Cô giống như thật lâu, thật lâu không có cảm giác ngủ ngon như vậy rồi.
Từ khi chia tay đến bây giờ, ở trong giấc mộng nửa đêm, cô thường thường sẽ nằm mơ, mơ thấy ôm anh, gối lên vai anh ngủ, mơ thấy lại nghe được tiếng tim đập quen thuộc kia, sau đó tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh trống vắng lạnh lẽo khiến cô ngẩn người đến trời sáng.
Em yêu anh, rất yêu, rất yêu.
Những lời này, đời này, cô cũng không có cơ hội nói cho anh biết nữa.
Cô nhẫn nhịn, vẫn kiềm chế không xen vào cuộc sống của anh. Cô tự nói với mình, Vãn Vãn không sợ, từ từ sẽ thích ứng cuộc sống không có anh, nhưng tại sao tim không yên, vẫn khó chịu chứ? Cô đang chờ, từ đó về sau sẽ không mơ tiếp giấc mộng ngày đó.
Bởi vì, mộng cảnh có đẹp bao nhiêu, trở lại thực tế sẽ đau bấy nhiêu.
Vãn Vãn chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.
Người kia nằm sấp ở gối bên cạnh, làm cho cô ngẩn ngơ.
Anh nhắm hai mắt, giống như ngủ rất yên ổn.
Khoảng cách gần như thế, cô si ngốc nhìn chăm chú vào anh, mới mấy giây, một đôi tròng mắt đen xinh đẹp giống như sao chậm rãi mở ra, anh cũng không ngủ sâu, chậm rãi chống khuỷu tay lên, nhìn chăm chú lại cô. Đầu ngón tay khẽ chạm vào bên má cô, anh trầm thấp hỏi một câu: "Đã tỉnh rồi hả?"
"Ừ." Ngủ chung giường lại nhìn thấy được anh, chứng minh cô còn chưa có tỉnh.
"Có thể hôn em không?" Giọng nói của anh thấp hơn.
Vãn Vãn ngơ ngác trừng mắt nhìn, mắt to nhìn chằm chằm vào anh, một bộ dáng ngơ ngác mặc cho anh định đoạt.
Anh không hề xác định nhiều hơn một câu nào nữa, lôi cô vào trong ngực, hai tay của anh chống lên phía sau lưng của cô, dịu dàng nâng đỡ lấy cô, Vãn Vãn cảm giác cổ họng mình giống như là bị cái gì chận lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Vãn Vãn phát hiện giờ phút này khoảng cách rất gần, chỉ cần cô vươn tay là có thể thật sự chạm vào được lồng ngực của anh.
Nhưng là, cô không dám, sợ vừa đụng, giấc mộng này liền vỡ nát.
Anh chạm mặt cô, hôn lên môi của cô, nụ hôn này rất nhẹ, chậm rãi mút gặm môi của cô, dán mút dầy đặc, tỉ mỉ thưởng thức môi cô, mỗi một chỗ mềm mại trong khoang miệng cô, giải đất nhạy cảm.
Anh ... dây dưa quấn quýt ở trong miệng cô, cho đến ở chỗ sâu nhất, lưu luyến không đi, giống như cô so mật ong thì càng thuần khiết, mềm mại, say lòng người hơn.
Quả nhiên là nằm mơ....
Diệc Hãn không có thói quen hôn môi với cô khi vừa tỉnh dậy, nếu như cô kiên trì muốn, anh cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Làm sao có thể hôn lửa nóng và tập trung tinh thần giống như muốn liều lĩnh hòa tan đối phương như bây giờ.
Nụ hôn từ từ sâu hơn, hô hấp của anh và Vãn Vãn cũng từ từ trở nên dồn dập, thân thể cứng rắn của anh nửa đè ở trên thân thể mềm mại của cô, bắt đầu hôn lên da thịt cô.
Ý loạn tình mê, nhịp tim Vãn Vãn đập rất nhanh, hô hấp càng trở nên rối loạn, da thịt của cô đã bắt đầu khẽ ửng hồng, bởi vì anh đã cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa khẽ run của cô vào trong miệng, lửa nóng ướt át ... đang không ngừng liếm láp nụ hoa nhanh chóng trở nên cương cứng của cô.
Vãn Vãn không khỏi toàn thân chấn động, một cỗ tê dại quen thuộc ... đánh úp về phía cô.
"Màu sắc thật là đậm...." Anh rất nhẹ, rất thấp nói ra quan sát của mình.
Là bởi vì ... hiện tượng đặc biệt đi?
Màu sắc thật là đậm? Làm sao có thể, trong mộng, bọn họ vẫn còn ở Ôn Thành mà.
Cả người Vãn Vãn đều cứng lại.
"Lái xe đến Thanh Đảo mất bao lâu?"
"Tám, chín tiếng thôi."
"Em mệt mỏi thì ngủ một giấc trước đi, đến nơi anh gọi em."
Mấy câu đối thoại trước khi ngủ đột nhiên chui vào đầu cô.
Tay của anh đã bắt đầu dịu dàng mơn trớn bụng cô, dò vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng vuốt, cảm thụ thảo nguyên mềm mại kia.
"Vãn Vãn, mở chân ra." Anh nhẹ giọng dụ dỗ.
Cô nghe lời chậm rãi mở chân ra, anh chỉ thừa cơ hội này chậm chạp tiến vào chiếm lĩnh nơi ẩm ướt chặt chẽ của cô, muốn cho thân thể của cô thích ứng trước rồi mới kích thích sau.
Cảm giác người kia xâm nhập hơi đau đớn, khiến Vãn Vãn hoàn toàn tỉnh táo.
"A!" Vãn Vãn cuốn cái mền lên, nhanh chóng ngồi dậy, bởi vì động tác đột ngột này của cô, tay của anh cũng chỉ có thể trượt ra khỏi cơ thể cô.
"Anh...anh, anh, em...em, chúng ta đang ở đâu?" Nằm mơ hả? Nằm mơ sao?!
Vãn Vãn hoàn toàn lắp bắp.
"Thanh Đảo."
Cả người còn lâm vào trong vòng xoáy phấn khởi, anh không cách nào tự kềm chế, cảm thấy mình nhẫn nại đã đạt tới cực hạn.
Trước chịu đựng dục vọng đau đớn không gọi cô dậy, anh đã rất vất vả. Hiện tại chỗ to lớn của anh đã trong sóng lớn cuồn cuộn, hoàn toàn không cách nào ổn định lại.
Đáp án rất xác định này khiến Vãn Vãn đột nhiên nín thở.
Ông trời ơi!
Vậy bọn họ đang làm gì? Rốt cuộc đâu là mộng, đâu là thực tế, Vãn Vãn đã choáng váng đến hoàn toàn không phân rõ. Cô ngơ ngác cúi đầu nhìn mình dưới mền, gần như là trần truồng, quần lót duy nhất trên người đã tuột đến giữa hai chân, quả là sắp có thể dùng không mảnh vải che thân để hình dung mình bây giờ rồi.
Mà Giang Diệc Hãn cũng không khá hơn cô bao nhiêu.
Vãn Vãn hoàn toàn không dám nhìn chăm chú vào dục vọng vô cùng rõ ràng giữa đùi anh.
"Sao em... sao chúng ta, sao.... chúng...sao chúng ta.. sao lại ở đây, ở trong một gian phòng...." Hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè, coi như cùng đi du lịch, không phải nên nghỉ ngơi trong hai gian phòng ư?
Hoặc là, anh thật ra là thuê hai gian phòng, nhưng cô vẫn ngủ quá sâu, anh sợ cô tỉnh lại không có một bóng người sẽ sợ hãi? Nhưng là, phải giải thích tình trạng bây giờ của bọn họ như thế nào?
Nếu như không phải vừa rồi mình đột nhiên "Thức tỉnh", anh đã sớm ở trong cơ thể cô rồi.
Vãn Vãn không có cơ hội mở miệng nữa, bởi vì anh đã ôm cổ cô, bất chấp tất cả cúi đầu, bắt lấy môi mềm mại của cô.
Toàn thân anh sắp đau chết!
Vãn Vãn cũng hít một hơi, mím môi, tầm mắt bay về phía con ngươi đen ngòm của anh. Lúc này nơi đó càng lộ ra vẻ thâm thúy, nhiễm ánh sáng kích tình.
"Diệc Hãn, đừng, chớ...." Chỉa vào bụng cô, sắp ... ..., rõ ràng như vậy.
Không được, thật không được.
Sẽ làm bị thương đến bé cưng.
Mặc dù thời kỳ mang thai của cô đã có xu hướng ổn định, nhưng cô sợ giày vò như vậy sẽ làm bị thương đến bé cưng. Cô không thể vì vui vẻ nhất thời của hai người mà đặt bé cưng vào nguy hiểm.
Huống chi....
"Vãn Vãn, em cho anh, có được hay không?" Hai người hiểu rõ nỗi lòng nhau, xác định tim của mình như vậy, tại sao không thể kết hợp?
Anh rất muốn cô, không cách nào nhẫn nại nữa.
"Chúng... chúng ta là bạn bè mà...." Anh nói mình sẽ mau chóng tìm được cô gái có thể nắm tay cả đời, vậy thì bây giờ anh đang làm cái gì? Anh nghĩ muốn cô, ở trong lúc này, để người bạn là cô cùng anh đi trước một đoạn đường? Ở trên người cô đòi hỏi vui sướng thân thể, thỏa mãn tính nhu cầu của anh?
Đừng như vậy, coi như rất thích rất thích, loại chuyện như vậy cũng sẽ làm cho cô muốn khóc ....
Hai chữ bạn bè khiến lòng của Diệc Hãn trong nháy mắt liền lạnh đi mấy phần.
Cô không có tính toán tái hợp? Tại sao rõ ràng nói yêu anh, rõ ràng hôn đáp lại anh, nhưng lại không tính toán tái hợp? Hay bởi vì cô kết hôn, đáng chết bị xuống tay đoạt trước!
"Nếu như mà anh muốn em? Anh nói, anh nhất định muốn em thì sao? Hiện tại, giờ phút này, nhất định phải được?!" Giang Diệc Hãn cố ý cởi sơ mi, bởi vì buồng tim của anh cảm thấy đau đớn, rất đau.
Rõ ràng cô nói qua rất thích rất thích anh, tại sao không thể vì anh mà xông phá thế tục?
Tại sao bộ dáng cậy mạnh và cường thế lúc này của anh lại có thể giống như Giang Thiệu Cạnh vậy chứ? Cho nên hai người bọn họ thật sự là hai anh em ư?
Chỉ là, cô có thể không chút do dự cự tuyệt Giang Thiệu Cạnh. Đối với anh, cô có thể không? Không, anh đang ép buộc cô.
"Không được." Vãn Vãn vẫn lắc đầu với anh, bởi vì cô có người phải bảo vệ.
Anh có chút tức giận, đôi mắt từ từ trở thành lạnh nhạt, khiến đôi mắt cô cũng chầm chậm nổi lên hơi nước.
Nhìn bộ dáng bây giờ của cô, tim của anh rất chua xót.
Tại sao không được?!
Xong rồi! Trong cuộc hành trình này, ngày thứ nhất hai người liền huyên náo không vui, giằng co với nhau...
Thật xong rồi, không đi chung đường được rồi.
Nhưng không ngờ, anh buộc chặt hai cánh tay, vững vàng bảo hộ cô ở trong ngực.
"Anh, đừng...." Vãn Vãn khẽ giãy giụa.
Nhưng làm thế nào? Dường như anh thật đang tức giận, dáng vẻ lại khó chịu.
Nếu, nếu như ... ...
Nhưng là, trừ đêm đầu tiên của bọn họ ra, sau đó lần nào anh cũng làm đến rất kịch liệt, cô có thể tin tưởng anh sao?! Thỉnh thoảng lật xem sách phụ nữ có thai, cô từng lơ đãng nhìn thấy, trong lúc mang thai cũng có thể ..., nhưng đàn ông không thể đâm quá sâu, dù cho ... động tác chậm chạp, nếu như không đủ dịu dàng, sẽ khiến bụng đau đớn và trướng đau.
Cô có thể tin tưởng anh sao? Cô thật không dám bởi vì tham lam mà mang bé cưng ra mạo hiểm.
"Anh không muốn làm cái gì, chỉ để cho anh ôm một chút, tự anh tìm biện pháp giải quyết." Anh hít sâu, để cho cô an tâm.
Vãn Vãn hơi sững sờ.
Ôm chặt cho đến khi lồng ngực cô không hề phập phồng nữa, cô mới dần dần hiểu, một tay anh đang ôm cô, một cái tay khác đang....
Vãn Vãn mặc anh ôm lấy, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở gấp nhiều thêm một tiếng.
"Tại, tại sao...." Cô sững sờ hỏi.
Đến cô cũng có thể nhận thấy được, bây giờ anh ẩn nhẫn đã rất khổ sở, nhưng... thế nhưng anh lại không có ép... ép buộc cô.
"Chỉ cần em đừng khóc, chuyện gì cũng được." Anh giải quyết "Khổ sở" của mình, gương mặt tuấn tú chôn ở trong tóc của cô, cả người đều đau đến hơi chấn động.
Vãn Vãn đưa tay, ôm anh càng chặc hơn.
Tại sao, đối với cô tốt như vậy?
"Vãn Vãn, có phải em vẫn thích anh hay không? Phải hay không?" Cô cự tuyệt, lại khiến cho anh đột nhiên không có lòng tin.
Vãn Vãn sửng sốt một chút, tại sao... anh biết lòng của cô?
"Buổi sáng hôm nay em từng nói, không cho chối cải!" Cả người bị đau đớn giày vò, khiến cho anh đổi thành chống đỡ trên trán của cô, cắn răng buộc cô thừa nhận.
Buổi sáng? ....
Trong đầu Vãn Vãn trống rỗng.
Buổi sáng rốt cuộc là mộng hay là....
Trong lúc thần trí mơ hồ, cô càng hồ đồ.
"Nói, nói em vẫn thích anh!" Anh liên tiếp ép hỏi, trán đều là mồ hôi, lại vẫn yêu cầu một câu xác nhận.
Lòng của Vãn Vãn mềm đến rối tinh rối mù.
"Ừ, yêu, vẫn yêu." Cô gật đầu.
Vô luận bị tổn thương như thế nào, vẫn là yêu, không cách nào ngừng yêu.
Những lời này, giống một liều thuốc ( xuân ) hữu hiệu nhất, gầm nhẹ một tiếng, thân thể anh nặng nề chấn động, co quắp ngã ở trên người cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...