một cây Lan Hoa Chỉ nhẹ nhàng chỉ chỉ lại đây. (Lan Hoa Chỉ:
ngón tay trỏ)
Đúng vậy, vô luận là Mạch nhất hay là Ngải nhị so với tôi đều thông minh hơn nhiều lắm.
"Đúng, đúng, đúng, mình ngu ngốc, vậy cậu ở trước mặt Cảnh Kiệt cũng không
thấy thông minh ở chỗ nào, còn không phải là Tiểu Bạch giống nhau sao?
."
"Hì hì, mình đó là người tài vẻ ngoài đần độn, cũng không giống với cậu, cậu là kẻ đại ngu ngốc"
Tôi ném một cái nhìn xem thường.
Ngải nhị một phen giữ chặt tôi, "Uy, An tứ, không phải là cậu nghe lời mình
nói mà tức giận trở lên hồ đồ chứ, nơi này là nơi chuyên bán đồ dùng trẻ con, cậu không đi nhầm chỗ đấy chứ."
Các loại đồ vật nhỏ bỏ túi vừa đáng yêu thật sự làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay, làm cho bước chân của tôi không đành lòng rời đi.
"Mình chỉ là tùy tiện xem một chút, nói không chừng không lâu về sau liền cần mua mấy thứ này ―― tặng cho cậu."
"Tạ ơn trước, hiện tại hôn kỳ của mình còn có thể kéo dài nha, cho dù khi
kết hôn cũng sẽ không nhanh như vậy đã có baby, bất quá nếu về sau cậu
có con gái , mình sẽ chạy nhanh đi sinh con trai, nếu không nam nhỏ nữ
lớn khi lớn lên so sánh có nhiều khó khăn."
Tôi dở khóc dở cười, "Kế hoạch của cậu thật đúng là lâu dài."
"Cái gì cùng cái gì nha, mình đều bị cậu làm cho hồ đồ rồi."
"Chính là con mình tương lai là dạ dày của con gái cậu, phải đem con gái cậu gả cho nó."
Tôi nhịn không được cười to, "Ngải nhị, có người mẹ như cậu, mình thực sự
nghi ngờ nhân phẩm của cậu, về sau mình có tiểu hài tử, nhất định phải
bắt nó tránh xa cậu một chút."
"Khó mà làm được, con cậu sinh ra sẽ là tiểu mỹ nhân xinh đẹp đã bị mình nhìn ra rồi, ít nhất cũng muốn
làm mẹ nuôi chơi, có một người mẹ nuôi khả ái đáng yêu như mình cũng
không có nhiều đâu." Nói xong cô ấy cầm một cái mũ lông phấn nộn mềm mại đội lên đầu, "Có phải thực đáng yêu hay không?"
"Là, là, đúng là có một kẻ đại dở hơi như cậu thật không nhiều lắm."
Phía trước không xa chính là một quán cà phê ngoài trời, ngạo mạn bước chân
đi, nói với Ngải nhị: "Nghỉ ngơi một chút đi." Đi lâu như vậy rồi, thật
là có chút mệt mỏi, cũng không thể cứ làm theo ý mình như trước đây, tôi nên vì sinh mệnh người ta mà có trách nhiệm.
"Tiểu thư, cho hai ly Espresso."
"Um, không, cho tôi một ly sữa, còn muốn một cái bánh ngọt. Ngải nhị, cậu có muốn ăn gì hay không?" Hiện tại tôi cơ hồ đã đem sữa uống thay nước.
"Không cần, mình giảm béo." Vẻ mặt Ngải nhị kỳ quái nhìn tôi, "Không phải cậu
thích nhất Espresso sao, khi nào thì thay đổi khẩu vị trở thành bú mẹ
thế ?"
"Giữa trưa mình ăn quá ít, hiện giờ đã đói bụng không nghĩ muốn uống cà phê."
"Cậu còn đói? Từ lúc theo cậu đến bây giờ, cậu ăn bánh pút-đing không ngừng
nghỉ, hiện tại lại là sữa và bánh ngọt, cẩn thật phì chết cậu."
Tôi khiêm tốn gật đầu, tiếp qua mấy tháng nữa thật sự sẽ biến thành béo phì.
"Thứ mà cậu khiến người khác đố kỵ chính là ăn như thế nào cũng sẽ không
béo. Dáng vẻ không giống như mình, còn phải cẩn thận tỉ mỉ mới bảo trì
được dáng người khéo léo lả lướt."
Tôi cười lắc đầu, "Không quan hệ, dù sao cậu luôn là phấn nộn đáng yêu mà."
Nghiêng đầu, tôi liếc mắt nhìn một chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước tòa nhà
đối diện, là Mặc Vũ, hắn đang đợi ai ở đây? Rất nhanh đáp án đã xuất
hiện trước mắt tôi, An Bình bước nhanh từ trong tòa nhà đi ra, vẫn là bộ dạng khôn khéo giỏi giang mà giả dối, chị ta lên xe, nhìn bọn họ nghênh ngang mà đi, tôi nhất thời quay về tâm trạng thất thần. .
"Này, An tứ, cậu ngây ngốc cái gì, đồ này nọ lại không ăn." Ngải nhị ngồi trước mặt tôi không ngừng la ó.
"Không ăn , mình bỗng nhiên không có muốn ăn uống nữa . Ngải nhị, chúng mình
trở về đi, mình có chút mệt, nghĩ muốn trở về nghỉ ngơi ."
"Cậu
hôm nay là lạ thế nào ý, trong chốc lát đòi ăn, trong chốc lát đòi ngủ,
mình thực không tiêu hóa nổi cậu, có phải lời của mình đã kích động đến
cậu không đó?" Lời nói của Ngải nhị đích xác đã kích thích đến tôi, cô
ấy làm cho tôi hiểu được, tôi thực đã trở thành nữ nhân ngồi ở nhà chờ
hắn trở về, mà trước mắt người nắm tay cùng Mặc Vũ, cũng vẫn là An Bình.
About coemho Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...