Cùng sống chung dưới một mái nhà, có một vài chuyện đã xảy ra chút thay đổi, hơn nữa một khi vạch trần, rất khó tránh khỏi lúng túng.
Mặc dù anh đã tận lực giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
"Có lẽ sẽ.... có một ngày, tôi không thể làm bạn cùng phòng tốt của anh nữa ư? ...."
Anh tiếp thu logic không tệ, anh đã nói muốn làm bạn cùng phòng tốt vĩnh viễn, rất nhiều người nói tới đây liền dừng, nhưng cô bé tương đối ngốc này còn cố tình làm điều thừa hỏi thêm một câu như vậy.
Trong lòng cô bé đơn thuần kia khổ sở, anh chưa đến nỗi đoán không ra vài phần, cho nên làm hại anh đến bây giờ còn bị những lời này làm cho phiền lòng không dứt.
Từ khi anh trưởng thành đến giờ, phụ nữ bày tỏ tình cảm với anh thật sự rất nhiều, nếu như đến bây giờ mà anh còn chưa học được nghệ thuật cự tuyệt, vậy anh thật sự quá kém rồi. Nhưng lời nói của anh tốt đẹp hơn nữa, cũng sẽ tổn thương tâm của cô bé kia thôi? !
Anh chỉ sợ cô bé kia càng lún càng sâu, mới có thể quyết định nhanh chóng nói rõ ràng với cô.
Nhưng bây giờ anh hoài nghi, có phải mình quá trực tiếp rồi không? Hoặc là dùng là phương pháp không đủ ôn hòa? Đáng chết, anh không nên để lại chút dấu vết, hoặc là trước để ý kéo dãn khoảng cách với nhau, sau đó sẽ chậm rãi để cho cô có quá trình để vượt qua?
Có phải anh không nên chuyển vào đây? Mặc dù anh rất thích căn phòng này, nhưng ở thêm nữa, sợ rằng sẽ tạo thành bất tiện với cô bé kia.
Anh biết rõ, cô quá đơn thuần, rất không giống với những người phụ nữ anh từng quen biết.
Càng nghĩ, anh càng ảo não.
Vừa rồi cô bé kia bởi vì anh mà suýt bị người ta vô lễ, mà phương thức hồi báo này của anh có phải rất quá đáng rồi không?
Rạng sáng bốn giờ.
"Giang Diệc Hãn.... chuyển nhượng máy chơi game cho tôi đi...."
Anh giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán, anh đứng dậy xuống giường đi uống nước. Một trận choáng váng, chân thiếu chút nữa đứng không vững.
Thật sự là kỳ quái, tại sao luôn cùng là một giấc mơ?
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Anh bưng ly nước tựa vào bên tường, cảm giác tim đập nhanh sau khi tỉnh dậy từ ác mộng đã từ từ đập chậm lại.
Vãn Vãn rửa mặt xong, đi ra từ trong phòng tắm, thấy anh liền sợ hết hồn.
Mấy ngày nay, mặc dù bọn họ vẫn còn chung một mái nhà, nhưng bọn họ rất ít chạm mặt. Bởi vì mỗi ngày Vãn Vãn đều cố ý đi sớm về trễ, dáng vẻ vô cùng bận rộn.
Thật ra cũng không bận rộn cái gì? Chỉ là tránh anh mà thôi!
"Sắc mặt anh không tốt lắm." Muốn tránh ra nhưng thấy bộ dạng anh rất mệt mỏi, có vẻ không tốt lắm. Do dự một chút, Vãn Vãn vẫn tiến lên, mở miệng, "Hình như mấy ngày nay anh luôn gặp ác mộng...."
Trên thực tế, thoạt nhìn không phải chỉ là sắc mặt không tốt đơn giản như vậy, hốc mắt anh có chút thâm đen.
Bởi vì ở chung một chỗ cho nên khó tránh khỏi sẽ biết được rất nhiều việc, tỷ như gần đây ban đêm luôn nghe được tiếng nói mê giật mình của anh, hình như cứ sau mỗi đêm, anh đều sẽ gặp ác mộng liên tiếp.
"Ừ, gần đây nghỉ ngơi không tốt, cũng ngủ không ngon." Anh nhún vai một cái.
"Vẫn còn lấy tin chuyện xe rơi xuống sông ở trên cầu Đại Kiều sao?" Thật ra thì gần đây cô vẫn chú ý tin tức, đọc tất cả tin trên mạng, mọi người lan truyền càng ngày càng lợi hại, kiểm kê từng sự cố kỳ lạ phát sinh ở các cầu xây dựng trong mười mấy năm qua, làm cho người ta cảm thấy sởn da ốc toàn thân.
"Ừ, ngày ngày bám sát ở đó, nhưng tiến triển không nhanh." Anh uống một ngụm nước ấm, đứng một lát với cô như vậy liền cảm thấy cả người ấm lên, rất có tinh thần.
"Nghe nói gần đây nơi đó.... âm khí rất nặng, anh phải chú ý nhiều...." Cô vụng trộm lo lắng, lại không thể nói quá nhiều.
"Tôi không tin điều này!" Anh cười ha hả, còn nửa thật nửa giả cười giỡn rất ác liệt nói, "Nói ra hù chết cô, gần đây có người ở trong mộng của tôi đòi máy chơi game!" Là bởi vì anh làm chuyện xấu đoạt đồ của người khác mới luôn thấy ác mộng ư?
Vãn Vãn ngẩn ra.
Không hiểu là anh nói giỡn hay là nói thật.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chỉnh sửa túi đeo lưng, "Dù sao cũng không ngủ được, tôi muốn ra cửa sớm một chút!" Thật ra thì anh có chú ý tới vào giờ này mỗi ngày, cô đều sẽ ra cửa.
Một cô gái đi vào giờ này thật không an toàn, còn không bằng anh thức thời một chút.
"Đúng rồi, gần đây tôi tương đối bận rộn, đều sẽ ra cửa vào bốn, năm sáng, buổi tối thì mười một, mười hai giờ mới có thể trở lại!" Anh vừa mang giày vừa không quay đầu lại nói.
Bận rộn như vậy? Cô .... không cần phải né tránh nữa?
"Ừ, đi đường cẩn thận." Vãn Vãn đứng ở sau lưng anh, gật đầu.
Anh nói bọn họ là bạn tốt cùng phòng, cho nên cô nhất định phải lấy ra bộ dạng bạn tốt, không để anh bị quấy nhiễu.
"Đúng rồi, hình như tủ lạnh bị hư bộ phận làm lạnh rồi, cô rãnh thì gọi người tới sửa đi. Bây giờ thời tiết rất nóng, cô nhớ vứt hết thực phẩm hư bên trong, nếu không sẽ hôi chua đấy." Anh phất tay chào cô.
Trên thực tế sau bữa ăn tối ngày hôm đó, bọn họ vẫn không dùng cơm chung với nhau. Thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào, anh có về nhà nấu chút đồ, nhưng cô luôn nói rất bận, hại mỗi lần anh đều nấu quá nhiều, luôn còn dư lại.
Đi ra khỏi cửa, anh vỗ đầu một cái. Ách, hỏng bét, anh lại có thể chưa rửa mặt đánh răng liền chạy ra khỏi nhà rồi!
Bây giờ đã không thể trở về nữa, để tránh bị đoán được thật ra thì anh nhìn thấy cô cũng rất lúng túng. Việc khẩn cấp bây giờ là đi cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, chỉ có thể tùy tiện tìm nhà vệ sinh công cộng giải quyết một chút.
....
Sau khi đưa mắt nhìn anh rời đi, Vãn Vãn đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
Bên trong có cơm chiên trứng anh nấu khuya ngày hôm qua, Vãn Vãn lấy cơm chiên trứng ra.
Quả nhiên không có một chút độ lạnh, hình như tủ lạnh bị hư thật.
Chỉ là cô không có ném vào trong thùng rác, mà là ngồi ở trên bàn ăn, yên lặng dùng để làm bữa ăn sáng
Không thể lãng phí thực phẩm.
Cô giải thích hành vi của mình như vậy, nhưng trong lòng cô biết rõ tại sao cho dù mỗi ngày mình trốn tránh, nhưng vẫn luôn lén ăn những thứ cơm thừa kia.
Có lẽ, ngày anh ở nơi này sẽ không còn lâu đâu.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn điện thoại di động một chút. Vẫn chưa tới bốn giờ rưỡi, bình thường vào thời gian này cô đã sớm ra cửa, có khi thì đi dạo ở trong công viên một chút, có khi thì dứt khoát đi phòng khám bệnh giúp đỡ một chút. Chỉ là hôm nay không cần thiết nữa, mấy ngày sau này, có thể cũng sẽ không có cần nữa.
Nhưng cô không ngủ lại được nữa.
Yên lặng ăn thêm vài miếng cơm, ánh mặt trời còn chưa chiếu xuống trong phòng, gần đây luôn cảm thấy đặc biệt mất mác.
Vãn Vãn lại ngây ngẩn một hồi .
Âm khí trong phòng quá nặng, cô nhớ tới một chỗ. Có lẽ, năng lực của cô có thể làm được một chuyện cuối cùng cho bạn cùng phòng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...