Không Yêu Nữa Nay Mệt Rồi

Raw Ⅰ convert: Vespertine

Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

“Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm.”*

Tiết Ngữ Văn.

Núp trong đội ngũ học thuộc chẳng phải chuyện khó, chỉ cần vờ vịt lẩm nhẩm không thành tiếng là được.

“Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm.”*

Cố Tử Hâm tay phải giở sách, tay trái lướt điện thoại, đuôi mắt trộm ngó thầy già —— cố ra vẻ học hành chăm chỉ.

Kéo xuống để load lại bảng tin, cô nàng quen thói lưu một lũ meme hờn dỗi**’, đồng thời chia sẻ một bài đăng trên Weibo.

“Share đoá đào này, trọn đời, ngoài bạn ra, người bạn thích vĩnh viễn sẽ không có đoá đào nào khác.”

Thôi thì mê tín một lần. Cô nàng dường như đã quên béng rằng lũ ảnh cá chép Koi** được share lần trước chẳng có tí ích nào, song vẫn nghiến răng nghiến lợi nhấn nút share bài.


“Tinh” một tiếng, sống lưng Cố Tử Hâm lạnh buốt, điện thoại còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn đã trượt khỏi tay rớt cái bốp.

Cả lớp bỗng chốc im thin thít, bạn Cố hiển nhiên biết mình toang, ngoan ngoãn nộp điện thoại cho thầy.

Cô không thấy thông báo mới nhất của Weibo.

“Ming*’ đã thích bài share của bạn.”

——

Cố Tử Hâm ủ rũ rời văn phòng tổ Ngữ Văn. Tới tận lúc tan học mới được trả điện thoại, ngồi trong lớp ứ biết làm gì luôn á.

“Này.” Vai bỗng bị vỗ nhẹ, lúc quay đầu suýt va vào ngực chàng trai đứng sau, “Hôm nay tan học rồi đi hát nhé?”

Sáng thứ Sáu chỉ học bù, tan học sớm, hôm sau cũng không có tiết, quả là thời điểm lý tưởng để chơi bời.

Sợ cô không đồng ý, anh chàng vội đế thêm, “Có cả Kim Dương với mấy đứa lớp tớ nữa.”


Cố Tử Hâm nhìn mặt cậu chàng một lúc, mãi mới có xíu ấn tượng. Hình như là lớp trưởng lớp bên, ngồi cùng tổ với cô trong tiết thực hành ghép lớp đợt trước.

Song, giờ cô chẳng có lòng dạ đi hát hò.

Bóng dáng cao lớn thoáng lướt qua cô. Cố Tử Hâm vô thức ngoảnh đầu, vừa vặn đối mắt với Minh Vu Diệp.

Văn phòng tổ Ngữ Văn nằm ở tầng một dãy nhà khối 12, gặp được anh đúng là rất khéo, song cũng hợp lý.

Khoảnh khắc chạm mắt, Cố Tử Hâm bỗng đổi ý.

“Ừm, được thôi.” Nhìn vào mắt Minh Vu Diệp, cô mỉm cười tươi tắn, khiến cậu lớp trưởng đứng đối diện phút chốc ngơ ngẩn.

Lúc Cố Tử Hâm quay đầu về, sau lưng ồn ào tiếng nói chuyện.

Nhưng cô nàng dỗi, chẳng thèm nghe giọng ai kia. Tới lúc ngoảnh lại lần nữa, sớm đã không còn bóng dáng anh.

*Trích thiên “Tiêu dao du” – một trong bảy thiên thuộc Nội thiên của “Nam Hoa kinh” – Trang tử. Theo truyền thuyết, “Nam Hoa kinh” được Trang Châu viết khi ông vào ở ẩn tại núi Nam Hoa thuộc nước Tống thời xưa. Nhưng theo các nhà nghiên cứu, ngoại trừ Nội thiên, phần lớn sách Nam Hoa (tạp thiên, ngoại thiên) không phải do Trang tử viết mà là của hậu thế thêm vào. Sách được viết vào lúc nào, không ai nói chắc vì chính Trang tử cũng không ai chắc là sinh mất vào năm nào.

Tiêu dao du: Nghĩa là thảnh thơi tự tại, phần này văn chương rất bay bổng. Mượn hình ảnh con chim Bằng, con cá Côn để ví cái sự tự tại mà người ta nên hướng tới. (Cre: Wikipedia.)

**Cá chép Koi (Nhật: 鯉)/ こい Koi, “Cá chép”) hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi (Nhật: 錦鯉/ にしきこい Nishikikoi, “Cá chép thổ cẩm”) là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ cá koi nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng và, trên thực tế, kiểu cách nhân giống và nuôi cảnh là khá giống với cách nuôi cá vàng, có lẽ là do các cố gắng của những người nhân giống Nhật Bản trong việc ganh đua với cá vàng. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.

*’ Pīnyīn tên Minh Vu Diệp là Míng Yú Yè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận