Không Yêu Thì Thế Nào

Vẻ mặt ba tôi có chợt trở nên nghiêm túc, "An Tịnh, hôm nay baba muốn
cùng mẹ và con nói một chút chuyện cũ, bất kể ba mẹ có làm sai gì với
con, đều hi vọng con nghe xong có thể tha thứ cho ba mẹ."

Tôi
mẫn cảm chú ý đến hai chữ "Ba mẹ" mà ba tôi đã nói, đối với người khác,
đó là để gọi người sinh thành ra họ, trong trường hợp của tôi thì không
phải vậy, thậm chí họ còn chưa kết hôn với nhau.

"Trước đây baba đã từng có cuộc sống rất phong trần," nói xong ông nở nụ cười tự giễu,
"Khi đó baba có một sòng bạc rất lớn ở Macao, cũng gọi là có tiếng trong giới hắc đạo, ngày quay ngày sống như vậy. Một lần ngẫu nhiên có cơ hội về nước, baba gặp được mẹ của An Bình, bà ấy là người phụ nữ đầu tiên
làm cho baba cảm động, vì bà ấy, baba đã rời khỏi Macao, bắt đầu làm lại cuộc đời. Có thể do thấy cuộc sống trước kia quá nhàm chán, baba thành
lập công ty Bảo Toàn, sau công ty phát triển lớn mạnh, trở thành tập
đoàn bảo hiểm chuyên nghiệp Bình An. Sự nghiệp thành công, baba bắt đầu
suy nghĩ đến vấn đề người thừa kế, hi vọng có thể để lại cho con của
chính mình những thành tựu này. Mà Nhã Văn, chính là mẹ của An Bình, sức khỏe rất yếu, chúng tôi kết hôn năm năm sau mới có được An Bình, đồng
thời bác sĩ của nói sức khỏe bà ấy yếu, không thể lại có con được, Nhã
Văn biết được tin này rất đau khổ, hơn nữa sau khi sinh con, sức khỏe
lại càng yếu hơn, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện. Nhưng baba vẫn
thủy chung với bà ấy, cho đến khi gặp được mẹ con."

Nói xong ba
lại nhìn mẹ, "Lúc đầu khi baba cảm mến mẹ con, bởi vì mẹ con rất giống
Nhã Văn năm đó, mà baba cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, tâm
lí cũng muốn có con trai kế nghiệp, vì thế chúng ta nhanh chóng sống
chung với nhau."

Tôi thật sự không rõ cảm giác của chính mình,

tôi quả nhiên lựa chọn làm một tình nhân giống mẹ tôi năm đó, cũng khó
trách ngày đó lời tôi nói lại khiến mẹ kích động đến vậy. Đồng thời tôi
không thể không thấy áp lực bởi các giác được tôi chính là kết quả của
mối tình vụng trộm đó.

Ba tôi lại nói tiếp: "Không lâu sau, mẹ
con có thai, baba chờ đợi đó sẽ là một cậu con trai nối nghiệp, ai ngờ
đứa bé lại là con gái, baba khó nén thất vọng, mà mẹ con lại rất coi
trọng những chuyện này, đã mang con rời khỏi baba, khi đó con còn chưa
đầy một tháng tuổi."

"Con chính là đứa nhỏ đó." Không phải là
nghi vấn, mà là trần thuật, khi tôi hướng ánh mắt về phía mẹ, chỉ thấy
mẹ nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt có chút lệ.

Phải nói những
năm gần đây tôi vẫn mơ hồ có cảm giác như vậy, đến khi được chứng thực,
tôi vẫn không thể che dấu được sự kinh ngạc, trong suốt mười mấy năm
qua, người mà tôi tưởng như cha nuôi cư nhiên lại là cha ruột mình.

"Baba đã cho người đi tìm mẹ con, lại nghe nói mẹ con đã kết hôn, vì thế baba đành phải từ bỏ."

Lòng tôi không khỏi muốn hỏi ông không muốn đi tìm đứa bé đó sao? Khi đó
chắc An Bình đã mười tuổi, đối với ba tôi mà nói, có một người con gái
như vậy là đủ rồi.

"Đến khi gặp lại hai mẹ con, con đã bốn tuổi

rồi, khi đó baba mới biết mẹ con giả kết hôn, chẳng qua vì muốn đứa bé
có họ, mà mẹ con vẫn độc thân chờ baba, những năm tháng đó, mẹ con đã
chịu khổ sở không ít."

"Nói những lời này để làm gì chứ." Nước mắt rơi xuống, mẹ lập tức gạt dấu đi.

Baba vỗ vỗ tay bà, nhẹ an ủi. "Đối với mẹ con baba rất áy náy, bà ấy không
màng danh phận ở bên cạnh baba, cho đến khi mẹ An Bình mất, baba mới đón hai mẹ con đến An gia, vốn muốn kết hôn với mẹ con, nhưng lại bị An
Bình cương quyết phản đối, đứa bé này cũng rất mẫn cảm, hơn nữa khi đó
nó cũng đã hơn mười tuổi, cũng đã hiểu chuyện, lúc Nhã Văn lâm chung,
baba đã đáp ứng với bà sẽ không để An Bình phải chịu một chút ủy khuất
nào, đối mặt với vẻ mặt khóc nháo không ngớt của nó, baba chỉ có thể bất lực im lặng, đành phải để cho mẹ con hai người không danh không phận ở
bên người mình, mà mẹ con vì không muốn làm cho baba khó xử nên cũng đã
đồng ý như vậy, cứ thế hơn mười năm." Ba tôi lại thở dài, "Có lẽ ông
trời đã định sẵn, bắt baba phải là ba của hai cô con gái." Trong lòng
tôi nổi lên tia chua xót, chỉ sợ baba tôi không biết đứa bé năm tuổi như tôi khi đó cũng có thể hiểu được rất nhiều chuyện.

Baba nhìn
thấy ánh mắt của tôi, "Con biết không, lúc con còn nhỏ, là một đứa bé
rất xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy con mở to đôi mắt đen láy nhìn baba gọi
baba là An thúc thúc, lòng baba tràn đầy tự trách. Khi đó baba nghĩ, dù
sao sau này con cũng sẽ gọi mình là baba, baba cũng đối đãi với mẹ con
như một người vợ, chúng ta là người một nhà, cho đến một ngày baba nhìn
thấy sự hờ hững trong mắt con, baba mới biết được mình sai lầm rồi. Ngay từ nhỏ con và An Bình đã không giống nhau, con chưa bao giờ làm nũng
với baba, cũng không gọi baba một cách thân thiết, baba cảm giác được
giữa chúng ta có một khoảng cách rất lớn, lại không biết phải làm thế

nào, baba nhận ra rằng mình không phải là đang sống chung cùng con gái
mà là đang sống chung với người lạ."

Tôi chưa bao giờ giống An
Bình sao, trước đây tôi cũng rất khát khao được baba quan tâm, chính là
một câu khích lệ, một cái ôm khi khóc nháo baba đều dành cho An Bình,
sau đó ông sẽ dành nhiều thời gian hơn cho An Bình, nhân sao quả vậy,
tôi dần dần cũng dùng thái độ lạnh lùng đối lại với ông, tôi nghĩ làm
vậy sẽ khiến ông suy nghĩ lại mà ít quan tâm đến An Bình hơn.

"Mẹ con vẫn tiếc nuối vì con không phải là con trai, nên đã giáo dục nghiêm khắc để con trở thành đứa nhỏ thật xuất sắc, baba biết tuổi thơ của con cũng không vui vẻ gì, mỗi ngày chỉ biết có học và học, vì mẹ con quá áy náy, baba cũng không cứng rắn can thiệp vào phương thức giáo dục của
mẹ. Sauk hi con rời nhà, ba mẹ đã nói chuyện rất nhiều lần, ba mẹ đã lờ
đi cảm nhận của con từ mười mấy năm nay, luôn đem suy nghĩ của ba mẹ áp
đặt lên con, baba chỉ chú ý không để cho An Bình chịu uỷ khuất, lại
không nghĩ tới con có bị tổn thương hay không, thậm chí cũng không nói
cho con biết là chính là con gái ruột. Hôm nay ba mẹ đến đây, chính là
hi vọng có thể nhận được sự tha thứ của con."

Tôi lắc đầu, chưa
từng oán hận, làm sao có tha thứ. Tuổi thơ, chẳng qua cũng chỉ là một
khoảng thời gian quá xa xôi rồi, từ lúc tán gẫu cùng Mặc Vũ, tôi cảm
thấy tâm trạng mình thoải mái hơn rất nhiều. Để tay lên ngực tự hỏi,
điều duy nhất làm cho tôi khó có thể tiêu tan chính là: tôi chính là con của nhân tình, một đứa bé được sinh ra vì ích lợi tiền tài.

"Con chưa từng oán hận hai người, dù sao cũng cảm ơn hai người đã cho con
biết, con cũng giống như những người khác, cũng là đứa nhỏ được sinh ra
vì tình yêu."

"Tịnh à, thật xin lỗi con." Mẹ nắm lấy tay tôi mà khóc. Đại khái là từ lúc tôi năm tuổi, mẹ đã không còn gọi tôi là "Tịnh" nữa.

Mẹ không có dáng vẻ tao nhã rụt rè ngày thường, nhìn thấy nét thương tâm

trong đôi mắt của baba, tôi không biết phải nói gì với họ, Nhược tam tổn thương tôi nguyên do cô yêu Ngải Bồng quá sâu đậm, mà mẹ tôi mấy năm
nay đối xử với tôi rất lạnh lùng, cũng chỉ vì bà quá yêu baba. Yêu, cư
nhiên lại là mũi dao rất nhọn có thể đả thương người.

"Ba và mẹ
ngày mai sẽ rời khỏi đây, con còn trẻ, nếu muốn cùng ba mẹ qua nước
ngoài du học, baba sẽ giúp con liên lại với trường học phía bên kia."

Tôi lắc đầu, "Con chưa từng nghĩ sẽ đi du học."

"Vậy con không thể sống cả đời như thế này được." Mẹ vội vàng nói, mẹ vẫn
canh cánh trong lòng việc tôi làm nhân tình của người khác.

Baba vỗ vỗ tay bà, ý bảo bà cứ yên tâm. "Chúng ta nên để cho An Tịnh tự lựa
chọn cuộc sống của mình." Nói xong ông đưa cho tôi một thiếp giấy, "Đây
là địa chỉ và số điện thoại của ba mẹ ở Thuỵ Sĩ, có gì con hãy gọi điện
thoại cho ba mẹ nhé."

"Cảm ơn ba." Tôi theo thói quen lễ phép trả lời.

"Về sau vẫn gọi là baba đi." Ông cũng chú ý đến sự phân biệt trong cách xưng hô của tôi.

"Dạ, baba." Lần đầu gọi ông như vậy, tôi gọi rất chậm rãi, lòng cũng trào dâng cảm động.

"Con gái ngoan," ông cũng cảm động không kém tôi là bao, "Baba và mẹ chắc sẽ không dự được sinh nhật mười chín tuổi của con, ba mẹ cũng không biết
con muốn quà sinh nhật gì, chi phiếu này con cứ giữ lấy, mua cho mình
thứ mình muốn, hoặc làm chuyện mình muốn làm, nếu con dùng nó mua vé máy bay đi Thuỵ Sĩ, baba càng vui mừng hơn."

Baba nhìn hai người
phụ nữ thương cảm bên cạnh mình, "Được rồi, nói chuyện nghiêm túc cả nửa ngày trời, một nhà chúng ta có phải hay không nên chụp một bức ảnh làm
kỉ niệm." Nói xong ông lắc lắc máy ảnh trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận