Không Xứng

Trầm Khánh Khánh bỗng mơ một giấc mơ, trong mơ không cóchuyện gì, chỉ có từng mảng từng mảng màu đỏ, những sắc đỏ khác nhau, đậm đậmnhạt nhạt, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, im lặng biến mất ngay trước mắt. Cô khôngbiết mình muốn làm gì trong thế giới này, chỉ ngồi ngay ngắn ở trung tâm, thấtthần nhìn thấy vô số màu đỏ biến hóa xẹt qua trước mặt. Đây vốn là một giấc mơnhàm chán, nhìn lâu sẽ khiến người ta phiền lòng, nhưng không biết vì sao TrầmKhánh Khánh lại đắm chìm trong đó không thể thoát ra, giống như sợ hãi, giốngnhư tò mò, còn có chút khẩn trương không nói nên lời.

Giấc mộng này không thường xuyên xuất hiện, nhưng khác vớinhững giấc mơ khác, nó lặng lẽ lặp đi lặp lại, khiến cô nhớ kỹ.

Có người gặp phải áp lực sẽ mơ những điều siêu việt lạthường gì đó, có vài người sẽ mơ bị dã thú đuổi theo, có vài người lại mơ rơixuống tầng lầu sườn núi, Trầm Khánh Khánh nghĩ rằng giấc mơ này xuất hiện cũngvì cô chịu quá nhiều áp lực, nên không để tâm nhiều.

Bây giờ cô lại bị vây hãm trong một mảng màu đỏ, không kháclúc trước lắm, những sắc đỏ biến hóa không ngừng rồi biến mất, ước chừng là cảmột đêm dài, chìm nổi hồi lâu trong mộng, Trầm Khánh Khánh bỗng phát hiện cảnhtrong mơ hôm nay có phần khác biệt. Quả nhiên, một lát sau, màu đỏ đầy trời rútđi như nước triều lui, trời đất đột nhiên thay màu áo trắng. Cô còn chưa kịpnhìn kỹ, lực chú ý đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.

Hình như là một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ, rất yếu, im lặngcuộn mình ngủ say.

Trầm Khánh Khánh nhìn xung quanh, nơi này trừ cô ra cũngkhông có người khác, cô muốn tiến lên nhìn xem tột cùng là cái gì, lại khôngngờ không bước đi được, thử lần nữa, nửa bước vẫn khó đi như trước.

Trầm Khánh Khánh nhíu mày, đúng lúc này dưới thân đứa bé kiađột nhiên tràn ra chất lỏng màu đỏ sẫm, cô mới đầu còn không phản ứng kịp,nhưng chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, dường như có thể nở rộ thành một đóahoa tươi đẹp thật lớn, đứa nhỏ trắng nõn ở giữa nhụy hoa. Trầm Khánh Khánh sợhãi, nhưng cô không thể bước lại gần, mắt thấy máu sắp chảy đến dưới chân cô…

Một trận lay động, Trầm Khánh Khánh đột nhiên mở mắt, hítsâu một hơi, dường như vừa được khai sinh.

“Khánh Khánh, cậu có ổn không?”

Trầm Khánh Khánh quay đầu, Quân Quân nhíu mày lo lắng nhìncô, cô đưa tay sờ trán, nhưng lòng bàn tay đầy ắp mồ hôi.

Quân Quân vội vàng lấy khăn mặt giúp cô lau: “Gặp ác mộng?Vừa rồi cậu luôn rên rỉ.”

Trầm Khánh Khánh giật mình, cô cau mày, bất giác đưa tay bảovệ bụng, há miệng nói chuyện, cổ họng lại khàn khàn dị thường: “Không sao…” Cônheo mắt, nhìn ngọn đèn yếu ớt đầu giường, lại cúi đầu thì thầm, “Không saocả.”

Quân Quân không bỏ qua cho cô: “Cậu lại gạt mình hả? Khôngsao thì đang yên đang lành lại chạy đến nhà mình làm gì, nói thế nào thì bâygiờ cậu với Trữ Mạt Ly cũng phải dính như keo sơn chứ…”

Khi Trầm Khánh Khánh nghe thấy ba chữ Trữ Mạt Ly thì sắc mặtliền trầm xuống, không rõ lắm, nhưng Quân Quân lại thấy rõ ràng.

“Anh ấy vừa gọi điện đến.”

Lúc này Trầm Khánh Khánh nhíu mày, Quân Quân lập tức nói:“Mình nói với anh ấy là cậu không có ở đây.”

Trầm Khánh Khánh khẽ thở hắt ra: “Cảm ơn.”

“Điện thoại của cậu đều là tin nhắn với cuộc gọi của anhấy.” Quân Quân lấy điện thoại đưa đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, cô lại có thểkhông nhìn, “Hai người làm sao vậy, giận dỗi gì đây. Bây giờ bên ngoài ít nhiềuđều có ánh mắt theo sát các cậu, vậy mà các cậu lại xảy ra nội chiến.”

Trầm Khánh Khánh hạ mắt, sườn mặt trắng bệch, có cảm giáclạnh nhạt cô độc, Quân Quân thấy mà hoảng, nhưng sau đó, khóe môi Trầm KhánhKhánh lại nở nụ cười, dứt khoát như tuyết rơi lá rụng, gió thổi tới liền biếnmất.

Không phải cứ đứng vững được trước sóng to gió lớn thì bảnthân sẽ không có chuyện.


Trầm Khánh Khánh thầm hỏi: “Cậu thấy anh ấy có yêu mìnhkhông?”

“Đương nhiên.” Quân Quân đáp không cần suy nghĩ, “Còn ai yêucậu hơn anh ấy chứ? Anh ấy hiểu cậu hơn cả mình, đối xử với cậu tốt đến mức aicũng có thể nhìn ra, sao giờ còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì.”

Vậy thì vì sao, cổ họng Trầm Khánh Khánh nghẹn đắng, dườngnhư trong đầu có hàng vạn hàng nghìn lần không cam lòng, sao anh ấy không cầncon mình?

“Cái gì?” Ted trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối,không thể nói nên lời, “Anh… Anh… Anh cứ nói với cô ấy như vậy?”

Trữ Mạt Ly giẫm lên tuyết, vụn tuyết dưới chân không ngừngvang lên tiếng xoạt xoạt, gió lạnh thổi bay mái tóc anh, lộ ra gương mặt lạnhlẽo, màn đêm như hòa vào mắt anh, tìm khắp nơi cũng không thấy chút tia sáng.

Ted vô cùng đau đớn nói: “Mạt Ly, nhiều năm như vậy rồi, anhmuốn làm gì, một câu tôi cũng không nói, đều làm giúp anh. Anh nói phải giấu côấy, được, tôi giúp anh che dấu thật kỹ, dù tôi biết rất nhiều, tôi cũng chưa hérăng một chữ. Nhưng, che dấu thì có thể giải quyết vấn đề sao? Vấn đề lại xuấthiện đấy, anh bảo cô ấy bỏ đứa bé, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây, đương nhiên cô ấyphải ầm ĩ với anh rồi. Tính cách Trầm Khánh Khánh quyết liệt như vậy, ngàytrước quyết tâm đến suýt thì mất mạng… Anh không định tìm cách nào mềm mỏng hơnsao?”

Trữ Mạt Ly quay người lại, giọng nói lạnh như băng: “Mềmmỏng? Như thế nào là mềm mỏng? Lén làm cô ấy xảy thai?”

“Mạt Ly, tôi thấy anh quan tâm quá sẽ bị loạn, quá hồ đồ!Sao anh không ra vẻ thật hạnh phúc, sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện tìm bác sĩ,trước đó thì chuẩn bị sẵn sàng, khiến bác sĩ nói cô ấy không thích hợp mangthai, không giữ được đứa bé? Đến lúc đó anh còn có lý do khuyên cô ấy bỏ đứa béđi.”

Vẻ mặt Trữ Mạt Ly nhất thời mờ mịt, nháy mắt lại trở nên rấtkhó coi.

“Đúng không nào, bây giờ anh trực tiếp nói với cô ấy làkhông cần đứa bé… Ôi trời ơi, tôi chết mất.” Ted lắc đầu, mặt nhăn thành mộtdúm, “Nếu không thì anh để cô ấy sinh đi, anh cũng biết cô ấy yêu con bao nhiêuđấy, giúp cô ấy giữ thật tốt, nói không chừng lần này có thể sinh được…”

Trữ Mạt Ly lớn tiếng cắt ngang cậu ta: “Không được, rất nguyhiểm. Lần trước không phải cô ấy cũng giữ tốt lắm sao, còn không phải…” Nói đếnđây anh đột nhiên im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Ted cười khổ: “Anh thật sự cố chấp làm tôi không biết nênnói gì bây giờ.”

“Tôi không thể cho cô ấy chút cơ hội nào, cô ấy đã chịu quánhiều tổn thương, tuyệt đối không thể để cô ấy nhớ lại,” Trữ Mạt Ly phóng ánhmắt ra xa, ánh mắt khẽ động, không biết nhìn thấy cảnh gì qua màn tuyết trắng,“Tôi cũng không muốn để cô ấy phải chịu chuyện nguy hiểm như vậy, tôi khôngmuốn lại phải đối mặt…” Trữ Mạt Ly nói không được, chỉ chau mày thật lâu khôngnói gì.

Ted há miệng thở dốc, thở dài một tiếng, thật lòng nói: “Saoanh không đổi góc độ khác mà tự hỏi đi. Anh nói với cô ấy, cô ấy có thể nhớ ra,cũng có thể không nhớ ra, nhưng tóm lại thì cô ấy vẫn có thể hiểu được nỗi khổcủa anh. Không nhớ ra tất nhiên là tốt nhất, nếu nhớ ra thì, Mạt Ly, bây giờngược lại là cơ hội tốt nhất, cô ấy có đứa bé, có lẽ là ông trời bù đắp cho côấy, dù cô ấy có biết, đứa con trong bụng cũng sẽ giúp cô ấy bớt đau khổ. Dù saophụ nữ mang thai không thể tổn hại sức khỏe, hơn nữa so với 9 năm trước, bâygiờ anh có thể bảo vệ cô ấy, không phải sao?”

Bóng đêm bao phủ, Trữ Mạt Ly nhìn chằm chằm vào vẻ nghiêmtúc của Ted, có chút đăm chiêu.

Trong từ điển của Trầm Khánh Khánh không có từ gục ngã, chodù đau lòng, làm việc vẫn là làm việc. Điều này cũng không có nghĩa cô đã thôngsuốt, cô chưa thông suốt một chút nào, nhưng Quân Quân nói rất đúng, ngườingoài đang theo sát từng bước của cô, chỉ cần cô thoáng để lộ chút bất ổn thìsẽ bị đám người nhàn rỗi không có việc gì kiếm chuyện phóng đại.

Cô lại tiếp nhận một bộ phim mới, vẫn đang bàn bạc cùng đạodiễn, đại khái sau lễ khởi quay sẽ ra nước ngoài mấy tháng, đồng thời, “Nữhoàng áo trắng” sắp phát sóng, cô cùng mọi người trong đoàn đi khắp nơi tuyêntruyền cho bộ phim. Mọi chuyện lớn nhỏ khiến lịch trình của cô kín mít, mỗingày mở mắt ra đã bắt đầu như ngựa không dừng vó, khi nhắm mắt lại nghỉ ngơicũng là đêm dài yên tĩnh. Cô rất bận, cô cần dùng công việc cho bản thân bìnhtĩnh một chút, cô hạ lệnh cho Ada,không tiếp bất cứ tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của Trữ Mạt Ly. Ada khó hiểu cầm điệnthoại của cô một thời gian.

Trầm Khánh Khánh xem nhẹ người ngoài, không bao lâu có tờbáo mượn chuyện cô đang cố gắng làm việc thêu hoa dệt gấm, nói Trầm Khánh Khánhlàm gấp ba lần vì muốn nuôi gia đình, còn nói cô khiến Trữ Mạt Ly và Trữ Phongxa cách, lúc này cô muốn gửi gắm tình cảm vào công việc. Có thể thấy, sức tưởngtượng của con người quả là không có giới hạn, bản thân cô lại bình thản ungdung thấy nguy không sợ, chỉ cần không phải đối mặt với Trữ Mạt Ly, cô có tựtin có thể chỉnh đối phương thỏa đáng.

Suốt nửa tháng, dường như Trầm Khánh Khánh đang đánh du kíchtrên chiến trường, không tới mấy ngày phía Quân Quân đã bị Trữ Mạt Ly đột kíchkiểm tra, may là ngày ấy cô còn chưa kết thúc công việc, tuy Quân Quân giữ bímật giúp cô, nhưng không thể chắc chắn rằng Trữ Mạt Ly sẽ không quay lại bấtngờ. Vậy nên, cô lựa chọn ở lại khách sạn. Vì không muốn Trữ Mạt Ly biết hànhtung của mình, cô cũng không liên lạc với Ted, còn uy hiếp Ada và Thuyền Trưởng, nếu dám hé răng, thìđừng theo cô nữa.


Không ai biết Trầm Khánh Khánh làm sao, nhưng tất cả mọingười đều biết hình như vấn đề này không phải chỉ có chút nghiêm trọng.

Quân Quân nói, hai người khó khăn lắm mới ở bên nhau, giannan hơn cả cô ấy với Hàn Thâm, ầm ĩ chút là đủ rồi, đừng chiến tranh lạnh, tổnthương tình cảm.

Cô không để ý tới.

Adanói, ngày nào Trữ tổng đều nhắn đến mấy chục tin, hay là chị Khánh Khánh xemmột chút?

Thường ngày Trữ Mạt Ly rất ít nhắn tin, mỗi ngày mấy chụctin thật ra là làm khó anh, nhưng cô vẫn mặt không đổi sắc xóa hết tin nhắn.

Thuyền Trưởng nói, mỗi ngày Trữ tổng đều đến biệt thự chờchị, đứng cả một ngày đêm…

Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Trầm Khánh Khánh đá ra ngoàicửa.

Sau đó lại là mười ngày anh đuổi tôi trốn.

Không lâu sau, một tin tức kinh thiên động địa ùn ùn kéođến. Lần đầu tiên nhà họ Trữ chính thức ra mặt, tuyên bố ít ngày nữa sẽ cử hànhlễ đính hôn, xác định quan hệ nhân duyên giữa con trai độc nhất Trữ Mạt Ly vàAn Thiến. Trữ Phong nói nguyên văn là như vầy, con dâu nhà họ Trữ chỉ có một,tên gọi chỉ có hai chữ, An Thiến.

Người ngoài nói đây là mượn hình nói bóng.

Khi Trầm Khánh Khánh nhận được tin tức này, cô đang thưởngthức đêm diễn lưu động của Quân Quân, trên đài phấn khích, fan dưới đài điêncuồng hết mình, cô lẳng lặng nhìn điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của PhươngThuấn. Ada đitheo cô ở bên cạnh kích động hò hét, quay đầu lại đã thấy Trầm Khánh Khánh sữngsờ với cái điện thoại, nhưng màn hình đã tắt đen rồi. Sắc mặt Trầm Khánh Khánhrất khác thường, trắng bệch đến đáng sợ, Adacảm thấy khó hiểu, vội đi lên gọi cô.

Trầm Khánh Khánh đột nhiên quay mặt lại, Ada hoảng sợ, nhưng giây tiếp theo, TrầmKhánh Khánh đã cất điện thoại, mắt nhìn về phía trước.

Trái tim đập thình thịch, máu dồn lên đại não, thái dươngđau âm ỉ. Trầm Khánh Khánh cảm thấy như cô đã là trấn tĩnh lắm rồi, ít nhất côcòn có thể ngồi im lặng ở đây. Cô nghĩ chuyện này hơn phân nửa là do nhà họ Trữtự quyết định tung tin đồn, có lẽ Trữ Mạt Ly không biết, cho dù biết cũng sẽkhông đồng ý. Anh đã từng nói anh muốn kết hôn với cô, tuy cô không quá coitrọng chuyện đó lắm. Nhưng tâm trạng mấy ngày vất vả lắm mới bình phục lại bịcái đao nhọn An Thiến này đâm vào khiến da tróc thịt bong.

Một giờ sau, bất kể người bên cạnh điên cuồng gào hét chóitai như thế nào, cô vẫn ngồi ở đó, điện thoại trong tay bị ánh đèn chia thànhhai đoạn.

Đêm biểu diễn của Quân Quân rất thành công, khi chấm dứt đãcó rất nhiều fan không muốn rời đi. Vốn cô muốn tìm Trầm Khánh Khánh, hẹn gặpnhau trong cánh gà, cùng đi dự tiệc chúc mừng với Kiều Hàn Thâm. Khi Trầm KhánhKhánh vào hậu trường, bên trong một màn vui mừng, Quân Quân liếc mắt một cáiliền thấy cô, nhào đến nắm tay cô, còn chưa tháo trang sức đã muốn bay lên:“Sao giờ cậu mới đến, đợi cậu bao lâu.”

Cô thật sự vui mừng, cũng không nhận ra sự khác thường củaTrầm Khánh Khánh, cô liếc mắt nhìn Kiều Hàn Thâm, Kiều Hàn Thâm như cười nhưkhông nhìn hai người, không chút để ý nói: “Xe ở bên ngoài, đi thôi… Người bênngoài đã đợi từ lâu.”

“Bữa tiệc kia,” Trầm Khánh Khánh giữ chặt tay Quân Quân, dodự, “Mình không thoải mái lắm, ngại quá, hai cậu đi đi.”

Quân Quân đang muốn nổi nóng với cô, vừa nhìn thấy mặt côcắt không còn giọt máu thì không khỏi sửng sốt: “Cậu sao vậy? Lại khó chịu à?”


Trầm Khánh Khánh chau mày ấn huyệt thái dương: “Mình hơi đauđầu, muốn về nhà ngủ.”

“Mình đưa cậu về.”

“Không cần đâu, mình gọi Thuyền Trưởng là được.”

“Không sao không sao mà.”

Quân Quân thấy Trầm Khánh Khánh đi ra ngoài, thời tiết đêmkhuya rét lạnh, mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng ven đường vẫn còn đọng tuyết.Bên ngoài có ba chiếc xe, xe đầu tiên là của Quân Quân, Trầm Khánh Khánh đangmuốn đi lên, bỗng bị Quân Quân ngăn lại.

“Hì hì, xe của cậu ở phía sau.”

Trầm Khánh Khánh nhìn ra sau, nhất thời giận tái mặt.

Trữ Mạt Ly đứng bên đường, quần áo màu đen càng đậm tô vẻmặt tái nhợt của anh, thân hình cao lớn lại có phần cô quạnh.

Trầm Khánh Khánh lập tức quay đầu lại, cười thật u ám: “Gancậu lớn thật.”

Quân Quân khó xử kéo tay áo cô: “Cậu đừng như vậy, mình thấycậu chiến tranh lạnh với anh ấy nên sốt ruột thôi. Có chuyện gì thì cũng khôngnên chiến tranh lạnh. Trước kia khi mình giận dỗi Kiều Hàn Thâm không phải cậuluôn khuyên mình như thế à, sao bây giờ đến phiên cậu thì lời nói không cònnghĩa lý gì thế.”

“Chuyện hai người là chuyện lông gà vỏ tỏi, có thể so sánhvới nhau sao?”

“Khánh Khánh, mình biết cậu kiêu ngạo, nhưng hai người bênnhau, luôn phải bao dung cho nhau…”

Trầm Khánh Khánh đẩy cô ra, mở cửa xe: “Đủ rồi. Bây giờ mìnhkhông muốn thấy anh ta, đầu mình đau lắm.”

Tay bị người giữ lại, TrầmKhánh Khánh giận dữ ngẩng đầu, Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc đứng trước mặt cô.

Nhìn anh có vẻ không ổn lắm, Trầm Khánh Khánh cố nuốt nhữnggiọt nước mắt ấm ức đau khổ vào trong bụng, nhưng lúc này là khuôn mặt khiến côvừa yêu vừa hận, trong lòng cô như bị người ta rót dầu, thả lửa.

“Buông ra.”

“Không buông.”

Trầm Khánh Khánh vùng vẫy, Trữ Mạt Ly nắm càng thêm chặt, côcười lạnh, tiếp tục giãy dụa, vùng vẫy nửa ngày khiến cổ tay ngoại trừ đau nhứccũng không thoát được.

Cô thở hổn hển, hung hăng trừng anh: “Anh nắm chặt như vậylàm cái gì, có phải định nhân cơ hội tôi vô ý giãy dụa, ngã xuống rồi đưa đibệnh viện phá thai?”

Sắc mặt Trữ Mạt Ly vốn cực trắng nháy mắt trở nên trongsuốt.

Quân Quân nghe đến hồ đồ: “Cái gì mà đi bệnh viện phá thai?”

“Cậu kêu hắn nói đi,” Trầm Khánh Khánh hừ lạnh, “Nói đi, anhdám nói với tôi, vậy có dám nói với người khác không?”

“Trầm Khánh Khánh.” Trữ Mạt Ly nhẫn nhịn, khẽ nói, “Chúng tanói chuyện.”


Trầm Khánh Khánh cười như không cười: “Bây giờ anh nên nóichuyện với ba anh ấy, không phải nói với tôi đâu. An Thiến cũng sắp vào cửa nhàanh rồi đấy, anh còn ở đây lôi kéo tôi làm gì.”

Trữ Mạt Ly chau mày càng thêm chặt.

Quân Quân không khỏi hỏi: “Cái gì? An Thiến! Này này, saolại thế này?”

Kiều Hàn Thâm tốt bụng giải thích: “Hình như ông Trữ muốn AnThiến vào cửa.”

Trầm Khánh Khánh cắn môi, không thèm nhìn Trữ Mạt Ly.

“Chuyện này anh sẽ xử lý, trước tiên chúng ta phải nóichuyện.”

Trầm Khánh Khánh hít sâu: “Được, anh buông tay trước.”

Trữ Mạt Ly nhìn cô một hồi, chậm rãi buông tay.

Tay anh vừa buông ra, TrầmKhánh Khánh bỗng đẩy mạnh anh một cái, nhân cơ hội chạy về phía đường cái.

“Trầm Khánh Khánh!”

“Anh đừng đến đây,” Trầm Khánh Khánh quay lại chỉ vào TrữMạt Ly, “Tôi cảnh cáo anh, không được đến gần tôi.”

Nhưng, Trữ Mạt Ly bỗng nhiên biến sắc, chạy về phía cô.

Trầm Khánh Khánh vội vàng lùi lại hai bước: “Tôi lặp lại lầnnữa, không được đến đây!”

Dường như Trữ Mạt Ly không nghe thấy, điên cuồng chạy vềphía cô.

Quân Quân bên kia thét chói tai: “Khánh Khánh!”

Cô vừa muốn nói thêm, bỗng bị Trữ Mạt Ly kéo vào trong lòngngực, cô chưa kịp thấy vẻ kinh hoàng trên gương mặt anh, anh đã đẩy mạnh côsang một bên, tất cả chuyện này xảy ra trong nháy mắt, Trầm Khánh Khánh lảo đảolui về sau ba bước, vẫn không vững vàng, liền ngã xuống đất.

Bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai đến rợn tóc gáy.

Một lát sau, một tiếng thét chói tai cắt đứt vùng trời.

Đó không phải là Trầm Khánh Khánh thét, cô ngã ngồi trên mặtđất, bốn chữ “không được lại đây” còn ở trong miệng, rốt cuộc cũng không thểphát ra.

Có người chạy nhanh tới ôm lấy cô, Quân Quân ngồi xổm xuốngliều mạng kéo Trầm Khánh Khánh đang ngơ ngác, Trầm Khánh Khánh như điếc mất rồi,chỉ ngây người nhìn phía trước. Mặt đường ban đêm đen và đen, khi máu dần thấmvào mặt đất, chỉ có thể thấy sự phản chiếu trong suốt dưới ánh đèn đường, khilan tới vùng tuyết đọng, một màu đỏ chói mắt nhuộm lên.

Trữ Mạt Ly nằm ở vũng máu bên ấy, đôi mắt phượng xinh đẹpcòn mở lớn, dường như đang nhìn về phía cô bên này, đôi mắt không còn ánh sáng.

Trầm Khánh Khánh cả người xụi lơ, ánh mắt mở lớn ngập trànsợ hãi, khóe môi giật giật, vô thức thì thầm: “…. Mạt….Ly…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui