Sáu giờ sáng, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào từ khe hở, Vãn Vãn say đến mức nằm sấp trên ghế sa lon tự nhiên tỉnh lại.
Nhưng mà, tâm tình của cô vẫn như cũ không tốt lên nổi.
Sinh nhật của cô đã qua, không còn có lý do trốn tránh nữa rồi.
Trong thân thể của cô giống như có hai linh hồn, một người tên là không buông, một người tên là vứt bỏ, hai linh hồn đồng thời hung ác dắt lòng của cô, một cái thì muốn tiếp tục ngốc… Một linh hồn khác, lại vung lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim cô, để cho cô nhanh chóng tỉnh lại.
Lương Vũ cũng tỉnh, hai người đều có chút nhếch nhác, đánh răng qua quít, cầm khăn mặt nhỏ lau mặt, lúc bước ra gần như đã không còn ai ở trong trung tâm giải trí.
Lúc ở cửa ra vào đứng chờ xe, cô mở điện thoại di động ra.
Nghe Lương Vũ nói, dường như tối ngày hôm qua anh vô cùng tức giận.
"Diệc Hãn say quá, ở phòng 1803, nhanh tới." Vừa mở điện thoại di động ra, cô đã nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này.
Người gửi tin, lại là Phó Vịnh Bội.
Tim Vãn Vãn thoáng chốc se lại, Lương Vũ vừa lúc bắt được một chiếc taxi, "Lương Vũ, taxi để mình lên trước, mình có việc gấp!" Cô vội vàng lên xe.
"Này, sáng sớm, chỗ này rất khó bắt xe! Tiền xe cậu trả, mình đi với cậu!" Lương Vũ không chịu lên xe theo.
...
Hơn sáu giờ một chút, Giang Diệc Hãn đỡ trán như muốn nứt ra, cũng tỉnh lại.
Chỉ là, vừa tỉnh lại, anh liền phát hiện sức lực không đúng, trên ngực của anh, một dáng người nóng bỏng đang dán vào.
Anh ngồi dậy, mỹ nhan đè trên lồng ngực anh cũng lặng lẽ tỉnh lại, Phó Vịnh Bội cố ý nửa chống người lên, bộ ngực khêu gợi làm cho người ta hiệu quá cao ngất.
Anh lạnh mắt nhìn.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Anh say, em lại tìm thấy thẻ phòng trong túi áo anh." Phó Vịnh Bội cười nói.
Cô không hề đề cập tới, hôm qua sau khi Vãn Vãn đi, từng cử động của anh, cô đều thời khắc giám thị, tùy thời xuống tay.
"Tôi đang hỏi cô, tại sao ở trên giường tôi?" Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh.
"Hãn, ngày hôm qua anh uống say, rất nhiệt tình đó!" Phó Vịnh Bội không bị đông lạnh, ngược lại cười cười vươn cánh tay trần trụi ra ôm lấy anh.
Dưới chăn, anh với cô không một mảnh vải che thân.
"Có muốn một lần nữa hay không?" Trong tay Phó Vịnh Bội nhiều hơn một hộp hình vuông, giơ lên trước mặt anh, quyến rũ nói.
Đó là bao...
"Phó Vịnh Bội, cô nên tìm bác sĩ kiểm tra đầu óc một chút!" Anh không bị quyến rũ, không chút cử động, lạnh lùng đẩy cô ra, bước xuống giường, bắt đầu tìm quần áo của mình.
Chân của anh vừa mới đặt xuống đất, liền dẫm lên một vật thể sền sệt.
Đó là một bao… đã dùng qua.
"Hãn, thật sự không muốn nhào tới nữa à?" Lời của anh không làm Phó Vịnh Bội cảm thấy khó chịu, cô thậm chí thoải mái vén chăn lên, bày ra thân thể trần trụi xinh đẹp của mình, cô cười thần bí, "Tối hôm qua, anh đã vô cùng mãnh liệt đấy..."
"Phó Vịnh Bội, mọi người hảo tụ hảo tán, đừng tự rước lấy nhục đem một tia tình cảm cuối cùng của tôi với cô diệt sạch!" Anh xoay người, hầm hầm giận giữ cắt đứt lời cô.
Tâm tình của anh vô cùng không tốt, đừng làm phiền anh!
Phó Vịnh Bội cứng ngắc, đột nhiên phải chịu tính khí nóng nảy của anh, cả người tê dại, cô nhắm mắt, "Hãn, anh yêu em mà..." Vốn là, cô cảm thấy mình rất hiểu anh, nhưng mà hiện tại phát hiện mình càng ngày càng không hiểu người đàn ông trước mắt này.
Anh mặc kệ cô, tiếp tục quay lưng lại, mặc quần lót vào, sau đó là áo sơ mi.
"Phó Vịnh Bội, công việc kết thúc, cô lập tức trở về Thượng Hải đi! Cô đã động đến ranh giới cuối cùng của tôi, đừng ép tôi đối phó với cô!" Anh vừa cài nút áo, vừa mặt không chút thay đổi nói, "Tôi đã có bạn gái, nếu như cô vẫn cứ tiếp tục quấy rối, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Chuyện tối ngày hôm qua, anh hi vọng cô thông minh một chút, ngoan ngoãn câm miệng, đừng kéo dài vở kịch nháo này nữa!
Thật ra thì, tính tình của anh thật sự không tốt như vậy, ôn hòa sáng sủa chỉ là vẻ ngoài của anh.
"Rõ ràng anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn kim cương năm đó anh cầu hôn với em, như vậy còn nói dối không còn tình cảm với em?" Phó Vịnh Bội mềm giọng nói, cố ý coi thường giận giữ của anh.
Giang Diệc Hãn ngạc nhiên.
Nhẫn kim cương? Nhẫn kim cương gì? Một lúc lâu, anh mới nhớ tới, năm ngoái anh từng mua một chiếc nhẫn kim cương, nhưng mà sau khi bị tổn thương tình cảm, anh căn bản không nhớ mình vất chiếc nhẫn kim cương ở chỗ nào rồi.
Cũng có khả năng, anh đúng là phiền lòng đến nỗi mà "Giấu" quá tốt...
"Đợi chút, làm sao cô biết tôi ‘giấu’ chiếc nhẫn kim cương?" Nút áo cũng chỉ cài được một nửa, anh thông minh đã phát hiện có cái gì không đúng.
"Là bạn gái nhỏ của anh, ngày hôm qua cầm chiếc nhẫn tới hỏi em, kết quả nhận rõ thực tế, khóc lóc đi về!" Khóe môi Phó Vịnh Bội giương lên nụ cười hài lòng.
Sống lưng anh lạnh run.
Không cần hỏi, anh đã rõ Phó Vịnh Bội nói gì với Vãn Vãn, không trách được, tối hôm qua Vãn Vãn không đến chỗ hẹn! Sự việc từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm, anh có ý nghĩ muốn bóp chết Phó Vinh Bội
"Leng keng." Chuông cửa phòng kêu lên.
Phó Vịnh Bội nở một nụ cười cổ quái, đáng tiếc, Giang Diệc Hãn một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô, tự nhiên không hề phát hiện.
"Là em gọi phục vụ đưa bữa sáng lên, hiện tại em có chút không tiện, anh mở cửa dùm em." Phó Vịnh Bội rốt cuộc cầm chăn đắp lên thân thể mình, chỉ lộ ra vai trần.
Không suy nghĩ gì nhiều, Giang Diệc Hãn chân dài một bước, mở cửa.
Chỉ là, cửa vừa mới mở, anh lập tức cứng ngắc.
"Nghe nói anh uống say, em tới đón anh về nhà." Vãn Vãn hít một hơi, mỉm cười trả lời.
Cô nghĩ thông suốt, cho dù không làm người yêu được, cô cũng muốn làm bạn bè của anh.
"Em đi ra ngoài trước!" Sắc mặt Giang Diệc Hãn đã có biến hóa, anh lập tức đẩy Vãn Vãn ra ngoài.
Phản ứng quá mức của anh, khiến Vãn Vãn sợ run, ý thức được cổ quái.
Nhưng, tất cả đều đã quá muộn.
"Diệc Hãn, có phải phục vụ đưa bữa sáng cho chúng ta hay không? Trước đừng cho cậu ta đi vào, để em mặc quần áo đã!" Bên trong, Phó Vịnh Bội mềm mại nói.
Giọng nói này quen tai như thế, nội dung càng làm cho cả người Vãn Vãn rét run.
Khi anh muốn đóng cửa phòng trước, Vãn Vãn đã dùng sức đẩy cửa.
Vãn Vãn hiện tại mới chú ý tới, anh lúc này căn bản là quần áo không chỉnh tề, áo sơ mi chỉ cài được một nửa, … chỉ có một cái quần lót bốn góc, dáng vẻ rất giống sau khi cô nhấn chuông cửa mới vội vàng tùy tiện mặc vào.
Tình huống như thế, cô làm sao có thể tỉnh táo?!
Vãn Vãn trước nay chưa từng có sực lực lớn như vậy, đẩy anh ra, xông vào phòng, Lương Vũ đứng ở cửa, cũng đã nghe thấy có cái gì không đúng, vội vàng đi vào phòng theo.
Sắc mặt của Giang Diệc Hãn, một hồi tái nhợt, lần nữa cảm thấy đầu đau muốn nứt.
"Vãn Vãn, nghe anh giải thích!" Anh xoay người, lập tức đuổi theo vào phòng.
Vãn Vãn đang không nhúc nhích Phó Vịnh Bội không một mảnh vải che thân đang nửa nằm trên giường.
Khuôn mặt Vãn Vãn lúc này trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, đôi môi của cô càng giống như bầu trời mùa thu xào xạc, một mảnh bụi cát.
"Tại sao là cô?" Phó Vịnh Bội nhíu mày, "A, đúng rồi, tối ngày hôm qua Diệc Hãn uống rượu say, tôi tốt bụng tin nhắn cho cô, bảo cô đến đón anh ấy, nhưng mà cô lại không đến!"
Cô nhìn thấy cũng không phải ảo giác, bởi vì trên đất còn ném hai bao… đã dùng qua.
"Cho nên, tôi không thể làm gì khác hơn là đưa anh ấy về phòng..." Phó Vịnh Bội ý vị sâu xa, lại rất xin lỗi nhìn cô một cái, "Ai, chúng tôi đều uống chút rượu, cho nên rất..."
Vãn Vãn cảm giác tim mình lúc này, dường như đều bị màn sương đen dày đặc bao phủ, ngã vào vực sâu không đáy.
"Cô câm miệng!"
"Cẩu nam nữ!"
Đồng thời giận dữ ra tiếng là Giang Diệc Hãn cùng Lương Vũ.
Vãn Vãn chỉ cảm thấy bẩn thỉu.
Bẩn thỉu đến mức sắc mặt của cô tái nhợt, đôi tay kìm lòng không được run rẩy, đầu óc càng trở nên trống rỗng.
"Tại sao? Chúng ta còn chưa chia tay! Anh đã vội vàng như vậy sao?" Toàn thân Vãn Vãn đều đang run rẩy, trong nháy mắt cảm xúc liền tan vỡ, cô nhịn đau không được khóc thành tiếng, chất vấn anh.
"Em nghe anh giải thích, bất kể ánh mắt em thấy cái gì, nhưng mà không có, căn bản không có!" Giang Diệc Hãn cầm bả vai của cô, muốn cho cô tỉnh táo lại.
Vừa rồi rõ ràng anh chỉ thấy được một bao… đã dùng qua, hiện tại thế nào thành hai?! Anh thật là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Lúc này Vãn Vãn càng thêm lâm vào trong cảm xúc đau lòng thảm thiết, căn bản không cách nào tự kềm chế, bất kỳ lời nói nào của anh đều không nghe vào được.
"Chúng ta chia tay đi, tôi thành toàn các người, tôi thành toàn các người!" Vãn Vãn vừa khóc vừa cười, đau lòng đến muốn chết đi.
"Lời của anh nói với em, em đã nghe thấy chưa? Đúng là anh uống say, nhưng mà chưa làm qua chuyện phản bội em, không có, không có!" Anh hô to.
Tình tiết xung đột cẩu huyết như vậy, làm sao anh lại xui xẻo để gặp phải? Đáng chết nhất là, trên đất tại sao có thể có bao… ? !
Đầu Vãn Vãn tê dại, mắt như muốn mù, tai như mất đi thính giác, một câu cô cũng không nghe lọt, chỉ là mất hồn không ngừng lầm bầm lặp lại, "Tôi sẽ không tha thứ cho anh... Chúng ta chia tay, tôi muốn chia tay với anh..."
Nghe được cô nói hai chữ "Chia tay", Giang Diệc Hãn lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi là gì, e ngại giống như lần đầu tiên chích ma túy, níu lấy cổ của anh, để cho anh căn bản không cách nào hô hấp.
"Không cần phải nói gì với đôi cẩu nam nữ này, chia tay! Để cho hai người bọn họ… phong lưu khoái hoạt đi!" Lương Vũ bắt được tay Vãn Vãn, kéo cô ra ngoài, "Vãn Vãn, đừng vì loại đàn ông thối nát này mà rơi một giọt nước mắt!"
Vãn Vãn chân nhũn ra giống một con búp bê, mặc cho Lương Vũ dắt đi.
"Vãn Vãn, anh không đáng để tin tưởng như vậy sao?!" Anh cũng hoảng hốt kéo cô lại.
Anh sợ, anh thật sự sợ, loại sợ hãi này, giống như ngày tận thế, khó có thể hình dung.
Một đoàn trong hỗn loạn, anh loáng thoáng cảm thấy được, một loại tình cảm, đã sớm ở lúc không nhận thức được mà thay đổi.
Thì ra là, anh đã sớm bất tri bất giác thích…, trái tim đã từ từ bị cô chiếm cứ.
Nếu không, lúc này anh chỉ cần dùng lý trí giải quyết, mà sẽ không hoảng hốt đến luống cuống như vậy.
"Chúng ta chia tay thôi." Trái tim cháy đến dập nát, cháy đến tuyệt vọng, Vãn Vãn hất tay anh ra, xoay người vọt ra khỏi phòng.
Không người nào có thể cản cô, cũng không có ai có thể gọi cô lại.
Lương Vũ vội vàng đuổi theo, Giang Diệc Hãn đuổi theo mấy bước, phát hiện mình như bây giờ chạy ra, chỉ biết sẽ trở thành Sắc Ma, anh chỉ có thể vội vã trở về bắt đầu mặc quần.
"Như vậy cũng tốt, cô ấy cũng sẽ không đơn phương nữa, vẫn hy vọng với một hạnh phúc không tồn tại." Phó Vịnh Bội ngồi ở trên giường lành lạnh nói.
"Phó Vịnh Bội, tôi sẽ khiến cho cô chết cực kỳ thê thảm!" Ánh mắt Giang Diệc Hãn lạnh lùng cuối cùng lườm cô một cái.
Phó Vịnh Bội không khỏi run lên một cái.
Giang Diệc Hãn không có thời gian dừng lại, lung tung đi giày xong, nhếch nhác đến ngay cả dây giày cũng không kịp buộc, anh lại lần nữa vọt ra khỏi phòng.
Bốn phía, nào còn bóng dáng của Vãn Vãn!
Không kịp chờ thang máy, anh vội vã chạy xuống cầu thang an toàn, anh sợ đến tinh thần muốn vỡ ra, chỉ muốn nhanh lên một chút đuổi theo...
Vãn Vãn, Vãn Vãn, tỉnh táo lại, nghe anh giải thích, nghe anh giải thích!
Chạm mặt một người đàn ông mang mũ lưỡi trai, cũng bước nhanh xuống cầu thang, lúc gần lướt qua anh...
Đột nhiên, anh bụng một hồi đau đớn, sau khi lưỡi dao sắc bén sáng choang vô tình rút ra, máu đỏ tươi chảy ra ào ào.
"Phóng viên Giang, đã sớm cảnh cáo cậu, xen vào việc của người khác sẽ không có kết quả tốt!" Giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên bên tai anh, khóe miệng tên đàn ông mang mũ lưỡi trai như như tê liệt cười lạnh.
...
Không có bước chân của anh đuổi theo, cửa vừa lúc có xe taxi, Vãn Vãn ngồi lêm xe, lần nữa đau đớn khóc thành tiếng.
Anh: Cẩu huyết every where! Mọi người thanks thật nhiều để có chương mới nha, còn nhiều điều bất ngờ lắm đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...