Vốn Lương Vũ không muốn đi, Vãn Vãn lại kéo kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng dùng âm lượng chỉ có hai người các cô có thể nghe được, "Làm ơn đưa trang bị cho sâu róm." Đối với Lương Vũ, trang bị trò chơi cầm tới tay cũng không dùng được, nhưng mà đối với game thủ mà nói, nhất định chính là ngàn vàng khó cầu.
Vãn Vãn cũng động tâm, rất muốn có. Nhưng nếu thật sự không để Lương Vũ đưa trang bị này cho ‘sâu róm' , cô sẽ rất áy náy.
"Nghe nói trang bị này cũng có thể bán lấy tiền...." Lương Vũ là người thông minh, biết trên thế giới này chỉ cần có quan hệ cung cầu thì sẽ không thể thoát khỏi lợi ích và tiền bạc.
"Tớ mua theo giá thị trường." Vãn Vãn lập tức đồng ý.
Lương Vũ hài lòng nhếch miệng.
Một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Giang Diệc Hãn.
"Giang Hãn, cùng đi đi!" Dù sao không phải xài tiền của cô, Lương Vũ rất hào phóng. Hơn nữa, cô còn hy vọng có thể xây dựng xong quan hệ với Giang Hãn, có thể ở trên tạp chí viết về cô hoa lệ một chút.
"Được." Da mặt của Giang Diệc Hãn rất dày, không có chỗ nào là anh ngại không dám đi.
Vô duyên vô cớ thêm một người, đám người ‘sâu róm’ cũng không tiện phản đối, đoàn người đi đến một quán hải sản.
"Nơi này thúi chết, hoàn cảnh lại không tốt, chúng ta không thể đi một chỗ tốt hơn sao?" Nắm lỗ mũi, Lương Vũ cực kỳ khó chịu.
"Nhưng trước kia ở QQ em từng thảo luận qua, nói em rất thích ăn hải sản, hơn nữa thích cảm giác tự nướng...." Sâu róm sững sờ.
Quán ăn này rất tiện nghi, hoàn toàn phù hợp với "Yêu thích" mà cô từng đề cập qua.
Lương Vũ trợn trắng mắt, phẩm vị của Vãn Vãn quả nhiên rất thấp! Cô rất muốn rống to với con ếch nam trước mắt này, nhìn cô giống loại phụ nữ dễ dàng chăm sóc như vậy ư? Còn mời khách? Cô phi.
"Lương Vũ." Đang lúc cô định phát tác, Giang Diệc Hãn cười cảnh cáo ra tiếng.
Lương Vũ thông minh ngậm miệng, quy định cuộc thi, nếu như tư liệu người dự thi là giả, hành động cố ý lừa gạt tiền thưởng, tùy thời sẽ phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật.
Cho nên kết quả là từ nay về sau cô chính là "Đầu Gỗ"!
Lương Vũ tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống, sau đó Giang Diệc Hãn ngồi xuống, Vãn Vãn gần như không có giãy giụa gì, ngồi xuống ở bên cạnh.
"Hi, Đầu Gỗ, tôi là Hầu Tử, chúng ta từng quyết đấu với nhau ở trên núi Nga Mi! Còn nhớ tôi không? !" Trúc Can Nam chào hỏi trước.
Không biết trả lời như thế nào, Lương Vũ thông minh hừ lạnh một tiếng, làm bộ khinh thường, khiến Trúc Can Nam cứng đơ ngay tại chỗ.
Vãn Vãn rất muốn che mặt, xem ra địa vị giang hồ mà cô khổ cực thiết lập sẽ bị hủy vào ngày hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai, cô muốn chơi game online thì phải bắt đầu làm lại tất cả thêm một lần nữa rồi.
Cô đang tiếc hận, đau đớn và khổ sở, bên cạnh có người vỗ nhẹ bả vai của cô. Cô ngước mắt, nhìn thấy là Giang Diệc Hãn.
Anh đưa điện thoại của mình cho cô, vẻ mặt Vãn Vãn vô cùng nghi hoặc nhận lấy, phát hiện trong ô soạn tin nhắn có một hàng chữ:
"Khi nào đăng kí nick, giúp tôi đăng kí một nick. Qua hôm nay, tôi thấy game online cũng rất có ý tứ, sau này chúng ta cùng nhau chơi đi!" Buổi chiền vừa rồi vì sợ bị ‘sâu róm’ đoán được, Vãn Vãn sợ tới mức tắt điện thoại di động, không ngờ anh sẽ chú ý tới.
Trái tim Vãn Vãn ấm áp, "Sau này chúng ta cùng nhau chơi đi" khiến cảm giác chán nản chỉ có thể từ người mới không có gì bắt đầu lại từ đầu trở thành hư không.
Xóa hết chữ của anh, cô ghi lại: "Được." Sau đó, lúc trả điện thoại lại cho anh, Vãn Vãn lộ ra khuôn mặt tươi cười với anh.
Cô rất dễ dụ, Giang Diệc Hãn hé miệng cười.
Bởi vì Lương Vũ, không khí yên lặng một hồi.
"Đầu Gỗ, chúng ta quen biết lâu như vậy, không ngờ em lại xinh đẹp như vậy." ‘Sâu róm’ lo lắng đánh vỡ trầm mặc của cả phòng.
Lương Vũ là người rất thu hút, xinh đẹp và thời thượng, hơn nữa còn có phong hào mới nữ thần game online.
Lương Vũ lườm anh ta một cái, rất muốn đáp lại "Việc đó còn cần phải nói"! Nhưng cô lại không muốn để thành tựu xinh đẹp của mình biến thành của Vãn Vãn, cho nên dứt khoát khinh thường quét mắt một vòng, không lên tiếng.
Đối với Lương Vũ ngạo mạn, Vãn Vãn gấp gáp chết rồi, Giang Diệc Hãn lại cười thầm không dứt.
"Bất tri bất giác, chúng ta đã ở trên mạng quen biết gần hai năm rồi. Lại nói, một tay anh dẫn dắt em ‘lớn lên’." ‘Sâu róm’ vẫn chủ động tìm Lương Vũ nói chuyện.
Nói giỡn, ở bên trong game, mọi người đều biết Đầu Gỗ rất nghe lời của anh, nói cô làm gì thì sẽ làm ngay, nào biết trong cuộc sống hiện thực lại thay đổi chứ? Coi như anh là trạch nam, nhưng anh cũng là một trạch nam có tính tự tôn có được hay không!
Sâu róm bắt đầu nhớ lại lúc trước .
Vãn Vãn nghe đến đầu càng ngày càng cúi xuống, bắt đầu đoạn cuộc sống làm người mới kia, tất cả mọi người không quá để ý tới cô, quả thật chỉ có ‘sâu róm’ chịu trở thành bạn của cô, dĩ nhiên có phải vì tính khí cô tốt, có thể thường giúp anh treo máy nửa đêm hay không thì không thể phân rõ.
Giang Diệc Hãn nghe đến một mặt nhàm chán, mà Lương Vũ trực tiếp không nhịn nữa, "Thế nào lại là anh mang ‘Đầu Gỗ’? Không phải cấp bậc của anh thấp hơn ‘Đầu Gỗ’ nhiều ư?" Mới vừa rồi cô ở chỗ người tổ chức nhìn thấy cấp bậc của ‘Đầu Gỗ’, cao đến dọa người, nhưng trong bảng cao thủ giang hồ cũng không tìm được nick ‘sâu róm’ , cho nên hành vi bây giờ của anh ta là muốn tiếp cận đại thần?
Thật ra thì trừ không kiên nhẫn, Lương Vũ chỉ thuần túy là nhàm chán hỏi một chút, nhưng trong nháy mắt liền miêu sát sâu róm.
Vãn Vãn đã muốn khóc rồi, bởi vì tất cả lời nói bây giờ của Lương Vũ đại biểu cho ‘Đầu Gỗ’. Cô xác định, cho dù tiếc hận hơn nữa, mình cũng không thể dùng nick name này tiếp tục xuất hiện ở trên giang hồ, đây thật sự là rất mất thể diện!
Bữa cơm này ăn đến vô cùng ngột ngạt, ‘sâu róm’ và ‘Trúc Can Nam' đã hoàn toàn đáp không nên lời với ‘Đầu Gỗ’, trên mạng có câu nói rất hay, gặp nhau không bằng hoài niệm.
Người ở trên mạng có tính tình tốt, có lẽ trong cuộc sống hiện thực có chứng rối loạn lưỡng cực, chứng tự đại, chứng ngạo mạn, vân vân.
Một đêm này ‘sâu róm’ rất ủ rủ, ánh mắt nhiều lần nhìn về phía Vãn Vãn, cực kỳ hy vọng kỳ tích xuất hiện , ‘Đầu Gỗ’ có thể đổi thân phận, là cô gái tốt tình và lễ phép ở trước mắt này.
Trước khi đi, rốt cuộc xảy ra một chuyện khiến ‘sâu róm’ rất phấn chấn.
"Ừ, trang bị trong số tài khoản này tặng cho anh!" Lương Vũ rất rộng rãi đưa ra phong bì màu trắng mà ban tổ chức giao cho cô.
Cả một đêm, thái độ rất cao ngạo của ‘Đầu Gỗ’ hoàn toàn tan thành mây khói, 'sâu róm' đang không biết nên làm sao sao mở miệng nói về trang bị mới tốt. Niềm vui ngoài dự đoán này khiến anh ta mừng rỡ như điên, đang muốn nhận lấy, nào biết Lương Vũ lại thu hồi về.
"Nói trước, nhận trang bị này xong, sau này anh không thể nói lung tung với người khác rằng tôi là bạn gái của anh, cho dù chỉ là hư cấu trong game cũng không được!" Từ nay về sau, Lương Vũ cô phải làm ‘Đầu Gỗ’ ở trong game rồi, phải có loại bạn trai con ếch như vậy, cô ném không nổi cái mặt này.
Đừng nói ‘sâu róm’, đối với yêu cầu này Lương Vũ, đến Vãn Vãn cũng ngây ngẩn cả người.
Vãn Vãn không nhịn được dời ánh mắt về phía Giang Diệc Hãn, Giang Diệc Hãn đang đợi xe, thuận tiện nhìn trăng sáng.
Một bộ dáng không liên quan tới anh.
‘Sâu róm’ từ chối hồi lâu, tay vẫn từ từ đưa về phía phong bì màu trắng đó, nắm được phong bì, ‘sâu róm’ rút lại, nhanh chóng thu vào.
Lại nói cục diện này, ai nấy đều thấy được ‘Đầu Gỗ’ tuyệt không dễ khi dễ, dây dưa tiếp nữa, chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Nhận quà tặng chia tay liền đại biểu tất cả kết thúc.
Vãn Vãn mở to mắt, đoán không ra vẫn đề khó khăn quấy nhiễu cô rất lâu lại có thể được Lương Vũ giải quyết nhẹ nhõm.
Chỉ là, phương này thức.... hu....
Đoán chừng sau này không cần hy vọng xa vời mọi người có thể làm bạn bè rồi!
Thấy các cô chuẩn bị đi, ‘sâu róm’ nóng nảy, "Đầu Gỗ.... cái đó.... máy chơi game bản số lượng có hạn đó...." Kỳ thực đã không còn ôm hy vọng gì, chỉ là vẫn muốn giữ lại mong đợi cuối cùng.
Nói đến máy chơi game này, Vãn Vãn liền tê dại da đầu, cô nhìn người khởi xướng.
Giang Diệc Hãn rốt cuộc thưởng thức xong ánh trăng rồi, thu hồi tầm mắt cười với cô một tiếng.
"Máy chơi game? Máy chơi game gì cơ?" Lương Vũ nghi ngờ.
"Nếu như em mua thì bán lại cho anh, anh sẽ trả lại tiền máy chơi game cho em!" ‘Sâu róm’ nóng nảy.
"Lương Vũ, có lẽ anh ta nói đến chính là cái này, ‘Đầu Gỗ’ thích gặp anh, vậy em sẽ tặng quà sinh nhật gì cho anh." Giang Diệc Hãn rất tốt bụng lấy ra máy chơi game từ trong ba lô lệch vai của mình, quơ quơ ở trước mặt Lương Vũ, kịp thời nhắc nhở cô.
Thấy rõ ràng máy chơi game kia, ‘sâu róm’ kinh ngạc rồi, một bộ dáng giống như nuốt phải một con ruồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...