Không Yêu Thì Thế Nào

Để tiện cho việc tìm việc, tôi tìm một phòng tại khách sạn gần khu buôn
bán, từ cửa sổ phòng mình, tôi có thể nhìn thấy xung quanh. Toàn bộ thời gian, tôi đều ở trong phòng xem báo quảng cáo, tôi cẩn thận chú ý từng
mục tuyển dụng, nhớ rõ những nơi phù hợp, sau đó tôi làm vài bộ sơ yếu
lí lịch, đến khi tối mịt mới chịu lên giường ngủ.

Khó được sống một mình độc lập nhưng tôi lại bị mất ngủ.

Lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, bỗng nhiên tôi phát hiện mình đã
lâu không cuộn người thành con tôm mà ngủ, tôi thử cong người, thế nhưng có chút gì đó không thích ứng, vẫn là nên duỗi thẳng thân người, bên
người có cảm giác trống trải, đại khái là tôi đã hình thành thói quen
ngủ vùi trong vòng tay ấm áp. Thói quen là cái gì đó thật đáng sợ, như
một loại thuốc nghiện, cũng may tôi vẫn chưa nghiện quá nặng, chắc sẽ từ bỏ được nhanh thôi. Tôi tự an ủi mình, ngày mai sẽ khá hơn, tôi sẽ tạo
dựng thói quen để bắt đầu cuộc sống mới.

Những ngày tiếp theo,
mỗi ngày tôi đều ngồi làm sơ yếu lí lịch rồi gửi đi, đến khi thật mệt
mỏi mới lên giường, nhưng bệnh khó ngủ vẫn chẳng thuyên chuyển gì.

Nhưng mấy bản sơ yếu lí lịch gửi đi vẫn như đá chìm đáy biển, mỗi lần tôi gọi điện thoại hỏi, danh sách phỏng vấn đều luôn không có tên tôi. Qua hai
ngày, tôi mới biết được nguyên nhân.

"Khi nào thì tôi nhận được thông báo?"

"Đại khái phải một tuần sau, nhân sự phải xem xét hết các bộ hồ sơ mới lập
ra danh sách mời phỏng vấn." Người trả lời tôi là một người còn khá trẻ, đại khái cũng là người tốt nghiệp đại học không lâu.

"Lâu vậy sao? Vâng, cảm ơn." Lại phải đợi, giống như toàn thế giới ai ai cũng là người đi cầu cạnh.

"Chờ một chút, vị tiểu thư này," tôi xoay người lại, "Xin lỗi cho tôi nói
thẳng, hồ sơ của cô có thể cấp trên sẽ không xem đến đâu."

"Vì
sao?" Tôi khó hiểu hỏi, "Tuy nói sinh viên mới tốt nghiệp rất nhiều,
nhưng cô lại xuất thân từ trường danh tiếng, thành tích lại quá tốt, lại có kinh nghiệm làm việc, nhưng lại chịu làm chức trợ lí cho một công ty buôn bán nho nhỏ này, không cần nói gì nhiều, chỉ cần lấy trình độ
ngoại ngữ của cô so với tôi, tôi đã thấy rất khó để nhận cô rồi."

Bị tôi nhìn chằm chằm, đối phương càng lo lắng, "Như vậy đi, tôi lấy tạm hồ sơ của người khác cho cô xem, rồi cô sẽ hiểu."

Nói xong anh ta đưa cho tôi một bộ hồ sơ được rút từ chồng hồ sơ cao ngất.
Bộ hồ sơ còn dày hơn cả luận văn tốt nghiệp của tôi. Có cần phải viết
hết nội dung ra như thế này không? Tôi nghi hoặc tự hỏi, nội dung cơ bản của bản sơ yếu lí lịch gồm năm trang, sau đó là các bản sao giấy chứng
nhận, văn bằng, nhìn kĩ đó là giấy chứng nhận bằng vi tính, sử dụng
thuần thục Internet, Windows, trong khi tôi lại cho rằng những kĩ năng
này chỉ cần đến lúc làm việc sẽ phát huy, không cần liệt kê ra trong hồ
sơ. Bộ hồ sơ quá phong phú thật làm cho tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

Trái lại hồ sơ của tôi lại rất sơ lược, phải nói là rất giản lược, chỉ hơn
một trang A4, hơn nữa nhà trọ không có máy tính nên tôi đành phải nắn
nót viết tay, tôi viết tỉ mỉ từng nét chữ một, nhưng so với người khác
là rất ngắn. Hồ sơ của tôi chắng khác nào bản nháp, khó trách tôi nộp
đơn lâu như vậy vẫn chưa thấy hồi âm. Trước đây khi ở An thị, tôi không
vào làm ở phòng nhân sự, vì không thích giao tiếp với người khác, chẳng
lẽ hiện tại muốn xin việc, đều phải làm một bộ hồ sơ dài ngoẵng như vậy
sao?

"Vầy đi, cô làm nhanh lại một bộ hồ sơ, nhớ phải có mộc chứng đàng hoàng, chiều mai nộp lại cho tôi."

"Cảm ơn." Tôi ra khỏi tòa cao ốc là lại có việc cần hoàn thành.

Buổi chiều tôi tìm được một tiệm Internet để làm lại hồ sơ, phóng đại vài
thứ, kéo dài khoảng thời gian, miễn cưỡng nhìn lại cũng được bốn trang.
Đắng sau còn kèm theo bản sao các giấy chứng nhận, vì mọi giấy tờ đều để ở An gia, ngày đó tôi ra đi không mang theo gì cả. Dù sao thì cũng đã
cố hết sức, chắc cũng không đến nỗi bị xếp xó.

Làm xong hồ sơ
cũng vừa kịp giờ tan tầm, tôi quay lại khách sạn, bước vào sảnh lớn, tôi nóng lòng xin làm thủ tục trả phòng, đối phương cư nhiên báo số tiền
khiến tôi choáng váng. Phòng khách sạn năm sao cao cấp, chẳng qua ở
không đến bốn ngày, thể nào lại tốn nhiều tiền như vậy? Tôi xin bảo sao
kê để xem tiền thuê phòng của tôi có thật cao như vậy không. Khách sạn
đưa cho tôi một bản sao kê khá dài, nào là tiền giặt ủi quần áo, tiền
điện thoại, tiền phục vụ phòng, tiền truyền hình cáp, tiền típ phục vụ.
Một đám những con số làm cho tôi không khỏi giật mình.

Trước kia ra ngoài luôn có người lo, nên không biết quí trọng, hiện tại tiền
trong túi hao đi không ít, lúc này tôi mới ý thức được khách sạn không
phải là nơi có thể lưu lại dài hạn, nếu không chưa đến một tháng, tôi sẽ chết đói mất. Làm xong thủ tục trả phòng là vừa đến mười hai giờ, dù

sao cũng đã rõ, nếu không muốn gọi phục vụ thì chỉ còn cách ra ngoài ăn.

Trước kia thỉnh thoảng sẽ cùng bọn Ngải nhị đi ăn ở chợ đêm,
thậm chí sẽ đi ăn cá viên trên đường, khi đó cũng không chú ý lắm đến
quán ăn nào, đến hôm nay, bước qua mấy tiệm cơm rồi, nhưng tôi vẫn chưa
có đủ dũng khí để bước vào. Đi một hồi, bụng thật sự rất đói, vẫn là nên ăn bánh bao ở chỗ lão Mạch , tuy rằng bình thường tôi rất coi thường
quán ăn này, nhưng ít ra cũng thấy nơi này có chút sạch sẽ.

Sáng sớm hôm sau tôi liền rời khỏi khách sạn, cho dù nhất thời vẫn chưa tìm
được phòng trọ, cũng muốn đổi sang một khách sạn khác. Mấy ngày nay tôi
cũng xem qua mấy chỗ, nhà trọn gần khu buôn bán đắt khách vô cùng, phòng ở tiện nghi thì tôi không dám nghĩ đến, ngay cả phòng trọ bình dân cũng không còn. Cho đến hiện tại, tôi chỉ có thể hạ thấp nhu cầu, tìm một
nhà trọ tàm tạm thuê tạm.

May sao tôi lại tìm được một mục quảng cáo, gần tiểu khu Quân Lan Uyển, nhà có hai phòng, chỉ cho nữ thuê,
tiền thuê cũng gọi là khá rẻ. Việc này không nên chậm trễ, tôi chạy
nhanh đến buồng điện thoại gọi ngay đến chỗ đề trên mục quảng cáo.

Hơn nửa ngày mới có người nghe máy, là giọng phụ nữ, giọng uể oải như mới
ngủ dậy, nghe thấy tôi muốn hỏi thuê nhà, đối phương chỉ bảo sáu giờ tối tôi có thể đến xem nhà. Quả là trời không phụ người có lòng, với tôi mà nói, hiện tại việc tìm nhà trọ quan trọng hơn tìm việc làm, phải có chỗ dung thân trước rồi tính sau. Vác theo vali - toàn bộ hành lí của tôi
chỉ có mỗi vali này, tôi quyết định đi xem nhà trọ.

Theo hướng
dẫn trong báo tôi tìm được đến nhà trọ cần tìm trong khu Quân Lan Uyển,
gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy ai, tôi đang định xoay người bước đi thì
nghe được tiếng dép lê lẹp xẹp.

Cánh cửa sắt hé mở, bên trong là một cô gái mặc bộ váy ngủ.

"Xin lỗi, tôi là người vừa mới gọi điện thoại, không biết chị đang nghỉ ngơi nên đã làm phiền chị." Xem ra tôi quá nóng vội đến nỗi phá hỏng mộng
đẹp của người khác rồi.

"À, cô là người muốn thuê phòng à, vào
đi, cũng đến lúc rời giường rồi, chỉ là không nghĩ cô sẽ tới nhanh như
vậy." Nói xong cô ta thuận tay vuốt vuốt mái tóc dài rối bời, thay tôi
mở rộng cửa.

Cô thuận tay chỉ vào một gian phòng bên phải, "Gian phòng này không có ai ở, cô xem thử đi, tôi đi rửa mặt một chút."

Phòng ngủ không rộng lắm, vật dụng vẫn còn dùng được, tôi chú ý đến chiếc
giường giữa phòng, một người ngủ hẳn là không cần giường rộng như vậy.

Xem xong phòng ngủ, tôi trở lại phòng khách, phòng khách cách phòng bếp một vách ngăn, không gian phòng rất sáng, chủ nhà cũng rất sạch sẽ, ít tiền mà có thể thuê được chỗ này cũng coi như không tồi, tôi quyết định thuê chỗ này.

"Thế nào, cô vừa ý không?" Thật sự là chưa thấy người
đã nghe thấy tiếng. Cô gái kia bước vào phòng khách, cô ta đã rửa mặt,
thay đổi quần áo, còn hoá trang rất tinh xảo, nhìn qua như là thay đổi
thành một người hoàn toàn khác, thật nhìn không ra vừa nãy là một con ma ngủ lại nhanh chóng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp thế này.

"Cũng được, hôm nay tôi muốn dọn vào luôn."

"Sao? Khách ở trọ đến rồi đi, tôi gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào
chuyển nhà nhanh như cô vậy." Cô ta nói xong cười rộ lên, giọng cười rất êm tai.

Tôi không đáp lại lời cô ta, trực tiếp hỏi, "Hợp đồng thuê phòng như thế nào đây?"

"Tôi là Trương Lộ, Lộ trong chữ chồng hờ vợ tạm," nói xong cô nhe răng cười, "Cô cho tôi xem chứng minh thư đi, coi như là bảo chứng" Thật ra cô ta
rất thẳng thắn.

Yêu cầu này cũng không quá đáng, tôi đưa chứng minh thư cho cô ta.

Cô ta học thuộc dãy số trên chứng minh thư của tôi, "À, cô còn chưa đến
hai mươi, không phải là trốn nhà đi chứ?" Cô ta kêu lên một cách khoa
trương.

"Tôi đã qua mười tám tuổi, sẽ không có vấn đề gì," tôi
liếc cô ta một cái, thời buổi này đứa nhỏ hơn mười tuổi đã có thể bươn
chải ngoài xã hội, cô ta không cần phải khinh ngạc như vậy, tôi hỏi lại
lần nữa, "Hợp đồng thuê phòng kí sao đây?"

"Không cần hợp đồng,
cô dọn vào trước rồi tính sau, cô đưa tôi một tháng tiền thuê phòng gọi
là thế chân, phòng trường hợp cô đổi ý. Tiền thuê phòng sẽ trả vào đầu
tháng, tiền điện nước cô tự thanh toán, cô có thể dùng nhà bếp, nhưng
phải giữ vệ sinh sạch sẽ. Nhìn cô có vẻ như sẽ ở lại lâu, nên tôi cũng
muốn nói trước, tôi làm quan hệ xã hội, xã giao nhiều, thường thường nửa đêm mới về, nếu cô bị làm phiền ngủ không yên, có thể dọn đi bất cứ lúc nào, dù sao đây cũng không phải lần đầu, còn nữa, ban ngày tôi phải ở
nhà ngủ bù, không muốn có người đến làm phiền." Cô ta nói một mạch không nghỉ.


Tiền thuê rẻ, điều kiện như vậy tôi có thể chấp nhận được. Tôi gật đầu, đưa cho cô ta tiền thế chân.

"Cô chừng nào thì dọn đồ vào ở?"

"Đồ của tôi tất cả chỉ có ngần này thôi." Tôi vỗ vỗ vào chiếc vali kế bên.

"Sao?" Cô ta mấp máy môi, "Đây là chìa khoá phòng, lát nữa tôi có hẹn, cô tự lo nhé."

Đồ đạc cũng không nhiều lắm, tôi sắp xếp một chút là ổn thoả. Tôi đến công ty hôm qua nộp lại hồ sơ, rồi ghé qua siêu thị mua chăn và gối, tuy
rằng không phải là người cuồng sạch sẽ, nhưng tôi cũng không muốn dùng
đồ của người khác. Tôi ngắm nghía từng dãy hàng vật dụng trong siêu thị, ở phòng trọ, không thể so với khách sạn, cái gì cũng đều phải chính
mình chuẩn bị. Cũng may đã xem qua tờ kê của khách sạn, tôi đã biết giá
cũng như nhãn hiệu vài thứ đồ hay dùng, giờ không giống trước kia, chưa
bao giờ quan tâm đến việc giá cả thứ này là bao nhiêu.

Hai ngày
tiếp theo là ngày nghỉ, tôi không cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Mấy
ngày nay mệt mỏi, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Như Trương Lộ từng nói, cô ta sống không theo qui luật nào cả, suốt đêm
cũng không về nhà, hôm qua đi chơi mải đến nửa đêm mới về, sau khi trở
về thì tắm rửa, tiếng vòi hoa sen chảy ào ào làm âm vang cả màn đêm yên
tĩnh, nghĩ mình đang phụ thuộc vào người ta không thể không nhẫn nhịn,
tôi đành phủ kín chăn ngủ, ai bảo tôi đang ở trong nhà cô ta, tiền thuê
nhà lại rẻ như vậy. Cũng may không kí hợp đồng gì, sau này có công việc
ổn định, tôi sẽ tìm thuê chỗ khác.

Sáng sớm đầu tuần tôi lên
công ty xem kết quả, vẫn chưa thấy gì, lòng tôi không khỏi nghi hoặc,
bằng năng lực của tôi đi xin việc, mặc dù không thể nói là bách phát
bách trúng, nhưng nhìn chung không thể nói là không có cơ hội, về phương diện này tôi tựa hồ như không tìm ra được nguyên nhân. Tâm tình buồn
bực, tôi mua cơm hộp về nhà, nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng muốn ăn.

"A, chào cô An." Trương Lộ quả nhiên mới rời giường, giờ này cũng đã tới giờ trưa rồi.

Cô vừa massage mắt vừa bước vào phòng vệ sinh, không lâu sau liền truyền
đến một tiếng kêu sợ hãi. Tuy biết cô ta hay dùng lối biểu đạt khoa
trương, nhưng vì lịch sự, tôi cũng nên đến hỏi thăm vài câu.

"Cô xem, chỗ này của tôi đầy nếp nhăn này." Nói xong, cô ta nhướn khóe mắt về phía tôi.

Trời ạ, thì ra nguyên nhân làm cho cô ta kêu lên thống thiết chính là những
nếp nhăn nơi khóe mắt, tôi lờ đi ánh mắt thảm thiết của cô ta, bình tĩnh nói: "Không có gì, cơ hồ nhìn không thấy đâu." Sống như cô ta thật
khiến người khác điên đảo, về già thì nếp nhăn sẽ xuất hiện quanh mắt là điều bình thường.

"Tôi phải nhanh chóng đến thẩm mĩ viện đây,
phải lập tức tiêu diệt nó." Cô ta cắn răng nói hệt như trên mặt cô ta là một con gián khổng lồ chứ không phải những nết nhăn mờ mờ như vậy.

Tôi nở nụ cười, ai là nữ nhân mà chẳng quan tâm đến sắc đẹp, nhưng người
coi trọng nhan sắc hơn tính mạng như cô ta thì lại thuộc hàng hiếm.

"Cô đừng cười tôi, cô còn trẻ nên đương nhiên không cần lo lắng, chờ đến khi cô bằng tuổi tôi bây giờ, cô sẽ biết thôi."

"Trông chị còn trẻ lắm." Nói vậy đến khi bảy tám chục tuổi chắc ngay cả gương cô ta cũng chẳng dám soi đâu.

Trương Lộ thở dài, "Tôi hai mươi bảy rồi, nữ nhân qua tuổi hai lăm, phải cẩn
thận đề phòng những nếp nhăn thình lình xuất hiện." Cô lại nhìn vào
gương, lại nhíu nhíu đuôi mắt, "Không nói chuyện với cô nữa, tôi đến
thẩm mĩ viện đây, cô muốn đi cùng không?"

Tôi lắc đầu, hiện tại
tôi không rảnh rỗi, một là không có tiền nhàn rỗi, hai là không có thời
gian nhàn rỗi, không muốn đến chỗ đó phung phí tiền bạc.

"Quên
đi, tôi thấy cô cũng không cần." Cô ta khó chịu liếc nhìn tôi một cái,
hấp tấp thay quần áo ra ngoài. Ở cùng cô ta vài ngày, tôi phát hiện cô
ta không phải người xấu, nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí còn có chút đanh đá chua ngoa.

Tôi nhún nhún vai, trở lại bàn ăn tiếp tục
đối phó với hộp cơm kia, sau đó còn phải ra ngoài nộp hồ sơ, không biết

còn phải chờ bao lâu nữa mới có kết quả đây.

Cả ngày mệt mỏi, về đến nhà là tôi vùi vào ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi bỗng nhiên
nghe được âm thanh gì đấy, hình như là tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa
khoái hoạt của nữ nhân, tôi cũng không phải là cô gái chưa biết việc
đời, liền biết ngay đó là âm thanh gì, không nghĩ tới Trương Lộ lại đem
bạn trai về nhà.

Buồn ngủ cay cả mắt, tôi lấy tay che lỗ tai
nhưng chuỗi âm thanh kia vẫn cứ vọng đến, tôi chỉ có thể cuộn người lại
bọc chặt trong chăn thành một khối. Trách không được Trương Lộ đã nói
ban đêm sẽ ồn ào, rất nhiều khách ở trọ vì nguyên nhân này mà ra đi. Xem ra tôi tìm việc đồng thời cũng phải tìm luôn phòng trọ thôi.

Cứ thế tôi không ngủ một đêm, sáng ra, tôi nghe được tiếng mở cửa phòng
bên cạnh, một giọng nam vang lên, "Bảo bối à, anh đi nhé." Sau đó là
tiếng đóng cửa bắt đầu cho một ngày mới.

Tôi rời giường, muốn
tìm Trương Lộ nói chuyện một lát, hi vọng cô ta có thể để ý một chút,
nếu không đừng mong sẽ có người tiếp tục ở trọ. Đợi được một lúc, vẫn
không thấy cửa phòng ngủ cô ta có động tĩnh gì, xem ra cô ta đang ngủ bù rồi, đáng thương cho tôi, một đêm không ngủ, đành phải chống mắt ra
ngoài lo việc.

Lại tất tả một ngày, tôi tìm việc đã vài ngày
nhưng ngay cả cơ hội đi phỏng vấn cũng không có, vận khí của tôi hẳn là
không đến mức kém như vậy, tôi càng ngày càng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, giống như có người sau lưng cố tình gây khó dễ, tôi nghĩ
mãi cũng không biết là ai.

Buổi tối tôi ra ngoài tìm một tiệm
Internet, dạo net một vòng, tôi vào mục tìm việc, thuận tay kiểm tra
mail, chỉ có mail của baba gửi từ Thụy Sĩ, ông nói mọi thứ đã ổn định
rồi, phong cảnh bên đấy rất đẹp, hỏi tôi có muốn đổi ý qua đó du học hay không, nếu bây giờ tôi qua vẫn kịp đợt nhập học vào mùa thu.

Tôi không biết phải trả lời mail ra sao, chỉ có thể viết mọi thứ đều tốt, tôi rất nhớ hai người họ.

Trong hộp thư không có thư của Mặc Vũ, hắn biết địa chỉ mail của tôi. Lúc
trước khi rời đi, tôi không mang theo di động, chính là muốn cắt đứt
hoàn toàn với quá khứ, nay nhìn lại thấy hộp thư rỗng tuếch, tôi không
thể nói rõ cảm giác trong lòng có phải là thất vọng hay không.

Dạo net thời gian trôi qua rất nhanh. Đến khi tôi chú ý thì đêm đã rất
khuya rồi. Cũng may nơi này gần tiểu khi, đường về nhà chắc cũng an
toàn.

Đèn trong nhà bật sáng, tôi không nghĩ tới Trương Lộ lại về nhà sớm như vậy.

"Hello." Trong phòng cư nhiên còn có thêm một nam nhân lạ mặt nữa.

"Anh còn chưa đi à?" Trương Lộ vừa nói vừa từ phòng ngủ bước ra, trên người
mặc áo ngủ mỏng tang. Trên tóc nam nhân vẫn còn sót lại vài giọt nước,
hiển nhiên mới vừa tắm qua, xem tình hình này, không khó tưởng tượng vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, không nghĩ tới Trương Lộ lại đưa bạn trai
về nhà. Cũng may tối nay tôi ra ngoài đến khuya thế này, cũng tránh được một phen xấu hổ.

"Lộ Lộ, trong nhà em dấu bảo bối từ lúc nào
thế? Nếu tiện thì mang ra đây đi." Nam nhân đó trong lúc nói chuyện mắt
vẫn nhìn tôi, không biết vì sao, ánh mắt hắn làm tôi thấy chán ghét, tuy rằng bộ mã của hắn cũng không đến nỗi nào.

"Người ta không phải người như thế. Anh còn không mau đi đi." Trương Lộ nói xong vỗ vỗ lưng hắn vài cái.

"Bảo bối, em lại nhẫn tâm như vậy." Nam nhân phẫn nộ cười rời đi.

Còn lại hai người tôi và Trương Lộ, nhất thời không biết nên nói gì với
nhau, cô ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, "Luôn luôn trở về
muộn, khó được trở về sớm, thật không biết nên làm gì." Nói xong cô cười tự giễu mình.

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không thích
hợp, đúng rồi, chính là hai chữ "Bảo bối" kia không giống giọng người
hôm qua, một khi tôi đã nghe sẽ không thể quên được giọng nói, tuyệt đối là hai người khác nhau.

"Người vừa rồi không phải bạn trai cô đúng không?" Ngữ khí của tôi là khẳng định.

"Tôi khi nào nói qua hắn là bạn trai tôi?" Trương Lộ không chút ngại ngần
cười nói. "Cô nếu muốn tiếp tục ở lại đây, vì sự an toàn của mình, nhớ
rõ sau này đi ngủ phải khóa cửa kĩ vào, đàn ông là giống sài lang cả
thôi."

Tôi không xem nhẹ từ ngữ của cô ta, "Đàn ông" , chẳng lẽ
cô ta giao du với rất nhiều người à? "Bạn của cô hẳn là biết chừng mực
chứ?"

"Nam nhân trong mắt chỉ có số đo, làm gì có chừng mực." Trương Lộ cười rộ lên.

Tôi không biết phải trả lời lại như thế nào, đành phải nói: "Người nam nhân này không phải là người tối qua."

"Đương nhiên không phải, cô có nghe qua từ chỉ bán một lần chưa?"

"Cái gì?" Tôi không dấu nổi sự kinh ngạc.


"Em gái à, đừng nói với tôi là cho đến bây giờ cô còn không biết, người
khác giàu lên có thể do đi bán thuốc phiện, bán súng ống đạn dược, tôi
bất quá là bán thanh xuân, vẫn còn nhân đạo chán."

Tôi im lặng một lúc rồi nói, "Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài."

"Không thành vấn đề." Trương Lộ càng thêm bất cần, "Vốn cũng không dựa vào
việc cho thuê phòng để kiếm tiền, bất quá có khi gặp được người khách cổ quái, có bạn cùng phòng an toàn một tí, dù sao đàn ông lui tới đây cũng không ít."

Trương Lộ nhả ra một hơi thuốc, "Cô rất xem thường
tôi đúng không?" Không đợi tôi trả lời, cô nói tiếp: "Kì thật có đôi khi tôi cũng coi thường chính mình. Tôi thấy cô một mực vội vàng đi tìm
việc, cũng giống tôi năm đó, cũng nghĩ đến việc tay làm hàm nhai, vất vả một hồi cũng không thoát khỏi cảnh bị bọn đàn ông đùa bỡn, không bằng
giống như tôi bây giờ, có thể xoay bọn đàn ông quanh mình."


ta dửng dưng cười, "Tôi là người của câu lạc bộ Mưu Hồng, cô nếu cùng
đường có thể đến tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cô vài việc, với điều kiện
của cô, thu nhập của cô sẽ không đến nỗi nào đâu."

"Cảm ơn, không cần dâu." Tôi lạnh lùng trả lời, cảm giác mình bị sỉ nhục.

"Tôi chỉ nói thế thôi, cô không cần phải coi là thật." Cô ta vẫn tiếp tục cười đùa.

"Tiền thuê nhà tôi đã đưa, sáng mai tôi sẽ rời đi." Tôi mặt không chút thay đổi.

Trở lại phòng ngủ, tôi biết đây lại là một đêm khó ngủ.

Ngủ không được nên tôi đi sắp xếp hành lí. Lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra, tôi mới phát hiện, đồ Mặc Vũ mua cho tôi không có quần áo công sở, đây
là những bộ quần áo tôi mang theo lúc rời đi, tất cả đều rất đẹp. Tôi
không khỏi nhớ lại những ngày tháng nhu nhược và ỷ lại vào Mặc Vũ. Tôi
nhìn chính mình trong gương, mái tóc thật dài, váy màu lam nhạt thật
đẹp. Tôi chẳng khác gì loài dây leo xinh đẹp sống bám vào một cây cổ
thụ.

Tôi tìm quần jeans và áo sơmi caro thay cho chiếc váy đang
mặc trên người. Tôi lo lắng nhìn mái tóc khá dài, vốn muốn cắt ngắn bớt, sau một lúc lâu, vẫn là đành để nguyên như cũ, việc đó chỉ có người
thất tình mới làm, mà tôi cùng lắm chỉ là thất nghiệp mà thôi.

Đống quần áo bị tôi đảo qua đảo lại không biết đã bao nhiêu lần, tôi chỉ lấy hai hai chiếc áo thu và quần jeans, nghĩ hơn nửa ngày, bất quá chỉ là
vài món quần áo không có sinh mệnh, có năng lực biểu đạt gì chứ. Cuối
cùng vẫn là nhét chúng vào vali, dù sao chúng cũng đã từng lưu giữ chút
kí ức ngày xưa.

Trời sáng rõ, tôi mang vali rời khỏi nhà trọ.
Giống như ngày đến đây, trời cũng xanh thế này, người khác gọi tôi là cô gái thiên tài, nhưng ngay cả cuộc sống độc lập, tôi cũng không tạo dựng được.

Tôi vào ngồi trong một công viên nhỏ trên đường, nhìn ánh nắng chói chang buổi sáng, nhìn thấy dòng người hối hả bận rộn, ngồi
một lúc tôi mới đứng dậy cất bước đi.

Tôi lại đến công ty xem xét tình hình, may sao gặp được người chỉ dẫn cho tôi làm hồ sơ lần trước, anh ta vẫn còn nhớ rõ tôi.

"Là An tiểu thư, chào cô." Vẻ mặt anh ta có chút bất an.

Tôi gật gật đầu, "Xin chào, tôi muốn hỏi anh một chút về kết quả."

"À, hồ sơ của cô tôi đã trình lên, nhưng—-những người có tên trong danh
sách phỏng vấn đều đã được gọi điện thoại thông báo rồi." Vẫn là như
vậy, vẫn không có tên tôi, tôi liếc mắt nhìn anh ta, cũng không phải là
lỗi của anh ta, anh ta cũng không cần phải cảm thấy áy náy.

Tuy không phải là lần đầu tiên nghe những lời này nhưng tôi vẫn có chút uể oải. Tôi nói lời cảm ơn rồi xoay người bước đi.

"Chờ một chút." Tôi nghi hoặc quay đầu lại, hay là sự tình có thể xoay chuyển?

"Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, kì thật điều kiện của cô rất tốt, tìm việc làm không phải là chuyện khó, hơn nữa tôi cũng rất hi vọng có thể trở thành đồng nghiệp của cô, tôi còn cố ý đặt hồ sơ của cô ở trên cùng." Nói
xong mặt hắn ửng hồng lên.

Ta vô tâm nghe những lời này, chỉ lo lắng ẩn ý trong đó, trước khi rời đi, tôi không quên nói lời cảm ơn có lệ.

"An tiểu thư, cô có đắc tội với ai không?"

"Sao?" Tôi lấy lại tinh thần, "Vì sao anh lại hỏi vậy?"

"Là như thế này, tôi thực hi vọng cô có thể đến đây làm việc," thật đáng
thương, khuôn mặt hắn vẫn hồng đến tận giờ, "Tôi cũng ngạc nhiên vì sao
cô lại không được nhận, lẽ ra người có điều kiện như cô sớm đã được
phỏng vấn mời đi làm. Tôi đã hỏi qua phòng nhân sự mới biết, hình như là có người ở bên trên, nhìn qua hồ sơ của cô, lập tức loại ra."

Anh ta nói một tràng, tôi chỉ nghe được điểm cốt lõi, hình như có người cố
tình gây khó dễ. Mặc Vũ, giờ phút này trong đầu tôi chỉ hiện lên duy
nhất cái tên này, ai còn có thể có năng lực thao túng thiên hạ như vậy,
làm cho tất cả các công ty không dám không nghe theo.

Tôi mù mờ
một lúc lâu, anh ta vẫn còn nói tiếp gì đấy, hình như là đang gọi điện
thoại, tôi nghe không rõ, trong đầu lặp đi lặp lại tin tức vừa nghe
được, thì ra, hơn mười ngày nay tôi đã diễn trò cho người khác xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận