Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Anh đứng ở bên cạnh bàn ăn, còn cô thì ngồi trên sàn nhà, hai người nhìn nhau không nói gì.

Thức ăn nóng hổi đã dần trở nên nguội lạnh, căn phòng mới vừa rồi còn tràn đầy ấm áp giờ phút này lại có vẻ vắng lặng tiêu điều.

An Nhiên ngồi ở trên sàn nhà rất lâu, ngay cả mông cũng đã có chút tê. Cô đứng lên, Nam Tịch Tuyệt đi hai bước về phía cô, sau đó dừng lại ở trước mặt cô, anh do dự đưa tay về phía cô nhưng lại dừng lại ở giữa không trung.

Anh không dám.

Sau khi biết chân tướng, Nam Tịch Tuyệt thật sự cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp An Nhiên. Anh không biết phải giải thích thế nào. Cô mà biết thì sẽ không tha thứ cho anh, bởi anh đã trách lầm nhà họ An, cho dù hai người đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, tình cảm của anh đối với cô cũng không thuần tuý như vậy, thậm chí có lúc anh cố tình lạnh nhạt với cô, chủ yếu là để giảm bớt sự áy náy đối với Bùi Anh.

Những lúc hẹn hò trong quá khứ, phần lớn đều là cô chờ anh. Công việc của anh rất bận, phải đi xã giao nhiều, anh rất mệt...Học kỳ đầu An Nhiên học tại đại học Y anh đến vùng lân cận công tác. Sau khi cô biết, cô muốn anh đến gặp cô, anh liền lấy lý do bận rộn để từ chối.

Đó là một ngày đông tuyết bay tán loạn, mùa đông hàng năm, tâm tình của anh liền trở nên không tốt. Vào mùa này, thời điểm An Nhiên ở cùng với anh cũng phải rất cẩn thận. Cô hiểu việc Bùi Anh mất sớm đã trở thành nỗi đau của anh.

Buổi tối ngày hôm đó, anh đi tham dự một tiệc rượu. Bởi vì một vài ý nghĩ thuyết bất thanh đạo bất minh (thuyết bất thanh đạo bất minh: khó có thể giải thích rõ ràng) âm u trong lòng, anh không có cự tuyệt một cô gái xinh đẹp. Anh uống cũng khá nhiều, nên để mặc cho cô gái kia ngồi trên đùi mình một lát. Mùi son phấn trộn lẫn với mùi nước hoa nồng nặc khiến anh cảm thấy nhức đầu.

Anh thích nhất thời điểm An Nhiên bởi vì động tình mà mồ hôi đầm đìa, anh vùi đầu vào bộ ngực không tính là lớn của cô, mùi thơm tươi mát từ cơ thể hoà lẫn với mùi sữa tắm mà cô thường dùng, thật sự rất mê người.

Anh đẩy cô gái kia ra, sau đó đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa sờ bao thuốc trong túi. Một đôi tay từ phía sau quấn lên cổ anh, ngay sau đó thân thể có lồi có lõm của cô gái cũng dính vào người anh. Cô ta coi hành động của Nam Tịch Tuyệt trở thành một lời mời gọi.

Cô ta thậm chí còn mạnh mẽ đẩy anh đến cửa sổ cuối hành lang, một đôi tay cởi thắt lưng của anh. Lúc đó anh thậm chí còn cười, cô ta như vậy khiến anh cảm thấy rất thú vị. Mặc dù có thể giày vò An Nhiên nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một cô bé, người con gái thành thục mà yêu mị như thế này, quả thật rất hấp dẫn đàn ông, dù là vẻ bề ngoài hay thân thể cô ta.

Từ sau khi ở cùng An Nhiên, đã lâu rồi anh không có phản ứng với những cô gái khác. Nhưng ngày đó, khi tay cô gái kia chui vào trong quần anh, anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô ta.


Anh dựa lưng vào cửa sổ, bên ngoài là tiếng rít mạnh của gió lạnh, nhưng anh nghe thấy tiếng “rắc rắc”, hình như là một nhánh cây bị gãy, còn có tiếng kinh hô nho nhỏ ngay lập tức bị tiếng gió đập tan, quả thật giống như là nghe nhầm.

Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy An Nhiên nhấc chân đá bay một nhánh cây khô. Cô mặc áo nhung màu đỏ thẫm, đội mũ và đeo khẩu trang, che kín tất cả chỉ để lộ ra đôi mắt. Bởi vì lạnh, cô không ngừng đi lòng vòng dậm chân tại chỗ .

Anh để ý thấy cô không ngừng nhìn vào điện thoại di động, Nam Tịch Tuyệt đẩy cô gái trong lòng ra. Cô ta cảm thấy rất bất mãn đối với hành động cự tuyệt của anh, nhưng cũng không thể làm gì được.

Anh quay lại phòng lấy áo khoác và điện thoại di động, trên màn hình hiển thị có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn của cô.

Anh vội vội vàng vàng đi xuống dưới tầng, sau đó nhanh chóng kéo thân thể đang sắp đông cứng của An Nhiên vào trong ngực, An Nhiên than thở người làm ở khách sạn không cho cô vào, cô nũng nịu dựa vào ngực anh sưởi ấm.

Anh đưa cô về phòng riêng của cô ở ký túc xá. Sau khi thấy ấm áp hơn, An Nhiên ngửi tới ngửi lui người anh, vẻ mặt đau khổ nói trên người anh có mùi của người khác rồi đẩy anh vào trong phòng tắm.

Sau khi tắm xong ra ngoài, anh nhìn thấy An Nhiên đang ngồi dưới đất cắm nến. Cô nói là muốn tổ chức sớm sinh nhật 25 tuổi cho anh.

Nam Tịch Tuyệt là đứa cháu mà ông cụ nhà họ Nam yêu quý nhất, nên sinh nhật hằng năm, Nam Tịch Tuyệt đều bị ông nội kéo về nhà ở lại một buổi tối, hơn nữa còn là lo nhiều làm nhiều, An Nhiên muốn cùng anh trải qua buổi sinh nhật chỉ có hai người. Lần này khó khăn lắm anh mới tới đây, cô mặc kệ thời gian còn chưa đến liền chạy đến tìm anh.

Cô vui mừng tặng cho anh một cái cho anh một cái bánh gato rất lớn, đây là cô dùng tiền đi làm thêm để mua. Ánh sáng từ những cây nến nhỏ làm nổi bật vẻ mặt đỏ bừng vì vui mừng của cô, cô lôi tay anh bảo anh cầu nguyện, thế nhưng anh lại kéo cô vào trong lòng anh, hung hăng hôn một phen.

Buổi tối đó, những cây nến vẫn cháy đến khi tự tắt. Sáp nến chảy xuống, hoàn toàn phá huỷ hình dáng của chiếc bánh.

Anh đè ép cô, cả đêm không chịu buông ra, cuối cùng cô cũng quên không nhắc anh ăn bánh ngọt và cầu nguyện, cùng anh lăn lộn mồ hồi đầy mình quấn chăn đi ngủ. Sau khi tỉnh lại, cô trách anh không hiểu tình cảm nam nữ, làm lãng phí cái bánh ngọt của cô.


Chiếc bánh dính đầy sáp nến được anh ăn gần hết. Nhiều lần cô muốn đoạt lấy cái bánh từ tay anh ném đi, nhưng liền bị anh kéo vào trong ngực, xoa nắn vài lần khiến cô không dám động tay động chân nữa. Khi anh không thể không rời đi, cô đưa ra lời thề son sắt tỏ rõ quyết tâm, về sau cô nhất định phải đối tốt với anh 1 chút, 1 chiếc bánh ngọt thì có là gì. Anh hôn lên trán cô, nói:”Chỉ cần là em đưa, cái gì cũng tốt hết.”

Anh chưa làm được gì cho cô, cô lại giành tất cho anh tất cả tuổi thanh xuân.

Bỏ lại cô một mình cô lại Trung Quốc mấy năm, anh tuy rằng đã từng trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, nhưng đó cũng được coi như là lý do cho sự trốn tránh của anh. Anh muốn đền bù cho những sai lầm của mình, anh cũng muốn báo thù kẻ thù thực sự của mình. Không phải không nghĩ tới việc giải thích với cô 1 chút, anh cầm điện thoại lên rồi lại hạ xuống không biết bao nhiêu lần. Anh đã từng oán hận Nam Tĩnh mềm yếu vô năng, nếu làm cho Bùi Anh không vui, chỉ cần chịu nhận lỗi là tốt rồi việc gì phải dọn ra ở riêng, khiến anh không thể cóđược 1 gia đình hạnh phúc. Đến hôm nay anh mới hiểu rõ ràng, có lúc trốn tránh cũng chính là giữ lại cho mình 1 tia hy vọng.

An Nhiên tính tình mạnh mẽ, anh thật sự không tin tưởng lắm vào bản thân mình. Sau khi cô biết tất cả, có thể rời đi hoàn toàn không quay đầu lại hay không.

Anh cũng ỷ vào việc Lâm Lâm là con anh, nên mới không quan tâm mọi thứ quyết định đoạt lại cô. Cô kết hôn với những người đàn ông khác, không sao; cô oán hận anh, cũng không việc gì; cô không muốn đứa bé thấy anh, cũng không quan trọng…Anh sợ nhất là cô nói, cô không thương anh.

Nam Tịch Tuyệt cầm hai tay đang rũ xuống bên người của cô, anh cúi đầu, nói:”Thật xin lỗi.”

An Nhiên nắm chặt quả đấm, rồi lại buông ra, cuối cùng là vung tay lên, tát anh 1 cái thật mạnh.

Cô gần như đã dùng hết sức lực của bản thân, bàn tay cũng cảm thấy tê tê. Cô căm hận nói:”Anh…vốn không hiểu, cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu em!”

Trước đây cô chưa từng có dũng khí rời đi trước anh. Dù là anh không quan tâm đến cô, nhưng chỉ cần anh tiến thêm 1 bước, cô sẽ không lùi bước mà quay đầu lại.

Lâu như vậy rồi, mà anh cũng vẫn không hiểu. Vừa có chuyện, anh liền nóng lòng muốn đẩy cô ra xa.

An Nhiên quay lưng rời đi, ra sức vỗ vỗ mặt của mình, vừa quay đầu lại liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của Nam Tịch Tuyệt,đụng mạnh đến nỗi sống mũi của cô cũng sắp lệch. Cô che lấy cái mũi vừa chua xót vừa đau, cả người bị Nam Tịch Tuyệt siết chặt không thể động đậy.


“Anh yêu em, yêu em!” Hô hấp của anh dồn dập, giọng nói cũng có chút ướt át, khom người, môi dán vào lỗ tai của cô, đưa từng lời nói vào trong tai cô. Lỗ tai cô cũng bị hơi thở ẩm ướt từ trong miệng anh phun vào. Cánh tay anh thắt chặt eo cô làm cô cũng thấy đau,”Mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Anh sẽ dùng tất cả đề bồi thường, chúng ta còn rất nhiều thời gian!”

An Nhiên giãy giụa, lại bị anh ôm càng chặt hơn,”Anh buông tay ra, em có lời muốn nói với anh.”

Nam Tịch Tuyệt không chịu buông tay,”Lời hữu ích?”

An Nhiên bị tức cười, cấu anh 1 cái,”Lời hữu ích!”

Nam Tịch Tuyệt không yên lòng buông ra 1 chút, cúi đầu nhìn cô,”Nói đi.”

An Nhiên cho anh 1 nụ hôn an ủi, lúc này mặt mũi đang nặng nề của anh mới thoáng dãn ra.

Cô nhìn anh, 1 số lời đến miệng lại không biết phải nói ra như thế nào. Nhìn thẳng vào anh thật lâu, cô dứt khoát giang hai cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy anh. Hành động này của cô đã nói rõ tất cả, Nam Tịch Tuyệt thở dốc 1 hơi thật sâu, hai cánh tay dùng sức, nâng hông của cô lên giống như bế đứa trẻ, khiến cho cô và anh cao ngang nhau.

“Không hận anh sao?”

An Nhiên lắc đầu 1 cái, cong môi đặt 1 nụ hôn trên môi anh,”Sau này anh phải đối tốt với em 1 chút.”

Nam Tịch Tuyệt dùng chop mũi cọ vào gương mặt cô, trịnh trọng gật đầu đồng ý.

Đợi đến lúc hai người lần nữa ngồi xuống tới dùng cơm, thức ăn đã nguội lạnh. Nam Tịch Tuyệt thử ăn 1 miếng liền không để cho An Nhiên ăn, anh đem thức ăn vào phòng bếp hâm nóng lại. An Nhiên đang cầm ly nước nóng tới, phát hiện Nam Tịch Tuyệt một mực mím môi cười, hình như có chút xấu hổ, bộ dáng rất ngượng ngùng.

An Nhiên đá đá bắp chân của anh,”Tại sao anh lại có vẻ mặt này?”

Nam Tịch Tuyệt ôm hông của cô,”Hình như anh đã nghĩ chuyện này quá phức tạp.”


An Nhiên lườm anh 1 cái,”Anh cũng không biết sao. Đầu anh chính là đầu gỗ, không, là được làm từ tảng đá. Tình thương của anh cũng chỉ đến thế.” Cô giơ ngón tay cái chỉ vào anh.

Anh sờ sờ tóc cô, cảm thán 1 tiếng,”Tiểu Nhiên, em đã trưởng thành rồi.”

An Nhiên nghiêm túc nói:”Em vừa thành thục lại chững chạc, ở trong công ty rất được tín nhiệm.”

Chuyện An Diệc Bác bị oan uổng quả thực là đả kích không nhỏ đối với cô. Nhưng là, thời điểm kết án ban đầu, không có đủ chứng cứ nói rõ nguyên nhân khiến Bùi Anh chết nên không có căn cứ để cân nhắc mức hình phạt. Khi tòa án thẩm vấn, nghe quan tòa liệt kê những tội trạng trước đây của An Diệc Bác, nhất là những năm đó đám người kia duyệt thiết bị không chỉ khiến 1 người chết. Trong số những bệnh nhân chết oan còn có cả đứa bé. Hơn nữa, An Diệc Bác còn tham gia buôn bán thuốc phiện, súng ống đạn dược…

Những năm này tính khí của cô mặc dù không được coi là tốt, nhưng xác thực là có thay đổi. Cô biết suy nghĩ cho người khác, biết cảm ơn. Như lúc cô mang theo Lâm Lâm, nếu như không có đám người Tô Nam và Tần Tiểu Mạn giúp đỡ, cô cũng không có được cuộc sống như bây giờ.

Ít nhất, bọn họ đều có công việc tử tế. Chỉ cần còn sống thì sẽ có hi vọng, sẽ có cơ hội hạnh phúc.

“Đúng là, Vương tổng nói không chọc nổi khối thuốc nổ là em.” Nam Tịch Tuyệt cười nói. An Nhiên dùng sức thúc cùi chỏ vào anh,”Anh còn cười, anh đáng ghét!”

An Nhiên đem chén nước đang dừng giữa không trung để sang 1 bên trên bàn, cô giúp anh bưng đồ ăn nóng lên. Hai người 1 tay bê mâm, tay còn lại thì nắm chặt 1 chỗ.

Bữa cơm này diễn ra khá lâu, An Nhiên thì ngồi trên đùi Nam Tịch Tuyệt. Vốn là anh đang đút cho cô ăn, dần dần bàn tay anh lại trở nên không thành thật. An Nhiên đang ăn thịt bò thì thấy anh vén áo lông và áo trong của cô lên, bàn tay cách áo lót của cô bắt đầu xoa nắn.

An Nhiên suýt chút nữa mắc nghẹn, vội vàng muốn kéo quần áo xuống,”Đừng làm bừa, em muốn ăn cơm.”

“Em ăn của em.” Nam Tịch Tuyệt quay người cô lại, ngón tay vạch quần áo trước ngực cô ra, xoa xoa đỉnh nhọn mềm mại, cắn mút, từ cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn,”Anh ăn của anh.”

An Nhiên ôm lấy đầu anh, hơi thở có chút không ổn định. Cô để mặc anh tàn phá bừa bãi trên người mình, tới khi cô bắt đầu phát run, anh chạm vào da thịt lạnh lẽo của cô, lúc đó anh mới hổn hển kéo quần áo đã bị đẩy cao của cô xuống,”Đi lên giường?”

Tình cảm đã đến lúc cao trào, Nam Tịch Tuyệt đã sẵn sàng để trải nghiệm. Lần này An Nhiên cũng không để anh muốn làm gì thì làm, cô nhìn đồng hồ trên tường, nói:”Em muốn gặp mặt Tô Nam.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui