Không Yêu Nữa Nay Mệt Rồi

Raw Ⅰ convert: Vespertine

Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

Ba ngày nữa là thi tháng.Năm ngày nữa là sinh nhật Minh Vu Diệp.

Cố Tử Hâm quyết định dành ra một ngày để ôn bài, còn bốn ngày tới sẽ ngẫm nghĩ xem nên tặng anh quà gì.

Cô nàng đi đi lại lại trong phòng, ồn tới mức mẹ Cố phải gõ cửa hỏi han.

Trên bàn lộn xộn tập đề Anh, đề cương Hoá, Lý thì chất đống bên cạnh.

Người ta thì học không vào đầu, còn bạn Cố thì học chẳng hiểu gì chứ đừng nói tới vào đầu hay không. Nhìn núi kiến thức khó hiểu chỉ tổ khiến bạn Cố bực bội nóng nảy thêm.

Càng học càng ngu.

Quả nhiên vẫn nên dành cả năm ngày để chọn quà.

Đúng lúc đó, Kim Dương nhắn tin hỏi cô mấy ngày cuối tuần có muốn lên chùa thắp hương không.

Kim Dương không phải Phật tử, nhưng rất tin vào thần linh, hơn nữa còn tin một cách đầy tôn kính, không chút khinh nhờn.


Mà mỗi lần Cố Tử Hâm lên chùa đều chỉ làm duy nhất một việc.

Thành tâm cầu nguyện điểm thi trên trung bình.

Nói đúng ra, là ‘ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật’.

“Được.” Vi thế cô nàng vui vẻ đồng ý.

Ngôi chùa nằm ở lưng chừng núi. Gió mùa thu thổi se se lạnh, không buốt thấu xương. Cố Tử Hâm mặc váy dài màu trà tới giữa cổ chân, gió thoảng vạt váy phấp phới, trông cô nàng cứ như tiên nữ vậy.

Sau khi kính cẩn lạy Văn Thù Bồ Tát nghiêm trang toạ nơi toà sen đồng, lại thả mấy chục đồng vào hòm công đức, Cố Tử Hâm mới từ từ đứng dậy khỏi chiếc chiếu nâu sẫm, cúi đầu vái ba lần.

Một vái gia đình mạnh khoẻ.

Hai vái thi tháng suôn sẻ.

Ba vái đàn anh sớm là của cô.

Lúc bước ra ngoài điện thờ, Kim Dương đã quanh quẩn quanh tháp bà đợi cô cả buổi, trông thấy cô liền nói, “Nay giậm giờ quá đấy. À tao bảo, vừa nãy tao gặp cậu bạn nhìn giống Minh Vu Diệp cực, nhưng mà đi mất rồi.”

“Ừm.”


Giống thì sao chứ, cô chỉ muốn nhìn anh thôi.

“Đi, đi mua vòng khai quang* với tao, về tao tặng mẹ.” Kim Dương nhanh nhảu kéo Cố Tử Hâm tới gian chùa sau.

Vừa vào cửa, mùi đàn hương đã sộc ngập khoang mũi. Kim Dương cúi đầu lựa vòng, bạn Cố vốn chỉ định đứng cạnh chờ.

Thế nhưng bầy lợn ngay cửa dễ thương quá đỗi.

“Đây cũng là đồ khai quang*, người trẻ tuổi thích mấy hình kiểu này lắm.” Sư thầy trong chùa nom rất ôn hoà, những nếp nhắn và mái tóc hoa râm cũng không mấy ảnh hưởng tới vẻ minh mẫn của thầy.

“Vậy….thầy cho con lấy một cái.”

Lợn nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay cô, dưới chân có nhãn kim loại, thoang thoảng hương thơm riêng biệt nơi chùa chiền.

Khai quang* gì đó có lẽ sẽ giúp con người ta vượt lên khốn cảnh, vạn sự thuận lợi, suôn sẻ.

Cô quyết định sẽ tặng nó cho Minh Vu Diệp.

Để anh thuận lợi, suôn sẻ đớp thính của cô.

“Đi thôi.” Kim Dương đã lựa xong vòng, trên tay cầm cái túi nhỏ có tên ngôi chùa, “Bên kia có nút thắt cầu nguyện**, có muốn qua đó treo một cái không? Biết đâu viết tên anh ấy lên rồi về nó lại linh nghiệm.”

Cô nàng cười mờ ám.

Cố Tử Hâm thừa biết “anh ấy” trong miệng cô nàng là ai, nhưng chỉ cười từ chối, “Quên đi.”

*Khai quang: Một vật phẩm phong thủy đơn thuần được gọi là Vật khí, nhưng khi được trì tụng, khai quang điểm nhãn sẽ trở thành Pháp khí, hay còn có tên gọi khác là Linh vật phong thủy. Khi đó vật phẩm được ban phép, có khả năng chấn áp, hóa giải và chiêu tài…giúp đem lại cuộc sống lành mạnh và hưng thịnh hơn cho chủ nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận