Không Yêu Thì Biến

Mặt nóng lên đỏ rực, tôi híp mắt lại không dám nhìn hắn, kêu tắt đèn liên tục.

Hắn chê tôi ồn ào, đầu tiên là bịt miệng tôi rồi chậm rãi lần mò tắt đèn ngủ đi, cả căn phòng đột ngột chìm vào bóng đêm đen, trong màn đêm im lặng, tiếng thở dốc của tôi và hắn nghe càng rõ ràng.

Đầu ngón tay hắn lướt trên làn da tôi như đang nhảy múa, khiến tôi run lên từng đợt.

“Tần, Tần Mạch, bật đèn lên, anh cứ bật đèn lên đi”.

“Đừng ồn”. Hắn vừa nói, vừa luồn xuống xốc áo tôi lên, cởi ra giúp tôi. Ngón tay thon dài lướt qua sống lưng tôi, khiến cả người tôi mềm nhũn, nhất thời chẳng lấy đâu ra sức lực nữa, tôi nghiến răng, bụng bảo dạ, người này thật biết tìm điểm nhạy cảm…

Hắn vùi đầu vào bên cổ tôi, đôi môi dán lên động mạch chủ, mút vào thật mạnh tựa như loài ma cà rồng bí ẩn, mãi đến khi tôi có thể cảm giác được rằng chỗ đó đã bị hắn đặt lên một quả dâu tây cực lớn.

Đùa à, mai đây còn phải đi làm nhé! Cái này mà bị người ta trông thấy thì xấu hổ lắm.

Tôi dúi đầu hắn xuống phía dưới, hắn không phản kháng lại mà lần xuống phía dưới một chút theo ý của tôi, ngừng lại nơi xương quai xanh, nhè nhẹ day cắn.

“Tần Mạch”. Giọng tôi khàn khàn, thở dốc nói: “Sao anh… sao anh khác lần trước vậy?”.

Động tác của hắn chợt dừng lại, vừa dịch xuống dưới, vừa hỏi tôi: “Lần trước thế nào?”.

“Lần… lần trước, vào thẳng chủ đề…”.

Tôi nghe tiếng cười trầm trầm của hắn, rất vui vẻ mà quyến rũ: “Cô Hà à. Cô đang mời gọi tôi đấy à?”.


“Anh Tần… anh đã ăn tôi rồi đấy thôi”.

“Rất ngon. Thả lỏng chút nào”.

Tôi dần dần buông ga giường đang bị nắm chặt ra, nâng hai tay choàng lên lưng Tần Mạch, ôm lấy hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn như muốn dựa dẫm vào người đàn ông ấy.

“Tôi bắt đầu đây”. Hắn mới nói tới nửa chừng đã bắt đầu hành động rồi.

“Chờ đã… anh”. Động tác đột ngột của hắn khiến tôi không kịp trở tay, móng tay cắm sâu vào lưng hắn, dường như đau đớn kiểu ấy lại càng kích thích hắn hơn, động tác của hắn càng lúc càng mạnh, tôi gần như không thở nổi, đành gọi tên hắn lần này tới lần khác, dường như ngoài hai chữ ấy ra, tôi chẳng còn nhớ được điều gì khác nữa.

Tất cả mọi thứ đều lắc lư rung động, tiếng nước dính dấp khiến tôi động tình, tiếng thét tới cao trào, ngón chân tôi duỗi thẳng ra, cái ôm ấm áp và giọng nói khàn khàn đang gọi tên tôi của hắn.

Những âm thanh ấy đều hòa thành một bản nhạc tuyệt mỹ, cứ quẩn quanh trong đầu tôi mãi không chịu đi.

Thế nhưng sau khi kiệt sức rã rời, sóng yên biển lặng, chúng chỉ biến thành bốn chữ lớn đẫm máu: không bao cao su.

Sau một đêm điên cuồng như thế, sáng hôm sau tỉnh dậy, phụ nữ rất thảm.

Tôi tỉnh lại, nhưng không ngồi dậy nổi, bèn dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp. Chẳng bao lâu sau, cảm giác chỗ bên cạnh mình hơi rung lên một chút, tôi mở hé mắt ra thấy Tần Mạch đã mặc quần áo xuống tầng dưới. Tôi nằm trên giường gian nan trở mình, quấn chăn chặt hơn.

Lát nữa nên đối mặt với hắn như thế nào đây? Dù tối qua xem như hắn cưỡng ép tôi, nhưng tôi cũng kiểu ỡm ờ từ chối nửa vời, hắn ăn tôi, tôi ăn hắn, chẳng ai nói rõ ràng được.

Nhưng dù tôi có chịu làm chuyện ấy với Tần Mạch, cũng không có nghĩa tôi muốn ở bên hắn.


Bởi phải hoàn thành một nhiệm vụ trong đời nên hắn mới cần tôi, nếu tôi không thích hắn thì cuộc giao dịch này chỉ là một cuột giao dịch song phương cùng có lợi. Nhưng giờ tôi biết mình thích Tần Mạch, tôi làm sao có thể lấy tình cảm của bản thân ra mà giao dịch, bởi nếu có tình cảm lẫn vào cuộc mua bán, thì người bỏ tình cảm vào chắc chắn sẽ không thể lành lặn thoái lui, đến lúc ấy người đi thì phóng khoáng dứt khoát, người bị bỏ lại thì thương tích đầy mình.

Tôi không thể đùa giỡn với tình cảm, bởi tôi không thể thua.

Tôi đang nằm nghĩ ngợi mông lung thì Tần Mạch đã bê bát cháo lên phòng.

“Dậy ăn sáng nào”. Giọng hắn lạnh nhạt, không nhận ra được bất cứ tình cảm gì. Tựa như chúng tôi là vợ chồng đã lâu lắm rồi, đây là khởi đầu của một ngày bình thường.

Tôi không thể giả vờ thêm được nữa, thành thật mở mắt, thò đầu ra khỏi ổ chăn nhìn hắn: “Anh đưa quần áo cho tôi trước đi”.

Hắn không làm khó tôi, vứt quần áo lên trên giường rồi tự tay thu dọn cái bát tối qua bị rơi vỡ. Tôi quấn mình trong chăn, mặc quần áo lại tử tế rồi đỡ thắt lưng ngồi dậy. Đúng lúc hắn đã nhặt xong mấy mảnh vở trên đất mang ra ngoài, hắn quay đầu nhìn, ánh mắt dán chặt lên cổ tôi. Tôi vội vàng đưa tay lên che cổ mình, khẽ gắt lên: “Nhìn cái gì, ra ngoài đi”.

Hắn mỉm cười có thêm chút đắc ý, tôi thấy hắn chỉ giống tên tiểu nhân hớn hở ra mặt, gân xanh trên trán tôi nổi lên, vừa tới giới hạn sắp chửi người thì hắn biết điều ra ngoài.

Tôi cảm nhận sâu sắc rằng bị một gã đàn ông hiểu rõ tính tình là một chuyện rất thảm thương.

Nhân lúc hắn ra ngoài, tôi cuống cuồng xuống giường mặc lại quần, quá trình mặc đã khiến eo tôi chịu sự giày vò như thế nào thì xin không tả kỹ, sau khi đã mặc quần xong xuôi, tôi quay người chạy ra ngoài. Chỉ muốn nhân lúc mình còn có thể bứt ra khỏi Tần Mạch thì bỏ của chạy lấy người, về nhà cho số điện thoại của hắn vào sổ đen, cũng không muốn liên lạc nữa.

Đi tới đầu cầu thang, tôi chợt khựng lại, tôi đang ở tầng trên, hắn ở tầng dưới. Tôi cứng đờ, hắn thản nhiên.

“Đã ăn cháo chưa?”. Hắn hỏi han nhẹ nhàng, dường như không hề trông thấy bộ dạng toan tính chạy thoát thân này của tôi.


Tôi im lặng không nói tiếng nào, đang nghĩ xem có cần phải nói rõ ràng với Tần Mạch không. Hắn chợt lên tiếng: “Trong bếp còn cháo. Tôi múc thêm bát nữa”.

Mấy thứ trong bếp đó không phải là đồ tôi nấu từ tối qua sao… Người này biết mượn hoa hiến Phật thật đấy. Tôi nhếch môi gọi hắn lại: “Tần Mạch, chúng ta nói chuyện đi”.

Hắn nhướn mày: “Có cần thiết không?”.

“Rất cần thiết”.

“Được rồi”. Hắn xoay người đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống trước. Tôi ngoan ngoãn bước lại, nghiêm túc ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. Hai người chúng tôi nhìn nhau một lát, ánh mắt bất giác chạm nhau giữa không trung, nhìn tới mức bầu không khí nghiêm túc đứng đắn này dần trở nên khác lạ, cuối cùng, mắt hắn lóe lên, chuyển ánh nhìn, “Em muốn nói chuyện gì?”.

Tôi hắng giọng một tiếng: “Nói thực lòng, anh Tần này, tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đã phát triển hơi bị sai lệch rồi đấy. Sự thay đổi thái độ của anh dành cho tôi trước và sau lớn tới mức khiến tôi có chút không dám tin, thế nên sau khi cân nhắc lại…”.

“Em lo lắng cũng đúng”. Hắn cũng làm ra vẻ có chuyện phải nói, “Không tin tôi là điều hoàn toàn đúng đắn, Hà Tịch, bất ngờ là em lại có một cái đầu tỉnh táo”.

Khóe miệng tôi giật giật: “Anh đang khen tôi đấy à?”.

“Đúng thế. Không thể phủ nhận rằng, tôi quả tình là có ý đồ nên mới đột ngột thay đổi thái độ với em”. Hắn nói, “Lần trước xảy ra chuyện đó, mẹ đã nói với tôi rất nhiều, trong đó có cả chuyện lập gia đình, tôi đã tuổi này rồi, dù trong sự nghiệp hay trong cuộc sống đều cần có một gia đình để…”. Hắn ngừng lại một lát, dường như nhất thời không tìm được tính từ phù hợp.

Nhưng tôi đã hiểu ý của hắn, hắn cần, mà đúng lúc tôi lại ở bên cạnh hắn, thế nên tôi trở thành mục tiêu của hắn.

Không thể không nói rằng tốc độ ra tay của Tần Mạch rất nhanh, đàn ông như hắn, một khi đã quyết định phải làm chuyện gì đó, không đạt được mục đích thì quyết sẽ không ngơi nghỉ. Thế nên ngay hôm sau thái độ đã quay ngoắt, dù sao thì với hắn, quyến rũ một cô gái chẳng cần lãng phí quá nhiều sức lực.

Dù thủ đoạn của hắn vụng về đến mức làm người ta thấy mà giật mình.

Nhưng tôi vẫn phải than thở một câu đáng tiếc, trước khi hắn quyết định quyến rũ tôi, tôi đã rung động rồi…

Tôi tiếp lời hắn: “Tần Mạch, hôm nay tôi nói thẳng với anh nhé. Tôi thích anh, nhưng vẫn chưa tới mức si mê. Nếu anh đưa ra đề nghị đó trước khi tôi thích anh, không chừng tôi sẽ thoải mái đồng ý, nhưng giờ tôi không dám nhận lời. Vì anh không thích tôi, tuy chúng ta ở bên nhau, nhưng tôi không có cảm giác an toàn, tôi là đứa con gái không phóng khoáng lại có chút bướng bỉnh, còn hơi hung dữ nữa, tôi sẽ là đứa đa nghi rảnh hơi suy đoán ngờ vực. Nếu thật sự là như thế thì sau này hai chúng ta đều sẽ không yên ổn được. Thế nên…”.


“Hà Tịch”. Tần Mạch ngắt lời tôi. Hắn hơi rướn người về phía trước, khiến tôi có chút áp lực, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, “Em dựa vào cái gì mà khẳng định tôi không thích em?”.

Tôi ngẩn người ra: “Thế… anh thích tôi à?”.

“Tình hình hiện giờ rắc rối là ở chỗ này”. Tần Mạch lại tựa người vào lưng ghế, ngón tay gõ liên tục lên mặt bàn, hắn khẽ nhíu mày, như sắp đưa ra một lựa chọn có liên quan tới sự tồn vong của một quốc gia.

“Em nói xem, rốt cuột tôi thấy em thế nào nhỉ?”.

Câu này… Tôi nghiến răng, muốn nén lại ham muốn chửi mắng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đập bàn: “Anh thấy tôi ra sao thì sao tôi biết được, tóm lại là, tình hình bây giờ chính là thế đó, hai chúng ta không được, đường ai nấy đi”. Tôi đứng dậy bỏ đi.

Chân mày Tần Mạch nhăn tít lại, hắn với một tay qua mặt bàn, tóm chặt lấy cổ tay tôi, dường như có hơi cáu giận: “Không thử sao em biết không được”. Hắn nói: “Chuyện chưa thử, tôi không thích bỏ cuộc”.

“Thử đồng nghĩa với mạo hiểm, tôi không thích mạo hiểm”.

“Tại sao không cho bản thân một cơ hội”. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như đang nhìn một mục tiêu, “Hà Tịch, sao không thử làm tôi thật sự phải lòng em?”.

Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm lấy cổ tay mình ra: “Tôi cho rằng anh mãi mãi sẽ không thích tôi”.

“Đừng dễ dàng nói từ mãi mãi”. Hắn để kệ tôi gỡ tay mình ra, ngồi trở lại ghế bằng một tư thế cao ngạo: “Tôi cho rằng tôi rất có khả năng sẽ thích”.

Tôi mấp máy môi, muốn nói cái gì đó để phản bác, nhưng lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ nhất định sẽ là như thế của hắn, nghẹn họng mãi cũng không thốt nên nổi một từ.

“Em suy nghĩ lại đi”. Cuối cùng hắn cũng thả người, tôi vội vàng chạy về phía cửa như một tên lính bại trận. Trước khi cánh cửa nhà Tần Mạch đóng lại, tôi nghe thấy tiếng hắn đang lẩm bẩm như tự nói với mình trong phòng: “Nghỉ Tết đúng là khoảng thời gian để người ta suy ngẫm về cuộc đời…”.

Đúng vậy… vì trong một tuần dài lê thê tới đây, sẽ liên tục có đủ thứ người hỏi han về tình hình đời sống riêng tư của bạn.

Mà cuộc sống riêng của tôi, sạch sẽ cô độc tới mức chẳng có gì mà kể!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui