Vãn Vãn vội vàng chạy tới cục cảnh sát, chị họ Dư Vấn thấy vẻ mặt cô quá mức lo lắng cho nên tự mình lái xe đưa cô tới.
Bên ngoài trời mưa phùn lâm râm, chị họ Dư Vấn còn chưa dừng xe lại mà Vãn Vãn đã muốn mở cửa nhảy xuống.
"Vãn Vãn, em đừng có gấp như vậy. Mang theo dù đi!" Dư Vấn ở phía sau kêu to.
Nhưng Vãn Vãn không quan tâm được nhiều như vậy, cô lao thẳng vào màn mưa, chỉ là chạy chưa được vài bước thì ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng lưng không đủ thẳng giống như cây gậy trúc có mấy chỗ gấp khúc rất quen mắt đang đứng tại cửa cục cảnh sát ló đầu vào nhìn, bước tới bước lui.
"Trần Kiệt?" Gặp được Sâu Róm ở đây làm cho Vãn Vãn có vài phần ngoài ý muốn.
Toàn thân đối phương ẩm ướt, tóc tai, quần áo giống như mới vừa từ trong nước lên, có thể vắt được ra nước, chắc hẳn là đã đứng dầm mưa một hồi lâu.
Trần Kiệt là tên thật của Sâu Róm, lần ăn cơm trước cô có nghe anh ta tự giới thiệu, Vãn Vãn không dám gọi thẳng tên trên mạng của anh ta, sợ anh ta sinh nghi.
"Hạ Vị Vãn? Cô là Hạ Vị Vãn bạn của "Đầu Gỗ"?" Trần Kiệt cũng nhận ra cô, cực kì vui vẻ.
Mấy chữ "bạn của Đầu Gỗ" làm cho Vãn Vãn cực kỳ chột dạ.
"Tại sao anh lại ở đây? Hơn nữa tại sao lại không kiếm chỗ tránh mưa?"
"Nhìn thấy cô thật là tốt quá!" Trần Kiệt cực kỳ kích động, nói năng lộn xộn. "Hạ Vị Vãn, cô có thể nói bạn của cô nhường lại cái máy chơi game bản số lượng có hạn đó cho tôi không? Giá cả có thể thương lượng ? Tôi ở đây chờ anh ta đã lâu rồi nhưng anh ta lại không để ý đến tôi...Tôi có thử đi Thượng Hải mua máy chơi game kia nhưng hoàn toàn không mua được, trên mạng cũng không có người nào đồng ý bán lại..."
Lại là máy chơi game, hiện tại Vãn Vãn không có nhiều thời gian cùng anh ta thảo luận về máy chơi game.
"Xin lỗi, tôi còn bề bộn nhiều việc...." Cô đang muốn cự tuyệt.
"Vãn Vãn, em đứng tại đó làm chi, lầm bầm lầu bầu?" Chị họ Dư Vấn bung dù đi đến gần tôi, kỳ quái hỏi.
Lầm bầu lầu bầu?
"Em gặp bạn!" Lúc đầu Vãn Vãn giải thích với chị họ nhưng khi cô xoay người một lần nữa thì không thấy tung tích Sâu Róm đâu cả.
Không phải muốn máy chơi game sao? Chạy đi đâu rồi?
"Bạn?" Dư Vấn nhìn thoáng qua bốn phía, cửa của cục cảnh sát đều có người ra ra vào vào nhưng bộ dáng không giống như có quen biết với Vãn Vãn.
"Chị họ, em nên đi vào nói với cảnh sát như thế nào thì bọn họ mới đồng ý để cho em nộp tiền bảo lãnh anh ta ra?" Vãn Vãn rất khẩn trương chuyện này còn những chuyện khác thì cô không có thời gian để chú ý đến.
....
Ở trong cục cảnh sát cô gặp được Giang Diệc Hãn.
"Bọn họ đánh anh?" Nhìn thấy anh bị còng tay, khóe môi còn xanh tím một mảng, Vãn Vãn hết hồn.
Ánh mắt nghiêm túc của cảnh sát quét lại đây nhưng mà Vãn Vãn không sợ, nghĩ đến khả năng anh có thể bị bọn họ dùng hình phạt riêng cô liền tức giận đến phát run.
Cô đang muốn đứng lên cãi cọ với cảnh sát thì đúng lúc bị Giang Diệc Hãn giữ chặt lại.
"Nói nhỏ cho cô biết thiếu chút nữa thì tôi đã xử đẹp hai cảnh sát có mang vũ trang cực kỳ chướng mắt, cho nên rất công bằng!" Anh dựa sát vào cô, hạ thấp giọng, cười đùa để trấn an cô.
"Anh...Anh...Anh..." Vãn Vãn chỉ vào mũi anh, ngón tay run lên.
Cô không nghĩ tới những gì cảnh sát nói đều là sự thật, vậy mà anh lại đánh lén cảnh sát! Trách không được vừa mới nghe đến việc nộp tiền bảo lãnh cảnh sát liền một lời từ chối ngay.
"Muốn nói cái gì thì nói nhanh lên!" Một cảnh sát đi ngang qua, giọng nói không tốt lắm thúc giục.
"Này, chứng minh thư cùng thẻ phóng viên anh để ở đâu? Trong hộp da hay là trong ngăn kéo kia?" Vãn Vãn lo lắng hỏi.
Sở dĩ cảnh sát đồng ý cho anh gặp cô là bởi vì bọn họ là bạn cùng phòng, anh muốn nói cho cô biết chỗ đặt chứng mình thư cùng thẻ phòng viên.
Nghe vậy anh thu lại nụ cười, mấp máy môi.
Một giây kia Vãn Vãn nhìn ra được anh không tình nguyện.
"Giang Diệc Hãn, anh cũng không thể giấu giếm một lần nữa, làm ơn đi!" Vãn Vãn gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên.
Tại lúc cô kêu đúng tên anh trong nháy mắt kia anh liền sửng sốt.
Tươi cười của anh lạnh nhạt đi vài phần: "Tại sao cô lại biết tên của tôi? Dường như tôi đã nói qua về sau cô không được điều tra tôi nữa, việc điều tra này làm cho tôi cực kỳ khó chịu!"
Nghe thấy giọng điệu của anh lạnh nhạt đi rất nhiều làm cho Vãn Vãn hoảng hốt một trận, cắn cắn môi, không thể không thừa nhận: "Tôi không điều tra anh, kỳ thật...chúng ta là bạn học."
Bạn học?
Giang Diệc Hãn ngạc nhiên.
"Có thể anh không có ấn tượng đối với tôi nhưng mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh thì đã nhận ra anh rồi" Vãn Vãn cực kỳ khó khăn thừa nhận.
Anh có tức giận hay không, vì đã biết mà muộn thế này mới thừa nhận? Cô chỉ sợ sau khi anh biết cô nhận ra anh thì sẽ lập tức chuyển đi...Dù sao anh cũng giả danh thuê phòng trọ khẳng định là có việc khó nói.
Nếu đã biết là giả mà cô lại rất phối hợp trái một câu kêu anh là "Giang Hãn", phải một câu kêu anh là "Giang Hãn"?
"Tôi phục cô rồi!" Anh tức giận nói.
Nếu là bạn học mà nói thì việc biết anh quả thật không có kì lạ bởi vì lúc anh ở trường học đã chơi trội không ít mà cô lại khiêm tốn như vậy, tính tình trạch nữ, việc anh không nhớ rõ cô hay không có cơ hội biết cô cũng không có gì gọi là hiếm lạ.
Một câu giải thích của cô làm có cảm giác khó chịu của anh lập tức dịu xuống, anh nghĩ chắc là vì biểu tình hoảng sợ của cô bé kia làm cho anh không có biện pháp tiếp tục giận cô nữa.
"Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết chứng minh cùng thẻ phóng viên của anh để ở đâu không?" Vãn Vãn vội vàng đi vào vấn đề chính.
"Tôi không có chứng minh thư cũng không có thẻ phóng viên, tôi không có hộ khẩu!" Tươi cười của anh vẫn không thay đổi chỉ là người biết anh đều có thể rõ ràng lúc này trong tươi cười của anh có quá nhiều cố chấp.
"Anh đừng đùa, không có thẻ phóng viên bọn họ thật sự sẽ khép anh vào tội cản trở người thi hàng công vụ, nhiễu loạn trật tự xã hội!" Tới cùng là anh đang trốn tránh cái gì, vì cái gì lại muốn mai danh ẩn tích? Chẳng lẽ trước kia anh phạm phải một sai lầm gì đó nên không dám dặp người?
"Có thẻ phóng viên thì thế nào? Cô tới chậm rồi, lúc trước có rất nhiều phóng viên bị ép buộc dụ dỗ viết giấy cam đoan không được viết "lung tung" trên báo!" Vừa nói tới những lời này ánh mắt của Giang Diệc Hãn cực kỳ lạnh, cố chấp cùng kiên quyết không thể khuyên được: "Để cho bọn họ kiện đi, chẳng qua tệ nhất cũng như vậy thôi! Không có khả năng không cho tôi viết được!"
Vãn Vãn lo lắng nhìn quanh trái phải, may mắn cảnh sát chỉ thờ ơ liếc một cái, cũng không nghe được chuyện hai người đang nói.
"Làm sao anh có thể...." Cô muốn phê bình anh nhưng giọng mềm nhũn nên không biết nói cái gì "A, chẳng lẽ, anh là...Anh là tội phạm đang bị truy nã?” Cho nên khi lộ thân phận ra ngoài mới tồi tệ hơn? Suy nghĩ miên man này làm cho Vãn Vãn sợ hãi.
Giang Diệc Hãn cũng cười ra tiếng, hiện tại anh đang là ông nói gà bà nói vịt sao? Cô bé trước mặt này thật sợ ngốc đến độ lợi hại rồi.
"Vãn Vãn, cô thật sự quá đáng yêu!" Đột nhiên anh nhìn vào mắt cô trở nên thâm tình khẩn thiết.
Vãn Vãn không hiểu anh bị làm sao vậy. Tất cả biểu tình đều trở nên dịu dàng, dùng ánh mắt cực kỳ chuyên chú như đang nhìn người yêu nhìn cô.
Tim Vãn Vãn đập lỡ một nhịp, toàn bộ lỗ tai đều đỏ lên, nhìn thấy bọn cảnh sát đang theo dõi bọn họ mang theo ánh mắt châm chọc thì cô liền chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Giang Diệc Hãn cầm tay cô: "Cô không phải càng muốn biết, muốn hiểu tôi sao? Bao gồm cả chứng minh thư của tôi để ở đâu?"
Lòng bàn tay của Vãn Vãn nóng lên, cô sững sờ nhưng vừa mới gật đầu cô liền phát hiện có chỗ không thích hợp, trong tay của cô có thêm một vật nho nhỏ màu bạc thô sơ, lập tức có phần hiểu ra, Vãn Vãn khẩn trương xiết chặt lấy nó.
"Nó được đặt ở..." Nhìn quanh bốn phía một lúc, anh dựa sát vào cô, hạ giọng: "Vãn Vãn, tôi gọi cô tới là vì đồ vật này, nhất định phải đưa nó cho Hứa lão đại của tôi!"
A? Tuy đã dự đoán được trước nhưng Vãn Vãn vẫn kinh ngạc.
"Tất cả phóng viên chúng tôi đều cách hiện trường rất xa, cũng không có người nào tiến lại gần được, may mắn là tôi leo lên chỗ cao, chụp được vài thứ..." Anh muốn sau khi Hứa lão đại xem video clip này xong thì sẽ hiểu tại sao anh lại manh động đánh cảnh sát như vậy.
"Rõ ràng là công tác cứu hộ mới được triển khai một nữa đã ngừng lại! Bọn họ nói một câu rằng vụ tai nạn đã qua bốn năm giờ, không người nào có khả năng sống sót nếu tiếp tục cứu hộ thì chỉ hao phí tài lực đi vớt mấy thi thể! Hoàn toàn là chó má, nhưng sự thật là có một tên cảnh sát nói bậy bạ rằng mình gặp được nữ quỷ cho nên trong thời tiết tồi tệ này không có một cảnh sát nào dám đi cứu người!" Quả thực là xem mạng người như cỏ rác.
Anh giải thích đơn giản, một bên để ý thấy cảnh sát không chú ý đến liền cầm lấy tay cô.
Cái vật nho nhỏ này luôn được anh giấu ở dưới chân chờ cô tới liền công bố toàn bộ cho mọi người!
"Nói chuyện xong chưa, cô về nhà lấy giấy chứng nhận đi, còn anh theo tôi đi vào!" Cảnh sát thô lỗ nói với bọn họ.
Anh bị dẫn vào trong phòng tạm giam, quay đầu dùng khẩu hình miệng an ủi cô: Nhớ kỹ chuyện tôi đã dặn còn có đừng lo lắng cho tôi.
Khi đó Dư Vấn bắt lấy tay Vãn Vãn không cho cô động đậy.
Xe chạy ra khỏi cục cảnh sát tới một chỗ an toàn.
"Chị họ, bọn họ có tiếp tục đánh anh ấy hay không?" Ở trong xe Vãn Vãn hỏi lại một lần nữa, muốn tìm một lý do để an tâm hơn.
"Chị không biết, nhìn anh ta cũng là người có bản lãnh!" Dư Vấn mở laptop, cắm thẻ nhớ vào, tuy rất muốn an ủi em họ nhưng cô không có cách nào nói dối được.
Rốt cuộc các cô cũng mở thẻ nhớ ra.
Nhưng sau khi xem xong đoạn video clip kia, cả hai người đều trợn tròn mắt.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, người nhà của nạn nhân kêu gào thảm thiết: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Nhưng không có một người nào chịu đáp lại bọn họ ngược lại dùng bạo lực để trấn áp.
Ngay cả một nhóm người nhà nạn nhân chuẩn bị bỏ tiền ra thuê đội lặn biển tìm kiếm cũng bị dùng vũ lực ngăn lại, bị đối xử thô lỗ!
"Bọn họ đang làm cái gì vậy?" Vãn Vãn quả thật không thể tin được vào hai mắt của mình.
Những cảnh sát nhân dân này không đi cứu người mà ngược lại đi dùng vũ lực đối phó với dân chúng!
"Không biết lãnh đạo cấp cao nào ra lệnh, quả thật dùng bọn cảnh sát trở thành nanh vuốt cho chính mình sử dụng!" Chị họ Dư Vấn lạnh nhạt nói: "Nhưng mà dám chụp loại ảnh này anh ta sẽ gặp phải chuyện cực kỳ phiền toái!"
Vãn Vãn ngây ngẩn cả người.
"Nếu như chuyện này được công bố có khả năng sẽ làm chấn động cả nước, đến lúc đó ảnh hưởng rất lớn, liên lụy rất rộng, thậm chí sẽ làm cho những lãnh đạo cấp cao quan tâm, đến lúc đó mọi chuyện càng ồn ào, chắc chắn sẽ có người ngã ngựa nhưng có khả năng chỉ là mặt ngoài , mỗi một cấp lãnh đạo đều liên quan với nhau như mạng nhện, chỉ cần có một người không "Tốt" thì khẳng định bọn họ sẽ lén trả thù!" Chị họ Dư Vấn phân tích: " Tốt nhất là em không cần dính vào, chị đề nghị không nên rước họa vào thân."
Đây là cách nghĩ của cô nhưng quyền quyết định là ở Vãn Vãn!
Vãn Vãn do dự, từ chối một lúc cuối cùng vẫn quyết định bấm số điện thoại mà Giang Diệc Hãn đã nói bên tai cô.
"Em không biết cái gì gọi là rước họa vào thân nhưng em biết anh ta giao vật này cho em là vì tin tưởng em!" Cho nên cô không thể làm cho anh thất vọng.
Chị họ Dư Vấn nhìn cô một cái thật sâu cũng không tiếp tục nói lời phản đối nữa.
Vãn Vãn liên lạc với tổng biên tập báo Hứa lão đại mà anh nói, video được gửi đi thành công.
Mấy phút đồng hồ sau cô gọi điện thoại cho Hứa lão đại một lần nữa: "Tổng biên tập, anh xem xong video clip chưa?"
"Rồi." Người trong điện thoại lạnh lùng ít lời.
"Anh có thể nghĩ biện pháp cứu anh ta ra khỏi cục cảnh sát không?" Vãn Vãn rất sợ, sợ có người biết được người khởi xướng đứng sau vụ ồn ào này là anh, sợ anh ở trong cục cảnh sát bị trả thù.
Suy nghĩ đến việc có khả năng anh sẽ bị đánh thì tâm tình của Vãn Vãn liền thắt lại.
"Anh ta không có giấy chứng nhận, cực kỳ phiền phức, tôi sẽ tự có chừng mực!" Hứa lão đại cũng không muốn nhiều lời với cô liền cúp điện thoại.
"Chị họ..." Vãn Vãn bất lực nhìn về phía chị họ.
Cô không hiểu cái câu tự có chừng mực kia là ý gì, cứu hay không cứu? Lòng của cô rất bất ổn.
"Em sợ tổng biên tập kia qua sông đoạn cầu?" Chị họ Dư Vấn nhận ra lo lắng của cô.
"Anh ta không có giấy chứng nhận..." Vãn Vãn thì thào: "Tục ngữ nói đúng, dân không đấu với quan!"
Nếu tổng biên tập kia không đáng tin, chỉ cần tòa soạn không thừa nhận thì nếu trên thế giới này đột nhiên biến mất một phóng viên không có giấy chứng nhận chắc cũng không có tí ti ảnh hưởng nào?
Bởi vì chuyện này quan hệ đến an nguy của anh nên Vãn Vãn đứng ngồi không yên.
"Vãn Vãn, em bình tĩnh đi!"
Bình tĩnh? Làm sao cô có thể bình tĩnh? Cô cực kỳ, cực kỳ thích Giang Diệc Hãn, cô muốn anh bình an trở về, muốn anh tiếp tục nấu đồ ăn, cô tiếp tục rửa chén, hai người lại yên lặng ăn cơm cùng nhau.
Cô đột nhiên nghĩ đến một người, có lẽ anh ta sẽ có cách.
"Lương Vũ đã có nói qua gia thế của Diệp Thần rất tốt, dường như ba anh ta làm lãnh đạo....Hình như là cục trưởng gì đó?" Vãn Vãn nói cho chị họ.
Nếu cô đi tìm Diệp Thần giúp đỡ thì có thể cứu được Giang Diệc Hãn ra ngoài không?
"Vãn Vãn, em ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là bị người ta từ chối khéo léo, hai là bị người ta đùa giỡn!" Chị họ Dư Vấn lên tiếng ngăn cản cô: "Hiện tại em cũng không cần làm gì cả, càng không nên suy nghĩ bậy bạ, bình tĩnh nghe ngóng tin tức!"
Nhưng Vãn Vãn giống như không nghe thấy, cả đầu cô đều suy nghĩ tìm Diệp Thần! Diệp Thần!
Vãn Vãn cực kỳ ngu ngốc, ngốc đến nổi khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm, cô ngốc nhất thế giới, bởi vì sợ bị chị họ mắng nên chuyện cô muốn tìm người giúp đỡ cô lựa chọn im lặng không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...