Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Dạ Sâm thầm nghĩ, từ nhà cũ đến bên này ít nhất cũng phải mất 40 phút đi xe, chưa kể lúc này còn đang là giờ tắc đường, ông à, sao ông lại có thể tiện đường được vậy QAQ!

Đi chết đi “Có em bé rồi thì đương nhiên là ông nội phải đến xem thôi.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi tiếp tục “Đấy, nghe tôi sớm có phải tốt không, cứ thẳng thắn làm luôn một hiệp, giờ đã chả gây ra kĩ năng triệu hoán ông nội rồi!”

Nếu không phải Dạ Sâm đang bận, cậu nhất định đánh chết cái hệ thống khốn nạn này!

Dạ Sâm mời ông nội vào nhà. Ông nội Dạ trông thế nhưng cũng là một người ăn nói cẩn thận, khi còn trẻ rất là nghiêm túc, đã nhiều đời trợ lí theo ông nhưng chưa có ai dám nói đùa cợt nhả với ông.

Tuy vậy, ông nội Dạ lại hết mực ôn hòa với cháu trai bảo bối nhà mình. Mặc dù đôi khi có phần khẩu thị tâm phi, nhưng đa số thời gian đều là vui vẻ, chỉ là chưa từng mặt mày rạng rỡ giống bây giờ.

Dạ Sâm biết nguyên nhân, nhưng vẫn hỏi “Ông nội, tâm trạng ông tốt vậy chắc là có chuyện gì hài lòng ạ?”

Lại nói người đã già, tính tình thường trở nên trẻ con hơn một ít. Hai mắt ông nội sáng lên, lôi tay cháu trai nói “Đúng là kì lạ, mấy hôm trước con tới thăm ông, sau khi con đi, chứng mất ngủ đêm của ông thay đổi rõ rệt, cảm giác như ngủ được giấc ngon nhất trong suốt hơn ba mươi năm nay. Lúc ấy, ông còn tưởng mình ngủ không dậy nổi, ai ngờ dậy rồi, chứng lão thị cũng khá lên, đầu óc không còn bị choáng váng, đi lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.”

Dạ Sâm nghe nửa đoạn trước thấy cay mũi, nhưng nửa đoạn sau lại không nhịn được muốn cười, thực giống như mấy cái quảng cáo lừa người trên ti vi.

Ông nội nói tiếp “Hôm kia trời mưa, chứng đau khớp của ông không những không tái phát mà lưng cũng không đau. Hơn thế nữa, huyết áp với lượng đường trong máu cũng bình thường lại.”

Ông nội có bệnh tiểu đường đã hơn hai mươi năm, nghe vậy đúng là kích động. “Lão Ngô (bác sĩ) nói tình trạng của ông không cần uống thuốc với ăn kiêng nữa, ông sắp quên mùi vị dâu tây với bánh kem luôn rồi!”

Nghe đến đây, Dạ Sâm thực sự không nhịn được nữa, khóe mắt hồng hồng ậng nước. Trong lòng cậu vừa vui vừa xót, ngẫm lại quãng thời gian ông nội đau ốm tiều tụy mấy năm nay, lại nhìn ông nội khỏe mạnh tinh thần dồi dào đang đứng trước mặt…

Dạ Sâm nói “Cảm ơn cậu.”

Đi chết đi không đáp.

“Đi chết đi!” Dạ Sâm kêu lên “Tôi nói cảm ơn cậu đấy!”

Đi chết đi hắng giọng “Thôi đừng làm điệu bộ này với tôi, ai thèm câu cảm ơn của đứa trẻ con như cậu chứ? Có bản lĩnh thì cậu…” Bla bla một đống những thứ rác rưởi. Chỉ là lần này Dạ Sâm không hề giận một tí nào.

Cậu muốn cảm ơn đi chết đi, nếu là khi trước, cậu tuyệt đối không nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ có ngày hôm nay.

Ông nội nói một thôi một hồi xong hỏi Dạ Sâm “Sâm Sâm, con sẽ không cảm thấy ông nội già rồi nên hồ đồ chứ?” Dù sao, những gì ông nói cũng giống như những gì mà một người già si ngốc sẽ nói…

Dạ Sâm lắc đầu, tình cảm nhìn ông “Ông nội khỏe mạnh, con vui lắm.”

Ông nội nghĩ mà hài lòng, quả nhiên là cháu trai ngoan bảo bối của mình!

Hai ông cháu trò chuyện đôi câu, ông nội không hổ là người lão làng lăn lộn trong thương trường, hai mắt vừa liếc liền phát hiện ngay một đôi giày không phải số đo của cháu mình “Bạn con đến chơi à?”

Dạ Sâm nháy mắt rơi thẳng từ cảm động, kích động, hưng phấn xuống bậc thang tỉnh táo, chân tay luống cuống.

Ông nội Dạ nhìn cậu.

Cậu muốn nói “Không ạ!” Thế nhưng thế nào cũng nói không ra.

Ông nội Dạ lên tiếng “Có phải ông quấy rầy hai đứa không?”

Dạ Sâm vội đáp “Không, không, không có đâu ạ!”

Ôi trời ơi, cái này đâu có giống với nói “vâng” đâu, cậu chỉ cần nói một chữ không thôi, chứ ba chữ không… Hơi mờ ám quá đấy!

Ông nội Dạ cư nhiên không hỏi thêm gì, tâm lí hỏi “Thế ông nội đi trước nhé?”

Dạ Sâm “…”

“Ông chỉ tiện đường tới thăm con một chút, không phải muốn ăn cơm cùng con đâu. Dù sao thì ông cũng chả thích gì cái thứ cơm Tây chậm rì rì kia mà chỉ thích ăn cơm nhà nấu thôi. Mà ở chỗ con thì lại không có đầu bếp, nhất định là không nấu được mấy món ăn gia đình bình thường. Lại nói, bạn con đến chơi, thôi thì ông lão này không quấy rầy mấy đứa nữa.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi đầy mặt ngẩn ngơ hỏi “Này, phiên dịch hộ chút được không?”

Dạ Sâm bình tĩnh “Ông nội muốn ăn một bữa cơm gia đình với tôi.”

Đi chết đi “…” Quả nhiên là thế giới của những người khẩu thị tâm phi chỉ có đồng loại mới hiểu nổi!

Dạ Sâm cũng không biết nghĩ gì, bất ngờ nói “Ông nội, hay ông ở lại ăn cơm đi.”

“Được không?” Sau khi nhận ra mình nói hơi nhanh, ông nội hắng hắng giọng “Ông chỉ là tiện đường, còn việc phải đi làm.”

Dạ Sâm “Đã muộn thế này rồi, có việc gì ông cứ để mai hãy làm.”

Ông nội giả bộ hỏi han trợ lí. Trợ lí biểu thị đúng là không gấp xong, ông nội mới nói “Vậy thì ông ở lại ăn bữa cơm vậy.”

Nói xong phân phó “Để lão Vương vào bếp chuẩn bị đi.”

Nào, tiện đường ở đâu? Có cái tiện đường nào mà dẫn theo cả đầu bếp theo tiện đường không?

Ông nội hỏi “Bạn của con…”

Dạ Sâm đang đau đầu không biết nói thế nào, cửa phòng ngủ đúng lúc này mở ra. Nhậm Cảnh ăn mặc chỉnh tề bước tới, mỉm cười chào hỏi ông nội Dạ rồi giải thích “…Thất lễ quá, tối qua con không ngủ đủ giấc, hôm nay tới thử kịch bản với Dạ Sâm liền mệt mỏi, cho nên Dạ Sâm có bảo con vào phòng nghỉ ngơi một chút.”

Lí do này, phải nói là hoàn hảo!

Lại cộng thêm diễn xuất siêu phàm của ảnh đế đã thành công biến hóa tinh thần hưng phấn thành tinh thần uể oải của người vừa mất ngủ.

Ông nội là một người mắc chứng mất ngủ thâm niên cho nên nghe vậy liền hết sức thông cảm, nói với anh không ngớt “…Tuổi còn trẻ cũng đừng làm hư thân thể mình như vậy, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, mất ngủ thì đi chữa đi, càng để lâu thì càng nghiêm trọng đấy.”

Dạ Sâm nghe họ nói chuyện, tâm trạng căng thẳng như cô gái nhỏ mang chồng về ra mắt gia đình – tuy là từ góc độ nào đó thì vấn đề này đúng là như vậy.

Chỉ là cậu khá yên tâm, vì Nhậm Cảnh rất giỏi, anh có thể nói hết chuyện này tới chuyện kia với ông nội.

Thực ra điều này cũng rất bình thường, bởi Nhậm Cảnh yêu thầm Dạ Sâm lâu như vậy, mấy thứ cần tìm hiểu anh hầu như đã tìm hiểu kĩ càng, đối với thói quen nghĩ một đằng nói một nẻo của ông nội Dạ, anh quả đã quen đến không thể quen hơn…


Biết ông nội Dạ muốn ở lại ăn cơm, còn dẫn theo cả đầu bếp, Nhậm Cảnh hỏi “Ông, ông thích ăn món nào nhất?”

Ông nội Dạ là người không cay thì không vui nói “Khẩu vị Xuyên Du.” (Xuyên Du: Ngày nay là Tứ Xuyên và Trùng Khánh => khẩu vị ăn cay.)

Nhậm Cảnh nói “Con từng ở Trùng Khánh một thời gian, có học qua mấy món, không biết có thể nhờ ông nếm thử xem sao không?”

Ông nội cười cười “Được.” Ông chẳng nghĩ nhiều, bao nhiêu năm nay, trong số những người muốn nịnh nọt ông, loại như Nhậm Cảnh chả đáng là gì.

Nhưng điều khiến ông không ngờ chính là, bên cạnh mình lòi ra một tên “phản bội” nhỏ.

Dạ Sâm quá hiểu khẩu vị của ông nội, cho nên lặng lẽ tuồn thông tin cho Nhậm Cảnh. Mấy món Nhậm Cảnh “tiện tay” làm, thiếu chút thì khiến cho ông nội ăn quá no (đương nhiên điều này cũng thiệt cho việc thân thể ông bây giờ đang tốt lên, ăn uống ngon miệng hơn).

Trên bàn ăn, ông nội không ngừng khen “Giỏi lắm, ừm, ngon lắm.”

Đây chính là cực hạn khen ngợi của ông nội, khiến lão Vương (đầu bếp riêng) nghe xong mà phát “ghen”.

Nửa đầu bữa cơm, Dạ Sâm vừa lo vừa sợ, nửa sau lại không hiểu sao mà hết sức hài lòng.

Loại tâm trạng này rất kì diệu, có thể hòa thuận ở bên cạnh người mình yêu, thực là vui vẻ.

Tuy rằng ông nội không biết quan hệ giữa cậu và Nhậm Cảnh, chỉ coi Nhậm Cảnh là bạn cậu, nhưng chỉ cần ông nội không ghét Nhậm Cảnh thôi, cậu cũng thấy vui rồi.

Sau khi ăn xong, ông nội thỏa mãn quay về, Dạ Sâm dặn dò “Mấy bữa nữa con lại về thăm ông nhé.”

Ông nội hỏi “Con dẫn cả bạn con theo chứ?”

Dạ Sâm cứng người.

Ông nội cười nói “Tiểu Nhậm tốt lắm.”

Đợi ông nội đi rồi, Dạ Sâm vẫn không hiểu hai câu cuối cùng ông nói có nghĩa là gì.

Có, có khi nào cậu nghĩ quá nhiều không?

Ông nội Dạ vừa lên xe đã ấn số gọi đi “Điều tra Nhậm Cảnh giúp tôi.”

Biết người biết mặt không biết lòng, bảo bối của ông, tuyệt đối không thể để người ngoài bắt nạt.

Tiễn ông nội xong, Dạ Sâm đang định về phòng thì điện thoại reo.

Là Dụ Tinh Triết gọi.

Dạ Sâm ấn nhận, nghe Dụ Tinh Triết hỏi “Cậu đang ở đâu?”

Giọng nói có chút khẩn cấp, Dạ Sâm đáp “Ở căn nhà bên XX.”

Dụ Tinh Triết “Tôi qua tìm cậu, anh tôi về rồi.”

Anh Tinh Hải đã về!

Dạ Sâm căng thẳng, liên thanh hỏi “Sao rồi? Chuyện đó…”

“Gặp mặt hẵng nói.” Dụ Tinh Triết cắt ngang.

Dạ Sâm đang định đồng ý thì chợt nhớ ra Nhậm Cảnh còn ở nhà mình, vội nói “Chờ chút, tôi đến tìm cậu.”

Dụ Tinh Triết “Cậu cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà đi, tôi với anh tôi sẽ đến chỗ cậu.”

Dạ Sâm nhỏ giọng “Nhưng Nhậm Cảnh hãy đang ở nhà tôi…”

Dụ Tinh Triết đảo mắt “…Thôi được rồi, cậu nhanh lên nhé.”

Dạ Sâm “Nhất định, nhất định!”

Dạ Sâm còn đang phát sầu vì cái nhiệm vụ hàng ngày. Làm sao bây giờ, thời gian không cho phép, cậu có lẽ không hoàn thành được rồi…

Cũng đâu thể để sáng mai mới bảnh mắt ra đã gọi Nhậm Cảnh tới giặt quần áo giúp mình? Mất mặt chết đi được!

Dạ Sâm do dự “Hay là thôi bỏ qua đi, bên phía anh Tinh Hải tương đối quan trọng, có thể giúp mình giải quyết mối tai họa ngầm là Dạ Lan, sau này, ừm, năm dài tháng rộng…”

Vốn tưởng đi chết đi sẽ vì lời này mà trào phúng mình, kết quả nó rầm rì một tiếng, lạnh lùng nói “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm choáng váng “Hoàn thành? Hoàn thành kiểu gì? Cậu không trúng bả đấy chứ?”

Đi chết đi “…”

Dạ Sâm vội vã cứu chữa “À không, ý tôi không phải thế, ý tôi là… Là…” Cậu không lôi thôi dài dòng nữa, nhanh chóng chạy vào tìm Nhậm Cảnh.

Sau khi tìm hết một vòng, cậu mới tìm được Nhậm Cảnh trong nhà vệ sinh.

Nhậm Cảnh hỏi cậu “Ông nội đi rồi à?”

Dạ Sâm gật mạnh đầu.

Nhậm Cảnh nói “Đã trễ thế này, không tiện gọi người giúp việc, cho nên anh đã thu dọn chúng.” Chúng chính là quần áo bẩn của cả hai.

Mặc dù chỉ là bỏ vào máy giặt, nhưng điều này hiển nhiên cũng đã thỏa mãn yêu cầu “giặt quần áo”.

Nhậm Cảnh sao lại tốt như vậy cơ chứ!

Dạ Sâm hài lòng không để đâu cho hết, nhào qua ôm lấy Nhậm Cảnh khiến anh giật mình.

Dạ Sâm cọ cọ lồng ngực anh, gọi “Nhậm Cảnh.”

Nhậm Cảnh dịu dàng “Ừ?”

Trong lòng Dạ Sâm ngọt ngào, mật đường chảy đến từng câu nói “Anh thật tốt.”


Khóe miệng Nhậm Cảnh không khống chế được giương lên.

Dạ Sâm khó nhịn nói “Nhậm Cảnh, em thích anh, thật thích anh, thích anh vô cùng…”

Đi chết đi tâm lí nhắc nhở “Cậu nói nữa là Nhậm Cảnh không đi được đâu.”

Dạ Sâm nháy mắt im bặt.

Nhậm Cảnh hiển nhiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Dạ Sâm ngẫm lại những gì mình nói… Nháy mắt mặt đỏ như trứng gà rán. Cậu lui về sau một bước, lắp bắp “Sắc, sắc trời không còn sớm!”

Nhậm Cảnh vẫn đang mỉm cười.

Dạ Sâm mặt đỏ đến tận mang tai “Dương Sâm nhất định là chờ lâu lắm rồi, anh mau đi đi, buổi tối phải ngủ đủ giấc, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Nhậm Cảnh biết cậu da mặt mỏng, chỉ cho là cậu lại ngượng, cho nên không miễn cưỡng cậu nữa, nhỏ giọng hỏi “Anh đi nhé?”

Dạ Sâm không dám nhìn người, lung tung gật đầu đẩy anh ra ngoài.

Tới cửa, đi chết đi lười biếng lên tiếng “Nhiệm vụ tùy cơ: Từ từ nhắm hai mắt để Nhậm Cảnh hôn, căn cứ theo thời gian hôn mà thưởng điểm sinh mệnh, giới hạn thưởng cao nhất là 3 điểm.”

Dạ Sâm vui vẻ “Đề cho điểm à!’

Đi chết đi “…” Không biết lúc mới bắt đầu, cái người vừa hôn đã biến thành xác chết là ai!

Không phải nhắm mắt sao? Dạ Sâm vội vàng kéo tay áo Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh quay đầu.

Dạ Sâm lí nhí “Đi đường cẩn thận.”

“Em đừng lo.”

“Về nhà nhớ nhắn tin Wechat cho em.”

Giọng Nhậm Cảnh ấm áp và êm dịu như trời đêm “Ừ.”

Môi Dạ Sâm động đậy, uyển chuyển gợi ý “…Cứ đi như vậy?”

Nhậm Cảnh ngơ ngác một chút mới hiểu ý, ngọt ngào bỗng chốc hóa thành dòng nước chảy khắp toàn thân.

“Ngủ ngon.”

Không phải chỉ ngủ ngon đâu! Dạ Sâm có chút nóng lòng ngẩng đầu lên, đúng lúc Nhậm Cảnh cúi đầu xuống ngậm vào môi cậu.

Tim Dạ Sâm thình thịch nhảy lên, căng thẳng đến mức không chịu được, nhưng vẫn “ngoan ngoãn” nhắm mắt lại.

Lúc Nhậm Cảnh buông Dạ Sâm ra, hai cánh môi cậu đã đỏ sậm.

Dạ Sâm khe khẽ hỏi đi chết đi “Đã đủ thời gian chưa?”

Đi chết đi “Mới được 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm “… Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

Đi chết đi “Tôi là cái loại hệ thống phế thải hở tí là đi lừa người chắc?”

Dạ Sâm thầm nghĩ: Đúng rồi đấy! Cậu chính là cái loại ấy đấy!

Nhậm Cảnh nắm tay cậu hỏi “Thế này đã đi được chưa?”

Dạ Sâm vội vã hoàn hồn, còn thiếu 2 điểm sinh mệnh, anh đừng có chạy mà!

Cậu quýnh quáng nói “Còn muốn…” Tất cả là tại đầu óc chưa kịp thanh tỉnh hoàn toàn, nghĩ gì là tuôn nấy.

Nhậm Cảnh trầm thấp mỉm cười “Sâm Sâm.”

Dạ Sâm rất sợ cái âm thanh này, vì cứ nghe là xương cốt cậu lại như nhũn cả ra.

Nhậm Cảnh giữ eo cậu, khàn khàn nói “Em mà cứ thế là anh muốn…”

Dạ Sâm không dám nghe nữa, chủ động nhón chân hôn lên.

Nhưng cậu chỉ hôn phớt rồi rời đi, để Nhậm Cảnh đuổi theo hôn sạch từ trong ra ngoài.

Dạ Sâm nhanh chóng nhắm mắt lại.

Cậu muốn tính toán thời gian, cơ mà chuyện hao tổn trí thông minh như thế Dạ Sâm chưa đủ trình!

Hôn được một nửa, Nhậm Cảnh lo cậu không hít thở được, muốn buông cậu ra. Nhưng Dạ Sâm lại sợ không đủ thời gian, anh ra thì cậu tới.

Thế thì ai mà chịu nổi?

Rốt cuộc hôn xong, Dạ Sâm suýt chút nữa là “nghẹn chết”.

Đi chết đi đúng giờ thông báo “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thưởng 3 điểm sinh mệnh.”

Nghe thế, Dạ Sâm, khi nãy hãy quấn người như yêu tinh, bật người giở mặt, đẩy Nhẩm Cảnh ra giục “Anh, anh, anh đi đi thôi.”

Nhậm Cảnh “…”


Trong lòng Dạ Sâm hãy còn luẩn quẩn chuyện chính, cho nên trốn thẳng về trong phòng đóng cửa lại.

Nhậm ảnh đế mất một lúc mới hoàn hồn. Anh chậm rãi lắc đầu, cười bất đắc dĩ.

Người làm lửa cháy lại không chịu trách nhiệm dập lửa.

Anh còn biết làm sao? Đi hóng gió lạnh cho tỉnh táo lại thôi chứ còn biết làm sao?

Dạ Sâm trốn trong phòng hết sức hổ thẹn “Tôi làm thế có phải thèm đòn lắm không?”

Đi chết đi “Không đâu.”

Dạ Sâm hơi hơi yên tâm.

Đi chết đi “Như cậu người ta gọi là thèm làm!”

Dạ Sâm “…”

Nhậm Cảnh đi rồi, Dạ Sâm cũng đi luôn.

Tuy rằng bị trì hoãn một chút, nhưng thời gian vẫn chưa quá muộn, vừa chuẩn giờ hẹn với Tiểu Lưu.

Lúc Dạ Sâm đến chỗ Dụ Tinh Triết, Dụ Tinh Triết lải nhải không dứt “Mau lên, lề mề chết đi được.”

Dạ Sâm ngại ngùng không dám ngẩng đầu, sợ bị lão Cá nhìn ra điểm gì không đúng, ví dụ như môi sưng này kia…

Cậu theo Dụ Tinh Triết vào nhà, thấy một bóng dáng đang ngồi trên sofa, dưới ánh đèn mờ ảo.

Chân anh ta rất dài, gầy và thẳng, ép vào một cái sofa chật trội thành ra lại khiến người nuối tiếc vì cái tội nó phải chịu.

Nhưng mà trông anh ta lại có vẻ khá là hưởng thụ, cúi đầu chơi điện tử đến là vui vẻ.

Dạ Sâm vừa tiến đến, anh ta đã lên tiếng trước “Tiểu Sâm à, đợi chút nhé.”

Dạ Sâm chào hỏi “Anh Tinh Hải” trước rồi mới đáp “Không sao, không sao đâu ạ.”

Thời gian qua không lâu lắm, Dụ Tinh Hải liền đặt điện thoại xuống nhìn lên Dạ Sâm.

Anh ta có phần giống Dụ Tinh Triết, ngũ quan tinh xảo, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt.

Hình tượng Dụ Tinh Triết theo đuổi rất chói mắt, đã thế lại còn là ông lớn trong giới thời trang, cho nên ăn mặc cực kì bắt mắt, cho dù đứng ở bất kì chỗ nào, anh ta trông cũng giống y như một cái đèn huỳnh quang, lóng lánh vô cùng.

Nhưng Dụ Tinh Hải thì không, anh dường như không hề có gì đáng để để ý. Rõ ràng khuôn mặt rất đẹp, nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác thân thiết và vô hại.

Dạ Sâm biết, mãnh thú biết thu lại móng vuốt mới là mãnh thú đáng sợ nhất. Thế giới của Dụ Tinh Hải không phải là thế giới mà người thường có thể tưởng tượng nổi.

Dụ Tinh Hải khen “Tiểu Sâm càng lớn càng đẹp trai nhỉ.”

Dạ Sâm ngường ngượng.

Dụ Tinh Hải vỗ vỗ chỗ bên cạnh “Qua đây.”

Dạ Sâm nghe anh ta nói vậy liền có cảm giác như quay lại hồi trẻ thơ. Lúc đó, Dụ Tinh Hải thường chăm sóc cho bọn họ, là một người anh hết sức đáng tin.

Bọn họ nói chuyện phiếm mấy câu, nhưng vì thời gian không còn sớm, cho nên không lỡ kéo dài thêm nữa, Dụ Tinh Hải đi vào vấn đề chính “Chuyện em nhờ anh, anh điều tra ra rồi, tài liệu đây, tự em xem đi.”

Nói rồi đưa cho Dạ Sâm một tập tài liệu.

Dạ Sâm gật gật, cúi đầu nhìn xem.

Đúng như cậu đoán, chả có bí mật nào bị thời gian chôn vùi, chúng vẫn đứng đó, sừng sững như cũ, an tĩnh đợi người đến vạch trần.

Lúc mới rời khỏi nhà họ Dạ, Dạ Lan sống rất khổ sở.

Cha anh ta vô dụng, mất đi nhà họ Dạ liền không làm nên trò trống gì, ngày nào cũng uống rượu say.

Mẹ anh ta thì hết ăn lại nằm. Bà ta cả đời chỉ cầu được gả cho nhà giàu có, nhưng giờ đẻ ra được thằng con, mộng giàu sang lại rơi vỡ đầy đất.

Bà ta không tin ông nội Dạ nhẫn tâm đến mức không thèm để ý quan tâm con trai mình.

Thế nhưng hai năm trôi qua, khi cuộc sống càng ngày càng túng quẫn, chủ nợ đều đã đến đòi hơn phân nửa, ông nội Dạ vẫn tiếp tục thờ ơ.

Mẹ Dạ Lan không cam lòng, rất không cam lòng, nhưng rốt cuộc thì bà ta vẫn không dám gây sự với Dạ Khánh Niên, chỉ đành trút giận chửi rủa lên đầu Dạ Lan.

Dạ Lan hận bà ta, cũng hận cả Dạ Khánh Niên, càng hận cuộc sống lúc này hơn.

Khi còn ở nhà họ Dạ, tuy rằng anh ta bị đối xử lạnh nhạt, thế nhưng không cần lo ăn lo mặc, đồ dùng đều là những vật tốt nhất. Còn giờ thì sao? Đói meo trong căn nhà rét lạnh như băng, đối mặt với vô số châm chọc khiêu khích và người mẹ giận chó đánh mèo…

Tâm lí vốn không hoàn thiện lại càng bị bóp méo. Dạ Lan muốn về nhà họ Dạ, muốn có cuộc sống mà một thiếu gia nhà họ Dạ nên có.

Nhưng chỉ cần mẹ anh ta còn sống, anh ta sẽ không về được!

Làm sao đây? Làm cho mẹ anh ta biến mất!

Vì thế, Dạ Lan liền tạo ra một hồi “tự sát”.

Chuyện này thực ra cũng không có gì khó. Mẹ anh ta chưa từng đề phòng gì anh ta, ở trên sân thượng lộ thiên phơi quần áo mà bị người đẩy một cái thì…

Cuối cùng, cảnh sát chỉ có thể kết luận là tự sát.

Không ai hoài nghi Dạ Lan, không ai hoài nghi một cậu nhóc với hai cánh tay gầy gò sẽ giết hại chính mẹ của mình.

Xem xong tất cả tài liệu, Dạ Sâm nhắm mắt lại.

Dụ Tinh Hải hỏi “Có phải cậu ta muốn giết em không?”

Dạ Sâm trợn tròn mắt, quay phắt sang nhìn anh.

Dụ Tinh Hải nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ý trấn an “Sao em lại hoài nghi cậu ta.”

Dạ Sâm nhíu mày, nhớ tới cuộc nói chuyện cuối cùng giữa mình và Dạ Lan hơn hai mươi ngày trước.

Khi đó là ngày giỗ của bác gái, Dạ Lan tuy chẳng phải con ruột của bà, nhưng năm nào anh ta cũng sẽ về.

Dạ Lan vẫn là dáng vẻ tao nhã lịch thiệp đó, vẫn là con người làm việc cẩn trọng chu đáo đó, thấy Dạ Sâm thì tiến tới bắt chuyện dăm câu.

Qua nhiều năm như vậy, Dạ Sâm chưa từng phòng bị anh ta, thậm chí còn vì ông nội mà cố gắng trở nên thân thiết với anh ta.

Nhất là khi còn bé, lúc Dạ Lan vừa quay về nhà họ Dạ, Dạ Sâm mới lên bảy lên tám non nớt gọi anh ta một tiếng “anh”, đem đồ chia cho anh ta một nửa, là người đầu tiên trong nhà họ Dạ chấp nhận anh ta.

Dạ Lan là người thông minh, sau khi biết bản thân nên thân cận Dạ Sâm thì theo cậu chơi đùa cả ngày. Thế nhưng, càng chơi, Dạ Lan lại càng khó chịu.

Cùng là con cháu nhà họ Dạ, tại sao giữa anh ta và Dạ Sâm lại có sự khác nhau xa đến vậy?


Một người thì nhận hết khổ cực, một người thì được nuông chiều từ bé. Rõ ràng, anh ta nên có một cuộc sống tốt hơn Dạ Sâm, sao giờ anh ta lại phải ở đây ăn nói khép nép lấy lòng cậu cơ chứ?

Dạ Lan không thể khống chế được ý nghĩ này. Cho nên, tuy biểu hiện ra hòa ý đối với Dạ Sâm, thì anh ta, có đôi lúc, vẫn giấu không được tâm trạng oán hận thầm kín.

Dạ Sâm tuổi nhỏ nhưng không ngốc, chẳng bao lâu liền nhận ra Dạ Lan thực chất không thích chơi với mình. Cậu không tiếp tục quấn lấy Dạ Lan nữa. Thời gian lâu dần, quan hệ giữa hai người liền trở thành quan hệ bình thường giữa anh em họ.

Ngày giỗ hôm đó, bọn họ ngồi nói chuyện về mấy mẩu tin trên báo. Đúng lúc nói đến chuyện mẹ đẻ ném con từ trên lầu xuống đất, Dạ Sâm mới tiện miệng cảm thán “Sao lại có người mẹ nhẫn tâm giết chết cốt nhục của mình vậy chứ.”

Dạ Lan vừa nghe, cả người liền căng cứng.

Dạ Sâm nhớ đến quá khứ của Dạ Lan, muốn né tránh đề tài này nói sang chuyện khác. Ai ngờ, Dạ Lan lại nói “Mẹ nhưng chẳng phải mẹ, trên đời này còn ít sao? Mẹ như vậy, đúng là nên chết đi cho rồi.”

Trực giác của Dạ Sâm cực kì nhạy cảm, cảm thấy lời này không thích hợp liền quay phắt lại nhìn Dạ Lan.

Dạ Lan ý thức bản thân lỡ lời, thế nhưng lời nói ra như bát nước hất đi, không thể lấy lại.

Anh ta nhìn Dạ Sâm chằm chằm. Hai người mặt đối mặt một lúc, thần sắc Dạ Lan càng ngày càng âm trầm. Đúng lúc anh ta muốn mở miệng nói thì có người đến cắt ngang.

Thật ra lúc ấy, Dạ Sâm không nghĩ gì, chỉ là Dạ Lan lo lắng quá nhiều.

Có những chuyện chính là như vậy, càng nóng lòng muốn che giấu thì càng sợ bại lộ, giống như sợi dây bị kéo căng gần hai mươi năm, chỉ cần trọng lượng nhỏ như con kiến thôi cũng có thể làm nó đứt phựt.

Dụ Tinh Hải nói “Đừng nghĩ nhiều quá, chắc là cậu ta đã hận em từ lâu rồi thôi.” Chỉ có điều trước đây chưa có khả năng, giờ (tự cho là) có rồi thì muốn vin vào cái cớ hoài nghi để mà giết người diệt khẩu.

Dạ Sâm lắc đầu, không nói gì.

Dụ Tinh Triết lo lắng “Mẹ nó, cái tên Dạ Lan lòng lang dạ sói kia đúng là không phải người!”

Dụ Tinh Hải nhìn sang Dạ Sâm “Việc này, em không muốn để ông nội biết sao?”

Dạ sâm đáp “Vâng.”

Dụ Tinh Hải “Thế thì anh chuyện công làm theo phép công nhé.”

Dạ Sâm “Em chỉ hy vọng anh ta bị trừng phạt đúng tội.”

Dụ Tinh Hải đứng dậy vỗ vai cậu “Cậu ta thật sự là trừng phạt đúng tội.”

Những gì anh cho Dạ Sâm xem, chẳng qua chỉ là chuyện năm đó, còn những năm nay, chuyện mà Dạ Lan làm, càng ngày càng có xu hướng điên cuồng hơn.

Thói quen giết chóc đã khiến Dạ Lan coi mạng người như cỏ rác, cho nên đến cả người em họ chảy chung một dòng máu, anh ta cũng muốn sát hại.

Dụ Tinh Hải hận nhất chính là loại thú đội lốt người này. Anh nhất định phải đưa Dạ Lan vào con đường mà Dạ Lan nên đi!

Dạ Sâm để anh đi điều tra manh mối, kể ra lại nhất cử lưỡng tiện.

Dụ Tinh Hải không ở lại lâu lắm, sau khi nói chuyện xong thì rời đi ngay.

Dụ Tinh Triết hỏi anh “Muộn thế này rồi, sao anh không ở lại ngủ một đêm đã?”

Dụ Tinh Hải từ chối “Không được, anh còn phải đến nước T một chuyến.”

Dụ Tinh Triết biết tính chất công việc của anh, cho nên không giữ nữa, chỉ dặn “Bình thường cẩn thận chút.”

Dụ Hải Tinh đập bộp lên ngực em trai “Yên tâm, không chết được.”

Trong mắt Dụ Tinh Triết tràn ngập vẻ không vui, hiển nhiên là rất khó chịu khi nghe anh nói như vậy.

Trước khi đi, Dụ Tinh Hải hỏi “Sao không thấy Sun nhỉ?”

Câu này đúng là lấy dao đâm thẳng vô tim lão Cá, anh ta nhức nhối nói “Từ chức rồi.”

Dụ Tinh Hải lúc này đã sắp bước ra khỏi cửa đứng phắt lại “…Từ chức á?”

Dụ Tinh Triết “Ờ, nói gì cũng không chịu ở lại.”

Vốn tưởng ông anh trai sẽ đứng về phía mình, ai ngờ hai mắt Dụ Tinh Hải sáng lên, nói “Tên chết não kia rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi?”

Dụ Tinh Triết “…”

Dụ Tinh Hải hưng phấn “Anh phải hỏi xem cậu ta có muốn quay lại đơn vị không mới được.”

“Đơn vị nào?” Dụ Tinh Triết bắt đúng trọng điểm.

Dụ Tinh Hải khoát tay “Không liên quan đến em, dù sao em cũng không thích cậu ta. Thực tốt vì hai người chả thích hợp gì cả, mau mau để cậu ta rời đi đi, đừng ở cạnh em lãng phí thời gian nữa.”

Dụ Tinh Triết “…”

Sau khi về nhà, Dạ Sâm đánh một giấc ngon lành. Chuyện bản thân lo lắng đã lâu, cuối cùng cũng nên đặt dấu chấm hết rồi.

Dụ Tinh Hải làm việc vừa nhanh vừa đặc thù, hiện tại có lẽ đã cơ bản khống chế được Dạ Lan.

Phán quyết cụ thể sẽ chờ đến khi chứng cứ đầy đủ được công bố. Khi ấy, Dạ Sâm sẽ ở cạnh ông nội, cùng ông đối diện với sự thật này.

Có lẽ là do thần kinh vẫn luôn buộc chặt được thả lỏng, cộng thêm tối qua ngồi xe mở cửa hóng gió, hôm sau, lúc tỉnh lại, Dạ Sâm liền hắt hơi.

Cậu cuộn chăn làm ổ trên giường, tính tìm cái nhiệt kế.

Đi chết đi nói “Nhiệt độ cơ thể là 38,8 độ, phát sốt, khỏi cần đo.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi “Dùng 1 điểm sinh mệnh để giúp cậu khỏi bệnh nhé?”

Dạ Sâm vội vã “Đừng.”

Đi chết đi bĩu môi “Keo kiệt!”

Dạ Sâm tuy ốm vẫn còn sức đôi co “Rõ ràng cậu mới là đồ keo kiệt! 4 điểm sinh mệnh cứu một mạng người, thế mà giờ lại bắt tôi dùng 1 điểm chỉ để chữa cảm mạo!”

Đi chết đi khinh bỉ “Cảm mạo thì sao? Đừng có mà xem thường cảm mạo nhé! Có giỏi thì cả đời này cậu đừng cảm mạo!”

Dạ Sâm hoài nghi “Lẽ nào 1 điểm sinh mệnh có thể khiến tôi từ nay về sau không bao giờ cảm mạo nữa?”

Đi chết đi “Mơ đẹp ha.”

Dạ Sâm “…Lăn!”

Đi chết đi lăn được một lúc lại lăn về, nhìn cậu hả hê nói “Nhiệm vụ tuần: Ghen vì Nhậm Cảnh, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm yên lặng thầm nghĩ: Con mẹ nó chứ, cậu bắt nạt bệnh nhân đấy à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui