“Tại sao các người lại ở đây?”
Tằng Nhược Cẩm cười một tiếng chế nhạo: “Làm sao, không dám thừa nhận sao?”
Tằng Nhược An tiến lên một bước: “Nhược Cẩm, đừng gây rối.”
“Anh, em nói anh có kim ốc tàng kiều anh không thừa nhận, lần này có để cho em bắt không? Nhà này, anh giải thích như thế nào?”
(Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Tằng Nhược An cảm thấy môi mình khô, có chút căng thẳng, anh ta nhanh chóng liếc nhìn Chư Nhất Hành, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào Viên Miêu.
Anh ta liền nói: “Anh đã nói qua, là nhà anh cho Viên Miêu mượn.”
“Mượn? Lần trước em nhìn thấy trên giấy bất động sản có tên của cô ta, đây là loại cho vay mượn gì?”
Tằng Nhược An trầm giọng quát lên: “Em đừng nói linh tinh, chuyện đó là có lý do.”
“Có lý do gì? Có lý do gì? Anh nói cho em biết.”
Trước mặt những người này, Tằng Nhược An cũng không muốn nói chi tiết: “Dù sao cũng có lý do, sau này sẽ nói cho em biết.” Anh ta do dự một lúc: “Hai người tới đây là?”
Tằng Nhược Cẩm hừ một tiếng: “Là em để cho anh Nhất Hành tới.
Em muốn cho anh ấy nhìn một chút, người đàn bà này, có bao nhiêu phần ti tiện.” Câu nói phía sau của cô, nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Chư Nhất Hành.
Cô không tin, cũng không có quay về phía Chư Nhất Hành: “Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Cô ta không ti tiện, làm sao đã có một người, lại còn có người khác?”
Viên Miêu ngồi xổm xuống, chỉnh lại khăn quàng cổ cho Bình Bình, nhẹ nhàng nói: “Bình Bình qua bên kia chờ mẹ và chú An một lúc.”
Bình Bình có chút sợ hãi nhìn Chư Nhất Hành, nhỏ giọng nói: “Mẹ, lại là chú hung dữ đó.”
Viên Miêu sờ đầu của thằng bé: “Không sao, mẹ không sao, con hãy đi trước, mẹ cùng dì và chú nói mấy câu.”
Bình Bình nhìn Tằng Nhược An một chút, Tằng Nhược An quay về phía thằng bé gật đầu một cái, thằng bé lại nhìn Chư Nhất Hành, sau đó cúi đầu, yên lặng không nói gì đi về chỗ khác.
Viên Miêu nhìn thằng bé đi xa chút, bình tĩnh lại, nhìn Tằng Nhược Cẩm: “Tằng Nhược Cẩm có chuyện gì, cô mau nói đi.”
Thái độ này của Viên Miêu làm cho Tằng Nhược Cẩm kinh ngạc, nhất thời khó hiểu cảm thấy thiếu tự tin: “Tôi có chuyện gì? Tôi, tôi chính là tới hỏi, nhà này tại sao lại thành nhà của cô?”
“Lần trước anh đã nói với em, là anh cho Viên Miêu mượn nhà, em không đồng ý cũng không buông tha làm gì?”
“Lần trước anh cũng nói với em, căn nhà này không chỉ là của anh, là của ba mẹ tặng cho chúng ta.”
“Vậy bây giờ không phải cũng không cần sao?”
“Không cần cũng không đồng ý anh cho người khác, em không đồng ý cho cô ta.
Có phải anh đã quên lời của ba mẹ? Nếu để cho bọn họ biết anh giao nhà cho cô ta thì sao?”
Sắc mặt của Tằng Nhược An tái nhợt: “Nhược Cẩm!”
Tằng Nhược Cẩm quay sang hướng Viên Miêu: “Tôi biết cô có chiến thuật tốt, nhưng tôi cũng có thể thay nhà chúng tôi nói với cô, cô muốn vào nhà của chúng tôi, cũng không có cửa.
Hãy nhanh chóng dọn ra khỏi nhà, nếu không, đợi mẹ của tôi đến đuổi đi, cô sẽ rất đẹp mặt.”
“Nhược Cẩm, em nói đủ chưa?”
“Không! Đã hơn mười năm, tôi đã sớm muốn hỏi.
Hôm nay bốn người đều ở đây, rất thích hợp để hỏi.
“Viên Miêu, rốt cuộc cô thích ai? Không muốn lại dính lấy anh của tôi, lại dính lấy Nhất Hành.”
Yên lặng mấy phút, đột nhiên Viên Miêu cười: “Nhược Cẩm, với điều kiện của tôi ngày hôm nay, đã sớm không còn tư cách so sánh với cô, tại sao làm phiền Nhược An, làm sao có thể để Chư tổng để ý?” Sau khi nghe xong hai biệt danh này, sắc mặt Chư Nhất Hành tối sầm lại.
“Hiếm khi bốn người đều ở đây.” Viên Miêu nhẹ nhàng nói: “Nhược Cẩm, vốn là tôi không muốn nói, nhưng cho dù là bạn thân lớn lên từ nhỏ với tôi, tôi cũng muốn nói, trước kia là tôi lấy trước, cho dù là mấy năm này tôi ngồi tù, anh ta vẫn làm cho cô đặt ra câu hỏi này, cô cảm thấy, có ý nghĩa sao?”
Sắc mặt Tằng Nhược Cẩm tái nhợt: “Chuyện của tôi, không cần cô quan tâm.”
Viên Miêu khẽ cong môi: “Tôi cũng không muốn quan tâm, chẳng qua là tôi cảm thấy, hành động của cô có chút ngốc nghếch.
Nhưng mà, nếu cô hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cô ——”
“Viên Miêu!”
“Viên Miêu!”
Hai người đàn ông đồng thời lên tiếng, nhanh chóng liếc nhìn mặt nhau, mỗi người lại thu hồi ánh mắt.
Viên Miêu rũ lông mi xuống, lại nhướng lên: “Như vậy rất nhàm chán.
Nếu không, các người tiếp tục? Tôi còn muốn đi cùng con trai.
Xin lỗi tôi không nói chuyện tiếp được.” Cô gật đầu một cái, mới chịu bước chân, Tằng Nhược Cẩm hỏi: “Viên Miêu, nếu cô không hổ thẹn trong lòng, có thể nói cho chúng ta biết, bố của con trai cô là ai?”
Đôi chân của Viên Miêu vốn đã bước đi, nghe được câu hỏi này liền dừng lại: “Chuyện này, có liên quan gì đến cô?”
“Cô không nói, tôi liền đem chuyện anh tôi cho cô nhà, nói cho mẹ tôi biết.”
“Nhược Cẩm, em nói xong chưa?” Tằng Nhược An nhanh chóng liếc nhìn Chư Nhất Hành: “Bây giờ là lúc gây rối sao?”
“Em gây rối sao? Anh, em đang giúp cô ta, tại sao? Hay ý của anh là ——”
“Đúng vậy.” Tằng Nhược An nói rất nhanh: “Đứa bé đó là của anh, em cũng không nên hỏi nữa.”
Tim của Viên Miêu đập thình thịch, cô ý thức nhìn Chư Nhất Hành một chút, thấy anh ta đang nhìn cô chằm chằm, cô cúi đầu xuống.
“Thật là ghê tởm, cô thật là ghê tởm, Viên Miêu, sao cô có thể làm như vậy?”
Tằng Nhược An tiến lên một bước, nắm lấy Tằng Nhược Cẩm: “Cùng anh về nhà.”
“Em không muốn về nhà.
Anh, em không muốn về nhà, hôm nay nói rõ ràng, em…”
“Bốp.” Lời nói của Tằng Nhược Cẩm bị một cái tát chặn lại.
“Nhược Cẩm, em nhìn xem, em đã thành bộ dạng gì rồi! Nhiều năm như vậy, em vẫn chưa hiểu sao? Chư Nhất Hành, căn bản cậu ấy không yêu em, em làm ra những chuyện thế này, là làm cho ai xấu hổ chứ?”
Tằng Nhược Cẩm che mặt, ánh mắt đầy căm hận nhìn Tằng Nhược An, từng giọt từng giọt nước mắt liền chảy ra.
Viên Miêu cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho hoảng sợ, biết Tằng Nhược An nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy anh ta tức giận như vậy.
Cô muốn đi lên ngăn cản, vừa nhúc nhích chân tay, đã có người nắm lấy.
Ánh mắt lạnh lùng của Chư Nhất Hành đang nhìn cô chằm chằm.
Tằng Nhược An tát Tằng Nhược Cẩm, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, anh ta kéo một tay của Tằng Nhược Cẩm: “Cùng anh về nhà.” Lại để cho Tằng Nhược Cẩm buông ra: “Em không đi cùng anh.
Hôm nay em muốn chính là có một lời giải thích, em nhất định muốn một lời giải thích.
Mười mấy năm, cái em muốn chính là giải thích.
Dựa vào cái gì? Tại sao? Dựa vào cái gì? Tại sao? Em chỉ là muốn một câu trả lời hợp lý, một lý do triệt để.” Cô ta quay người, hướng về phía Chư Nhất Hành: “Nhất Hành, anh nói cho em biết, tại sao? Dựa vào cái gì? Em yêu anh nhiều năm như vậy, tại sao? Anh nói, anh yêu em, nói đi.” Nước mắt của cô ta liên tục rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Tiếng khóc của Tằng Nhược Cẩm khiến Viên Miêu cảm thấy rất khó chịu.
Cô nhìn Chư Nhất Hành, trong màn đêm, vẫn có thể thấy rõ ràng ánh sáng trong mắt của anh ta.
Anh ta nhìn cô, ngoài miệng là lời nói đối với những người khác: “Cả đời này, tôi chỉ yêu một người.”
Đầu của Viên Miêu như sắp nổ, còn chưa kịp phản ứng, Tằng Nhược Cẩm đã chạy tới: “Tại sao? Tại sao?” Nhìn thấy Chư Nhất Hành nắm tay của Viên Miêu, liền muốn đi tới tách ra.
“Các người tách ra, tách ra.” Tằng Nhược Cẩm giống như phát điên vậy, mái tóc uốn bồng bềnh, điều này càng làm rõ sự điên cuồng: “Em không thích hai người ở chung một chỗ, các người tách nhau ra, từ lúc học cấp hai em đã không thích, các người tách ra.
Tại sao qua nhiều năm như vậy, các người vẫn còn không rời xa nhau?”
Cô ta càng dùng sức, lực của Chư Nhất Hành càng mạnh mẽ.
Hai người giằng co, Viên Miêu cảm thấy xương tay phải của mình đã bị Chư Nhất Hành bóp nát.
Tằng Nhược An bước tới kéo cô ta: “Nhược Cẩm, Nhược Cẩm em bình tĩnh một chút.”
“Em không bình tĩnh, em không bình tĩnh, cô ta đã từng đi tù rồi, anh vẫn thích cô ta.
Cô ——” Sắc mặt của Chư Nhất Hành thay đổi, anh ta giơ tay lên, hất Tằng Nhược Cẩm ra: “Cô dám đem chuyện em ấy đi tù ra để nói?”
“Làm sao? Lúc cô ta đi tù, anh cũng cam tâm tình nguyện, không phải anh muốn trả thù sao?”
Trên mặt Chư Nhất Hành xuất hiện vẻ lạnh lùng mà Tằng Nhược Cẩm chưa từng thấy: “Làm sao để giải quyết, là chuyện của tôi và em ấy, liên quan gì đến cô? Nhiều năm như vậy, nếu không phải vì anh trai cô, tôi đã sớm để cho cô trả giá thật lớn, trả giá gấp đôi lại.”
Tằng Nhược Cẩm bị anh ta làm cho sợ gần như hóa đá, nhất thời quên khóc.
Tằng Nhược An thở dài, tiến lên muốn kéo Tằng Nhược Cẩm, cô ta cố chấp hất ra, cũng không đi, chẳng qua là đứng yên một chỗ, nhìn Chư Nhất Hành.
Sau một lúc im lặng, Viên Miêu cảm thấy quá tàn nhẫn với Tằng Nhược Cẩm, cô ho khan một tiếng: “Nhược Cẩm, cô cũng không nên tin thật, cho tới bây giờ cũng không phải là cô đưa tôi vào tù.”
Tằng Nhược Cẩm chỉ nhấn mạnh: “Tôi không muốn giả vờ nữa, tôi làm chính là tôi làm.”
“Nhưng không phải cô làm, cô cũng không cần phải nhận.
Là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến cô.
Chính là tôi đốt nhà của Chư Nhất Hành, phải trả giá thật lớn, không liên quan gì đến cô.”
“Tôi không muốn giả vờ nữa, hừ!”
Viên Miêu cúi đầu, cười một ái: “Hiếm khi cả bốn người ở đây, tôi sẽ nói.
Tôi không hận Chư Nhất Hành, cho dù ban đầu như thế nào, là ba của tôi khiến gia đình cô xảy ra chuyện.
Nhưng ba tôi yêu tôi, tôi tin tưởng rằng ông ấy không phải là người xấu.
Chư Nhất Hành muốn trả thù, chính là chuyện của Chư Nhất Hành, nhưng tôi không có hận, cũng không có khả năng trả thù.
Với tôi, bây giờ Chư Nhất Hành chính là một người xa lạ, tôi cũng không hy vọng tôi và anh ta có thêm bất kỳ chuyện gì nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...