Điện thoại đã bị Nam Tĩnh cắt đứt, Nhập Hồng cơ hồ cảm nhận được trái tim của bà ngừng đập trong chốc lát.
Đi theo sau lưng Nam Tĩnh là bảo mẫu một tấc cũng không rời của Nhập Hồng, lúc này bà ta lúng túng đến sắc mặt trắng bệch, xoa xoa hai bàn tay mập mạp, lắp bắp nói: “Ông……ông chủ, là bà chủ nói muốn ăn nho, tôi chỉ là thời gian quay lại……”
Trái tim Nhập Hồng nhảy loạn trong lồng ngực, bà sắp không chịu nổi cuộc sống như thế này rồi! Từ khi An Diệc Bác xảy ra chuyện, bà bị Nam Tĩnh dùng sự an toàn của An Nhiên để ép bà gả cho ông ta, mỗi ngày quả thực đều như sống trong địa ngục.
Cùng Nam Tĩnh cử hành hôn lễ, tiễn An Nhiên đi, bà liền bị Nam Tĩnh đưa đến một thị trấn nhỏ ở phía nam nước Pháp, ở chỗ này ngây người thật nhanh đã qua năm năm rồi! Hành động của bà đều bị bảo mẫu giám sát cả ngày, trừ thỉnh thoảng mấy lần được phép gọi điện thoại cho An Nhiên, chính là cố gắng chịu đựng sự khiêu khích châm chọc và sự chiếm đoạt mang tính vũ nhục của Nam Tĩnh.
Sau khi bà biết Nam gia vu oan cho An Diệc Bác, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bà chính là phải báo tin cho con gái của mình. Con gái bà bà hiểu rõ nhất, nếu như Nam Tịch Tuyệt đi tìm cô, dỗ dành một chút nói không chừng lại quay về. Bà đã cực kỳ hối hận, không bao giờ mơ tưởng cái gì mà vào cửa nhà giàu nữa rồi, bà chỉ cần con gái của bà bình an là tốt rồi.
Hôm nay thật không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội Nam Tĩnh không có ở đây, bà nghĩ biện pháp lừa bảo mẫu tách ra, lẻn vào phòng bảo mẫu tìm được điện thoại. Mặc dù bị phát hiện rồi, nhưng An Nhiên đã biết rồi, cô cũng sẽ không bị Nam Tịch Tuyệt lừa gạt nữa.
Bảo mẫu thấy Nam Tĩnh từng bước từng bước tới gần Nhập Hồng, sợ ông ta động thủ đánh bà chủ, vội vàng hốt hoảng chạy tới đỡ Nhập Hồng từ bên giường dậy, lớn tiếng nói: “Bà chủ, bà ngồi trên mặt đất coi chừng bị lạnh.”
Nam Tĩnh nhìn Nhập Hồng mặt không chút thay đổi, “Mấy ngày nay tôi sẽ ở chỗ này, bà đàng hoàng một chút cho tôi, đừng gây chuyện.”
******
An Nhiên nghe Nam Tịch Tuyệt nói xong, hai chân mềm nhũn liền ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy?” Cô ôm lấy đầu, chỉ cảm cái thế giới này quá mức hoang đường rồi.
Mẹ của Yến tử không phải do sự cố chữa bệnh dẫn đến tử vong, mà là bị Nam Cung Kỳ Áo xuống tay sát hại. Lúc bà ấy sinh ra Yến tử, trước tiên Nam Cung Kỳ Áo đi làm giá định DNA, sự thật chứng minh, Yến tử chính xác không phải con gái của ông ta.
Sau khi sinh xong mẹ Yến tử khá yếu ớt, muốn đoạt lại đứa bé trong ngực Nam Cung Kỳ Áo là Yến tử, liền quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu nhận sai, cầu xin ông ta có thể buông tha cho con gái của bà. Bàn tay Nam Cung Kỳ Áo bóp trên cần cổ mảnh khảnh của Yến tử, buộc mẹ của Yến tử khai nhận gian phu là ai, mẹ Yến tử khai ra là chú hai của Yến tử. Bà và chú hai của Yến tử đã duy trì mối quan hệ không đứng đắn đã ba năm, Nam Cung Kỳ Áo là người tàn nhẫn hung hãn, mẹ của Yến tử thực sự vẫn rất sợ ông ta, lại không dám đề cập với ông ta chuyện ly hôn, liền làm ra chuyện sai lầm này.
Từ lúc mang thai Yến tử, bà liền thấp thỏm bất an, bà cũng không rõ lắm đứa bé này là của ai. Có những lúc bà suy nghĩ đáng sợ là tự mình tạo ra một sự cố ngoài ý muốn để xóa sạch đứa bé, rồi lại không bỏ được. Nếu như lúc bắt đầu chỉ là mang tính chất trả thù đi trêu chọc Nam Cung Kỳ Thụy, thì sau đó bà lại thật sự mê luyến vòng tay hiền hậu dịu dàng của ông ấy. Tính cách Nam Cung Kỳ Thụy và anh trai ông ấy hoàn toàn khác nhau, bên môi luôn mang một nụ cười yếu ớt, lần đầu ôm bà, mặt đỏ đến như bị thiêu cháy, sau khi bà mặc quần áo vào, ông ấy liền quỳ xuống ôm bà, cúi đầu nhận lỗi.
Bà không trách ông ấy, rõ ràng là do bà cố ý dụ dỗ ông ấy. Nhưng là, nhớ tới Quân Như lanh lợi ngoan ngoãn, bà làm mẹ mà cảm thấy hổ thẹn
Sau đó, ông ấy cũng có một lần trốn tránh bà, thế nhưng nhà cũ của nhà Nam Cung dù sao đi nữa thì ông ấy cũng phải trở về. Có ông ấy ở đây, bà liền cảm thấy toàn bộ bầu không khí trở nên dày đặc mập mờ. Lần thứ hai là sau khi Nam Cung Kỳ Áo đã say mèm, bà đi xuống phòng bếp ở tầng dưới nấu cho ông ta một chút giấm, lại bị ông ấy cũng có chút say ngăn lại.
Buổi tối đó sau khi ông ấy ôm bà vào trong vườn hoa, đè ép bà ngã xuống bãi cỏ che giấu tiếng kêu của côn trùng, phía sau là một dãy hoa tường vi. Mặt cỏ còn lưu lại hơi ấm do ánh nắng mặt trời chiếu vào, cũng không nóng rực bằng làn da của ông ấy. Đêm đó bọn họ điên cuông dây dưa cùng một chỗ, dưới đêm trăng sáng, làn da tuyết trắng cùng màu đồng tương giao, nhất là những va chạm kích tình mãnh liệt.
Sau khi hai người gặp mặt, vẻ mặt đầy chân tình và ăn ý với nhau, khiến cho Nam Cung Kỳ Áo không nghi ngờ là rất khó. Nghe chính miệng bà thừa nhận, Nam Cung Kỳ Áo liền không định để bà sống sót. Ông ta liền tận mắt nhìn bà trở thành một thi thể lạnh băng.
Đứa trẻ trong ngực bắt đầu lớn tiếng khóc. Ông ta cúi đầu nhìn đứa nhỏ hai mắt nhắm chặt, tóc ướt nhẹp, cái miệng nhỏ nhắn hé mở…. Diện mạo đáng ghét như vậy! Ông ta bóp cổ cô, chỉ cần thoáng dùng sức, cái đầu nhỏ này liền có thể bị ông ta vặn xuống!.
Thế nhưng con trai ông ta đang trốn phía sau cửa liền chạy vọt ra. Quân Như đã bảy tuổi cả người run rẩy cướp lấy bé gái từ trong ngực ông ta, nơm nớp lo sợ ôm cô, liền quỳ xuống trước mặt ông ta, cầu xin ông ta buông tha cho em gái nhỏ của anh.
Quân Như là con trai duy nhất của ông ta, là người thừa kế cả gia nghiệp của ông ta. Nam Cung Kỳ Áo biết rằng đứa nhỏ này cái gì cũng đều nhìn thấy rồi, việc cũng không thể thành công. Ông ta chỉ căn dặn Quân Như, “Quản cho tốt miệng của anh vào, mạng của vật nhỏ này treo trên miệng anh đấy.”
Nam Cung Quân Như liền giữ kín bí mật này. Mặc kệ là Bùi Anh bị hại, hay là An Diệc Bác bị Nam Cung Kỳ Áo hãm hại, bị đẩy vào ngục giam, rồi đến An Nhiên phải rời khỏi nước Mỹ, anh ta cũng không nói ra một chữ nào.
Nhưng là, anh ta lại càng hại nhiều người hơn. Trương Nghiên bị người của Nam Cung Kỳ Áo công kích, đứa bé bị sảy, thân thể cũng không được như xưa, Nam Cung Quân Như mang theo cô ấy rời đi, muốn trốn tránh tất cả mọi thứ thuộc về nơi này, cùng Trương Nghiên hòa hợp sống qua ngày. Thế nhưng, sức khỏe của Trương Nghiên cũng không kéo dài được mấy năm, cô ấy chết trong lòng Quân Như.
“Những thứ này đều là do Quân Như nói cho anh biết, sau khi Trương Nghiên chết, cậu ấy mới quay về.” Nam Tịch Tuyệt dừng lại.
An Nhiên ngẩng đầu lên, “Anh nói cái gì? Trương Nghiên?”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, bàn tay xoa nhẹ đầu cô, “Cô ấy mất rồi. Em rời đi không lâu, khoảng chưa tới hai năm. Lúc ấy Nam Cung Kỳ Áo muốn giết chết cả cô ấy cùng đứa bé. Nam Cung Kỳ Áo chính là người điên …… Cuối cùng thì Quân Như cũng trở về rồi……”
Nam Tịch Tuyệt thật không muốn nhớ lại sự việc lúc đó. Nam Cung Quân Như như tên ăn xin lưu lạc chần chừ dưới cổng công ty anh chừng mấy ngày, mới gặp được Nam Tịch Tuyệt từ Trung Quốc đi thăm An Nhiên trở lại. Nam Cung Quân Như hối hận cũng không còn biện pháp nữa, sự trầm mặc của cậu ta hại nhiều người như vậy, cũng không thể bảo vệ tốt cho Yến tử, lại khiến cho vợ con mình chết một cách oan uổng.
An Nhiên siết chặt áo của Nam Tịch Tuyệt, “Ba của em có biết không, biết việc mẹ Yến tử không phải chết do thiết bị của An thị? Còn mẹ em thì sao, mẹ em có biết không? Mẹ nói cho em rằng, chính mẹ cũng buộc cô Anh rời đi …. Nói đúng là, ba mẹ em cho là lỗi của bọn họ, liền ép cô Anh phải rời đi, sau đó, liền xuống tay giết bà?”
Không phải! Là…… mẹ anh là do Nam Cung Kỳ Áo phái người giết hại, cùng với trước đó hắn ta giết hại mẹ Yến tử là cùng một phương pháp, đều không thể giám định ra.” Nhắc tới Nam Cung Kỳ Áo, Nam Tịch Tuyệt liền căm hận cực kỳ. Người đàn ông này, đùa giỡn mọi người quay như chong chóng! Bản thân Nam Cung Kỳ Áo cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Viện Y học của đại học C, tất cả mọi người đều bị vẻ mặt khổ sở của ông ta lừa gạt.
“Anh biết chuyện này khi nào?” An Nhiên hỏi.
"Rất nhiều năm rồi." Nam Tịch Tuyệt nói.
“Anh không tới đón em, là bởi vì biết chuyện này sao?”
An Nhiên hít một hơi thật sâu, "Cho nên, là ba mẹ em thật quá ngu xuẩn, tâm thuật bất chính, không phải là lỗi của mình mà vội vàng làm chuyện xấu, rồi lại trở thành thế thân cho người khác?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...