“Đinh----!” một tiếng nhắc nhở, đầu bếp đội mũ cao màu trắng động tác lưu loát lấy bánh ngọt vừa hoàn thành từ trong lò nướng ra, cắt ngang ra, thoa lên một lớp bơ. Sau đó lại trét lên trên mặt bánh một tầng kem tươi thật dày, cắt đôi mấy trái dâu tây mọng nước trang trí lên phía trên.
Hương thơm nồng đậm bao phủ toàn bộ khoang máy bay.
An Lâm Lâm ngồi một bên quan sát thật lâu liền hiểu sắp được ăn rồi, liên tục không ngừng ngồi trở lại bên cạnh bàn ăn, đôi tay cầm nĩa trên bàn ăn lên, nhìn bánh ngọt trên tay đầu bếp từ từ di chuyển về phía cô bé, gương mặt trắng mịn non mềm của cô bé liền nổi lên hai má ửng hồng vì hưng phấn.
Louis vẫn đứng thẳng tắp bên cạnh An Lâm Lâm cười híp mắt cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ mũm mĩm của cô bé lên, mặc lên cho cô khăn ăn bằng vải bông trắng mềm mại, lại lấy dao nĩa nhựa dùng cho trẻ em thay cho dao nĩa sắc bén trong tay cô bé, “Tiểu thư không cần gấp gáp, từ từ ăn.”
An Lâm Lâm “Hồng hộc” ăn một miếng bơ, giống như một sợi râu bạc dài, ‘Ngón quá, dâu tây cũng rất ngọt.”
Lúc An Lâm Lâm cố gắng nhét miếng bánh ngọt thứ ba vào miệng, An Nhiên vẫn ngồi bên kia ngẩn người rốt cuộc cũng ý thức được, cô không kịp ngăn cản nữa, bụng con giá bảo bối sẽ phải vỡ ra mất rồi.
“Không thể ăn nữa, ăn nhiều đồ ngọt như vậy, hàm răng sẽ mất hết luôn.” An Nhiên hù dọa Lâm Lâm, Louis săn sóc đưa đến một cái khăn ướt mềm mại. An Nhiên nhận lấy, lau miệng cho Lâm Lâm.
An Lâm Lâm vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng. Cô bé sáng sớm thức dậy không thấy mẹ liền bắt đầu khóc, lại cùng An Nhiên ở trên đường bị ách tắc hơn nửa ngày, đã sớm đói bụng. Nhưng là, sau khi cô bé và mẹ bị ba mang lên chiếc máy bay lớn này, mẹ vẫn ngồi cạnh cửa số ngẩn người, không để ý tới ba, cũng không để ý tới cô bé.
An Lâm Lâm lần đầu ngồi máy bay, bụng lại đói đến lép kẹp. Nhớ tới lúc trên đường Nam Tịch Tuyệt đối với An Nhiên bộ dáng mặt lạnh, thật hung dữ, An Lâm Lâm có chút khiếp sợ. Nam Tịch Tuyệt để cho cô bé ngồi bên cạnh anh, cô bé liền ngồi đàng hoàng tử tế, cũng không dám nói chuyện, đang ôm bụng của mình rầu rĩ, cố gắng gây sự chú ý với An Nhiên.
Nam Tịch Tuyệt vẫn chú ý đến phản ứng của An Nhiên, thấp thỏm trong lòng, khó tránh khỏi không để ý đến sự khác thường của con gái, cho tới khi có tiếng “Ục ục” truyền đến. Phát hiện con gái bảo bối ngượng ngùng xê dịch cái mông, mắt to ngập nước nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Ba, con muốn ăn cơm.”
Nam Tịch Tuyệt hận không đem thịt mình cắt đi nấu canh cho con gái uống. Anh thế mà lại quên mất con gái sẽ đói bụng! Thật may là có vị đầu bếp nổi tiếng của nước Pháp cũng đang ở trên máy bay, bữa tiệc lớn cũng không có vấn đề gì, nhưng trước tiên liền làm bánh ngọt cho con gái ăn cũng được.
Sau khi đề nghị đầu bếp làm đồ ăn, bàn tay Nam Tịch Tuyệt từng lần một vuốt ve đầu nhỏ, gương mặt trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh mềm mại của An Lâm Lâm. Đây chính là bảo bối mà tiểu Nhiên sinh cho anh, anh nhất định phải yêu thương bé con thật tốt, cho bé con tất cả cuộc sống tốt nhất.
Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt đã hết sức nhu hòa, làm cho mình trở nên thân thiện dễ gần. Nhưng là, trong mắt An Lâm Lâm, anh quấn băng nhìn rất kỳ quái, rất đáng sợ. Cô bé cẩn thận dịch ra xa một chút, thấy Nam Tịch Tuyệt không hề vui mừng, liền đánh bạo nhảy xuống giường mà anh đang nằm, đi xem đầu bếp làm món ăn ngon đem đến.
An Lâm Lâm ăn thật nhiều, liền bắt đầu nấc không ngừng. Thấy An Nhiên cuối cùng cũng chịu để ý tới cô bé, thân thể uốn éo liền nằm sấp trong ngực cô làm nũng, “Mẹ đều không muốn nói chuyện với Lâm Lâm, ức, Lâm Lâm, ức, mới vừa rồi con thật là đói.”
An Nhiên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, mới chú ý tới đã là hai giờ chiều rồi. “Thật xin lỗi, bảo bối, là mẹ không tốt.” Cô xoa xoa bụng của Lâm Lâm, thật là đói quá lâu rôi, liền hứa hẹn với cô bé bữa tối mỹ vị phong phú.
An Lâm Lâm ăn no, cũng không còn nhút nhát như vừa rồi nữa, đôi mắt nhấp nháy nhìn khắp nơi, “Mẹ ơi, máy bay thật là lớn.”
An Nhiên búng nhẹ trên đầu mũi cô bé một cái, “Hiểu biết thật nhiều nha.”
An Lâm Lâm kiêu ngạo hất cằm lên, lộ ra một ít thịt béo trên cổ trắng non mềm, “Trên sách của bọn con có vẽ, cô giáo cũng có dạy qua rồi. Lần trước ở lớp mỹ thuật bức tranh vẽ máy bay của con được điểm cao nhất đó!”
“Vậy sao, Lâm Lâm thật là giỏi. Mẹ thơm một cái.” An Nhiên bị con gái chọc cho mặt mày cong cong, hôn lên mặt cô bé một cái thật mạnh.
An Lâm Lâm ôm mặt cười tươi như một đóa hoa, một đôi tay nhân cơ hội đưa lên ngực An Nhiên, “Sờ sờ.”
Nam Tịch Tuyệt nhìn con gái vùi trong ngực An Nhiên, cảm giác của người làm cha mãnh liệt trước nay chưa từng có. Trời sinh tính cách anh đã lạnh nhạt, bởi vì oand hận Nam Tĩnh không có khả năng bảo vệ Bùi Anh, quan hệ với Nam Tĩnh vẫn rất căng thẳng. So với anh Nam Tĩnh lại càng phải buồn bực, trò chuyện giữa hai cha con càng ngày càng ít.
Anh đột nhiên phát hiện khi mình còn bé, đã từng ngồi cưỡi lên bả vai của ông ấy, được ông ấy vác trên vai chạy loạn khắp sân, ông ấy mang theo anh chạy thật nhanh, gió bên tai o o thổi qua, khiến anh vừa có chút khẩn trương, lại vừa hưng phấn. Ông ấy vui mừng hô to: “Ô ô --- --- máy bay tới đây, tiểu Nam tử lái máy bay tới a, tránh hết ra, tránh ra -----!”
Bùi Anh luôn ghét bỏ hai cha con một lớn một nhỏ bày trò chơi khắp người mồ hôi hôi hám, cả người đầy bùn đất cây cỏ. Không tắm không cho phép ăn cơm. Ông ấy mang anh đi tắm, còn có thể trêu chọc tiểu ** non nớt của anh. Luôn là anh mắc cỡ vội vã tắm xong che phía dưới chạy đi gọi mẹ.
Trải qua gần nửa đời người, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ như bức tranh tối màu, cuối cùng sẽ bị thời gian làm cho hong tróc ra thành sắc màu đen tối, chìm vào đáy sông, sẽ không bao giờ có một ngày có thể mò lên nguyên vẹn.
Chỉ có một ngày làm cha làm mẹ, con cái mới có thể chân chính hiểu được nỗi khổ của cha mẹ, mới có thể hiểu, vì con cái, có khổ nữa mệt mỏi nữa, cha mẹ cũng vui vẻ chịu đựng.
Lấm Lâm ăn no cũng có chút mệt mỏi rã rời, nói chuyện với An Nhiên trong chốc lát liền không mở nổi mắt. An Nhiên sợ cô bé tiêu hóa không tốt, mạnh mẽ lôi kéo cô bé đi lại hai vòng trong khoang máy bay. Đợi đến lúc dừng lại, đôi tay An Lâm Lâm ôm chân An Nhiên dựa vào, ngáp liên tục. An Nhiên ôm cô bé vỗ về chưa được hai cái, cô bé liền ngủ mất.
An Nhiên bế con gái qua một cái giường khác, kéo chăn đắp kín, xem đi xem lại mới lưu luyến ngồi vào bên cạnh Nam Tịch Tuyệt.
Trên ngón tay cô là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Nam Tịch Tuyệt nắm tay của cô, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn kia.
An Nhiên thở dài, nằm ở bên giường, hai tay nắm lấy tay anh. Qua một lúc lâu, cô nói: "Thật xin lỗi....... Em không phải cố ý khiến anh khó chịu." An Nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, trên mặt nóng lên một chút, cụp mắt xuống nói xin lỗi, "Em không biết Tô Nam sẽ như vậy," nói xong, An Nhiên dùng sức lau miệng.
Nam tịch tuyệt kinh ngạc nhìn cô.
An Nhiên bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút hành động của anh lại có chút tức giận, "Anh cũng không biết, buổi trưa mẹ của anh ấy muốn gặp em, đoán chừng vẫn là muốn nói chuyện phòng ốc.... .... Tô Nam tới đây em cũng không ngờ được......." Cô đầy khẩn trương hoặc là xấu hổ, mười ngón tay siết lại với nhau, "Chẳng lẽ em cũng đi nhảy lầu vậy?"
"Tiểu Nhiên, em không phải là tức giận chứ?"
"Tức, tức giận đến nỗi em đều không cảm thấy đói bụng." An Nhiên xoa xoa bụng, tức giận nói, "Trước giờ lại không biết tình hình kinh doanh của anh cũng không tệ đến vây? Anh thật sự coi mình là thần tài rồi hả?"
Nam Tịch Tuyệt nhếch miệng lên mơ hồ mỉm cười.《 Thần tình ái và thần tài 》 là truyện ngắn của O. Henry, một vị phú hào tốn tiền thuê một đống xe đi ngăn lại xe ngựa của con trai cùng con dâu tương lai, vì con trai tạo ra cơ hội cầu hôn. Con trai tin chắc rằng tình yêu và tiền bạc không liên quan đến nhau, nhưng người cha lại dùng tiền bạc để thúc đẩy thần tình yêu đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...