Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Vãn Vãn mặt không chút thay đổi nghe Phó Vịnh Bội đang diễn trò, cô có ngốc hơn nữa cũng biết lời nói của Phó Vịnh Bội không thể tin, nếu như Phó Vịnh Bội có thể nắm trong tay việc quay lại với Diệc Hãn, người ngả bài hôm nay sẽ là anh, mà không phải Phó Vịnh Bội.

Thật xin lỗi, tình yêu của chúng tôi làm tổn thương đến cô, cho cô hi vọng lại đổi về nước mắt, nhưng mà, anh ấy không yêu cô, thay vì ba người cùng khổ sở như vậy, không bằng làm ơn thành toàn chúng tôi?

Nếu như Diệc Hãn muốn chia tay, anh sẽ không gửi những tin nhắn kia cho cô! Coi như Diệc Hãn thật sự không yêu cô, nhưng mà, thế thì sao? Chỉ cần Hạ Vị Vãn cô một ngày không đề cập tới việc chia tay, lấy tính cách của anh ấy, anh sẽ không vứt bỏ người không phạm bất kỳ sai lầm nào là cô!

Vãn Vãn biết, Phó Vịnh Bội căn bản là ngẩng đầu ngóng nhìn cô và Diệc Hãn sớm chia tay! Vãn Vãn không muốn mắc mưu, nhưng mà nội tâm của cô rất tầm thường, không thể tránh khỏi vẫn sẽ sôi trào mãnh liệt.

Bởi vì, Phó Vịnh Bội nói không phải là sự thật sao? Nếu như Phó Vịnh Bội đối với anh không có bất kỳ ảnh hưởng gì, anh làm sao có thể chấp nhận cô để trốn tránh? Sợ rằng, trong lòng của Diệc Hãn thật sự vẫn còn Phó Vịnh Bội.

Tim của Vãn Vãn như rỉ máu.

Lúc ở đại học, cô tận mắt nhìn thấy anh có bao nhiêu chung tình. Chỉ là hiện tại, tình yêu của bọn họ, thật sự tổn thương tới cô…

Cô rất yêu anh, nhưng mà cô lại chỉ mong hai người chưa từng bắt đầu.

Bởi vì, hạnh phúc vui vẻ anh mang lại, lúc này lại trở nên nực cười như vậy.

Vãn Vãn chậm rãi hít sâu một hơi, "Có được trọn vẹn hay, có muốn chia tay hay không, không phải do cô định đoạt, mà nên là anh ấy nói với tôi, không phải sao?"

Câu trả lời của Vãn, khiến ánh mắt Phó Vịnh Bội ôm hận mấy giây, vốn tưởng rằng bị bản thân nói như vậy, Vãn Vãn sẽ giống như một con thỏ nhỏ đau lòng đến khóc không ngừng, nhưng không nghĩ đến cô lại có thể không chút cử động.

Câu trả lời của Vãn Vãn cũng dọa sợ luôn Lương Vũ, Lương Vũ kinh ngạc một lúc lâu, sau đó ánh mắt giống nhìn quái thú quan sát Vãn Vãn cùng Phó Vịnh Bội.

Dù sao Vãn Vãn trả lời gần như trắng ra, cô biết Vãn Vãn gần như chưa bao giờ phản bác người khác, càng sẽ không nói lời nói mang gai này, ý tứ của những lời này, dường như là...

Tình địch?! Không thể nào!

"Vãn Vãn, hiện tại chủ biên Phó vừa mới bị hủy hôn ước, áp lực rất lớn, làm phụ nữ, chúng ta không phải nên bày tỏ chút đồng cảm sao?" Lương Vũ bắt đầu thử dò xét họ.

Vãn Vãn cũng không nguyện ý tiếp tục dây dưa: "Xin lỗi, tôi đi trước..." Vãn Vãn muốn đi.


Chẳng lẽ thật sự là tình địch? Lương Vũ vội vàng lại kéo Vãn Vãn lại.

"Cô Lương, làm chuyên mục **, có thể thỉnh giáo cô một vấn đề không?" Phó Vịnh Bội ngược lại lên tiếng.

"Chủ biên Phó, đừng khách sáo như vậy, bạn của Vãn Vãn cũng chính là bạn của tôi! Muốn hỏi cái gì vậy?" Lương Vũ cười giả dối, lần nữa kéo Vãn Vãn trở về chỗ ngồi.

Thua người không thua trận, sợ cái gì! Mặc dù, trên miệng Lương Vũ luôn la hét ghét Vãn Vãn, hành động toàn chiếm tiện nghi của Vãn Vãn, nhưng mà, Lương Vũ cô có thể bắt nạt Vãn Vãn, những người khác thì không được!

"Tôi muốn hỏi cô Lương, cô cảm thấy đàn ông có biểu hiện gì, mới thật sự là đang yêu một người phụ nữ?" Phó Vịnh Bội cười hỏi.

Lương Vũ trầm ngâm chốc lát, cân nhắc từng câu từng chữ, "Tình cảm giữa nam nữ thật ra thì rất phức tạp, người đàn ông yêu cô sẽ rất cưng chiều cô, giống như bạn trai Vãn Vãn, chính là yêu thảm cô ấy rồi! Nhưng có một số đàn ông, tâm tư luôn tương đối thô sơ giản lược, cho dù rất yêu cô, nhưng mà anh ta vẫn luôn chọc cô tức giận, ngay cả mình cũng không hiểu lỗi của mình ở đâu! Nhưng mà, cái này thì có quan hệ gì, cho dù suốt ngày ầm ĩ, cũng là đánh là thương mắng là yêu, mấy người phụ nữ bên ngoài đừng có mà mơ tưởng chen vào!" Lương Vũ nói với Phó Vịnh Bội.

Ban đầu, Lương Vũ đã cảm thấy hôm nay Vãn Vãn là lạ, thì ra là tình cảm xuất hiện nguy cơ, hơn nữa, tình địch trước mắt này thật nguy hiểm!

"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy, cưng chiều không nhất định đại biểu cho tình yêu!" Phó Vịnh Bội vô tình hay cố ý nhìn Vãn Vãn một cái, "Vãn Vãn, anh ấy có từng nói yêu cô sao?" Phó Vịnh Bội rõ ràng, Diệc Hãn mặc dù là một người tình lãng mạn, nhưng mà, giống nhau, anh cũng là không thích mấy tên đàn ông đem yêu giắt mép.

Vãn Vãn cứng đờ, rũ con mắt, mặt không chút thay đổi.

"Người đàn ông yêu mình, không nhất định phải đem thề non hẹn biển giắt trên miệng, có lẽ người yêu mình nhất, là người không dễ dàng làm ra một cái hứa hẹn nhất!" Lương Vũ lập tức phản bác.

Vãn Vãn rất muốn cười, không, không phải vậy.

Cô cũng đã từng cho là như vậy, nhưng mà, trong lúc vô tình nghe được anh và Chức Tâm nói chuyện với nhau, cô mới biết, mình quá sai lầm rồi.

"Thề non hẹn biển? Xem cô ấy như một em gái nhỏ, đàn ông cần phải thề non hẹn biển thế nào đây?" Phó Vịnh Bội cười rộ lên.

Tim của Vãn Vãn lại bị đâm một nhát.

"Có lẽ anh ấy coi tôi như đứa bé, nhưng mà, tôi không phải em gái của anh ấy!" Vãn Vãn rốt cuộc ngước mắt, cường điệu, "Tình yêu của mỗi người không giống nhau, có lẽ ngày hôm qua anh ấy từng tặng cô hoa hồng, nhưng mà, hôm nay có lẽ trong lòng của anh ấy vì tôi mà nở đầy hoa!" Cô không thể khóc, cô không thể thua!


Ít nhất cho dù chảy nước mắt, nhưng mà cô và Diệc Hãn cũng đã có một đoạn vui vẻ hạnh phúc ngắn ngủi!

Phó Vịnh Bội sau khi nghe xong, cười, "Quả nhiên vẫn là em gái nhỏ, thật là sống mơ mộng mà!"

"Mỗi khi anh ấy có quyết định trọng đại gì, trước hết anh ấy sẽ muốn nghe đề nghị của cô một chút sao? Tôi chắc là anh ấy sẽ không đúng không, ai lại cùng em gái nhỏ thương lượng mấy chuyện như vậy? Không cách nào sóng vai, đó là tình yêu hay sao?!"

Bị lạnh lùng châm biếm như vậy, sắc mặt của Vãn Vãn trở nên hơi khó coi, Lương Vũ cũng giống vậy, "Vậy đối với yêu hay không yêu, chủ biên Phó có cao kiến gì sao?"

Lúc này, Phó Vịnh Bội chuyển hướng sang Lương Vũ.

"Tôi à, chưa làm qua chuyên mục tình cảm, cho nên, tôi cảm thấy tình yêu cũng không phức tạp, ngôn ngữ có thể vặn vẹo làm giả, cảm giác mới là chân thật nhất , tình yêu có thể thể hiện trắng ra, tỷ như, đàn ông thay phụ nữ khẩu giao."

"Phụt" nghe rõ lời nói của Phó Vịnh Bội, một hớp cà phê trong miệng Lương Vũ thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Này, này, Phó Vịnh Bội này nói chuyện cũng quá cay đi? Ngay cả Lương Vũ tự nhận rất cay cú cũng cam bại hạ phong.

"Cô Lương, cô cảm thấy tôi nói có đúng không? Ở phương diện tính phúc chỉ cần không phải đàn ông vô cùng dâm loạn, bọn họ sẽ thay người phụ nữ mình không yêu khẩu giao sao? Sợ rằng không đúng không, e rằng bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng bẩn đi? !" Phó Vịnh Bội luôn miệng hỏi ngược lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vãn Vãn, "Vãn Vãn, cô thấy tôi nói có đúng hay không?"

Vãn Vãn cương cứng bất động.

Không biết xấu hổ!

Lương Vũ cũng cứng đờ, bởi vì, tên khốn Diệp Thần kia, chỉ biết bắt cô thay anh ta... Chưa bao giờ thay cô...

"Chuyện tình nam nữ, Vãn Vãn thì biết cái gì? Vãn Vãn chúng tôi có thể còn là **, coi như không phải, ở trên giường cũng khẳng định lật người cũng không dám!" Lúc này, Lương Vũ chịu thừa nhận Vãn Vãn cực kỳ thuần khiết rồi.

Là Diệp Thần ngu dốt, lại có thể bị cô tùy tiện nói mấy câu liền tin tưởng Vãn Vãn chỉ là giả vờ chính đáng, thật ra thì rất phóng khoáng.

"Vãn Vãn thật sự là rất thuần khiết ! Bạn trai đối với cô cũng không có cơ hội biểu hiện ‘ yêu ’!" Giọng nói của Phó Vịnh Bội mang theo chút châm chọc không thể nghe , "Vãn Vãn, quan hệ **, tôi so với cô quen thuộc hơn, cô có thể xin tôi chỉ dạy!"


Vãn Vãn cảm giác mình thật sự không thể ngồi cùng bàn với Phó Vịnh Bội nữa, "Xin lỗi, tôi đi trước!" Lần này, cô lần thứ ba đứng dậy.

Vãn Vãn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Lương Vũ sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo, giọng mang chỉ trích, "Vãn Vãn, cậu cứ chịu thua như vậy?!"

Vãn Vãn dừng bước, cô không quay đầu lại, cười nhạt, "Thua? Mình vừa bắt đầu đã thua rồi!" Tranh giành trên đầu môi thì có ích lợi gì, tim của anh không ở chỗ của cô, cô nhất định chính là thua!

Gần đây tâm tình của cô vô cùng sa sút, tại sao Phó Vịnh Bội vẫn còn âm hồn bất tán?

"Vãn Vãn, Phó Vịnh Bội nhắc đến cô gái vô tội nào đó, có phải là cậu hay không?!" Lương Vũ dứt khoát bóc trần.

Hàng mi buông xuống của Vãn Vãn run lên.

"Ừ." Cô đáp nhẹ.

Lương Vũ giận dữ, "Quả nhiên, Phó Vịnh Bội thật là một nhân vật lợi hại!"

"Cậu đừng tin lời của cô ta..., coi như Giang Hãn không có đối với cậu yêu chết đi sống lại, nhưng mà cũng không thể không có tình cảm! Tại sao phải nhường cho cô ta? Cậu không nhất định sẽ thua!"

Vãn Vãn nói, "Mình biết rõ, người anh ấy yêu chết đi sống lại, chưa bao giờ là mình. Nhưng, mình cũng vậy, cũng không nhất định thua."

Vẻ mặt Vãn Vãn vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà những lời này Lương Vũ nghe được lại cảm thấy thê lương không hiểu.

"Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ anh ấy thích cậu, chỉ là còn chưa nhận ra lòng mình thôi?!" Lương Vũ chỉ có thể khuyên cô như vậy.

"Lương Vũ." Vãn Vãn gọi tên cô.

"Có phải đàn ông chỉ làm cái đó cho người phụ nữ mình yêu hay không?" Vãn Vãn vô cùng nghiêm túc hỏi.

Cái vấn đề này, nhất thời khiến lòng Lương Vũ Phong nhốn nháo.

"Vãn Vãn, cậu..." Thật sự ngoài dự liệu, ở trước mặt cô, thật ra thì không phải Vãn Vãn đúng không, thật ra thì Vãn Vãn đang bị quỷ ám đúng không?

"Cậu chỉ cần trả lời mình, phải hay không phải thôi!"


Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như vậy của Vãn Vãn, khiến Lương Vũ cũng căng thẳng thần kinh theo, "Phải, tại sao hỏi như thế?" Có cái gì không đúng, có cái gì không đúng, Vãn Vãn đây là kia bị kích thích rồi hả ?

"Mình muốn tan xương nát thịt!" Vãn Vãn hạ quyết tâm.

...

"Giang Hãn, còn chưa tan làm?" Mấy ngày nay không bận gì, thời gian vừa đến, các đồng nghiệp trong tòa soạn vội vàng dọn dẹp chuẩn bị tan làm.

"Ừ." Anh vẫn không nhúc nhích, vẫn còn ở lại sửa sang lại bài tin tức.

"Ah, kỳ lạ nha, trước đây không phải rất hăng hái, vừa tan tầm liền chạy đi sao?" Các đồng nghiệp cảm thấy kỳ quái.

Giang Diệc Hãn lười phải trả lời.

Chẳng lẽ để cho anh nói cho bọn họ biết, mấy ngày trước anh được bạn gái yêu cầu, cho nên nhiệt tình mười phần, mà bây giờ, anh cảm thấy mình chẳng khác gì bị vứt bỏ rồi?

Đeo túi lên vai, anh ai cũng không phản ứng, xuống lầu về nhà.

Mặc dù về đến nhà, Vãn Vãn vì đang sáng tác, vẫn không hề quan tâm đến anh, nhưng mà ít nhất có thể ở dưới một mái hiên, anh sẽ tương đối an tâm.

Chỉ là, vừa mới bước ra khỏi cửa công ty thì anh đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, luôn cảm thấy dường như có người núp trong bóng tối bí mật theo dõi anh.

Anh quay người lại, con mắt phờ phạc rã rượi nhất thời sáng bừng.

"Vãn Vãn, sao em lại tới đây?"

Anh vội vàng lại gần bạn gái, cảm xúc mênh mông, "Không phải viết văn, bảo anh đừng quấy rầy em sao?"

"Viết nhiều có chút mệt mỏi, nhìn thấy tin nhắn em liền chạy tới." Vãn Vãn mỉm cười gượng ép, "Có phải rất vui mừng hay không?"

Anh cười, khóe môi giương lên, mắt cong thành một vòng cung.

Anh tiến lên, dùng sức ôm lấy cô.

Không phải rất vui mừng, mà là cực kỳ vui mừng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui