Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Nói xong, Giang Diệc Hãn thắt dây an toàn thật chặt.

Xe vừa bắt đầu chạy đã giống như mọc cánh, chạy như bay trên con đường lớn.

Dọc theo đường đi, đài phun nước khổng lồ tỏa sáng rực rỡ ở trong màn đêm, đẹp không sao tả xiết.

Ở cùng với anh, cô luôn có thể cảm giác mình là thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu tốt đẹp, Vãn Vãn dựa người vào ghế, không hỏi tới cùng cũng không có không vui.

Trong cuộc sống nhiều chuyện không cần phải biết chân tướng.

Bởi vì không có truy vấn tận gốc chân tướng thì có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn.

Mà cô thì luôn khát vọng cái tốt đẹp.

Đây là ba tháng sau chia tay, cô đã hiểu rõ rồi.

....

Anh thật sự muốn lừa gạt cô đến chân trời góc biển mặc kệ cô có phải là chị dâu của anh hay không ....

Cứ đè nén như vậy, anh sợ mình sẽ nổi điên.

Vãn Vãn khác với Phó Vịnh Bội....

Trên xe bật nhạc nhẹ, dựa thành ghế, da thịt của cô trắng như tuyết pha chút ửng đỏ nhàn nhạt.

"Đi đâu?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta đi du lịch đi!"

"Đi du lịch ở đâu?"

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chúng ta lái xe đến Thanh Đảo đi!" Lái xe không có kế hoạch trước thì sẽ không dễ dàng bị người người khác biết hành tung.

Thanh Đảo? Lái xe? Thiệt hay giả? Cái này quá điên cuồng rồi!

Cô nhìn anh.

Là bởi vì không cam lòng sao? Hay là muốn trả thù Giang Thiệu Cạnh?

"Ngày mai chính là kỳ nghĩ Nguyên Đán rồi mà cuối năm thì xưởng in ấn cũng không có chuyện gì." Anh lái xe về phía đường cao tốc.


"Mới vừa nhận hai đơn hàng mới...." Vãn Vãn có chút do dự.

"Hai đơn hàng này đều không phải là việc khẩn cấp, có thể dời qua sang năm!" Anh nhanh chóng cắt đứt cô.

Vãn Vãn trầm mặc: "Vậy Yến Thiên Hạ thì sao đây?"

"Có anh Hai anh ở đó, Yến Thiên Hạ sẽ không sụp đổ đâu." Anh cười cười.

"Mới ở Yến Thiên Hạ một tháng mà anh sắp hỏng mất rồi!" Đạp mạnh chân ga không thả, một tay cầm tay lái, một tay mệt mỏi vuốt ve gáy, bộ dạng rất mệt mỏi.

"Do công việc vất vả hay là bọn họ gây khó dễ với anh?" Quả nhiên Vãn Vãn bị lừa, cô nhăn mày.

Thời điểm ăn tối cũng không có nghe anh nhắc tới.

"Đều có cho nên cực kỳ muốn đi ra ngoài du lịch để buông lỏng một chút, ha ha hải sản, bờ biển, đều muốn đi. Đi cùng với anh, được không?" Anh quay mặt sang, mỉm cười mệt mỏi .

"Ai sẽ đi Thanh Đảo du lịch vào mùa này chứ?" Mùa đông ở Thanh Đảo rất lạnh.

Đi trốn thì làm sao có thể đến chỗ đông người? Nếu thật sự muốn đi du lịch ở nơi có biển như anh nói thì anh sẽ lựa chọn đi Hải Nam.

"Không biết, không có ai đi nên anh mới đi! Anh ghét cảnh người người chen lấn nhau."

"Lái xe rất mệt, tại sao không ngồi máy bay?" Vãn Vãn nhẹ giọng hỏi.

Nói giỡn, ngồi máy bay cái gì? ! Ngày mai anh Hai đến công ty hàng không điều tra, lập tức có thể tra được bọn họ chạy trốn tới nơi đâu rồi!

"Anh thích lái xe, tự do tự tại."

Vãn Vãn không nói thêm gì nữa, không có oán trách, không có phản đối, đi theo anh, chính là đi theo hạnh phúc.

Mà anh bắt đầu gọi điện thoại cho phụ tá của Tống Ngữ Yên .

"Hiện tại tôi phải đi công tác, lúc trở về sẽ điện thoại cho cô ấy, nếu như Ngữ Yên có bất kỳ vấn đề gì không hiểu thì có thể hỏi anh Hai tôi, tôi nghĩ.... chắc chắn anh ấy sẽ vui lòng...." Nói xong không đợi phụ tá của Tống Ngữ Yên có bất kỳ kháng nghị gì thì anh đã trực tiếp cúp điện thoại di động.

Cả hai đều tắt máy.

"Như vậy được không...." Vãn Vãn hơi nhíu mày hỏi.

Như vậy cô có thể trở thành bạn gái trước đáng sợ trong mắt của Tống Ngữ Yên hay không? Cô quyến luyến, đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất "Một nhà ba người" bọn họ cùng đi du lịch với nhau, nhưng mà.... Đối với bạn gái của anh sẽ không công bằng.

Suy nghĩ một chút, Vãn Vãn khẽ cắn răng, đang chuẩn bị lên tiếng từ chối.


Còn chưa có muộn, tất cả vẫn còn kịp.

"Không có gì là không được, học sinh có thể trốn lớp thì thầy giáo cũng có thể giống vậy." Anh nhún vai một cái trả lời.

Học sinh? Thầy giáo?

Vãn Vãn sửng sốt một chút.

"Em cho rằng giữa anh và Tống Ngữ Yên có bao nhiêu mập mờ?" Vừa lái xe anh vừa bật cười.

Phương thức anh dùng để nắm tay Tống Ngữ Yên cho tới bây giờ chỉ là nắm cổ tay mà thôi.

"Không phải hai người muốn kết hôn sao?" Vãn Vãn kinh ngạc hỏi.

Chỉ là học sinh và thầy giáo, vậy cái loại tâm tình ê ẩm ** rất muốn khóc kia của cô là cái gì?

“Đúng là Tống gia có ý định này nhưng mà cũng phải xem thử anh có đồng ý hay không đã." Anh trả lời: " Trước đó anh đồng ý với chủ tịch Tống không giải thích chuyện này với bên ngoài là vì muốn tạm thời ổn định “lòng quân” ở Tống thị."

"Chẳng qua là rất nhức đầu, Ngữ Yên không có một chút tài năng buôn bán nào, để cho cô ấy tiếp quản Tống thị thì quá mức gượng ép rồi cho nên chủ tịch Tống sẽ tìm một CEO, mà anh sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức cố vấn cho Tống thị mấy năm cho đến khi Ngữ Yên tìm được một người khác." Tình nghĩa thanh mai trúc mã, anh phải giúp việc này.

Vãn Vãn ngơ ngác nhìn anh, cho nên anh và Tống Ngữ Yên cũng không phải là một đôi?

"Nhưng mà cô ấy đối với anh...."

"Rất nhanh anh sẽ tìm được người con gái mình muốn kết hôn, lúc đó Ngữ Yên sẽ không suy nghĩ quá nhiều đâu." Anh cắt đứt cô.

Anh nhìn ánh mắt của cô, khiến gương mặt Vãn Vãn nóng lên, trống ngực đập thình thình, không có biện pháp tiếp tục hỏi nữa chỉ có thể nói sang chuyện khác:

"Lái xe đến Thanh Đảo mất bao lâu?"

"8, 9 tiếng thôi." Cẩn thận tính toán, hừ, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Thượng Hải.

"Thật lâu...." Như vậy cô cũng không cần lo lắng là đường xá quá ngắn, sẽ phải lập tức xa cách? !

"Em mệt mỏi thì ngủ một giấc đi, lúc đến anh sẽ gọi em."

Rốt cuộc cũng thuận lợi nhanh chóng thông qua kiểm quan, anh cầm hộ chiếu, bọn họ bắt đầu "Bỏ trốn" rồi !

"Được." Khóe môi Vãn Vãn khẽ cong lên, dựa vào thành ghế, không chống đỡ được cơn buồn ngủ nữa, mấy phút sau đã ngủ mất rồi.


Trên xe mở nhạc nhẹ.

Trên đường đi, rõ ràng phong cảnh dọc đường rất buồn tẻ, nhưng mà tim của anh lại muốn bay lên.

....

Buổi sáng, chưa tới bảy giờ bọn họ đã tới Thanh Đảo.

Anh thuê phòng ở một khách sạn cao cấp năm sao, dĩ nhiên là anh dùng tên "Giang Hãn".

Ôm Vãn Vãn trở gian phòng, lúc đặt lên giường thì cô vẫn ngủ rất ngon như cũ, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ, trong lúc ngủ mơ cô quay về phía anh cười vui vẻ.

Giang Diệc Hãn cũng nằm xuống bên cạnh cô, dùng đầu ngón tay mơn trớn lông mày, mắt, mũi của cô....

Chuyện này xa xôi tưởng chừng như kiếp trước, anh còn tưởng rằng kiếp này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tâm tình khổ sở, linh hồn trống rỗng, trong chớp nhoáng này dường như tất cả đều được bồi thường.

Bởi vì bọn họ ở chung một chỗ, gối lên cùng một cái gối đầu, đang đắp cùng một cái chăn bông.

Mất khống chế.

Cuộc đời của anh, đạo đức của anh, tình cảm của anh, toàn bộ đều mất khống chế.

Đầu ngón tay của anh chạm đến bờ môi của cô thì dừng lại, bởi vì khoảng cách gần như thế làm anh phát hiện đôi môi của cô có hơi sưng.

Rõ ràng chính là bị người khác đối xử thô bạo....

Lòng ghen tỵ nổi lên, căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại, bên trong phòng ánh sáng lờ mờ giấu đi gương mặt kiên nghị tuấn nhã của anh.

Anh nghiêng người, dứt khoát hôn lên môi cô.

Không để cho nơi đó lưu lại bất cứ hơi thở của người nào nữa!

Bốn phía tản ra một mùi hương mê người, hơi thở quen thuộc khiến Vãn Vãn thở dài một hơi, cô cho là mình đang ở trong mộng, vì vậy cô đưa tay ôm lấy anh.

Lưỡi của anh tiến vào dò xét **, trong ngượng ngùng, Vãn Vãn cảm giác lòng mình có một lổ hỗng bị xé ra, tất cả tình cảm bị đè nén đều phát tiết ra ngoài.

Lưỡi cùng lưỡi, ngọt ngào dây dưa.

Cho đến....

Ngực cảm thấy lạnh lẽo, nút áo bị mở ra, Vãn Vãn từ từ mở đôi mắt mơ hồ, ánh mắt vẫn ngơ ngác kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế áo ngực của cô đã bị cởi ra, mà anh thì đang nghiêng người ghé vào trên người của cô, liếm hôn nơi mềm mại.

Thấy cô tỉnh, anh ghé vào bên tai của cô, nói rất khẽ:

"Vãn Vãn, anh muốn em, anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm bảo bảo bị thương...."


Anh thừa nhận anh rất xấu xa, trong quá trình bỏ trốn, anh nhất định phải làm thứ gì đó, không cho cô quay trở lại cuộc hôn nhân kia nữa.

Giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai cô, Vãn Vãn giống như sắp bị hòa tan, cả người mê mẩn mờ mịt, cô ngây ngốc nhìn anh cởi quần áo của mình, cũng ngây ngốc giơ tay lên mặc cho anh cởi quần áo của cô.

"Vãn Vãn, anh yêu em."

Vẫn còn đang nằm mơ sao? Trong mộng, anh chợt ẩn chợt hiện **, liếm mút nơi đẫy đà của cô, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp gần giống như thâm tình nhìn cô, nói ra ba chữ mà cô luôn tha thiết ước mơ kia.

"Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu." Mặc anh làm xằng làm bậy, môi Vãn Vãn khẽ nhếch, đột ngột thốt lên lời thổ lộ.

Giấc mộng này thật đẹp....

Trong mộng không cần khổ cực che giấu tim của mình.

Câu thổ lộ này khiến Giang Diệc Hãn ngoài ý muốn cứng lại, không để ý đến kế hoạch xâm chiếm đang tiến hành dở của mình, anh nâng mặt lên nhìn cô thật sâu.

"Không thay đổi?"

"Ừ, chưa bao giờ."

Xác định lòng của cô, trong tròng mắt đen của anh mang theo vài phần tươi cười, chỗ sâu nhất con ngươi còn có một ngọn lửa, chậm chạp nhè nhẹ vỗ về tóc của cô.

"Vậy tại sao.... lại cùng anh Hai của anh ở chung một chỗ?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Đây là điều vẫn luôn làm cho ngực của anh không thoải mái.

Một giọt nước mắt của Vãn Vãn chảy xuống.

Nguyên nhân này cho dù là trong mộng thì cô cũng không dám nói cho anh biết: "Thật xin lỗi...."

Câu thật xin lỗi này thắt chặt tim của anh.

"Đừng khóc, không phải là lỗi của em ! Không phải là uống rượu say không cẩn thận mang thai sao? Anh X con mẹ nó không thèm để ý!" Anh ôm chặt cô: "Đừng nói thật xin lỗi, là anh không nên đồng ý tạm thời chia tay! Chỉ cần em vẫn thích anh là đủ rồi, những thứ khác anh hoàn toàn không thèm để ý!"

Cô giống như đứa bé của anh, anh nguyện ý bao dung cô vô điều kiện, tha thứ cho sai lầm vô tâm của cô!

Quả nhiên là mộng.

Vãn Vãn cười, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.

Một lúc lâu cũng không thấy cô nhúc nhích nữa, anh hơi thả cô ra.

Vậy mà cô lại rơi vào mộng đẹp lần nữa! ! !

Vậy thì anh phải làm thế nào? Giang Diệc Hãn cười khổ, rũ mắt nhìn thứ cứng rắn của chính mình, thật là....

Anh hùng không đất dụng võ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui