Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Uống nước đường… À không! Nước thuốc xong, Dạ Sâm cảm giác như nhiệt độ cơ thể mình lại càng cao hơn.

Cậu mất một lúc mới hoàn hồn, vội vã hỏi Nhậm Cảnh “Làm vậy liệu có lây bệnh cho anh không?”

Hỏi xong, Dạ Sâm liền lo lắng. Kể ra bản thân mình đúng là chả được tích sự gì. Lúc Nhậm Cảnh bị cảm, anh còn không nỡ nói cho mình biết, sợ lây bệnh cho mình. Còn mình thì hay rồi, vừa sốt có tí đã gọi người ta đến, đã thế, còn giữ người ta lại để cọ điểm nhiệm vụ.

Lỡ Nhậm Cảnh cũng bị cảm theo thì sao đây?

Lòng dạ Dạ Sâm quấn hết cả lại, hai mắt có nước đảo quanh, cộng thêm sương mù do khi nãy bị hôn, trông đã đẹp lại càng thêm đẹp.

Tim Nhậm Cảnh ngứa ngáy, bàn tay nắm tay cậu không khỏi siết chặt, khẽ nói “Không đâu.”

“Đây đâu phải chuyện anh nói không xảy ra thì sẽ không xảy ra. Nhất định sẽ bị lây bệnh! Anh cảm vừa mới khỏi, mau về nhà đi!”

Dạ Sâm càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhậm Cảnh không phải cậu, Nhậm Cảnh rất bận rộn, tuy rằng gần đây anh không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng công việc cũng chất đầy một đống. Thế này mà lại cảm lại thì… Thật khổ cực!

Nhưng Nhậm Cảnh sẽ đi sao? Anh cố gắng nhiều như vậy chỉ vì người trước mắt, giờ chả nhẽ anh lại không phân được đâu quan trọng hơn đâu?

Nhậm Cảnh dịu dàng dỗ dành Dạ Sâm “Em cũng nói là anh cảm mới khỏi đấy thôi, cơ thể con người có cơ chế miễn dịch, làm sao mà anh cảm lại ngay được?”

Dạ Sâm nghiền ngẫm chốc lát, cảm thấy hình như đúng là như vậy.

Nhậm Cảnh nói thêm “Có lẽ em mới là người bị anh lây bệnh, chẳng qua bệnh ủ mấy ngày mới bộc phát. Nếu đã cùng một loại virut như thế, thì thân thể anh đã sớm miễn dịch rồi, không ốm lại được đâu.”

Dạ Sâm càng nghe càng thấy đúng! Quá đúng!

Cậu cũng không muốn Nhậm Cảnh đi. Mỗi mình ở nhà cũng nhàm chán. Có Nhậm Cảnh ở cùng thực tốt, còn tiện cọ điểm sinh mệnh nữa!

Đi chết đi oán thầm: Hay lắm, giờ kiếm điểm sinh mệnh đã thành “tiện thể” rồi cơ đấy!

Dạ Sâm uống thuốc xong có chút buồn ngủ, hai mắt dán chặt vào nhau, ngồi xem ti vi mà cậu gần như ngủ quên mất. Nhậm Cảnh thấy thế giục “Ngủ một giấc đi, cảm mạo sẽ nhanh khỏi hơn.”

Dạ Sâm ngáp ngáp “Thế em đi ngủ nhé, anh…”

Nhậm Cảnh “Anh sang phòng sách gửi ít tài liệu.”

Dạ Sâm “…Ừm.”

Dạ Sâm chậm chạp lê bước về phòng. Sau khi chui vào chăn, cậu thế mà lại không ngủ được, hai mắt cứ mở trừng trừng.

Đi chết đi “Chồng cậu đúng là chả hiểu chuyện gì cả, không biết đường vào dỗ cậu ngủ!”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi “Chồng như thế là không được, phải mau mau đá đi!”

Dạ Sâm im lặng lại im lặng, cuối cùng vẫn là không im được nói “Đáng ra cậu không nên gọi là đi chết đi.”


Đi chết đi “Hửm?”

Dạ Sâm “Cậu phải gọi là thần diễn.”

Đi chết đi tức nhưng lại không có cách nào phản bác.

Dạ Sâm không để ý đến nó nữa, đang chuẩn bị trùm chăn đi ngủ thì có người gõ cửa.

Trong nhà ngoài cậu ra thì chỉ còn mỗi mình Nhậm Cảnh, cho nên, cậu cất cao giọng nói “Cửa không khóa.”

Nhậm Cảnh đi vào, nhìn đại bảo bối ủ mình trong chăn chỉ để lộ hai mắt tròn xoe và mái tóc bù xù.

Tim anh nháy mắt mềm nhũn “Em có lạnh không?”

Dạ Sâm đúng là hơi lạnh, có lẽ tại cơ thể phát sốt cho nên điều hòa không bộc lộ hết được tài năng của nó.

Nhưng mà hình như trong nhà hết chăn rồi! Dạ Sâm chỉ đành kiên trì nói “Em ổn…” Nói xong liền hắt xì.

Nhậm Cảnh hỏi “Nếu lạnh… Hay là anh ôm em ngủ nhé?”

Câu “Em mở điều hòa” vừa lăn tới bên mép Dạ Sâm liền bị nuốt ngược trở lại.

“Không phải anh đi gửi tài liệu à?”

“Anh gửi xong rồi.”

Nhậm Cảnh chớp chớp mắt “Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, nên anh bảo Dương Sâm là anh xin nghỉ.”

Dạ Sâm ngọt ngào, nhưng vẫn giả bộ nói “Tự anh muốn nghỉ trộm chứ gì?”

Nhậm Cảnh trèo lên giường ôm cậu.

Dạ Sâm cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, cuộn tròn trong ngực anh nói “Trộm lười thực tốt.”

Nhậm Cảnh tỳ cằm lên trán cậu “Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Dạ Sâm không còn thấy lạnh nữa. Nhiệt độ cơ thể Nhậm Cảnh rất cao, mùi hương cũng dễ ngửi, dựa vào anh cực kì an tâm, không bao lâu, Dạ Sâm đã chìm vào trạng thái ngủ say.

Cậu ngủ gần bốn tiếng đồng hồ, ngay cả mơ cũng không mơ. Sau khi tỉnh lại, cậu nóng đến ra một thân toàn mồ hôi.

Đây là tác dụng của thuốc, tuy rằng ra mồ hôi cơ thể rất dính, nhưng đầu óc thì tỉnh táo hơn nhiều. Cậu tính tỉnh dậy, nhưng ngay lập tức phát hiện có gì đó không đúng lắm.

“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh của Nhậm Cảnh khàn đến mức khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Dạ Sâm nhận ra, cái cứng rắn kia…

Nhậm Cảnh cười khổ “Ngại quá, lúc em cọ cọ lòng anh, nó không chịu nghe lời.”


Dạ Sâm mặt đỏ bừng, há miệng lắp bắp “Em… Em giúp anh chút nhé?”

“Không cần đâu.” Nhậm Cảnh nói “Em vẫn đang cảm mà.”

Dạ Sâm “Vậy nó…”

Nhậm Cảnh “Kệ nó…”

Dạ Sâm đúng là muốn kệ nó, nhưng cảm giác tồn tại mạnh mẽ quá mà! Vừa nóng vừa cứng, nói kệ là kệ được chắc?

Nhậm Cảnh đánh trống lảng “Em có muốn đi tắm không?”

Dạ Sâm thế nhưng lại tưởng thật “Em đi trước?”

Nhậm Cảnh “Ừ, mau đi đi.”

Dạ Sâm nhanh chóng đứng dậy vọt vào phòng tắm. Thật ra cậu cũng có chút nóng… Cậu cần tắm nước nóng để hạ nhiệt độ.

Sau khi tắm sạch sẽ, cả người Dạ Sâm đều sảng khoái, giống như cảm mạo đã khỏi hẳn, không cần uống thuốc nữa.

Cơ mà nhiệm vụ vẫn chưa đủ ba lần… Cho nên thuốc chưa thể ngừng uống…

Lúc mặc quần áo, Dạ Sâm mới phát hiện ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng. Đó chính là lúc nãy, do cậu chạy vào phòng tắm quá nhanh, cậu đã quên không cầm theo quần áo để thay.

Quần áo cũ bị dính mồ hôi, Dạ Sâm sợ có mùi nên đã ném hết vào máy giặt…

Thành ra lúc này, vấn đề mà cậu phải đối mặt chính là: cuốn khăn tắm ra ngoài tìm quần áo hoặc là nhờ Nhậm Cảnh đưa vào.

Ngẫm lại Nhậm Đại Cảnh to to cứng cứng, Dạ Sâm thấy sờ sợ. Vì thế, cậu quyết định chọn phương án đầu tiên, tự mình chuồn êm sang phòng thay đồ, đợi thay xong rồi lại đi ra.

Dạ Sâm nghĩ thì hay, áp dụng ra thực tế cũng không khó. Thế nhưng, chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng xảy ra liên tiếp.

Đầu tiên, ta không thể ngại việc nền nhà được quét tước quá mức sạch sẽ. Thứ hai, ta không thể ghét việc mua một căn phòng quá rộng. Cuối cùng, ta lại càng không thể oán giận việc phòng thay đồ cách phòng tắm quá xa.

Vậy thì rốt cuộc ta phải trách ai? Dạ Sâm chỉ có thể trách khăn tắm quá dài!

Khăn tắm oan ức: Rõ ràng là tại chân cậu ngắn.

Thôi được rồi, mọi người cứ yên tâm đi, ngày mai mọi người nhất định sẽ không còn thấy cái khăn này nữa đâu!

Quay lại vấn đề chính. Dạ Sâm quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, để không làm lỡ thời gian, cậu chạy chậm về phía phòng thay đồ. Ai ngờ trượt chân, cậu dẫm lên chính khăn tắm của mình, loạng choạng ngã sấp xuống.

Tiếng động không nhỏ, Nhậm Cảnh đang ở trong phòng ngủ vội vã đi ra. Thấy một màn trước mắt, cả người anh cứng còng.

Khăn tắm rơi xuống, thân thể trắng nõn nổi bật trên nền nhà sẫm màu giống như trân châu chói mắt.


Đi chết đi che mắt “Úi úi úi! Ở đây có người sắc dụ này!”

Dạ Sâm ngây người 0,1 giây rồi vội vã kéo khăn, nhưng càng kéo càng lộ, điểm phấn hồng trước ngực, vòng eo thon, và cả…

Nhậm Cảnh hít sâu, chậm rãi đi đến cạnh đỡ cậu lên.

Mặt Dạ Sâm đỏ bừng “Em… Em đi lấy quần áo… Không cẩn thận bị ngã… A…”

Nhậm Cảnh hôn cậu, ôm cậu thật chặt vào trong lòng, khiến cậu đến khẽ động cũng không động được.

Dạ Sâm run rẩy, hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

Nhậm Cảnh một tay ôm cậu, quay người đi thẳng về phòng ngủ.

Nhiệt độ trong phòng ngủ cao hơn bên ngoài rất nhiều, kể cả không mặc quần áo, Dạ Sâm cũng không thấy lạnh.

Nhậm Cảnh đặt Dạ Sâm lên giường. Dạ Sâm hé miệng muốn nói gì đó, nhưng Nhậm Cảnh cũng đã đè lên cậu, ngậm vào ngực cậu.

Dạ Sâm trợn to mắt, cảm giác cả người tê dại.

“Hắt… Xì…” Dạ Sâm hắt hơi một cái thật to, khiến Nhậm Cảnh hoàn hồn.

Anh nhíu mày, nhỏ giọng nói “Xin lỗi.” Dứt lời, anh liền lấy chăn bao chặt lấy Dạ Sâm như bao một chiếc bánh chưng.

Dạ Sâm không dám nhìn anh, thật sự không dám… Nhậm Cảnh khi nãy… Nhậm Cảnh vừa hôn cậu từ đầu đến chân, chỗ nào cũng hôn, giống như một người đang hôn vật anh ta trân quý, mơ ước suốt cả cuộc đời.

Không nghĩ nữa! Đầu Dạ Sâm nóng rần lên, chỉ muốn bản thân bất tỉnh nhân sự!

Trong mắt Nhậm Cảnh hiện lên một tia ảo não, nhẹ nhàng hỏi “Dọa em rồi sao?”

Dạ Sâm khe khẽ lắc đầu.

Nhậm Cảnh ngồi cạnh cậu, vô cùng xấu hổ “Xin lỗi, anh nôn nóng rồi.”

Dạ Sâm mở miệng, âm thanh muốn mềm mại bao nhiêu liền mềm mại bấy nhiêu “Không sao đâu.”

Nhậm Cảnh yên lòng. Anh nhìn cậu, ấm áp nói “Anh rất trân trọng em. Có thể em không quá để tâm, nhưng anh hy vọng anh được ở bên em cả đời này. Cho nên anh không muốn em cảm thấy không thoải mái vì bất cứ thứ gì.”

Dạ Sâm vội vã “Không… Em… Em…” Cậu vẫn là không nói ra khỏi miệng được.

Nhậm Cảnh ôm cả cậu lẫn chăn, hôn lên trán cậu “Không nên nhanh như thế, chúng ta chờ, chờ thêm một chút…”

Giọng anh đặc biệt đặc biệt thấp, tràn đầy sự cẩn thận khiến người nghe đau lòng “… Anh rất sợ em sẽ hối hận.”

Dạ Sâm ngẩng đầu nhìn anh “Em sẽ không hối hận.”

“Sâm Sâm.” Nhậm Cảnh cười, cọ cọ chóp mũi cậu “Em thực tốt.”

Dạ Sâm lại bắt đầu ngại ngùng.

Nhậm Cảnh khẽ thở dài “Nếu đã có ngày dài tháng rộng phía sau, thì anh đây chẳng cần vội vã nhất thời nữa rồi.”

Anh đã thích cậu nhiều năm như vậy, thế nhưng cậu mới chỉ thích anh có hai mươi ngày.


Anh muốn cho Dạ Sâm có đủ thời gian, cũng là cho mình có đủ thời gian.

Nếu quả thật sau này, khi đã ở bên nhau rồi mà Dạ Sâm lại muốn rời đi, anh thực không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Quả ngọt, vẫn là nên đợi đến cuối hãy nếm thử, nếu không sẽ khiến con người ta đánh mất lí trí.

Nhậm Cảnh đi lấy quần áo cho Dạ Sâm. Dạ Sâm ngoan ngoãn mặc vào.

Buổi trưa, cả hai cùng ăn cơm, uống thuốc.

Dạ Sâm nhăn nhó. Nhậm Cảnh cứ nghĩ cậu sợ đắng, nhưng thực ra, Dạ Sâm chỉ là lo lắng việc đút thuốc.

Vừa nãy, Nhậm Cảnh mới biểu thị bản thân muốn “hôn trước làm sau”, giờ mình phạm giới, liệu có phải hơi không biết xấu hổ hay không?

Nhưng thế thì điểm sinh mệnh phải làm sao đây? Hoàn thành được một phần ba rồi, cậu không muốn từ bỏ đâu!

Nhậm Cảnh dỗ dành “Không sao đâu, nhắm mắt uống ực một cái là được. Anh có chuẩn bị mứt hoa quả cho em đấy, em uống xong thì ngậm một chút, ngọt lắm.”

Dạ Sâm làm mặt đáng thương, rầu rĩ không vui nhìn anh.

Nhậm ảnh đế bị cậu chọc ngứa, xoa đầu cậu nói “Sâm Sâm là giỏi nhất, không cần sợ.”

Cái giọng điệu dỗ trẻ con này…

Dạ Sâm cũng chẳng hơi sức đâu mà chống đối, dù sao mấy chuyện cậu làm gần đây, đến trẻ con cũng khinh thường là nông cạn!

Cơm xong thì phải uống thuốc.

Nhậm Cảnh chuẩn bị thuốc cho Dạ Sâm, không nhiều không ít, vừa đủ một ngụm, bên cạnh còn chu đáo đặt thêm mứt hoa quả ngọt ngào.

Sự chuẩn bị này phải nói là khá săn sóc. Khi Dạ Sâm còn bé, mẹ cậu cũng chưa từng dỗ cậu tận tâm đến thế.

Dạ Sâm biết mình nên “dũng cảm”, uống liền một hơi như người chiến sĩ.

Nhưng mà…

Đi chết đi “Lên, lên, lên, mau chóng lên đi…”

Dạ Sâm “Lên em gái cậu ấy!”

Đi chết đi “Đừng lên em gái tôi, lên Nhậm Cảnh trước mắt kia kìa!”

Dạ Sâm “Lăn!”

Đi chết đi lăn qua lăn lại “Hay là mai tôi tuyên bố cho hai người cái nhiệm vụ kết hôn nhá?”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi hưng phấn “Thật đấy, hai người kết hôn thì có thể đúng lí hợp tình moa moa, hự hự, bạch bạch rồi.”

Dạ Sâm đúng là sợ chết cái tài gây chuyện của nó, lên tiếng cắt ngang “Ai… Ai muốn kết hôn chứ!”

Đi chết đi “…”

Dạ Sâm trợn mắt, hình như mình vừa nói ra tiếng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui