Không Yêu Chẳng Còn Lưu Luyến

Nhưng lưới cảnh sát đã giăng tứ phía, một con ruồi cũng khó mà thoát.

"Móa nó!" Thiên An buộc miệng chửi, rồi bắn thêm phát về phía cảnh sát.

"Xem ra không còn đường nào ngoài đối đầu trực diện mở đường máu. Hải Băng, em sẵn sàng chưa?"

Thiên An chỉ lo tập trung đối phó với đám cớm. Anh sao thấy đôi mắt Hải Băng vừa lóe lên tia hiểm. Chỉ một cú xoay, cô ta đã chĩa họng súng vào đầu anh, ra lệnh: "Bỏ súng xuống!"

Thiên An đôi mắt mở to. Dù trong lòng đã có đáp án đến chín mươi chín phếch chín phần trăm nhưng anh cũng cố hỏi: "Hải Băng, em lại nhầm người thân là đối thủ đó à?"

Đầu anh chợt đau điếng do mũi súng dí mạnh hơn: "Bỏ súng xuống! Tôi đã nói rồi, vì Dương Duy tôi có thể làm bất cứ điều gì! Thù ba mẹ coi như đã trả. Nợ ân tình cũng trả xong.Từ giờ tôi sẽ sống vì hạnh phúc của tôi!

Bỏ súng! Ngoan ngoãn bước ra!"

Vốn là con của một ông trùm. Từ nhỏ được ba toi luyện. Nếu như Ngọc Dao, chỉ có hứng với việc nghiên cứu các loại vũ khí ba mang về. Thì Hải Băng lại đam mê học cách sử dụng. Nên cô ta rất giỏi sử dụng các loại vũ khí.


Trong tình huống bị đánh úp này, Thiên An không phải là đối thủ của Hải Băng. Cô ta khống chế anh không khe hở: "Thiên An, đã đến lúc khép lại tất cả mọi thứ! Anh đừng oán trách tôi. Tôi đã quá mỏi mệt với cuộc sống kiểu này rồi! Là tay anh tự nhúng chàm làm ăn phi pháp nên tự chịu ha! Không liên quan gì đến cuộc sống của Hải Băng này!"

Cuối cùng rồi Thiên An cũng hiểu tất cả. Mọi việc anh tính đều không tính tới ý định muốn xóa sổ tổ chức của Hải Băng. Cô ta đã ngầm thỏa thuận và trợ giúp Dương Duy triệt phá tận gốc tổ chức mà ba cô ta ngày xưa gầy dựng.

"Ba, con xin lỗi ba!" Thiên An buông khẩu súng, ngửa cổ bất lực nói với người đã tin tưởng giao trọng trách duy trì tổ chức ấy cho anh. Anh nghiêng đầu nói nốt vài lời với Hải Băng: "Thay anh chăm sóc Ngọc Dao!"

"Anh yêu nó thì mang theo mà tự chăm. Tôi không có hứng chăm sóc tình địch."

"Em đừng quên, hai đứa cùng nằm chung một bọc."

"Đó là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Hải Băng này! Anh không muốn sớm gặp ba mẹ thì khôn hồn ngậm mồm!"

Bên ngoài.

Ngay từ thời khắc, phát súng thứ hai nổ ở một ô cửa, Ngọc Dao đã có ý định của riêng mình.

Cô phải cứu anh trai! Phải cứu chị gái! Coi như đây là việc cuối cùng cô đáp trả tình thân. Rồi kết thúc mọi ân oán.

Cô đi về phía Dương Duy.

Bước vào vòng vây cảnh sát, cô bị chặn là việc hiển nhiên.

"Tôi là Ngọc Dao, bác sĩ tâm lí, vợ đội trưởng các anh, tôi vào hỗ trợ chồng thuyết phục người bên trong quy hàng."

Tuy nhiên, Ngọc Dao còn chưa tới được nơi Dương Duy đứng, hai người thân của cô đã từ từ xuất hiện trước họng súng của lực lượng chức năng. Họ càng tiến ra sân, Ngọc Dao càng thấy rõ: Hải Băng đang dí súng vào đầu Thiên An.

Xem ra mọi lời chị gái cảnh cáo trước đó đều là thật!


Vậy cô càng phải cứu Thiên An! Cô không thể để anh bị người nhà họ Võ bán đứng.

"Dương Duy, chúng ta làm cuộc trao đổi đi!" Ngọc Dao bất ngờ tới trước mặt anh. Dí ấn đường mình vào giữa họng súng ngắn. Hai tay cầm chặt bàn tay đang giương súng của anh đẩy mạnh vào trán mình.

Dương Duy không khỏi thất kinh. Thình lình gặp lại vợ ngay thời điểm then chốt, anh cứ ngớ ra nhìn chăm chú vào mặt vợ.

Rõ ràng người anh nhớ đang đứng trước mặt. Rõ ràng là một Ngọc Dao bằng xương, bằng thịt. Vậy mà, anh cứ ngỡ mình hoang tưởng. Bàn tay trái run run chạm vào bên má ướt đẫm nước mắt của cô. Cảm giác ấm nóng đó khiến anh ý thức được rằng: đây là thực!

"Ngọc Dao, sao em lại ở đây?" Giọng anh run run, bàn tay trái ôm đầu cô kéo thẳng vào ngực mình.

Nhưng có một sức mạnh ghì cưỡng lại.

Anh kinh ngạc nhìn sâu vào mắt vợ: "Bà xã, sao thế em?"

Lời anh dịu dàng bao nhiêu thì lời cô buông ra lạnh lùng bấy nhiêu: "Dương Duy, anh quên anh ký đơn ly hôn rồi à? Anh đã bỏ vợ rồi còn đâu?"

Anh siết mạnh bờ vai cô, ánh mắt khó tin nhìn cô chất vấn: "Ly hôn? Ai nói với em...anh ký đơn ly hôn? Ai nói với em anh bỏ vợ hả?"


"Anh đừng đóng mặt nạ trước mắt tôi! Ở hoàn cảnh tàn khốc này, hai ta nên thực tế chút! Mình làm cuộc đổi. Anh thả anh trai tôi, tôi giữ mạng sống cho con anh!"

Hai mắt anh sáng lên: "Ngọc Dao, em đã mang bảo bối?"

"Phải! Nếu anh muốn đứa nhỏ bình an lớn lên trong bụng mẹ, anh hãy hạ lệnh thả anh Thiên An ra!" Cô siết mạnh bàn tay bóp cò của anh.

Niềm vui làm cha chưa kịp phai trên bờ môi, đáy mắt Dương Duy, anh kinh ngạc, nói với cô: "Ngọc Dao, em buông tay ra, súng đạn em đừng đùa!

Mà em thừa biết...điều kiện này anh không làm được. Thiên An là ông chủ lớn thứ hai trong đường dây buôn bán vũ khí xuyên quốc gia. Anh không thể thả hổ về rừng."

"Vậy thì hết cách! Tôi sẽ chớt trước mặt anh!"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận